TruyenHHH.com

Knb

Day 8: Alien invasion

Theme: Alien-Invasion AU

Akashi và Kuroko đều 18 tuổi.

Akashi's POV

________________________________________

Quay về phía góc trái.

Đi thẳng, sau đó nhảy qua đống đổ nát.

Bây giờ rẽ trái .

Lần này là bên phải.

Đi lệch về phía bên phải để tránh khối bê tông rơi xuống.

Bây giờ rẽ trái; tránh những con đường chính và hướng về khu dân cư.

Nhảy lên, sử dụng thùng rác màu xanh để nhảy qua bức tường; phải, đúng vậy.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng.

Ý nghĩ trong đầu tôi rất rõ ràng, và cơ thể tôi di chuyển theo mệnh được hiện bên trong.
Hôm nay là ngày 21 tháng 1, năm 21XX.

Toàn bộ Nhật Bản, hay có lẽ là trên toàn thế giới hiện tại đã rơi vào hỗn loạn khi bị người ngoài hành tinh đến và xâm chiếm Trái Đất.

Chúng đến từ những con tàu kì lạ trên bầu trời, và với số lượng lớn. Và từ những con tàu chúng xuất hiện- Hình dạng kì lạ, gầy, giống người. Chúng không có khả năng nhìn thấy, khác với sự thật là chúng được cấu tạo từ những chất nhớt và chúng có những xúc tu.

Việc chúng đến bắt đầu cho một cuộc thảm sát nhân loại; và bây giờ mỗi khoảnh khắc trôi qua là cuộc chiến sống còn. Ở Nhật Bản, hơn 80% dân số đã bị sát hại; 20 còn lại đang ẩn trốn trong những nơi có thể ở được.

Và ngày hôm nay đánh dấu tuần thứ ba của cuộc xâm chiếm Trái Đất.

Tên tôi là Akashi Seijuurou, 18 tuổi. Trước khi xảy ra thảm họa này, tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường. Và bây giờ, tôi là thành viên của WCAHP, hay còn gọi lại Liên Minh Chiến Đấu Thế Giơi về Bảo Vệ Con Người, một nhóm chống lại những kẻ xâm lược. Như tên gọi, chúng tôi cố gắng bảo vệ những người con lại và chiến đấu chống lại người ngoài hành tinh để bảo vệ những gì còn lại của hành tinh này.

"Akashi, cậu có nghe tôi không?" Bộ máy phát vang lên, và tôi có thể nhận ra giọng nói từ bên kia. "Akashi, cậu có nghe không?"

"Tôi nghe rồi, Midorima."

Midorima Shintarou là một người mà tôi quen biết khi tôi được yêu cầu gia nhập WCAHP. Cậu ta là sinh viên y khoa, và ngoài việc chữa trị vết thương cậu ta cũng phụ trách việc liên lạc với các thành viên trong các nhiệm vụ hoặc tuần tra.

"Tốt. Hiện giờ cậu đang ở đâu?"

Tôi tìm thấy xe máy tại nơi mà tôi đã để lại lúc trước khi bắt đầu đi tuần tra, đặt nó tại một góc nhỏ trong góc hẻm lánh.

"Tôi đang ở Phường Chiyoda, gần Phường Chuuou."

"Tốt. Cậu còn bao nhiêu túi nhiệt nữa?"

Túi nhiệt là vũ khí đặc biệt được phát triển để chiến đấu với những kẻ xâm lược. Dường như, một trong những nhà khoa học còn sống đã mạo hiểm mạng sống của mình để bắt giữ một sinh vật gầy gò đó để nghiên cứu và vô tình nhận ra rằng chất nhớt đó phân hủy ở nhiệt độ cao hơn 40 độ C. Phát hiện này là dẫn đến việc tạo ra WCAHP.

Túi nhiệt hoạt động giống như flash grenade (loại lựu đạn gây lóa mắt đối phương): bạn chỉ cần nhấn thật mạnh để kích hoạt các hóa chất bên trong, ném vào mục tiêu và nó sẽ phát nổ, giải phóng nhiệt lượng bên trong ra môi trường bên ngoài ngay lập tức. Phạm vi ảnh hưởng ước tính của nó là 2m. Mỗi cái là một gói hình vuông có mỗi cạnh rộng 50mm, và có thể đem theo một cách thuận tiện trong túi, chỉ cần bạn đừng nhấn vào nó.
Mặc dù những thuận lợi của nó, vẫn có hạn chế trong việc sử dụng túi nhiệt. Đầu tiên là vì nó nhỏ nên nó ném đi không được chính xác. Để đối phó điều này, một số sử dụng chúng như các bãi mìn. Một số khácthì cho rằng nhiệt lượng được giải phóng nhanh chóng, nghĩa là hiệu quả chỉ trong vòng vài.

Tuy vậy, nó là vũ khí duy nhất có thể chống lại những kẻ xâm lược, do vậy chúng tôi không có lựa chọn ngoại việc sử dụng chúng cho đến khi có ai đó tìm ra một thứ khác tốt hơn.

"Tôi chỉ còn ít nhất 1 tá. Tôi không sử dụng nhiều khi chạy khỏi chúng lúc trước ."

"Thật tốt khi nghe điều đó."

"Chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Sự thật, phải. Cậu biết chúng ta gửi một nhóm đến phường Minato hôm nay phải không?"

Phường Minato ... đội đó bao gồm Kise, Aomine, Kagami và Tetsuya, nếu tôi không nhầm.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác xấu.

"Tôi biết. Có chuyện gì về họ sao?"

"Chúng tôi vừa nhận SOS từ họ. Hình như, đội đó đang thực hiện nhiệm vụ giải cứu đã bị đẩy vào một góc và hiện tại họ đang mắc kẹt trong tòa nhà."

"Tôi sẽ nhanh chóng đi đến Phường Ward. Nói ngắn gọn vì tôi đang di chuyển. Họ ở đâu?"

"Họ ở Akasaka, tại Trung tâm Nghệ Thuật Quốc Gia. Nó gần ga Nogizaka Station của tuyến đường Chiyoda."

"Tôi biết nơi này. Nói cho tôi nhiệm vụ một cách ngắn gọn."

Tôi khởi động xe và bắt đầu lên đường đến nơi được chỉ định.

"Được rồi. Hồi nãy, chúng tôi gửi một nhóm nhỏ đến tòa Roppongi Hills. Họ định tìm tất cả những người sống sót và đưa họ đến nơi an toàn thì họ bị phục kích. Một thành viên dụ những sinh vật đó ra xa do vậy họ có thể trốn thoát, nhưng hiện giờ cậu ta đang mắc kẹt, nhiệm vụ là giải cứu cậu ta."

"Rõ."

"Số lượng kẻ thù được ước đoán là khoảng 15. Xóa bỏ bọn chúng và mang cậu ta trở lại HQ."

"Ai là người mà tôi sẽ giải cứu?"

Tôi không định hỏi câu hỏi đó, nhưng nó trượt ra khỏi miệng tôi.
Midorima, người luôn thẳng thắn trong lời nói của mình, có vẻ như có một chút khó khăn trong việc trả lời.

"Người bị mắt kẹt trong Trung tâm Nghệ thuật là... Kuroko."

Đôi mắt tôi mở rộng, và đôi tay siết chặt tay cầm của xe máy.

Cái cảm giác xấu mà tôi cảm nhận đã đúng.

"Tôi hiểu. Tôi ngắt liên lạc đây , Midorima."

Tôi tăng tốc, di chuyển với tốc độ cao về phía Trung tâm nghệ thuật.

Kuroko Tetsuya là một người bạn của tôi khi gia đình tôi di chuyển từ was Kyoto đến Tokyo vào năm tư tiểu học. Kể từ đó, chúng tôi ở bên cạnh nhau, và còn học cùng trường cấp hai và cấp ba. Những người biết chung tôi thân với nhau và chắc chắn rằng chúng tôi là bạn thân, nhưng sự thật còn hơn thế nữa.

Tetsuya là người tôi yêu.

Cậu ấy là mối tình đầu của tôi, và tôi cũng là mối tình đầu của cậu ấy. Chúng tôi thú nhận với nhau vào cuối năm hai tại trường cấp hai; và hẹn hò kể từ đó đến nay.
Cậu ấy đã ở bên tôi khi cuộc xâm lược diễn ra, và khi tôi được yêu cầu gia nhập WCAHP, cậu ấy đi theo tôi mặc dù nguy hiểm và sợ hãi của mình.

Nếu như có bất cứ điều gì xảy ra với Tetsuya, tôi...

Không, đây không phải là lúc nghĩa những điều như vậy. Tôi phải tập trung vào nhiệm vụ; có nhiều sinh mạng bị đe dọa ở đây.

Khi tôi đến , tôi ngạc nhiên nơi này vắng vẻ. Có nghĩa là tất cả sinh vật nhầy nhụa đó đã vào bên trong tòa nhà.

Không biết bao lần kể từ lúc bắt đầu cuộc xâm lược, tôi phải cảm ơn chúa rằng những kẻ xâm lược không thông minh như mọi người thường nghĩ. Tuy vậy, chúng nhanh và mình và chúng có ưu thế về số lượng khiến cho chúng tấn công cực kì hiệu quả.
Tôi giấu xe của mình ở một nơi phù hợp, và đếm số túi nhiệt mà mình có. Thật ngạc nhiên, tôi có nhiều hơn tôi nghĩ, nhưng không có nghĩa là tôi mất cảnh giác. Xong việc chuẩn bị, tôi sẵn sàng xông vào tòa nhà.

Nổ tung cánh cửa, tôi có rất ít thời gian đã phản ứng lại khi một nhóm sinh vật nhầy nhụa tấn công tôi, để lại một vũng nước khi chúng di chuyển. Tôi nhanh chóng nhấn vào túi trong tay mình và ném nó về phía kẻ tấn công, nhảy về phía sau để tạo ra khoảng cách giữa chúng và tôi.

Cái túi mở bung ra và giải phóng ra sóng nhiệt tức thời. Kết quả, những sinh nhầy nhụa đó bắt đầu tan rã.

Sử dụng hai cái, có lẽ còn hơn mười ba cái để sử dụng.

Tôi lấy ra hai túi khác, mỗi cái ở mỗi tay, và xem xét hành động tiếp theo. Nhận ra hướng mà bọn chúng đi ra... có lẽ là nơi của Tetsuya.

Bên phải...!

Chạy vào lần nữa, tôi xuống hành lang; và đúng vậy, có một cặp khác đang phục kích tôi. Chuẩn bị cho cuộc tấn công, tôi nhanh chóng xóa bỏ chúng. Cứ thế cho đến khi tôi xóa bỏ năm cặp sinh vật nhầy nhụa.

Nhận ra khoảng cách mà tôi đang đến, có vẻ như tôi đang đến gần đến phần cuối tòa nhà.
Tại cuối hành lang, tôi ngừng lại trước khúc cua. Có thể, phần còn lại của sinh vật nhầy nhụa trong tòa nhà đang ở cùng nhau tại một nơi.

Và tôi đã đúng.

"... ba, bốn, năm... sáu tổng cộng, huh."

Có vẻ như dự đoán đã sai lệch một chút.

Tôi vẫn còn mười túi nhiệt... Tôi nên để lại một ít phòng trường hợp khuẩn cấp.
Từ những gì tôi thấy, chúng có vẻ như tụ tập quanh cánh cửa, đâm mạnh vào nó với cơ thể của mình và cố nâng nó lên với xúc tu của mình. Có thể đó nơi ở của Tetsuya.
Tôi không nghĩ chúng nhận ra tôi, và đó là điều tốt. Tôi có thể tấn công chúng xóa bỏ chúng trong một bước.

Lấy ra ba túi nhiệt và cầm chúng vào giữa những ngón tay, tôi vội vã tấn công.
Nhưng có vẻ như bọn sinh vật nhầy nhụa thông minh hơn một chút so những gì tôi nghĩ: khi tôi chạy vào, một tên chạy ra từ một chỗ nào đó và tấn công tôi. Cú đánh đẩy tôi vào bức tường, và những túi nhiệt rơi xuống sàn kế bên chân.

"Urgh!" Áo khoác nặng nề mà tôi mặc chống đỡ một vài tác động, nhưng nó vẫn đau.
Không may cho tôi, sự chú ý của bọn sinh vật nhầy nhụa trong khu vực đó bây giờ hướng về phía tôi.

Không ổn rồi.

Quyết định nhanh chóng, tôi bước lùi lại với ba túi trên sàn và đá chúng về phía năm tên sinh vật nhầy nhụa. Tôi định xóa bỏ chúng trong vòng một bước nhưng túi nhiệt nổ quá gần tôi. Tôi quay về phía bên và giơ tay trước mặt để tự vệ, nhưng tôi vẫn cảm thấy khí nhiệt đốt cháy da mình.

"Tsk!"

Tôi tặc lưỡi, cố tập trung lại. Vẫn còn một tên, và nó đang tấn công về phía tôi từ phía trên.

Tôi di chuyển sang một bên, tránh đòn tấn công. Tôi đặt tay vào trong túi và lấy ra hai túi nhiệt. Tôi lấy mỗi cái cho mỗi tay và di chuyển nhanh nhất có thể về phía sinh vật nhầy nhụa đó. Tôi phải chờ đợi đợt tấn công tiếp theo trước khi khi thể hành động..
Khi nó hoạt động, tôi ra đòn kết thúc.

Chỉ có vậy, tất cả sinh vật nhầy nhụa đều bị hạ gục; và tôi chạy về phía cánh cửa đôi bằng kim loại, đập vào nó với nắm tay của mình.

"Tetsuya? Tetsuya, cậu có nghe tớ không?"

"Seijuurou-kun?" Tiếng trả lời từ đằng sau cánh cửa không rõ ràng, tuy vậy, tôi có thể nhận ra giọng nói của cậu ấy. "Là cậu phải không, Seijuurou-kun?"

"Phải, là tớ, Tetsuya. Tớ đến vì cậu. Tớ đã xử lý mọi thứ ở bên ngoài, do vậy cậu có thể ra ngoài."

"Tớ hiểu. Lùi lại một chút, Seijuurou-kun."

Tôi lùi ba bước, và cánh cửa bật mở ra.

"Seijuurou-kun!" Tetsuya chạy về phía tôi và nhảy vào vòng tay mở rộng của tôi. Đôi tay cậu ấy siết chặt vào áo khoác của tôi và cơ thể run lên.

"Cậu sợ sao?"

"Phải... nhưng tớ ổn rồi; vì cậu đã ở đây với tơ." Nụ cười của cậu ấy đột nhiên chuyển thành vẻ biều cảm kinh ngạc. "Seijuurou-kun, tay cậu!"

"Ah." Tôi nhìn xuống và nhận ra một vết cắt trên tay trái. "Chỉ là một vết thương nhỏ. Sẽ ổn thôi."

"Việc đó không ổn; nó sẽ bị nhiễm trùng!" Tetsuya lấy ra khăn choàng cổ đang đeo của mình và quấn chặt quanh vết thương của tôi. "Đây. Nó phải nên làm thế này."

"Cảm ơn cậu, Tetsuya."

"Thay vào đó tớ phải là người cám ơn cậu mới đúng. Nếu như Seijuurou-kun không đến kịp lúc, tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

"Khi tớ nghe nói cậu bị mắc kẹt ở đây một mình, tớ sợ rằng tớ sẽ mất cậu. Cậu có biết cậu là người quan trọng nhất trên thế giới này đối với tớ không?"

"Tớ biết. Tớ cũng cảm thấy giống như cậu."

"Tetsuya, đến gần tớ hơn nữa."

Cậu ấy bước đến và tôi đưa tay ra để cầm lấy tay cậu ấy, đan tay vào nhau.

"Hứa với tớ cậu sẽ không làm bất kì điều gì nguy hiểm một mình lần nữa."

Cậu ấy gật đầu trả lời.

"Tớ hứa, Seijuurou-kun."

Nở một nụ cười, tôi nhắm mắt lịa và nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu ấy. Tetsuya nhanh chóng đáp trả, hôn trở lại với sự nhiệt tình.
Chúng tôi thả tay ra, và ôm lấy người kia. Chúng tôi ôm lấy nhau, tận hưởng khoảnh khắc thân mật ít ỏi này.

"Oi! Akashi! Tetsu có ở cùng với cậu không?"

Tiếng ồn quen thuộc từ máy phát tín hiệu khiến tôi khó chịu, và tôi phá vỡ nụ hôn.

"Cậu ồn ào quá, Aomine." Tôi mắng. "Phải, Tetsuya đang ở cùng tôi, an toàn."

"Tốt. Chúng tôi đã xong việc sơ tán những người mà chúng tôi đã giải cứu, do đó tất cả chúng tôi đang quay trở về HQ. Cậu và Tetsu cũng nên quay trở lại."

"Rõ rồi. Và tôi đã nói rằng cậu đừng gọi Tetsuya với cái tên đó. Tôi ngắt liên lạc đây ."
Aomine phát ra âm thanh như thể cậu ta định nói gì đó, nhưng trước khi cậu ta có thể nói tôi ngắt máy phát tín hiệu.

"Là Aomine-kun phải không?"

"Còn ai nữa?"

"Họ đang gọi chúng ta?"

"Phải. Chúng ta cần phải quay trở lại; hơn nữa, ai đó có thể gọi và làm thủng màng nhĩ của tớ."

Trước vẻ nhăn nhó của tôi Tetsuya bật ra tiếng cười khẽ

"Chúng ta đi chứ?"

Tôi gật đầu trong sự đồng ý. "Vậy đi thôi."

"Cậu đi bộ đến đây à?"

"Tất nhiên là không. Tớ đến đây bằng xe máy. Nó được giấu ở bên ngoài. Cậu không mong đợi tớ chạy đến đây từ Phường Chiyoda, phải không?"

"Tất nhiên là không."

Cả hai chúng tôi rời khỏi nơi này và đi xuống hành lang, hướng về phía lối ra tòa nhà.

Nó có thể bình hiện bây giờ, nhưng tôi chắc chúng tôi phải chiến đấu sớm thôi.

Nhưng dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, chúng tôi vẫn bên nhau.

Cho đến khi mọi thứ kết thúc; cho đến khi cái chết chia lìa.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com