Kk Vtrans The Galaxy Is Endless 34c
"Anh lấy đâu ra cái đống này vậy?" Kenma nhăn mặt hỏi anh khi nhìn mấy thứ lỉnh kỉnh mà Kuroo đã bày trong phòng. Cậu đã không thấy Kuroo mang chúng về, nếu có thì cậu đã đốt nó từ lâu rồi, kể cả cái thùng mà họ đang ngồi.
Kuroo ngẩng mặt nhìn Kenma, nghe xem cậu nói gì. Nghe xong, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên mặt anh. "Chúng làm anh liên tưởng đến em.""Cái đống này làm anh liên tưởng đến em?" Kenma ngạc nhiên. Trên tay cậu là một cái gối có thể coi là xấu nhất mà cậu từng nhìn qua từ trước tới giờ. Mỗi mặt gối là một con mèo hoạt hình khác nhau, với một slogan vớ vẩn như "cậu thật là siêu!" hay "trong lòng tớ có meowsic của cậu!" Loại người nào có thể sản xuất ra một thứ điên khùng như vậy? Và rồi tên ngốc nào sẽ mua nó về?"Anh thấy cũng không đến nỗi nào."Đồ ngốc của tôi ơi. Kenma vùi mặt vào gối, không buồn nhìn Kuroo. "Em thật không thể tin nổi." Cái gối nuốt chửng hết lời nói của Kenma, khiến Kuroo không thể nghe được rõ được cậu ấy nói gì. "Thôi nào, thú vị mà. Bây giờ giúp anh dọn mấy cái đĩa ra nhé?"Kenma ngẩng đầu. "Anh chuẩn bị cả rồi?"Kuroo gật đầu. "Anh đã mang vào rồi đây." Sau khi ném đống gối linh tinh kia vào thùng, Kenma đi theo Kuroo vào bếp. "Em hãy xếp đĩa đi, vì em thấp hơn anh và có thể cúi xuống tủ đĩa dễ hơn. Mấy cái cốc thì để anh." Kuroo nói thêm, chỉ vào cái tủ đựng cốc trên cao. Kenma đã quá mệt khi phải bưng mấy cái hộp rồi, không còn sức vặn lại câu nói đụng chạm đến chiều cao của mình nữa. Cậu đến trước tủ đựng đĩa, ngồi bệt xuống đất và nhanh chóng đặt từng cái đĩa một từ hộp các-tông vào tủ, xếp chúng thành một chồng ngăn nắp. Cả hai, mỗi người một việc, trong một không gian êm đềm, thoải mái, Kuroo thỉnh thoảng lại ngâm nga những điệu nhạc pop vu vơ trong lúc anh xếp từng chiếc, từng chiếc cốc lên kệ. Bầu không khí yên tĩnh bỗng bị xé toạc bởi tiếng thủy tinh vỡ trên sàn nhà. Kenma quay đầu lại, nhìn thấy Kuroo với đống tàn tích dưới chân anh, có lẽ anh đã đánh rơi nó. Kenma đứng bật dậy, thận trọng quan sát cảnh tượng trước mắt. "Đứng yên, nếu không cẩn thận anh có thể giẫm phải mảnh thủy tinh và chảy máu đấy.""Mẹ kiếp. Kenma, anh xin lỗi. Anh không biết làm sao, nó trơn quá." Lông mày Kuroo nhíu lại. Anh không phải người vụng về, nhưng dù sao thì cái cốc cũng vỡ rồi. Kenma biết. Cái cốc đó hoàn toàn có thể thay thế được. "Không sao đâu, chỉ là một cái cốc thôi mà. Anh có biết dụng cụ hốt rác và chổi ở đâu không?" Cậu muốn dọn dẹp đống hỗn độn này càng sớm càng tốt để anh không bị thương. "Hmm, anh nghĩ nó nằm trong cái thùng có dán nhãn 'giặt ủi' ở bên trên. Hình như nó nằm trong phòng khách."Kenma gật đầu, chộp lấy dao rọc giấy trên bàn bếp rồi chạy ra phòng khách. Chắc chắn rồi, có một chiếc hộp các-tông với dòng chữ viết tay quen thuộc của Kuroo bên trên, chính xác như những gì anh miêu tả.Kenma nhanh chóng rạch chiếc thùng, lục tung lên để tìm dụng cụ quét rác và chổi phù hợp, rồi nhanh chóng mang chúng trở lại nhà bếp. Kuroo vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Tuy nhiên, thay vì nhìn lên Kenma thì anh lại nhìn chằm chằm xuống đôi tay của mình, đưa qua đưa lại trước mặt như có điều gì kì lạ ở chúng.
"Anh bị đứt tay à?" Kenma ân cần hỏi. Cậu không nhìn thấy vết thương nào, nhưng ai mà biết được. Cậu cúi xuống sàn nhà và bắt đầu quét những mảnh vỡ vương vãi trên sàn, cho vào dụng cụ hốt rác nhỏ bên cạnh.
Giọng Kuroo có vẻ xa cách. "Không, chỉ cảm thấy buồn cười."
Kenma ậm ừ đáp lại. "Chắc là bị đau ở đâu đó vì phải mang theo mấy cái thùng này cả ngày. Anh có cần em xem thử không?" Kenma không biết cậu đang tìm kiếm điều gì ở anh, nhưng cậu muốn giúp Kuroo có cảm giác thật thoải mái. "Không sao đâu. Rồi, đưa anh đồ hốt rác, để anh quét cho." Kuroo với lấy nó, nhưng Kenma lắc đầu rồi kéo chúng đi. "Anh cứ đứng đó tạo dáng người mẫu đi, dù sao thì em cũng sắp xong rồi." Kenma trêu chọc. Nhưng thật sự là cậu đã dọn sạch gần hết các mảnh vỡ rồi, không còn nhiều mối nguy nữa. Kuroo chuyển trọng lượng sang chân kia. "Cảm ơn em, Kenma."Kenma lắc đầu. Anh hay lo lắng cho những thứ rất tầm thường, không đáng bận tâm, đến nỗi gần như nó trở thành một thói quen của anh. Từ khi cả hai còn nhỏ, Kenma đã cố xoa dịu anh khỏi những điều nhỏ nhặt đó, cho đến tận bây giờ cậu vẫn vậy. Nhưng thỉnh thoảng điều này vẫn xảy ra với Kuroo. Như bây giờ, những khoảnh khắc cậu hoàn toàn không thể đoán trước, nó lại xảy ra, và cậu không thể trấn an anh được. Không phải cậu cảm thấy phiền, chỉ là cậu muốn Kuroo luôn được thoải mái, vui vẻ. "Không thành vấn đề." Kenma nhún vai. "Chỉ có một cái cốc vỡ thôi mà. Chúng ta vẫn còn tận 15 cái. Trong khi chỉ có hai chúng ta ở đây, vậy là chúng ta đã mua nhiều quá rồi. Số cốc còn lại hoàn hảo đấy chứ."Kuroo vẫn cúi gằm. Sau khi dọn sạch chỗ thủy tinh vỡ và vứt chúng đi, Kenma mới tiến về phía Kuroo, vòng tay ôm lấy anh. "Anh không sao chứ?"Kuroo bắt gặp ánh mắt của cậu. Kenma thoáng bối rối không biết anh đang nghĩ gì. "Yeah. Yeah, anh ổn. Xin lỗi đã làm em lo lắng, Kitten.""Không có gì phải xin lỗi cả." Kenma đưa một tay lên vuốt má anh. "Nếu anh thực sự muốn chuộc lỗi với em"Và cứ như vậy, nụ cười thân thuộc gắn bó với Kenma ngày qua ngày lại hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh cúi xuống, đặt lên má Kenma một nụ hôn, nơi ngón tay anh vừa chạm vào. Lúc anh vừa rời khỏi môi cậu, Kenma đẩy anh lùi lại, lần này cậu chủ động khoá môi anh. Cậu cảm nhận được cái ôm từ vòng tay của anh, hoàn toàn mê đắm trong khoảnh khắc ấy và tận hưởng nụ hôn ngọt ngào giữa hai người. "Anh thực sự tự hào về chúng ta." Kuroo thì thầm, hơi thở ấm nóng của anh phả vào má Kenma. Anh áp mũi mình lên chóp mũi cậu, khiến cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể Kenma. Cậu cũng tự hào vì cả hai. Họ cuối cùng cũng đã tốt nghiệp. Và bây giờ họ đã có thể đường đường chính chính ở cùng nhau trong căn nhà riêng của mình. Một thế giới nhỏ của riêng họ. Cậu nâng tay anh lên, đặt một nụ hôn lên bàn tay anh. "Kenma, em đừng làm mấy trò đáng yêu sến súa như vậy, trái tim anh sẽ tan chảy mất." Kuroo rên rỉ, khiến Kenma lại đặt một nụ hôn nữa lên tay bạn trai mình - chỉ để thấy anh đỏ mặt. "Chúng mình đã có một căn nhà riêng." Kenma cười thật tươi và nói với Kuroo. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Kenma. "Chúng ta hãy ăn mừng nhé, được không?""Huh? Không phải bây giờ còn quá sớm để nâng ly sao?"Kuroo bật cười. "Không, để sau đi. Nhảy với anh trước đã nhé?"Kuroo đã hoàn toàn lột xác, không còn ngờ nghệch như trước nữa, giờ anh đã là một phiên bản mới ngốc nghếch hơn rồi. Nhưng Kenma rất hạnh phúc - người ta nói những kẻ khi yêu thường không bình thường - và cậu cũng muốn ăn mừng, nên cậu đã gật đầu với lời đề nghị của anh. Kuroo rút điện thoại khỏi túi, lướt qua một vài playlist, nhấn chọn một bản tình ca êm đềm, du dương. Anh đưa tay đến trước mặt Kenma. "Liệu anh có thể mời em nhảy một điệu?"Kenma nắm lấy tay anh. "Tất nhiên rồi."Kuroo vòng tay qua eo cậu một lần nữa, Kenma cũng đưa một tay đặt lên vai anh. Họ khiêu vũ cùng nhau, hoàn toàn không đúng nhịp điệu, nhưng cả hai đều đã chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, đến nỗi chẳng ai nhận ra cái điều cỏn con ấy nữa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com