TruyenHHH.com

Kitty Love

Harry bắt đầu vùng vẫy điên cuồng hơn trong khi cậu bị mang lên lầu. Không, không, KHÔNG! Ta không muốn đi tắm. Mi không thể ép ta! Harry cắn ngón tay Tom thật mạnh và hắn lập tức để cậu thoát ra. Xui xẻo thay, cậu bị thả rớt từ độ cao năm feet trong không khí và khiến cậu gần như sợ chết khiếp trong khi nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần. Cám ơn trời đất là cậu đáp xuống bằng chân. Mèo đều đáp đất bằng chân! Harry hưng phấn nghĩ và chạy xuống hành lang.

"Ôi không. Không phải lại nữa chứ. Ta thề bé con như hiểu được ta vậy," Tom làu bàu và đi theo những dấu chân bẩn thỉu dọc dãy hành lang. May mắn làm sao, Tom đã đóng hết toàn bộ cửa ra vào sáng nay sau màn đào tẩu buổi sớm. Cho nên hắn tìm thấy Harry cong người trong góc của dãy hành lang cụt.

Harry phát hiện chính mình bị mắc kẹt không còn đường lui, với một bức tường chắn trước mặt và Tom đang đuổi sát đằng sau. Thế là cậu đành thử xài một chiến thuật khác: năn nỉ. Cậu cụp tai xuống và nhìn Tom với đôi mắt xanh to tròn. Làm ơn đi mà, ta không muốn tắm. Làm ơn rủ lòng thương và để ta đi đi. Làm ơn. Làm ơn đi mà!

"Đừng nhìn ta như thế, bé con. Bé thật sự cần phải tắm," Tom nói, cố gắng không chìm vào ánh nhìn vô tội kia. Hắn bế Harry lên và mang cậu về phòng ngủ. Harry meo meo vài tiếng cầu xin và dụi đầu vào tay Tom.

"Ta cũng không muốn làm chuyện đó hơn bé con đâu. Nhưng ta cần phải tẩy sạch mấy thứ này khỏi người bé." Harry bắt đầu liếm lông nhằm chứng tỏ cậu có thể làm sạch chính mình. "Không, đừng làm thế," Tom ngăn cản cậu, "chẳng biết có cái gì dính trên người bé đâu."

Harry kêu lên cảnh giác khi cậu nhìn thấy bồn tắm lọt vào trong tầm mắt và cố gắng trườn ra khỏi tay Tom, bám vào trên áo hắn với móng vuốt của cậu. Không mà! Không phải ở đây chứ! Chỗ nào cũng được trừ chỗ này! Harry van lơn.

"Đừng lo, bé con. Bé không cần phải vào đó, ta không muốn bé bị chết đuối."

Thật không? Harry cay đắng nghĩ.

Tom cười khúc khích nhẹ nhàng và quay sang phía bồn rửa mặt. Hắn bật nước, chắc chắn rằng nước đủ ấm và đậy nút bồn rửa mặt lại để nước dâng lên một nửa. Sau đó bắt đàu công việc gỡ Harry ra khỏi áo hắn. Harry run rẩy kịch liệt khi cậu nhìn xuống làn nước. Nó trông... ẩm ướt! Cậu kêu meo meo lần nữa và níu chặt hơn, nhưng Tom lột cậu ra. "Sẽ ổn thôi. Bé sớm để ta tẩy sạch chừng nào thì bé sẽ xong nhanh chừng ấy."

Ta vẫn không muốn, Harry bướng bỉnh nghĩ, nhưng dù sao cậu cũng đã gần đến mặt nước rồi. Khi chân sau của cậu chạm vào dòng nước, Harry kêu lên báo động và nhảy khỏi đó, cậu cào vào bàn tay và cánh tay của Tom. "Mày thật là...!" Tom kêu lên và cắn môi, cố gắng phớt lờ vết thương đang đau đớn. "Không cần phải sợ, bé con."

Mi nói thì dễ lắm. Mi đâu phải làm vậy, bị nhúng vào trong nước ý!

Tom hít một hơi sâu và đẩy Harry vào lại trong nước. Lờ đi những tiếng 'meo meo' phản đối và vô số vết xây xát mới trang trí đầy cánh tay và bàn tay của hắn. Tom bắt đầu xối nước quanh thân Harry đang run rẩy. Sau một lúc thì Harry ngừng chiến đấu, nhưng cậu cũng chẳng thích thú hơn bao nhiêu.

Tom thoa xà phòng lên người Harry và cậu nhanh chóng biến thành một mớ đầy lông cùng với bong bóng. Harry hơi rên rỉ trong khi Tom xoa xoa bộ lông của cậu và chắc chắn rằng tất cả bùn đất đều trôi đi với những ngón tay thon dài điêu luyện.

"Thấy chưa. Không tệ chút nào phải không," Tom nhẹ nhàng nói.

Ta đoán thế. Nhưng mà chỉ có một chút xíu thôi. Ta vẫn ghét nó, cậu vừa nghĩ vừa rên gừ gừ. Cậu không thể kìm được, ngón tay của Tom quá tuyệt vời đối với bộ lông của cậu.

"Nào! Bây giờ ta chỉ cần rửa sạch cho bé nữa thôi," Tom nói và tháo nút chặn bồn rửa mặt để nước xà phòng chảy đi, sau đó vặn mở vòi nước. Harry thoát ra một tiếng 'meo' nho nhỏ cự nự trước khi cậu bị đặt dưới dòng nước. Tom đưa tay che mắt Harry lại trong khi rửa sạch bộ lông cho cậu, sau đó tắt nước. "Được rồi. Hoàn thành. Đợi ta đi lấy khăn tắm đã," Tom nói và rời khỏi chỗ bồn rửa mặt, nhưng vẫn dõi mắt trong chừng cậu.

Harry run rẩy điên cuồng. Mình ghét bị ướt. Cậu lắc mình và làm nước bay tứ tung, sau đó thử trèo khỏi cái bồn, nhưng mà nó quá trơn. Tom quay trở lại với một chiếc khăn và bao bọc cậu lại, bắt đầu lau khô cho cậu. Cậu rên rừ rừ đầy biết ơn, vui vẻ thoát khỏi nước.

"Có vẻ quen quen nhỉ?" Tom hỏi khi hắn nâng mặt Harry trong tay và lấy khăn lau cho cậu. Harry kêu lên đồng ý. Đúng vậy. Cậu lần đầu tiên gặp Tom là khi hắn cứu cậu vào ngay hôm qua khỏi bị chết đuối, và hắn dùng khăn lau khô cho cậu, giống như việc hắn đang làm lúc này.

"Xong rồi. Khô ráo," Tom nói và đặt cậu xuống trước khi hắn cũng ngồi theo. "Bé con nhìn sạch sẽ hơn phải không nào?"

Harry quay đi và bắt đầu chải lông cho mình trong khi Tom đặt lưng ngả xuống với một tiếng rên rỉ. Harry nhìn hắn và nghiêng đầu qua một bên. "Bé con nhất định biết cách làm ta cuống quýt," Tom than thở, "bé khiến ta hoàn toàn điền cuồng." Harry meo meo nhẹ nhàng và quay lại với việc chăm chút chính mình. Tốt. Ngươi cần một công việc tốt để làm trong một lúc mà. Tom thoáng ngồi dậy để quan sát cậu, "Bé con biết đấy, ta vẫn chưa đặt tên cho bé con."

Harry bỗng ngừng liếm láp, Tên hả? Nhà ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ta đã có tên rồi.

"Hmm. Bé là một chú nhóc..."

Khi ta kiểm tra lần cuối, Harry khô khan nghĩ.

"Chester thì thế nào?"

Harry quẳng cho hắn một cái nhìn hoài nghi. Đầu óc mi có vấn đề à?

"Không à? Ta đoán là không. Vậy thì... Shadow?"

Harry quảnh đầu qua chỗ khác; cái tên này đỡ hơn Chester, nhưng không. Cậu lắc đầu.

"Không hả? Ta nghĩ nó cũng được, vì bé con màu đen mà. Nhưng nếu không thì... Fluffy?"

Harry phóng vào người Tom. Không đời nào ta chịu gọi bằng Fluffy đâu nhé! Cậu gầm gừ với hắn và cố gắng cào hắn vài phát. Tom bật cười và tóm lấy bé mèo trước khi cậu kịp tấn công hắn, giơ cậu lên không trung.

"Được rồi, được rồi. Không Fluffy," Harry liếc nhìn và cắn ngón tay hắn. "Ow! Thôi nào! Bây giờ ta biết gọi bé là gì rồi. Ta sẽ gọi bé là Harry, vì bé y như một cái nhọt đau chết mọc trên mông vậy."

Đôi mắt Harry mở lớn. Ta không có! Cậu gầm gừ nhưng không phản đối cái tên này. "Được rồi, quyết định thế nhé. Tên bé con sẽ là Harry," Tom nói và đặt cậu ngồi kế hắn. "Và bé con gợi cho ta nhớ đến cậu ta; dính vào đủ thứ chuyện và phá hủy chúng. Cộng thêm đôi mắt của bé nữa," hắn vuốt ve đầu cậu, "chúng có màu xanh lá... như của cậu ta."

Harry cảm thấy mặt mình đang nóng cháy bên dưới lớp lông và dời mắt khỏi gương mặt Tom. Cậu không biết vì sao sự thật bé teo này mà Tom biết về màu mắt của cậu khiến bao tử cậu cồn cào. Cậu quẳng chuyện đó qua một bên, lát nữa nghĩ sau. Cậu ghét phải thừa nhận nhưng, Tom không tệ hại quá mức. Nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Mình vẫn ghét cái sự tốt bụng của hắn! cậu cứng rắn nghĩ. Hắn cũng có một nụ cười tuyệt vời, Harry lắc đầu nguầy nguậy để đá văng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Bên cạnh cậu, Tom ngáp dài, "Bé con mệt rồi," hắn buồn ngủ thì thào.

Phải! Ưm... mi là tên khốn, Harry nghĩ, nhưng nó không hề mang ý ác độc như bình thường khi mi mắt của cậu bắt đầu sụp xuống.

Trong vòng vài phút cậu nghe thấy tiếng thở của Tom thoát ra. Harry cẩn thận thức dậy và đi đến chỗ gương mặt Tom rồi nhìn hắn chằm chằm. Hắn ta trông thật... con người. Đặc biệt là khi hắn đang ngủ.

Mái tóc đen của hắn lòa xòa trên mặt với một ít cọng loăn xoăn. Hàng mi đen dài rợp bóng trái ngược với làn da tái nhợt. Cái mũi như rắn lúc đầu bây giờ thật bình thường, và một đôi môi hồng đầy đặn nằm bên dưới. Ngoại trừ đôi mắt, Tom trông không có gì bất thường. Không phải như một vị Chúa Tể Hắc Ám nên giống. Hắn có thể đi nghênh ngang trên đường mà không ai có thể nhận ra hắn là một tên giết người hàng loạt.

Như thể đó là hai người khác nhau. Chúa Tể Hắc Ám – kẻ tàn sát nhân loại trong công cuộc giành lấy thế giới phù thủy. Và Tom Riddle – người chu đáo, tốt bụng. Ý ta là, hắn chăm sóc một con mèo vì lợi ích của Merlin! Voldemort sẽ để cậu chết đuối luôn.

Harry lắc lắc đầu trong hỗn loạn. Tom Riddle là Voldemort. Vậy tại sao hắn lại quá tốt như thế? Và hồi sáng này hắn đã thực sự mỉm cười. Không phải là nụ cười lạnh lùng, đẫm máu 'ngươi-sẽ-phải-chết', nhưng là một nụ cười thực sự. Harry nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Tom như thể câu trả lời sẽ vọt ra từ đó vậy. Tại sao ngươi luôn làm ta hoang mang?

Trong khi cậu nhìn hắn không ngừng, Harry phát hiện chính mình đang dựa gần về phía hắn với mũi cậu trong không khí. Mùi hương của Tom đang tản ra! Đó là mùi xạ hương, như mùi khiến các giác quan của cậu hoạt động quá mức. Harry kiềm chế bản thân và nghiêng ra sau. Mình làm cái quỷ gì mà đi ngửi hắn chứ? Cậu nghĩ và quay đi.

Cậu nhìn lại Tom và bụng hắn đang phập phồng. Cậu lại nhanh chóng ngoắt qua chỗ khác. Nhất định là tại thứ gì đó mình ăn sáng nay, cậu xác nhận và ngáp, nhất định là vậy. Harry cuộn người thành một quả cầu lông, Không thể nào mà... cậu rơi vào giác ngủ với ý nghĩ cuối cùng.

xxxxx

Khi Harry tỉnh dậy, cậu gập người vì đau đớn. Bao tử cậu đau quá! Như là cả cơ thể cậu đang nằm trên lửa và có gì đó bên trong bụng cậu, ăn mòn cậu từ trong ra ngoài. Harry mở mắt và tầm nhìn của cậu trở nên choáng váng trong khi cậu cố gắng thức giấc.

Cậu lắc đầu cho tỉnh táo nhưng nó chỉ càng làm mọi thứ tồi tệ hơn. Cậu không biết chuyện gì xảy ra với mình và cậu bắt đầu hoảng loạn. Trong thân xác không hề quen thuộc này, cậu không biết mình phải làm gì. Cho nên cậu quay qua người duy nhất có khả năng.

Harry đi lên phía trước, cố gắng không ngã xuống, về phía Tom, người vẫn còn đang ngủ. Cậu kêu meo meo khổ sở, cố gắng đánh thức hắn dậy và dụi đầu vào bàn tay của Tom, nhưng không có hiệu quả.

Thế là, với nỗ lực phi thường, Harry nhảy lên ngực Tom (thật là một chuyện kỳ quặc khi nó vẫn di chuyển được). Meo meo suốt cả quãng đường, Harry đặt chân trước lên mặt Tom và nhẹ nhàng cử động để giữ thăng bằng.

Tom chậm rãi mở mắt ra và rên rỉ, "Bây giờ bé con muốn gì nào?"

Bụng của ta rất đau và ta không biết tại sao nữa, Harry kêu meo meo đau đớn, ngồi lại trên ngực Tom.

Tom nhìn thấy nỗi đau đong đầy nơi nhãn cầu xanh lá tròn xoe kia và nhăn nhó vì quan tâm. "Có chuyện gì vậy bé con?" hắn hỏi, ngồi dậy và bắt lấy Harry trong khi cậu đang bắt đầu trượt dần xuống ngực hắn. Harry cụp tai và run lẩy bẩy trong tay hắn, kêu meo meo yếu ớt. "Bé con thấy không khỏe à?" Harry cọ cò vào tay hắn xác nhận.

Tom dịu dàng gãi tai Harry. "Đúng rồi. Có lẽ là do mớ ma dược đã đổ vào người bé. Ta đã bảo bé đừng liếm chính mình mà," Tom thở dài và luồn tay vò vò tóc. "Làm thế nào để ta tìm ra được cách cứu bé đây?"

Ta không biết. Nhưng làm gì đó đi!

Tom đặt Harry xuống trên đùi hắn và bắt đầu tìm kiếm những ma dược từng nằm trong cái thùng và cố gắng thử chế ra thuốc giải. Tom vẫn liếc mắt nhìn Harry đang run rẩy không ngừng khi hắn cân đo những thành phần nguyên liệu.

"Đừng lo lắng, Harry. Ta sẽ khiến bé cảm thấy tốt hơn ngay thôi."

Nhanh đi! Harry meo meo trong khi một cơn co giật đặc biệt khó chịu tra tấn cơ thể cậu. Cậu kêu rên đau đớn và ngã qua một bên.

"Harry!" Tom hốt hoảng hét lên và cấp tốc chạy đến chỗ cậu. "Không sao. Thuốc gần xong rồi," hắn thì thầm và mềm nhẹ vuốt ve bụng Harry, cố gắng xoa dịu cậu. Harry cuộn lưng lại và chân trước của cậu quấn lấy cổ tay Tom nên hắn không ngừng lại được. "Dễ chịu?" Harry meo meo đồng ý và nhắm mặt lại khi cơn đau đang dần lùi xa.

Tom rời tay ra và Harry meo meo phản đối. "Ta phải hoàn thành thuốc giải, Harry," hắn dịu dàng nói. Harry miễn cưỡng buông hắn ra và Tom rời đi tiếp tục pha chế thuốc giải. Cậu cuộn người như quả cầu khi bị một cơn đau khác tấn công.

"Chịu đựng thêm chút nữa thôi," Tom nói, lấy một ít ma dược rồi đi đến gần cậu. Hắn ngập ngừng, "Ta đoán bé con không thể uống, cho nên..." Tom bế Harry lên và nhúng tay vào trong ma dược rồi đẩy vào miệng Harry.

É! Thấy gớm! Harry nghĩ và quay đầu ra chỗ khác.

"Thôi nào, Harry. Bé con phải uống nó. Bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn thôi." Harry do dự, sau đó liếm liếm ngón tay của hắn.

"Ngoan lắm."

Tom lại nhúng tay vào trong lọ ma dược và đưa đến trước mặt Harry, "Một ít nữa đây."

Harry lại liếm sạch lần nữa.

Cảm giác kỳ kỳ, Harry nghĩ trong khi cậu uống xong ma dược. Nhưng mình cảm thấy khá hơn rồi.

"Xong rồi. Dễ chịu chưa?" Tom hỏi và bắt đầu vỗ về bụng cậu lần nữa. Harry rên rừ rừ trong vui sướng và nghiêng đầu gửi đến Tom một lời cảm ơn thầm lặng. Tom mỉm cười, khiến nhịp đập trái tim Harry tăng tốc. "Ta vui vì bé con tốt hơn rồi. Bé con khiến ta sợ hãi đấy."

Ta có sao? Harry buồn ngủ nghĩ. Ta không cho rằng bắt kỳ cái gì có thể khiến ngươi sợ hãi đâu, đặc biệt là một chú mèo bệnh.

"Có vẻ bé con buồn ngủ rồi. Dường như là tác dụng kéo theo." Harry meo meo đồng ý. "Chỉ cần ngủ thôi, Harry," Tom thì thầm.

Được rồi, Harry nói, dựa sát vào áo Tom. Ta sẽ làm thế. Và cậu ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com