TruyenHHH.com

Kneel Under My Skirt

Ngày Trịnh Sảng rời khỏi Thượng Hải, hoa tuyết bay đầy trời.

Hạ đi đông đến, trong 1 tháng này cô đã hoàn tất thủ tục chấm dứt hợp đồng nửa năm với Thường Thanh. 1 tuần trước bộ phim《ĐẠI MỘNG MỚI TỈNH》chính thức đóng máy.

Đời Trịnh Sảng tựa như bộ phim, mà cô và nữ chính trong《ĐẠI MỘNG MỚI TỈNH》cũng có vài điểm tương tự, dù trong mộng hay khi tỉnh lại đều không biết nên đi đâu về đâu, đâu mới là nơi dừng chân yên bình cho cuộc đời mình.

Năm ngoái vào lúc này cô và Dương Dương đang chiến tranh lạnh, ngày nào Trịnh Sảng cũng vô thức mở điện thoại chờ tin nhắn của anh, cứ một mực chờ như thế thẳng đến lễ tình nhân, cuối cùng vẫn chẳng đợi được một cuộc gọi, hay tin nhắn nào.

Thời gian luôn vội vàng như thế, chẳng chịu chờ đợi ai. Vậy mà cô và anh đã chia tay 1 năm rồi.

Trịnh Sảng không thích ly biệt sướt mướt, trước khi đi không báo cho chị Lỵ và Viên Viên đến tiễn, chỉ có mình Triệu Trì Ý đưa cô ra sân bay, nói dù sao cũng là đối tác không đưa không được, cô cũng không tiện từ chối.

"Tiễn đến đây thôi." Trịnh Sảng dừng bước. Phía trước đã là cửa kiểm tra an ninh.

Triệu Trì Ý hai tay đút áo khoác, cùng cô mặt đối mặt, "Rảnh tôi sẽ qua thăm em. Đến lúc đó gặp nhau khỏi cần lo đám paparazzi chụp lén."

Trong thời khắc tạm biệt, Trịnh Sảng đương nhiên không thể không nói lời tạm biệt khách sáo: "Lúc nào cũng hoan nghênh. Đến lúc đó tôi làm chủ sẽ chiêu đãi hết mình."

“Nhớ kỹ lời em nói hôm nay đó, đến lúc ấy đừng chơi xấu.” Triệu Trì Ý lấy từ trong túi áo một tấm thẻ, là thẻ VIP bản limited của khách sạn Thường Thanh.

“Không có gì để tặng cho em, chỉ có cái này khả năng em sẽ cần.”

Tập đoàn Thường Thanh kinh doanh chuỗi khách sạn 5 sao, trải rộng toàn cầu, tại thị trường Âu Mỹ cũng có mặt, hầu hết đều chiếm được những vị trí trung tâm, bắt mắt.

Kiểu thẻ này không có nhiều, trên thế giới may ra chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chủ nhân sở hữu thẻ sẽ được hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất, hoàn hảo nhất, không khác gì vua chúa.

Sợ cô không chịu lấy, Triệu Trì Ý còn chuẩn bị sẵn lý do: “Em tạo cơ hội để Ôn Địch và Thường Thanh hợp tác, đã giúp mảng kinh doanh showbiz của Thường Thanh không ít, về sau chắc chắn sẽ có nhiều tác phẩm điện ảnh có tiếng vang lớn, kiếm được doanh thu cao. Tôi cũng giống em, không thích nợ ân tình người khác.”

Trịnh Sảng tiếp nhận tấm thẻ kia: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cô duỗi tay, khẽ cười: “Sau này còn gặp lại.”

“Bảo trọng.” Triệu Trì Ý nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Chỉ vài phút nữa thôi, có lẽ không biết bao lâu nữa mới có thể gặp mặt.

Anh đã đề nghị với hội đồng quản trị, xin tiếp quản hệ thống khách sạn toàn cầu, đến lúc đó cho dù là đến London hay Manhattan công tác cũng là chuyện như cơm bữa.

Anh đưa mắt nhìn theo Trịnh Sảng cùng anh chàng vệ sĩ tiến vào cửa kiểm tra an ninh.

Tin tức Trịnh Sảng chính thức rút khỏi giới giải trí 3 tiếng sau được đẩy lên no.1 hot search, có paparazzi chụp được ảnh Triệu Trì Ý đích thân tiễn cô ra sân bay.

Được ông chủ lão làng, đẹp trai, phong độ nhất làng giải trí tự mình đi tiễn , quả là phô trương không nhỏ.

Nhưng mà cư dân mạng đều không hay biết, đây là tư tâm của Triệu Trì Ý, vốn chẳng liên quan gì đến việc anh là ông chủ của cô hay không.

Thời điểm Lê Tranh nhìn thấy hot search này là lúc cô bé đang ở trong thư phòng bồi ông nội viết câu đối. Vài ngày nữa là đến giao thừa, một năm mới lại đến. Hiện tại đón tết không còn mang hương vị háo hức, bồi hồi như thuở xưa nữa, vì thế Dương lão gia liền quyết định tự viết câu đối cho có không khí.

Dương Dương khó được về nhà một lần, cũng ở bên cạnh hỗ trợ mài mực.

“Có gì nói ra đi.”

Anh đã sớm nhận ra ánh mắt cô cháu gái nhà mình, như có như không lườm nguýt anh.

Lê Tranh nhìn ông nội một cái rồi mới dám nói: “Hôm nay Trịnh Sảng bay ra nước ngoài, lúc này có lẽ máy bay đã cất cánh.”

Động tác mài mực của Dương Dương thoáng dừng lại: “Chú tâm vào việc của cháu đi.”

“Ông.”

Dương lão gia mạnh mẽ đề chữ cuối cùng, mới lên tiếng: “Ừ, muốn nói gì?”

“Sao ông và bà nội cứ thích chia loan rẽ thúy thế?” Lê Tranh đau lòng cho ông chú mình, than thở: “Ông nhìn xem, chú cháu giờ đáng thương biết bao nhiêu, không yêu ai, cũng chẳng ai yêu.”

Dương lão gia không vui đáp: “Cái gì mà chia uyên rẽ thúy? Thời điểm ông biết đến Trịnh Sảng, chú cháu đã thành trai độc thân rồi, còn cần ông chia hay sao?”

Lê Tranh cưỡng từ đoạt lý đáp: “Nhưng mà thái độ của ông và bà chẳng khác nào ngọn núi đè nặng trong lòng Trịnh Sảng, đó cũng là chướng ngại vật lớn nhất của chú cháu trên con đường theo đuổi người thương đấy. Ông nói xem, về đây rồi nhìn sắc mặt khó coi của bố mẹ chồng, ai còn muốn gả cho chú ấy nữa? Đúng không?”

Bây giờ Dương lão gia đã không còn ôm hy vọng thông gia với các gia tộc khác gì gì đó nữa, Dương Dương cứng đầu nhất định không chịu nghe theo sự sắp xếp của trưởng bối trong họ, hơn nữa mấy ngày trước vụ việc giữa Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ giải trừ hôn ước, huyên náo đến mức ầm ĩ cả lên, quan hệ hai nhà cũng vì vậy mà căng thẳng, được không bù nổi mất.

Hiện tại ông cũng không muốn ép buộc con trai chuyện hôn nhân, đứa con này của ông Dương lão gia là người hiểu rõ nhất, lỡ như làm nó không vui thì phải làm sao.

Dương lão gia buông bút lông, xuống nước mở lời: “Nếu con muốn theo đuổi Trịnh Sảng vậy thì cứ làm đi. Ba và mẹ tùy con, mấy ngày trước chị dâu con còn khuyên ba mẹ chuyện hôn nhân để các con quyết định, không nên xen vào quá sâu.”

“Con ra ngoài hút điếu thuốc.” Dương Dương rời thư phòng.

Trong viện một tầng tuyết đọng rất dày, cháu gái cố ý không cho người làm quét dọn, nói là cảnh nên thơ hiếm có.

Anh lật tìm khắp xe, không có một gói thuốc nào.

Ba anh không hút thuốc lá, trong nhà cũng không có.

Dương Dương trở về phòng, lấy áo khoác, tính sang nhà Nghiêm Hạ Vũ, xin một điếu.

Nửa năm nay vô số chuyện xảy ra, chuyện nào cũng khiến người ta bất ngờ, hai người bạn thân nối khố của anh, một thì kiên quyết giải trừ hôn ước, một thì trở thành cháu rể của anh.

Phó Thành Lẫm và Tranh Tranh thế mà lại trở thành một đôi.

Còn anh và Trịnh Sảng, từ lần cùng ăn tối hôm đó, chưa từng gặp lại. Trong thời gian ấy anh thỉnh thoảng gửi tin nhắn Wechat cho cô, đến tận bây giờ cô vẫn không thèm nhắn lại.

Loại hàng vi quấn lấy không buông này hẳn là sẽ làm người ta sớm sinh chán ghét, dù biết là thế nhưng…

Sau này anh xóa wechat của hai người, cũng không nhắn tin cho cô nữa.

Trong khu nhà tuyết đã được quét dọn gọn vào 2 bên đường, đám trẻ con háo hức xúm lại chơi nặn người tuyết.

Nhà Nghiêm Hạ Vũ ở ngay gần đây, chỉ cần đi mấy phút là tới.

“Chú Dương!” Một đứa nhóc mặc áo khoác đỏ, tròn vo như một cuộn len, lảo đảo dang tay chạy về phía anh.

Đây là con gái của anh trai Lục Tri Phi. Lục Tri Phi đưa con bé ra ngoài chơi nặn người tuyết với đám trẻ trong khu.

“Chú Dương, chúng ta ra kia đắp người tuyết khổng lồ đi.” Cô nhóc con kéo vạt áo anh, hứng khởi chạy về phía đống tuyết.

Dương Dương nào có tâm tình chơi đùa, ôn tồn nói: “Chú còn có việc, con chơi cùng cô nhé.”

Cô nhóc ngước cổ, hai mắt long lanh, nhìn rất chi là đáng thương: “Cô cứ nhìn điện thoại, không chịu chơi với con.”

Lục Tri Phi đang xem hot search của Trịnh Sảng, không để ý đến cháu gái, thẳng cho đến khi con bé gọi Tương Thúc Thúc, cô mới ngẩng mặt nhìn lên.

Hôm nay cô và cháu gái mặc đồ đôi, đều là áo khoác đỏ, trên nền tuyết trắng tinh khôi càng trở nên nổi bật, bắt mắt.

Trịnh Sảng xuất ngoại, người tiễn cô ấy đi là Triệu Trì Ý chứ không phải Dương Dương đang ở Bắc Kinh.

Xem ra 2 người đã thật sự chia tay.

Một chút vui sướng nhen nhém trong lòng Lục Tri Phi, như những nhành cỏ hoàng lặng lẽ sinh trưởng trong nền tuyết.

“Bé cưng, đến đây với cô. Chú Dương còn bận việc, cô chơi với con.”

Cô đi qua bế cháu gái lên.

“Năm nay anh cho mình nghỉ tết sớm nhỉ?” Lục Tri Vi mở lời chào hỏi.

Dương Dương: “Ừ.” Anh hất cằm về phía nhà Nghiêm Hạ Vũ: “Tôi đi tìm Nghiêm Hạ Vũ đã.”

Bước chân chưa từng ngừng lại, lạnh lùng lướt qua cô.

Lục Tri Phi buông cháu gái xuống, ngồi xuống cạnh người tuyết đã xong hơn nửa, cầm lên một nắm tuyết ném lung tung lên người người tuyết kia, lại nhìn theo hướng Dương Dương rời đi.

Chinh phục một người đàn ông như anh, đi được vào trái tim của Dương Dương là một việc khiến phụ nữ có cảm giác rất thành tựu.

Giống như Điền Thanh Lộ nói, cùng là gả cho người mình không yêu, vậy chẳng bằng chọn một người đàn ông ưu tú không ai sánh bằng, cho dù không có tình cảm những vẫn khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Đường nhiên Lục Tri Phi không muốn trở thành Điền Thanh Lộ thứ hai, cách làm của cô ta cô luôn khinh thường, quá mức ngu ngốc, dại dột.

Bóng lưng kia khuất dần, rồi biến mất trước cửa nhà Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ đang ở sân sau hút thuốc, trong nhà sớm đã thành một mớ hỗn loạn, không còn đủ bình tĩnh ngồi nghe nổi nữa.

Anh đem bao thuốc và bật lửa ném cho Dương Dương: “Trịnh Sảng ra nước ngoài rồi, đọc tin tức chưa?”

“Phốc phốc” mấy tiếng, Dương Dương dùng tiếng bật lửa đáp lại.

Không biết có phải ông trời cố tình trêu ngươi anh không, chiếc bật lửa bằng nhựa rởm lậu bật mãi không lên, đến khi lên thì một trận gió bắc quyết liệt thổi tới, dập tắt cái rụp.

“Cậu dặn tôi để ý xem dạo gần đây Cát tổng đang đầu tư hạng mục nào, quan hệ với những ai.” Nghiệm Hạ Vũ ném tàn thuốc trong tay đi, “Nửa năm trôi qua, chẳng có cái gì khác thưởng hết, cũng chẳng có dự án đầu tư nào đặc biệt.”

“Vậy cứ tiếp tục lưu ý đi.” Dương Dương vất bật lửa lại cho Nghiêm Hạ Vũ, bao thuốc thì thu vào túi, “Hạng mục đầu tư triển khai cùng tập đoàn Tiêu Ninh, về sau sẽ do tôi phụ trách.”

Nghiêm Hạ Vụ vuốt vuốt bật lửa: “Cậu rảnh?”

Dương Dương không trả lời, chỉ hỏi lại: “Cậu vẫn chưa giải quyết xong với Điền Thanh Lộ sao? Cục diện càng lúc càng rối rắm.”

Thật tình, cái con người này…

Dương Dương chậm rãi phun ra một ngụm khói, cai thuốc hơn nửa năm, thi thoảng cũng sẽ hút, nhưng có chút không quen mùi thuốc nồng đậm này. Anh lại ném lại bao thuốc cho Nghiêm Hạ Vũ.

“Năm sau tôi sẽ đến LonDon, còn Phó Thành Lẫm, để cậu ta về Bắc Kinh đi, dành thời gian nhiều hơn với Tranh Tranh.”

Hiện giờ trong 3 người có mỗi anh là rảnh rỗi nhất.

Nghiêm Hạ Vũ có ý tốt nhắc nhở: “Hạng mục đó, hiện giờ bên phía Tiêu Ninh vẫn do Ninh Dần Kỳ phụ trách.”

Dương Dương đã quay người trở về.

---

Manhattan thời gian này đang đắm mình trong nắng sớm ôn nhu.

Hôm nay đến đón Trịnh Sảng ở sân bay ngoài Tạ Quân Trình còn có Hà Sở Nghiêu, hai người đàn ông cao lớn, anh tuấn thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Hà Sở Nghiêu đã chuẩn bị sẵn một bó hoa Đế Vương lớn .

Chỉ một bó hoa này cũng tùy tiện gợi lên bao hồi ức.

Hà Sở Nghiêu ôm Trịnh Sảng, nhiệt tình nói: “Rốt cuộc cũng về nhà rồi.”

Anh cười ấm áp: “Em mà không trở lại chỉ sợ không được nhìn thấy anh lần cuối đầu. Dạo gần đây ba anh đang sát sao đuổi giết anh.”

Trịnh Sảng ôm bó hoa Đế Vương, bật cười: “Bác Hà đã tra ra được anh là người chụp trộm tờ giấy chứng nhận ly hôn kia rồi?”

“Ngoài anh ra còn có thể là ai?”Sự tình năm đó của Tiêu Chân và Trần Nam Kình, chỉ có bọn họ là nhất thanh nhị sở. Hà Sở Nghiêu giúp cô xách hành lý, “Nếu bị phát hiện sớm mấy năm, có lẽ giờ anh của em đã bị đánh cho tàn tật rồi.”

Trịnh Sảng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, cong mắt, ý tứ hỏi: “Đây là anh đeo chơi, hay là?”

Tạ Quân Trình thay Hà Sở Nghiêu trả lời: “Dự định về sau người anh em này của chúng ta đã tìm được một chiếc giường đôi cố định rồi.”

“Chúc mừng, nhất định sẽ bổ khuyết quà đính hôn thật hoành tráng.” Mặc dù bọn họ là bạn bè thân thiết, nhưng lần này nhất định không thể sơ sót, dù gì đám anh em này của cô cũng là những anh chàng playboy quay đầu giác ngộ. Đúng là chuyện tốt. Quá tốt.

Đột nhiên đính hôn quả là khiến bất ngờ, nhưng lãng tử quay đầu quả là đáng giá, nên khích lệ hoành tráng một chút.

“Anh thích quà gì?” Cô hỏi Hà Sở Nghiêu.

Tạ Quân Trình lập tức chen ngang: “Khách khí gì chứ, cậu ta cái gì cũng không thiếu.”

Hà Sở Nghiêu: “....”

Anh đang định mở miệng đòi quà thì điện thoại của Trịnh Sảng vang lên. Số điện thoại cô đang dùng hiện tại là sim trước đây lúc ở London cô sử dụng. 5 tháng trước sau khi tuyên bố rút khỏi giới giải trí, cô cũng tắt luôn điện thoại trước kia hay sử dụng đi, không mở lại nữa.

Là chủ tịch Tiêu gọi đến, ngay tại thời điểm cô vừa ra đến cổng sân bay thì gọi đến. Xem chừng đối phương tương đối nắm rõ lịch trình di chuyển của cô.

"Trịnh Sảng à Trịnh Sảng, tôi thật sự đã xem thường cô. Cô vậy mà dám chuộc lại trang viên tôi đưa cho cô trước đây." Tại thời điểm cô tiến vào giới giải trí vì muốn cùng nhà họ Tiêu triệt để trở mặt, cô đem toàn bộ mọi thứ nhận của Tiêu gia hoàn về chính chủ.

Trịnh Sảng cảm thấy chẳng có gì phải giấu diếm, “Nếu không tôi lấy đâu vốn mà đối phó với ngài? Sau này tôi rút lui khỏi giới showbiz dù sao cũng phải lưu lại một kế sinh nhai cho bản thân chứ, ngài nói đúng không?”

Trang viên kia cô thông qua Hà Sở Nghiêu bán đi, người mua lại là một nhà đầu tư dài hạn.

Cô và bên mua đã thỏa thuận ký hợp đồng 3 năm, sau 3 năm Trịnh Sảng sẽ chuộc về, với điều kiện lúc ấy sẽ trả giá gấp 2 lần khi bán, nếu như 3 năm sau giá thị trường tăng lên vượt quá giá gấp đôi thỏa thuận trong hợp đồng, sẽ mua lại căn cứ vào giá thị trường.

Cho dù thế nào người mua vẫn thu lời, cho nên nhanh chóng đồng ý.

Cô cầm tiền bán trang viên đưa cho Tạ Quân Trình đem đi đầu tư, trong 3 năm không chỉ chuộc lại được trang viên còn kiếm được gấp mấy lần số vốn bỏ ra ban đầu.

Dùng tiền của chủ tịch Tiêu, cô kiếm được những món tiền đầu tiên.

Hôm nay Tiêu chủ tịch đọc được thông tin giao dịch bất động sản đến khu đất kia mới giật mình, thì ra từ ngày Trịnh Sảng tiến với giới giải trí đã bắt đầu kế hoạch trả thù.

“Nhãi ranh. Trứng đòi khôn hơn vịt. Đừng cho rằng tôi công khai thừa nhận cô là cháu ngoại thì sẽ nương tay thương xót cô. Biết điều thì sống khiêm tốn một chút, nếu cô còn huênh hoang, tự đắc, không coi ai ra gì thì dù ở xa nhưng bẻ gãy cái chân của Hà Sở Nghiêu, tôi đây vẫn dư sức."

Trịnh Sảng liếc nhìn Hà Sở Nghiêu bên cạnh, thản nhiên đáp: “Bẻ thì bẻ, dù sao cũng không phải chân của tôi. Bẻ càng tốt, để anh ta ngoan ngoãn ở nhà, bớt ra ngoài làm khổ con gái nhà người ta.”

Muốn uy hiếp cô? Không có cửa đâu.

Hà Sở Nghiêu đoán được 2 người này đang nói về chân của ai, lập tực gõ đầu cô: “Đồ vô tâm.”

Trở lại trung tâm thành phố, Tạ Quân Trình mở một bữa tiệc nhỏ mừng cô quay trở về. Hà Sở Nghiêu buổi trưa có việc cho nên không thể ở cùng bọn họ.

1 thành phố xa lạ, những khuôn mặt xa lạ, tất thảy đều lạ lẫm.

Cô đột nhiên nhớ Bắc Kinh vô cùng.

“Tiếp theo có tính toán gì không?” Tạ Quân Trình hỏi cô.

Trịnh Sảng không có khẩu vị, đặt dĩa xuống: “Sống phóng túng một thời gian, sau đó bắt đầu thu thập Lục Tri Phi.”

“Lục Tri Phi?” Tạ Quân Trình nghi ngờ hỏi lại.

“Ừ. Mọi khoản đầu tư của cô ta đều tập trung trong giới thời trang, em cảm thấy khá có hứng thú.” Trịnh Sảng cầm khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng. “Phải có chút vốn liếng mới có thể đi khiêu khích chủ tịch Tiêu được chứ, việc lần này cùng lắm chỉ khiến ông ta không thoải mái chút thôi, muốn thương tổn gân cốt của ông ta, chí ít cũng phải bày binh bố trận mấy chục năm. Ông ta đâu dễ dắt mũi như Trần Nam Kình và Phàn Ngọc.

Những năm nay đi theo cô khuyên rách mồm cũng chẳng thay đổi được cô gái này, Tạ Quân Trình đành theo ý cô để cô mặc sức giày vò vậy.

Ăn cơm xong, Tạ Quân Trình đưa cô về căn hộ.

Căn hộ này trên danh nghĩa là của Tạ Quân Trình, cách nơi anh ta ở chỉ có vài phút lái xe.

Chẳng mấy đã đến năm mới, anh hỏi cô: “Đến lúc đó qua nhà bà ngoại với anh đi.”

Trịnh Sảng lắc đầu, khoảng thời gian cuối năm cả gia đình người ta sum vầy tụ hội, cô là một lạ, không tiện tham gia.

“Nếu không muốn đi đâu thì cứ ở đây nghỉ ngơi, xem tiết mục cuối năm cũng không tệ.”

Căn hộ này ở một vị trí tuyệt hảo, có thể thu hết cảnh đẹp phồn hoa của Manhattan vào tầm mắt.

Cô đã ở đây hai ngày, nhưng vẫn không thể quen được không khí xa hoa, lạnh lẽo ở đây, thỉnh thoảng trong giấc mơ Trịnh Sảng lại hoảng hốt giật mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, không biết mình đang ở đâu.

Cô với tay qua đầu giường, ấn nút mở tấm màn che. Cửa sổ kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, thu trọn hình ảnh một Manhattan giàu có, đẹp đẽ, nhưng xa lạ.

Hôm nay tính theo lịch Trung Quốc, chính là giao thừa. Trời vừa sáng, Ôn Địch, chị Lý, Viên Viên, Triệu Trì Ý, cả Tạ Quân Trình và Hà Sở Nghiêu đều nhắn tin chúc mừng năm mới cho cô.

Số di động cô đang dùng không nhiều người biết.

Trịnh Sảng xuống giường. Cả căn phòng ngủ lớn như thế chỉ có tiếng bước chân của cô vọng lại. Hiện tại, cô chỉ có một mình.

Hóa ra đón tết một mình sẽ có tư vị thế này.

Cô không dám nghĩ đến ông nội, đành tự tìm mấy việc linh tinh để khiến mình bận rộn.

Trịnh Sảng mở chút nhạc, là mấy khúc nhạc jazz mà Tạ Quân Trình thích nghe nhất, <Đêm Mỹ Lệ>, cũng coi như hợp hoàn cảnh, trong nước giờ đang là buổi tối, vạn nhà sum vầy, người người đoàn viên.

Có chút âm nhạc du dương, cô lấy chiếc điện thoại cũ ra, mở lên.

Bình thường trừ khi cần sạc điện cô rất ít mang nó ra.

Sau khi mở máy, đủ các loại chuông báo tin nhắn vang lên không ngừng, như bất mãn vì phải tích tụ quá nhiều tin tức. Không có gì ngạc nhiên là tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè, đồng nghiệp cũ.

Ma xui quỷ khiến, cô mở khung chat của Dương Dương.

Tin tức cuối cùng dừng lại tại nửa năm trước.

Trịnh Sảng không mảy may liếc nhìn những tin tức khác, lẳng lặng thoát Wechat.

Nhìn màn hình di động rung lên hồi lâu cho đến khi ngừng hẳn, cô mới mở weibo cá nhân ra xem tin tức.

Dù cô đã rút khỏi giới giải trí nhưng fan vẫn vô cùng thương nhớ, không ngừng đăng những lời chúc phúc gửi đến cô.

Nhiều ID như vậy, Trịnh Sảng chỉ cần lướt qua một lượt là nhận ra ngay nick [Candy là em gái của tôi] gửi cho cô một đoạn lời chúc rất dài.

[Hi, MỹSảng.

Không biết chị có đọc được lời nhắn gửi này không, cũng không biết em có quấy rầy chị không.

Vốn đã sớm muốn gửi tin nhắn cho chị, nhưng không biết phải nói gì.

Mặc dù cách xa chị nửa vòng trái đất, nhưng mà trong lòng em, chị vĩnh viễn là nữ thần tuyệt vời nhất, em lúc nào cũng tự hào, hãnh diện và ngưỡng mộ chị. Sau này hàng năm, đến sinh nhật em sẽ dùng điều ước của mình cầu chúc chị luôn bình an, may mắn.

Chúc chị năm mới vui vẻ, hạnh phúc, chúc chị mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn mật ngọt.]

Trịnh Sảng chụp lại màn hình tin nhắn này.

Lướt qua hơn mấy trăm tin tức, bản nhạc jazz đã quay vòng lại mấy lần, cuối cùng Trịnh Sảng vẫn không nguôi ngoai được nỗi nhớ ông.

Trịnh Sảng dự định nấu ít sủi cảo ăn, tối hôm qua Tạ Quân Trình mang từ nhà qua cho cô ít bánh sủi cảo các loại, nhân nào cũng có.

Đúng lúc Trịnh Sảng ấn nút tắt nguồn, đột nhiên một tin nhắn wechat nhảy ra, cô chưa kịp nhàn, mà hình đã tối đen.

Trong 1 giây đó, lướt qua mắt cô tấm ảnh avatar quen thuộc, Trịnh Sảng vội vàng khởi động lại máy.

Dương Dương: [Chúc mừng năm mới. Hy vọng lúc này có người ở bên cạnh em cùng đón giao thừa.]

---------------

Đêm giao thừa khó khăn đó rồi cũng trôi qua, tiếp theo là lễ tình nhân đang tới.

Đêm trước Lễ Tình nhân, nhãn hàng xa xỉ nào đó tổ chức một buổi dạ tiệc.

Lục Tri Phi cũng nhận được thiệp mời, dạ tiệc linh đình, sa hoa tổ chức tại sảnh chỉnh, vừa vào sân cô ta lập tức thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Bây giờ có Tạ Quân Trình làm bạn, Trịnh Sảng vẫn như cô minh tinh ngày trước, tựa chúng tinh phủng nguyệt, được người người vây quanh bắt chuyện, làm quen.

Giống như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Trịnh Sảng cũng nhìn qua, hơi nâng ly làm tư thế chạm cốc.

Lục Tri Phi cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm rượu.

Lần chạm mắt tiếp theo là 30 phút sau.

“Trùng hợp thật.” Lục Tri Phi khách khí hàn huyên.

Nơi này quá ồn, 2 cô gái cùng dời bước về phía sân thượng.

Trịnh Sảng không khách khí, vòng vo, nói thẳng: “Lúc trước khi cố ý khui việc về Tạ Quân Trình và Ninh Dần Kỳ ra ánh sáng, có từng nghĩ đến kết quả chưa?”

“Định uy hiếp tôi?” Lục Tri Phi khinh thường.

Trịnh Sảng nhìn bảng quảng cáo sáng chói lòa phía đối diện: “Lục Tiểu Thư, ở Bắc Kinh có thể tôi không động đến cô được, nhưng nơi này là Manhattan, những quan hệ cô có hoàn toàn không với được đến đây. Những thứ hiện tại cô đang có, một ngày nào đó trong tương lai sẽ thuộc về tôi.”

Cô uống cạn chén rượu đỏ, xoay người đi tìm Tạ Quân Trình.

Trong phòng, Tạ Quân Trình cũng đang cuống quýt tìm cô, anh vừa hàn huyên được đôi ba câu với đám bạn cũ, quay lại đã không thấy Trịnh Sảng.

“Em chạy đi đâu thế?”

Trịnh Sảng đặt ly không lên khay, đổi một ly rượu khác, “Nói chuyện với Lục Tri Phi một lát, thuận tiện ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo, anh nói chuyện phiếm xong chưa?”

“Rồi.” Tạ Quân Trình nói với cô, “Vào lễ tình nhân, tại Hawaii có một buổi tiệc cực kỳ lãng mạn, tổ chức trên du thuyền, em muốn đi không? Đều là người trong giới kinh doanh, đối với em mà nói mở rộng thêm quan hệ không có gì là xấu, đừng khóa chính mình trong khoảng trời riêng của bản thân nữa.”

Nói rồi, anh bật cười, bổ sung: “Không đi cũng được, hiện tại không ai không biết em là bạn gái của anh.”

Mặc dù Trịnh Sảng bài xích việc xã giao, nhưng nơi này không giống giới giải trí, không phải chỉ cần diễn tốt bộ phim của mình là trụ vững được.

Hôm sau, 2 người khởi hành đến Hawaii.

Trịnh Sảng đã dần thích ứng với nơi này, người ở Bắc Kinh, sự việc ở Bắc Kinh đã cách cô càng ngày càng xa.

Ở bên cạnh Tạ Quân Trình là cách chữa thương hiệu quả nhất, anh ta ngoại trừ biết kiếm tiền, còn rất biết cách chơi bời, hưởng thụ.

Trời nam biển bắc, chẳng có ngày nào nhàn rỗi, bận rộn đến mức không còn thời gian mà bi thương.

Bữa tiệc này là bạn Tạ Quân Trình làm chủ, máy bay vừa hạ cánh, 2 người lái thẳng xe đến bờ biển.

Trịnh Sảng chống cằm nhìn đường bờ biển đẹp nên thơ đến thất thần.

“Muốn đến MK làm không? Làm trợ lý cho anh.” Tạ Quân Trình nghiêng đầu nhìn cô.

Trịnh Sảng thu hồi tầm mắt, quay người nhìn anh: “Em chẳng hiểu gì cả, làm sao phụ tá cho anh được?” 5 năm quay cuồng trong giới showbiz những kiến thức được học tại trường, sớm đã chữ thầy trả thầy.

“Em chỉ thích hợp làm bà chủ, chỉ huy người khác làm việc thôi.”

“...” Tạ Quân Trình bị câu trả lời của cô làm nghẹn họng. Đây là lời con người nói ra được sao?

“Không phải em cố ý làm anh tức giận. Hiện giờ em thật sự cái gì cũng không biết.” Trịnh Sảng không chê anh, thẳng thắn đề xuất, “Nếu không, anh mang em theo, dốc lòng bồi dưỡng đi. Đầu óc em vốn thông minh, học gì cũng rất nhanh.”

Tạ Quân Trình cũng học theo cô: “Anh cũng giống em, cái gì cũng không biết, chỉ thạo mỗi trò chỉ tay 5 ngón, và dựa vào khuôn mặt cực phẩm này để sống sót thôi.”

Trịnh Sảng bật cười: “Nhìn anh thế này, em nghĩ vị trí Tổng giám đốc điều hành của MK em cũng có đủ khả năng đảm nhận đó.”

Hai người tào lao một đường, mãi cho đến tận khi chiếc xe thể thao dừng trước cửa một CLB sang trọng.

Trịnh Sảng chỉ lại tóc tai, đeo kính râm, xuống xe, “Có người quen biết em ở đây không?”

Tạ Quân Trình ném chìa khóa cho nhân viên, cùng Trịnh Sảng đi thẳng ra bờ biển: “Ngoại trừ Hà Sở Nghiêu, hẳn là không có ai em quen.”

Trời bắt đầu chạng vạng tối, du thuyền cũng bắt đầu bữa tiệc đêm sôi động, tiếng cười nói không ngừng, tiếng đàn hát du dương.

Trịnh Sảng và Tạ Quân Trình vừa lên du thuyền còn chưa kịp gặp gỡ, chào hỏi chủ nhân bữa tiệc đã rơi vào một cuộc gặp gỡ không ngờ.

“ Sảng?”

Một thanh âm xa xôi, không chắc chắn từ phía sau thuyền truyền đến.

Chân Trịnh Sảng nặng như đeo chì, phút chốc quay đầu.

6 năm không gặp, Ninh Dần Kỳ đã thành thục hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt thanh thuần kia vẫn hệt như cậu thiếu niên ấm áp, dịu dàng năm nào.

Mà đứng bên cạnh anh chính là cậu hai không ai bì được nhà họ Dương, Dương Dương.

Một số người ngồi trên boong tàu, cũng biết sơ qua về chuyện của Dương Dương và Trịnh Sảng.

Trong mắt họ, đêm nay, Trịnh Sảng cùng người yêu đương nhiệm, đụng độ mối tình đầu, cùng tình nhân bí mật 3 năm. Đúng là một cuộc trùng phùng thế kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com