TruyenHHH.com

Knb

[KnB] Adorable secret
Author: Amiyuu

Translator : miko_kitty

Disclaimer : Họ không thuộc về tôi

Rating : T

Summary : Akashi trễ hẹn. Kuroko quyết định đến nhà Akashi

Pairs : akakuro
Link : http://www.fanfiction.net/s/9049978/1/Adorable-Secret
permission


Adorable Secret

Akashi là một ẩn số.

Cậu luôn thu hút mọi chú ý ở bất cứ đâu mà mình đi đến, nhưng không nhiều người khoe khoang rằng biết rõ về người thiếu niên tóc đỏ ấy. Kể cả những người quen biết cậu từ thời thơ thấu thường nói rằng không khi nào Akashi vô tư, hay bất kì điều gì khác biệt so với hiện tại cậu như thế nào.

Cuộc sống cậu như một cỗ máy đầy dầu, tất cả những vùng khác nhau được phân chia một cách cẩn thận, những quân cờ trên bàn cờ shogi. Cậu biết rằng từng quân cờ đại diện cho cái gì, và làm thế nào để sử dụng chúng đến mức tối đa.

Phù phiếm là điều không thể chấp nhận được, và cậu chưa bao giờ đưa ra quyết định mà không cân nhắc đúng sai.

Nhưng không ai biết rằng, cậu có một điểm yếu. Tất nhiên, kể cả khi có ai đó ngờ về điều đó, họ sẽ không dám đề cập đến nó, vì vị đội trưởng nóng tính của đội bóng rổ Rakuzan không thích liên quan đến bất cứ thứ gì không hoàn hảo.

Chỉ có một người, một người cũng bí ẩn như cậu, người biết về bí mật này. Và nó phát hiện ra khá trùng hợp .

xx
Akashi hiếm khi nào muộn, Kuroko trầm ngâm, nhìn hơi thở mình thoát ra trong làn khói. Thật ra, cậu có thể dựa vào bàn tay đó trong vô số lần trước đây của cả hai. Cậu thiếu niên cao hơn hiếm khi nào bị ốm, vì cậu luôn giữ cơ thể mình trong trạng thái tốt nhất tại mọi thời điểm. Đồng thời, cậu chưa bao giờ nhận bất kì lời nói nào từ Akashi nói rằng cậu sẽ không thể đén được, dẫn đến kết luận rằng cậu đang ngủ, hoặc là đang ở ranh giới cái chết.

Đôi mắt màu xanh da trời nhìn vào chiếc đồng hồ quấn quanh cổ tay mảnh khảnh không biết bao lần. Cậu ta đã trễ hơn hai mươi phút. Nếu đó là điều ngược lại, , Akashi sẽ quở trách cậu khi nghe tiếng cậu đến từ xa.

Có cái gì đó không ổn.

Mười lăm phút sau, cậu bé tóc xanh lam nhìn với vẻ lo lắng. Cậu hi vọng rằng vị cựu đội trưởng của mình sẽ không gặp bất kì rắc rối nào. Vẫn không nghe bất kì lời nói nào từ người thiếu niên tóc đỏ, cậu cuối cùng quyết định rằng chờ đợi trong cái lạnh, quấn chặt chiếc khăn choàng cổ trong tuyệt vọng là phản tác dụng. Cậu đùa giỡn với chiếc khóa vàng mà cậu đã quấn tay vòng quanh những cái túi phía trước quần jean, đấu tranh với bản thân nên bỏ cuộc và quay trở về nhà, hay đến chỗ của Akashi với hi vọng tìm kiếm cậu hoàn toàn trọn vẹn.

Thở dài một cách nặng nề thoát ra và ngăn chặn cái nhìn của cậu, cậu rẽ trái và bước đi trên con đường đông người đến nhà đồng đội mất tích của mình.

Với bản tính của mình, đầu tiên cậu khẽ gõ cửa, không muốn xông vào căn hộ đề phòng có người trong đó. Sự tĩnh lặng

Lần này, cậu gõ cửa to hơn, vì phương châm sống của cậu là nó sẽ an toàn hơn lời xin lỗi. Lần nữa, sự tĩnh lặng là câu trả lời của cậu

Cuối cùng, cậu lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi và tra vào ổ khóa, nín thở một cách vô thức khi xoay nắm cửa. Kể cả đó là sở thích nhất thời của Akashi, Kuroko đều phải thận trọng. Cậu không bao giờ biết khi nào mình sẽ bị nổ tung.

Hành lang tối tăm. Các rèm cửa lớn của phòng khách được kéo lại, ngăn chặn ánh sáng yếu ớt của mùa đông một cách không thương tiếc. Bên trong, sự im lặng vang đến tai, và tiếng click đóng cánh cửa lại làm cho sự run rẩy chảy dọc sống lưng..

Hiển nhiên là không có ai ở nhà. Tuy nhiên, không biết nên bắt đầu tìm kiếm Akashi từ chỗ nào, cậu quyết định rằng mình sẽ tìm trong phòng của cậu ta đầu tiên, và hi vọng rằng sẽ tìm được vài manh mối cậu ta đã đi đâu.

Dù với ánh sáng yếu ớt, Kuroko có thể thấy hình dạng và những vật thể khi đôi mắt dần dần được điều chỉnh trong căn phòng tối tăm. Moi thứ có vẻ vẫn bình thước. Không có thứ gì bị xáo trộn, và bất kì vật nào có thể nhìn thấy đều hiện ra trước mắt, nghĩa là nếu như cậu cần đến chúng, chúng đều nằm trong tầm tay. Không có vật trang trí, chỉ có một vật mang tính chất trang trí ở đằng xa là những phần thưởng mà cậu được nhận khi còn học ở trường cấp hai. Ở giữa căn phòng là bàn cờ shogi.

Trong ánh sáng ít ỏi ấy , Kuroko nhặt một quân cờ lên và chăm chú nhìn , cậu lờ mờ nhận ra những nét khắc trên đó. Rõ ràng là nó được làm bằng tay , thậm chí còn rất tỉ mỉ nữa . Chắc cũng khá là đáng giá.

Tò mò, cậu đặt một ngón tay lên trên đỉnh TV, không ngạc nhiên rằng không có bụi ở đó. Có vẻ như tính cách của Akashi còn vượt xa hơn bóng rổ, mặc dù đó là điều đáng mong đợi. Tuy vậy, sẽ tốt hơn khi tìm ra rằng cậu sở hữu bộ dao kéo không tương thích hay gì đó.

Với suy nghĩ như vậy, Kuroko bước nhẹ vào bếp và kiểm tra. Sự kết hợp đồ vật một cách hoàn hảo này đã phát lên lên thứ ánh sáng bạc kể cả trong ánh sáng yếu ớt. Cậu chớp mắt trước thứ ánh sáng khó chịu đó.

Thỏa mãn trí tò mò, Kuroko bước ra hành lang, dừng lại ở cánh cửa gần nhất. Rõ rằng nó là phòng của Akashi. Thật khó để giải thích, nhưng kể cả cánh cửa phòng cậu như muốn phản chiếu tính cách của cậu.

Hít một hơi sâu, và khẽ cầu nguyện, Kuroko xoay tay nắm, cánh cửa mở ra không một tiếng động.

Bên trong, nó tối hơn phần còn lại của căn họ, vì những tấm rèm cửa được làm từ vật liệu dày hơn, và cánh cửa sổ nhỏ hơn.

Đứng ở cánh cửa, đôi mắt cậu nhìn khắp căn phòng khi cậu kiên nhẫn chờ đợi chúng thích nghi trong bóng tối.
Đó cũng là lúc cậu thấy cái gì đó trên giường. Rất dễ nhầm lẫn với đống quần áo, nhưng Kuroko biết rằng Akashi không phải là kiểu người như vậy. Tuy vậy, đống quần áo thì không thể di chuyển.

Sự chuyển động kèm với tiếng sột soạt khi cậu nghĩ rằng Akashi xoay người, mái tóc màu đỏ hiện ra từ phía dưới .

Cậu bé tóc xanh đứng ở cánh cửa, cứng người lại. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu đến căn hộ này với mục đích tìm kiếm đồng đội cũ của mình, nhưng hiện giờ không có cái gì gây hại cho cậu ta cả, cậu nên rời khỏi hay đánh thức cậu ta dậy?

Nếu như cậu vô tình đánh thức cậu ta dậy thì sao? Giải thích sự xâm nhập không cần thiết của mình là một trải nghiệm mà cậu không hề mong muốn, nhưng ý tưởng đánh thức cậu ta dậy trong tâm trạng không tốt thật khó chịu.

Khi trận chiến nội tâm đang diễn ra, Kuroko nhận ra vật có vẻ như là đồng hồ báo thức nằm ở dưới sàn, với thứ có vẻ như là mảnh bên trong nó nằm rải rác trên sàn. Cậu đã hiểu nguyên nhân khiến cho đồng đội mình trễ hẹn. Có vẻ như là Akashi là một trong những người chỉ có thể thúc dậy bởi tiếng chuông của đồng hồ báo thức.

Do vậy cậu quyết định, khi đã có lý do chính đáng, kể cả cậu bé đang ngủ sẽ kiếm cớ trừng phạt cậu, cậu nhón chân đi đến nơi Akashi nằm, nghiêng người xuống khi quỳ xuống bên cạnh cậu ta để cố nhìn thấy khuôn mặt cậu ta.

Thứ khiến cậu dừng giây lát, là hình ảnh lúc ngủ của Akashi. Đây là lần đầu tiên Kuroko nhìn thấy cậu thật bình yên, không phòng vệ. Tim đập thình thích, Kuroko vươn tay ra để lắc vai cậu ta, nhanh chóng rút tay lại sau đó.
Không phản ứng. Vẻ mặt lạnh lùng của cậu phá vỡ khi môi cậu co lại, khẽ cau mày. Cậu dang rộng tay ra lần nữa, lần lắc này có vẻ mạnh mẽ hơn. Sự cố gắng của cậu nhận được tiếng rên khẽ và tiếng sột soạt khi Akashi xoay về phía trước và quay về trở giấc ngủ.

Cảm thấy khó chịu, Kuroko không thể không cảm thấy cái cảm giác sôi sục kì lạ bên trong lồng ngực. Cậu chưa bao giờ rơi vào cơn ác mộng điên rồ nghĩ rằng Akashi thật, thật... dễ thương như vậy.

Gồng mình, cậu đẩy nhẹ Akashi lần nữa, thề rằng nếu hành động này thất bại, cậu sẽ rời căn hộ và không bao giờ nói điều này với bất cứ ai.

Mí mắt Akashi rung rinh, và cuối cùng mở ra. Thời gian cứ như đứng lại khi cậu nhìn chằm chằm vào Kuroko, đôi mắt đờ đẫn.

"Tetsuya?" Lời nói thoát ra và có vẻ bối rối, bởi vì đôi mắt đơn sắc chớp mắt với cậu một cách chậm rãi.

"Cậu quên buổi hẹn." Kuroko nói, giọng nói lẫn khuôn mặt đều vô cảm. Như thể phải mất thời gian để hiểu được lời cậu nói, Akashi nhìn cậu với vẻ kinh ngạc một chút trước khi lên tiếng lần nữa .

"Mấy giờ rồi?" Cậu hỏi, với giọng nói buồn ngủ.

"11: 50."

"Thật sao? Tớ xin lỗi," giọng cậu nhỏ dần. Cái cách cậu đấu tranh để giữ đôi mắt mở ra cũng là một bằng chứng cho thấy cậu ta thua trong việc chống lại cơn buồn ngủ.

Khoan đã, có phải Akashi vừa mới xin lỗi?

Kuroko nhìn cậu ta với đôi mắt mở rộng, miệng há to, vì lần đầu tiên trong đời cậu thật sự kinh ngạc đến như vậy. Akashi chưa từng xin lỗi người khác. Không bao giờ. Kể cả đôi lúc cậu ta sai và thừa nhận điều đó, Akashi không bao giờ nói câu xin lỗi. Tuy nhiên, cậu ta lại xin lỗi Kuroko vì những chuyện nhỏ nhặt.

Cậu hi vọng rằng mình sẽ không bị ám sát vào một lúc nào đó trong tương lai gần.

Cậu thoát khỏi trạng thái kinh ngạc khi thấy môi của Akashi chuyển động một cách yếu ớt.

"Xin lỗi?"

"ở lại viết báo cáo," cậu ta lẩm bẩm, ép Kuroko xích lại gần hơn để nghe hết lời nói của. "'đưa cậu ra ngoài vào lúc khác."

Kuroko nhìn cậu ta chìm vào trong giấc ngủ, vẻ mặt không phòng vệ trên mặt cậu ta thật dễ thương. Cậu lắc đầu một cách thô bạo.. Akashi không dễ thương. Cậu ta không muốn được nghĩ là dễ thương. Và đề phòng trường hợp cậu ta có thể đọc tâm trí của cậu, Kuroko cố gắng xóa suy nghĩ này thật nhanh mà cậu có thể.

Không phải vì cậu hoang tưởng hay gì đó, nhưng, but, well, đây là Akashi.

Tức giận, cậu xoay người do vậy lưng cậu chạm vào chân giường của. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa tủ quần áo trước mặt, tự hỏi ở lại đây có phải là điều khôn ngoan hay không .

Để tâm trí trôi đi theo cách riêng mình, cậu chớp mắt, không nhìn thấy một điểm nằm trên tường xung quanh chiếc tủ .

Họ hẹn hò chỉ từ khi sau Giải Mùa đông. Mặc dù, Kuroko không chắc liệu nó có được xem là hẹn hò hay không, vì Akashi chỉ nói với cậu rằng họ như vậy. Cậu không cảm thấy phiền muộn, tất nhiên, không thì cậu sẽ kiên quyết như vậy, một phần vì mỗi buổi hẹn đều kết thúc với việc cậu nhâm nhi sữa vani, một phần bởi vì vanilla, well, thành thật mà nói, cậu thích đội trưởng cũ của mình

Họ hiểu nha, và Akashi là người duy nhất mà cậu biết là người có thể dễ dàng phân biệt tâm trạng và phản ứng của cậu. Kể cả không biết mình có sức thu hút về mặt thể chất, cậu nhận ra rằng cựu đội trưởng của đội bóng rổ Teiko dịu dàng với mình.

Cậu có thể hoặc không tận dụng cơ hội vào một vài dịp.

Ngoài ra, khi không liên quan đến bóng rổ, Akashi là một người người khá dễ chịu, một điều gì đó mà Aomine có thể sẽ không bao giờ có thể hiểu được. Cậu ta hài hước, nói về mọi thứ, lấp đầy chỗ trống khi Kuroko lẽ ra phải nói thêm vào một cách dễ dàng. Kuroko là một người ít nói, và trong khi Akashi có thể đưa ra quan điểm nhiều hơn là một ánh nhìn, cậu là người thích âm điệu của giọng nói cậu ta, và sẽ nói nhiều hơn khi có cơ hội.

Mỗi cuộc hẹn mà họ bên nhau, có một mối liên kết kì lạ, có cái gì đó không giống như người yêu, nhưng cũng không thật sự là tình bạn. Thật khó hiểu, và khó để giải thích, nhưng nó khiến cho Kuroko nhận ra Akashi, và thậm chí còn nhận ra được sự vắng mặt của cậu ta.

Cậu bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình bằng những ngón tay nhẹ làm xoa tóc.

"Cậu làm gì vậy?" Thật kì lạ khi cách nói của Akashi rất khác khi cậu ta mơ ngủ. Cậu ta thường nói có vẻ nghiêm túc, và nói một cách cẩn thận. Cái cách nói vội vàng này thật hấp dẫn

"Suy nghĩ." Kuroko trả lời, cố giữ giọng bình thản.

"Về cái gì?" Cậu bé mắt xanh quay sang một bên. Cậu con trai tóc đỏ chưa bao giờ hứng thú cái gì nảy lên trong đầu cậu. Cậu ta không cần, cậu ta rất giỏi đọc suy nghĩ Kuroko.

Không chắc rằng nó có phải ý tốt để nói với cậu ta sự thật hay không, nhưng vẫn không muốn nói dối Akashi, Kuroko vẫn im lặng. Những ngón tay đang chơi đùa trên tóc cậu đột nhiên dừng lại, khiến cho Kuroko quay lại hoàn toàn.

Cậu nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tạp sắc vẫn chưa dứt cơn buồn ngủ. Bị thôi miên, cậu vẫn ngồi yên khi bàn tay của Akashi di chuyển từ trên đỉnh đầu xuống phần bên khuôn mặt để trượt nhẹ xuống má cậu trước khẽ vuốt nhẹ cằm cậu.

Cậu không biết suy nghĩ hay phản ứng ra sao. Akashi chưa bao giờ dịu dàng trước đây, ngón tay cái đặt nhẹ lên môi cậu như thể cậu đã làm rối loạn cái gì đó. Những ngón tay uốn cong quanh cằm đẩy cậu về phía trước. Cậu biết Akashi định làm gì, nhưng cậu ta quá cuốn hút để nhìn ra chỗ khác hay cưỡng lại.

Nụ hôn thoáng do dự, nhẹ nhàng and ngọt ngào không thể tin được được. Đó là những gì mà nụ hôn đầu cần có, và điều gì đó mà Kuroko không nghĩ rằng cậu con trai tóc đỏ có thể thành thạo như vậy. Cậu để mình bị cuốn đi bởi cơn sóng cảm xúc, và để cho một bàn tay đẩy mình về phía trước do đó cậu ngã lên Akashi, khuỷu tay phần bên giữ cho Kuroko không ngã .

Khi họ phá vỡ nụ hôn, họ nhìn nhau chằm chằm, những ngón tay của Akashi vẫn vuốt ve gáy của Kuroko. Khóe môi cậu co lại, và Kuroko nhìn ra mình đang nhìn chằm chằm vào nụ cười đầy vẻ chân thành.
Hôm nay là ngày của nhiều bí mật được hé lộ.

Đẩy cậu xuống bằng nụ hôn khác, Akashi đặt tay còn lại lên tấm lưng nhỏ bé của Kuroko và đẩy cậu ta xuống do vậy cậu gần như nằm trên cậu ta. Khi cơ thể họ chạm vào nhau, Akashi lăn qua phần bên, một tiếng rít đầy vẻ ngạc nhiên thoát ra từ Kuroko. Cậu ta cười, nhìn với vẻ hài lòng .

Kuroko bị cuốn hút. Có thể là vì thiếu ngủ hay vì cậu ta vẫn còn đang đắm chìm trong trạng thái mơ ngủ, nhưng dù thế nào thì, Akashi hành động khá kì lạ.

Không phải là cậu phàn nàn

Họ hôn một cách chậm rãi, không có sự vội vã từ bên kia. Giống như lần đầu gặp nhau; khi họ khám phá lẫn nhau và trải nghiệm cái gì phù hợp với mình. Nó thật tốt đẹp, dễ dàng, và lần đầu tiên đó là vào buổi sáng, Kuroko cảm thấy vai mình thư giản, và cậu đón nhận sự rung lên đầy đau đớn trong lồng ngực của mình.

Nó thật tuyệt vời, và đồng thời, Kuroko không nghĩ đến ý nghĩa của hành động của mình khi cậu vòng tay nhợt nhạt xung quanh vai Akashi và đẩy cậu ta lại gần hơn .

xx

Khi ý thức quay trở lại, các màn cửa mở ra, tia sáng của mặt trời có vẻ yếu ớt hơn buổi sáng. Cậu nhiên xung quanh, nhanh chóng nhận ra chiếc giường không đầy đủ như lúc trước.

Họ hôn nhau một lúc, khám phá điều mới về cơ thể người kia rằng cuộc nói chuyện sẽ không bình thường, trước khi Akashi vùi mũi mình vào cổ của Kuroko, vòng tay mình xung quanh thắt lưng của cậu, và chìm đắm vào giấc ngủ.

Bối rối không biết làm gì, Kuroko bắt chước cậu ta, và cũng chìm vào giấc ngủ .

Bây giờ, cậu leo ra khỏi giường, và như thường lệ, sắp xếp lại trước khi rời khỏi phòng. Bên ngoài, phòng khách vẫn tối om, nhưng những tấm màn cửa được mở ra, và đèn trong bếp được bật lên. Theo bản năng, Kuroko đi về phía lối phát ra ánh sáng từ phía nhà bếp, và bước vào.

Nhận ra sự hiện diện của cậu, Akashi nhìn lên, nở nụ cười thường ngày với Kuroko. Cậu ta ra hiệu cho cậu bước vào, và nhấn vào máy pha cà phê. Trong tay mình, cậu ta cầm một cái ly vẫn còn đầy. Rõ rằng là cậu ta, cũng vừa mới thức dậy.

Đồng hồ trên bức tường biết giờ đã 4: 34.

"Ngủ ngon chứ?" Cách nói ngắn gọn mà cậu đã nghe vào lúc trước có vẻ như là một giấc mơ xa vời, bởi lời nói của Akashi vẫn lạnh lùng.

Kuroko gật đầu, làm đầy ly mình và đứng đối diện cậu con trai tóc đỏ tại bàn ăn. Một sự im lặng bao trùm lấy họ, bởi vì họ vẫn nhâm nhi cà phê và tránh nhìn vào mắt nhau.

"Tớ xin lỗi về buổi sáng," Akashi cuối cùng phá vỡi sự im lặng. Vẫn không quen với việc Akashi nói lời xin lỗi, Kuroko đã đấu tranh để giữ cho mặt mình bình thản.

"Nó không quan trọng. Thật không giống Akashi-kun thường ngày." Cậu trả lời.

"Chắc chắn. Đó là điều mà tớ chắc chắn sẽ không lặp lại lần nữa."

Kuroko nhìn vào ly của mình để giấu để sự thất vọng mà cậu chắc chắn Akashi sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt mình. Cậu không phàn nà với Akashi thường ngày, nhưng nó thật tốt, được đối xử một cách cẩn trọng, và có thể cảm thấy cảm giác rung động khi nhìn thấy thấy nụ cười của cậu.

"Vậy tối nay chúng ta sẽ đi đâu chứ?" Không nghi ngờ gì khiến cậu ta nghĩ ra điều đó, Kuroko nghĩ. Akashi là người ghét nợ người khác.

"Tớ nghĩ nên ở trong nhà. Bên ngoài quá lạnh." Kuroko lạnh lùng trả lời. Cậu thật sự không thích thú thời tiết lạnh lẽo, và cậu đã ở ngoài trời một tiếng đồng hồ sáng nay trong khi chờ đợi Akashi.

Người con trai kia nhìn cậu với vẻ suy tư, và sau đó gật đầu.

"Rất tốt. Tớ vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, do vậy một ngày ở nhà là gợi ý tuyệt vời ."

xx

Bắt đầu xem một trong những bộ phim mới nhất trên màn hình TV, Kuroko cuộn tròn một cách thoái mái vào tay vịnh của chiếc trường kỷ, rúc chân vào để giữ chúng ấm áp .

"Tetsuya." Cậu nhìn xung quanh khi nghe tên mình, nhìn thấy Akashi dựa vào tay vin khác, bàn tay mở rộng ra, vẻ mặt đầy sự chờ đợi.

Khuôn mặt vô cảm, cậu đưa bàn tay ra, để bản thân mình bị kéo về phía người đối diện ở phần cuối chiếc trường kỉ. Cuối cùng, cậu nằm phần bên, ở giữa hai chân của Akashi, với tai nằm phía trên ngực cậu ta. Họ điều chỉnh vị trí của mình, di chuyển để cả hai đều cảm thấy thoải mái, với hai phần ba cơ thể của Akashi trải dọc theo chiếc trường kỷ, và Kuroko ở phía trên, một cánh tay co lại phần bên cơ thể Akashi và tai của cậu nằm ở cùng một chỗ.

Chạm xuống sàn, Akashi lấy tấm chăn bông, và trùm lên người họ, đặt dưới cằm của Kuroko.

Không hiểu vì sao, Kuroko có cảm giác rằng mình có thể sẽ có cơ hội sớm nhìn thấy Akashi mơ ngủ lần nữa.

End

__________________

thay đổi nội dung bởi: miko_kitty, 14-04-2013 lúc 08:57

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com