Kinh Van Hoa Chet Choc
Nguồn: bigdckgirl.blogspot.com
Nếu như đang ở thế giới hiện thực, gặp phải chuyện thế này có lẽ ai cũng sẽ nghĩ rằng thần kinh của bản thân nhạy cảm, nghĩ nhiều quá rồi. Nhưng đây không phải thế giới hiện thực mà là thế giới kì dị của những cánh cửa, vì vậy Lâm Thu Thạch không thể không nghĩ nhiều, cậu quan sát thật kĩ ngoài cửa sổ, sau khi xác định bóng người trong lùm cây đã biến mất mới quay về giường. Lần này cậu không dám tắt đèn, mà để vậy cố gắng ngủ.
Mặc dù cơ buồn ngủ rất mong manh, nhưng sau khi Lâm Thu Thạch thử nhớ lại đến cảm giác yên tâm của bản thân khi nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, ấy vậy mà thật sự mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nguyễn Nam Chúc quả không hổ là yêu tinh thuốc ngủ, nghĩ đến một lúc đã có tác dụng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thu Thạch bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc. Sau khi đơn giản vệ sinh cá nhân, chốc nữa định đến tìm Nguyễn Nam Chúc. Hôm qua Lâm Thu Thạch ngủ không được say, dưới hai mắt còn treo hai quầng thâm đen sì, khuôn mặt trong gương vẫn lạ lẫm như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn sẽ cảm thấy khí chất vẫn có vài phần tương đồng ngoài thế giới hiện thực. Lâm Thu Thạch thay xong quần áo, đứng ngoài phòng của Nguyễn Nam Chúc gõ cửa.
Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, nhưng người mở vậy mà lại là Đàm Tào Tào, sắc mặt của cô còn khó coi hơn Lâm Thu Thạch, bộ dạng hoàn toàn mất ngủ, bực dọc chào buổi sáng với Lâm Thu Thạch.
"Chào." Nguyễn Nam Chúc cũng đã dậy vừa mới rửa mặt xong, dưới cằm còn dính giọt nước, hắn bước ra từ phòng tắm, nghe thấy giọng nói của Lâm Thu Thạch, quay đầu chào hỏi cậu.
Đàm Tào Tào tức phì mũi hừ hừ đi vào phòng tắm.
Lâm Thu Thạch thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện lí do tức giận của Đàm Tào Tào: Cô nương này vậy mà ngủ dưới đất cả một đêm, nơi trải đệm chính là vị trí bên cạnh chiếc giường to oành của Nguyễn Nam Chúc.
"Cô ấy ngủ dưới đất à?" Lâm Thu Thạch nhìn tấm đệm mỏng trên đất sững người vài giây.
"Không thì sao?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi không thích ngủ cùng giường với người khác."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu nhớ lại ngày ngày đêm đêm ngủ cùng Nguyễn Nam Chúc, đợi đã, nói thế này cứ sai sai.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngoại trừ em."
Lâm Thu Thạch nghe đến đây có chút xấu hổ, liền đánh trống lảng: "Đêm qua ngủ có ngon không?"
"Được phết." Nguyễn Nam Chúc trả lời, "Giường êm."
Chiếc giường thế này đúng là rất mềm, nằm trên đó vô cùng dễ chịu, nhưng dù có êm ái đến đâu, chỉ sợ không có mấy người được như Nguyễn Nam Chúc thản nhiên hưởng thụ đến vậy.
Đàm Tào Tào đánh răng rửa mặt xong ra ngoài vẫn lẩm bẩm, nói Nguyễn Nam Chúc đúng là đồ xấu xa, vậy mà để cô ngủ dưới đất hại cả người cô đau ê ẩm.
Mới đầu Nguyễn Nam Chúc không để ý đến Đàm Tào Tào, sau thấy cô nàng càm ràm không thôi, mới không mặn không nhạt nói một câu: "Không bằng tối nay cô ngủ trên giường?"
Đàm Tào Tào: "Thật không thật không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi sang ngủ cùng Lâm Lâm."
Đàm Tào Tào: "......" Đôi cẩu nam nam các người. Đương nhiên cô không dám đồng ý, đêm qua phát hiện có điều không bình thường cô mới sợ sệt mà chạy đến phòng Nguyễn Nam Chúc ngủ một đêm, nếu thật sự dám ngủ một mình, cô cần gì phải chạy sang đây ngủ đất.
Bữa sáng được tiến hành ở tầng trên, ban đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng trong lâu đài này chỉ có người quản gia và bà chủ, nhưng không ngờ còn có mấy người giúp việc. Những người giúp việc sau khi này dọn ra đồ ăn lên bàn liền lập tức rời đi, trên mặt họ không có bất kỳ biểu cảm nào, bộ dạng đờ đẫn như vậy nếu nói là người, ngược lại giống những con búp bê gỗ không có cảm xúc hơn.
Trong lúc ăn sáng, bà chủ chỉ mới gặp mặt một lần lại xuất hiện, bà ta vẫn như hôm qua mặc một bộ váy dài màu đen, đội trên đầu một chiếc mũ kì quái, ngồi cạnh cửa sổ, dùng đôi bàn tay trắng bệch quá khổ cầm lấy thức ăn nhét vào miệng.
Không ai dám bắt chuyện với bà ta, bầu không khí trong phòng ăn im lặng đến đáng sợ.
Cũng may sau khi ăn xong, bà chủ liền biến mất, theo lời của quản gia, có lẽ bà ta đã đi lên phòng vẽ trên tầng chót. Quản gia nói tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, có vài địa điểm mọi người không được đến, một chính là phòng tranh của bà chủ, hai là nhà kho chứa tác phẩm chưa hoàn thành ở tầng hai, những nơi khác họ có thể tùy ý tham quan, nhưng phải chú ý: Bà chủ không thích người khác động vào tranh của mình.
Những lời ông ta nói mọi người đều nhớ thật kĩ, trong đội ngũ còn có người dùng bút ghi lại kĩ lưỡng, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.
Quản gia nói xong liền đi mất, để lại mười con người đứng đực ra trong phòng ăn.
"Tôi muốn ra ngoài xem xem, có ai đi cùng không?" Trong nhóm bắt đầu có người đứng ra muốn đi tìm manh mối của chiếc chìa khóa.
Vậy là hai nhóm người lần lượt đi ra, chủ yếu đều là hai người một nhóm.
Lâm Thu Thạch đang muốn ngỏ ý với Nguyễn Nam Chúc, thì thấy cô gái người mới ngượng ngùng bước đến trước mặt Nguyễn Nam Chúc, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh trai, anh có bạn chưa? Có thể dẫn em đi cùng được không, em sợ lắm......" Bộ dạng của cô gái này không tồi, điềm đạm đáng yêu thật là làm người ta cảm thấy thương tiếc. Chỉ tiếc rằng Nguyễn Nam Chúc là ai? Là trùm trap chuyên nghiệp hành nghề lâu năm, kĩ thuật giả bộ đáng thương của hắn khi giả nữ mạnh hơn cô gái này nhiều, vì thế Lâm Thu Thạch cũng nhìn ra nội tâm của Nguyễn Nam Chúc không hề bị lay động, thậm chí còn muốn ăn thêm một quả trứng gà luộc nữa.
"Không thể." Nguyễn Nam Chúc thẳng thắn cự tuyệt.
"Nhưng, nhưng em sợ lắm, em sẽ cố gắng không làm vướng chân anh mà." Cô gái nhỏ bé lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Nguyễn Nam Chúc nhướn mày, liếc Đàm Tào Tào một cái.
Đàm Tào Tào lập tức hiểu, đứng dậy bước đến bên cạnh cô gái nói: "Thật ngại quá, hôm qua tôi đã hẹn anh ấy rồi, cô đi tìm người khác đi."
Cô gái đó nhìn thấy Đàm Tào Tào, trong ánh mắt xuất hiện sự căm tức, cô ta còn muốn nói tiếp, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã đứng dậy, vẫy tay với Đàm Tào Tào ra hiệu nên xuất phát rồi.
Đàm Tào Tào đi theo sau cùng hắn ra khỏi cửa.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh cũng mượn cớ ra ngoài, xem ra Nguyễn Nam Chúc giả gái thật sự có lợi hơn rất nhiều, ít ra không cần lo lắng mấy cô gái tìm đến hắn xin vào nhóm, lại khó từ chối thẳng thừng.
"Người mới đó có chút không bình thường." Sau khi ra khỏi phòng ăn, Nguyễn Nam Chúc nói như vậy.
"Có chỗ nào không bình thường?" Ngược lại Đàm Tào Tào nhìn không ra, "Hôm qua cô ta khóc thảm thiết như vậy......"
Nguyễn Nam Chúc nhìn Đàm Tào Tào: "Cô nghĩ một người nhát gan như vậy dám đến tìm tôi lập nhóm?"
Đàm Tào Tào nhướn mày: "Cũng đúng."
Vẻ đẹp của Nguyễn Nam Chúc không phải là kiểu đẹp dịu dàng, mà tương phản, tràn đầy tính xâm lược và cảm giác xa cách, hắn giống như một đóa hoa diễm lệ trong một cánh rừng, dùng màu sắc tươi rói mà nói với người bên cạnh rằng đóa hoa này có độc. Lúc giả nữ có thể yếu đuối, nhưng Nguyễn Nam Chúc khi là đàn ông, hiển nhiên không hề có thói quen tỏ ra mình là kẻ yếu.
Hắn ngồi đó, chỉ cần nhướn lông mày đã làm người khác lùi bước, căn bản không dám lại gần. Một người như vậy kể cả là Lâm Thu Thạch, cũng không muốn vào nhóm của hắn.
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nói: "Chủ động lập nhóm với tôi không vượt quá mười người, không một ai là lính mới, cô ta càng không phải ngoại lệ." Giả vờ là người mới có cái lợi cũng có cái hại, cái lợi là không dễ dàng làm người khác cảnh giác, cái hại là một khi bị phát hiện sẽ trở thành mục tiêu bị bài trừ của cả đoàn đội, dù sao chẳng ai biết người giả dạng đó rốt cuộc có mục đích gì.
Tòa lâu đài này quá lớn, chỉ nguyên tầng hai đã có vô số những căn phòng. Bọn họ từ tầng hai lên đến tầng ba, thấy duy nhất một điểm tương đồng, là trong toà lâu đài này, đâu đâu cũng treo kín nhiều bức tranh khác nhau. Đến trong nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.
Lâm Thu Thạch không hiểu gì về nghệ thuật, cũng không biết những bức tranh này vẽ có "đẹp" không, nhưng có một điều duy nhất cậu có thể xác định, chính là những bức tranh này làm người ta cảm thấy khó chịu, nếu có thể cậu thà dùng vải trắng phủ hết tất cả những bức tranh này.
"Có phải chúng ta không được động vào tranh?" Đàm Tào Tào cũng nhớ lời dặn của quản gia.
"Không, không phải." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô không để ý đến cách dùng từ của ông ta à?"
"Bà chủ không thích?" Lâm Thu Thạch vẫn còn nhớ nguyên văn của quản gia.
"Đúng, là bà chủ không thích, mà không phải là tuyệt đối không được động vào." Bước chân của Nguyễn Nam Chúc dừng lại bên cạnh một bức tranh trước mặt, đầu mày đột nhiên nhăn lại.
"Sao vậy?" Đàm Tào Tào thấy sắc mặt hắn không bình thường.
"Không sao." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô có hiểu biết về vẽ tranh không?"
Đàm Tào Tào lắc lắc đầu: "Không rõ, chưa học qua."
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng: "Tôi cũng không hiểu, xem ra ba người chúng ta không nhìn ra được gì từ bức tranh, lên phòng tầng trên xem sao."
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, ba người men theo cầu thang bắt đầu hướng lên tầng trên mà đi.
Cầu thang này làm bằng gỗ, khi bước lên phát ra âm thanh cộp cộp, lên tầng cao nhất cũng không chỉ một con đường này, hai bên lâu đài đều có cầu thang bằng đá từ tầng một dẫn lêи đỉиɦ.
Đại đa số những căn phòng trong lâu đài đều bị khóa trái, chỉ có một số được mở, bên trong những căn phòng không bị khóa gần như treo đầy các loại bức tranh, vẫn như cũ có vẽ người và cảnh sắc, thế nhưng khi họ đang thảo luận có nên đi xem phòng tranh trên tầng bảy, thì tầng dưới đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm.
Đó là tiếng thét của phụ nữ, chỉ một tiếng đã ngưng bặt, đợi đến khi những người khác đến nơi, người vừa thét lên đã biến mất, chỉ có cầu thang trống trơ ở đó.
"Vừa xong là ai kêu vậy?" Một người đàn ông trung niên trong đoàn hỏi.
"Không biết, bọn tôi cũng vừa mới đến." Lâm Thu Thạch nói, "Chú từ tầng mấy đến đây?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Tầng ba."
Lâm Thu Thạch nói: "Bọn tôi ở tầng sáu, tiếng kêu đó khẳng định là ở giữa tầng ba và tầng bốn."
Vì âm thanh này mà đa số đều lần lần lượt lượt chạy đến chỗ này, rất nhanh sau đó họ đã phát hiện thân phận của người đã kêu thảm.
"Cô ấy là Tiểu Tố, cùng nhóm với tôi." Người nói chuyện là một người đàn ông, chỉ là cảm xúc trên mặt anh ta tràn đầy sự sợ hãi, "Vừa nãy cô ấy nói muốn đi vệ sinh, sau đó đột nhiên biến mất như vậy."
"Hai người ở tầng mấy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Trên tầng bảy." Người đàn ông nuốt nước bọt, "Trên đó không có nhà vệ sinh, nên cô ấy muốn xuống dưới......" Nhưng lại xuất hiện ở trung gian tầng ba và tầng bốn, đồng thời biến mất sau khi thét lên một tiếng. Trong thế giới của cửa, biến mất đồng nghĩa với cái chết, chỉ là không ai biết, rốt cuộc cô gái đã làm gì để khởi động điều kiện tử vong.
"Tìm tiếp di." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao."
Hình như chỉ có thể như vậy, chẳng qua chỉ ngắn ngủ mười mấy phút đồng hồ người đàn ông mất đi đồng đội dường như đã chịu đả kích lớn, run lẩy bẩy gia nhập vào một nhóm hai người khác.
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta lên tầng bảy xem?"
Lâm Thu Thạch đáp: "Được thôi."
Đàm Tào Tào ở bên cạnh lầm bẩm nói các anh thật là... nơi nào nguy hiểm liền chạy đến nơi đó, cũng không sợ xảy ra chuyện......
Nguyễn Nam Chúc chẳng để ý nói: "Chuyện thì chỗ nào cũng sẽ xảy ra, lấy được chìa khóa càng sớm càng tốt mới là chính sự. Cách suy nghĩ này là chỗ sai của những người mới như cô, có một số chuyện không phải muốn tránh là tránh được."
Đàm Tào Tào hừ một tiếng, không nói gì nữa. Những việc này nói thì dễ làm thì khó, thật sự có thể giống như Nguyễn Nam Chúc thản nhiên đối mặt với cái chết và ma quỷ như vậy, cũng không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu lần bước đường cùng hiểm ác.
Họ một đường lên trên, rất nhanh đã đến tầng bảy của lâu đài, cũng chính là tầng cao nhất.
Đó là một căn gác xép già cũ, vẫn như trước treo đầy tranh, chỉ là những bức tranh ở đây hình như có gì đó bất đồng với những bức tranh tầng dưới, Lâm Thu Thạch quan sát một lúc, mới nhận ra: "Những bức tranh này có phải vừa mới vẽ không?"
Nguyễn Nam Chúc ngửi ngửi: "Có lẽ vậy, vẫn còn mùi của phẩm màu."
Bước chân của Đàm Tào Tào bỗng nhiên dừng lại trước một bức tranh, trong biểu cảm trên gương mặt cô, xuất hiện một chút nghi hoặc, sau khi chần chừ một lúc mới nói: "Hai anh đến đây nhìn này, có phải bức tranh này hơi kỳ quặc không?"
Lâm Thu Thạch bước đến say lưng Đàm Tào Tào, nhìn thấy bức tranh kì lạ trong lời cô.
Đúng là rất kì lạ, bức tranh này vẽ bóng lưng của một người phụ nữ, phong cách vẫn vặn vẹo như trước, bóng lưng của người phụ nữ bị kéo dài vô hạn, vòng quanh cầu thang từng vòng từng vòng một, như một vòng xoáy khổng lồ.
"Anh cảm thấy giống cái gì?" Đàm Tào Tào hỏi.
"Bóng lưng của... người phụ nữ?" Nếu chỉ nhìn nội dung, căn bản rất khó để nhận ra rốt cuộc trong tranh vẽ gì, nhưng dù là Đàm Tào Tào hay Lâm Thu Thạch, ngay khi vừa nhìn thấy bức tranh, đã nghĩ ngay đến cùng một nội dung: Một người phụ nữ đang kinh hãi chạy lên cầu thang, hình như có thứ gì đó đang truy đuổi cô, bóng lưng đó tỏa ra một loại sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời.
"Vừa mới vẽ." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc truyền đến, "Màu còn chưa khô."
Đàm Tào Tào và Lâm Thu Thạch nhìn nhau, đều nghĩ đến cũng một chuyện, Đàm Tào Tào sờ lên cánh tay nổi đầy da gà của mình, cười gượng nói: "Đây, đây chẳng lẽ là......"
"Có lẽ vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có thể bảo đồng đội của cô gái đó đến đây." Ánh mắt hắn ngưng đọng trên bức tranh, chậm chạp nói, "Xem có phải Tiểu Tố đã mất tích không."
......
Tiểu Tố chỉ muốn đi vệ sinh thôi.
Cô xuống từ tầng bảy, đang vội vàng tìm nhà vệ sinh ở tầng sáu, trong lâu đài có rất nhiều nhà vệ sinh, rất nhanh cô đã đến cuối tầng sáu, tìm thấy nơi mình muốn tìm.
Vào nhà vệ sinh, Tiểu Tố tìm một gian phòng cách biệt chuẩn bị ngồi xuống, thì chú ý đến vách tường trước mặt mình treo một bức tranh chân dung kì lạ. Đó là một người đàn bà mặc chiếc áo và cái mũ rộng vành màu đen, gương mặt bà ta trắng bệch, đôi mắt khép hờ, nước mưa rơi men theo chiếc mũ rớt xuống cằm, gương mặt đó vừa dài vừa trắng, làm người ta có cảm giác ghê rợn. Những bức tranh trong lâu đài, đa số đều là tranh trừu tượng, vẽ ra những thứ nếu không biết tình hình bối cảnh thì gần như không thể nhận ra rốt cuộc đang vẽ gì. Nhưng nội dung của tranh vẽ trước mặt lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Tiểu Tố lần đầu tiên nhìn cũng nghi ngờ đây có phải do bà chủ của lâu đài vẽ.
Bức tranh này có lẽ là manh mối quan trọng...... Tiểu Tố đứng lên, bước đến trước bức tranh, muốn tỉ mỉ quan sát. Thế nhưng như ma xui quỷ khiến, Tiểu Tố sau khi dựa gần vào tranh, như có ma lực kéo lấy tay cô, đợi đến khi cô bàng hoàng tỉnh lại, bàn tay cô đã ấn lên mặt tranh.
"A!!" Tiểu Tố hoảng hốt thu tay lại, cô cảm thấy được lòng bàn tay ướŧ áŧ, còn mang một mùi bùn đất sau mưa, cô vừa ngẩng đầu lần nữa thì bức tranh đã thay đổi, Tiểu Tố trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn bức tranh trước mặt...... tranh vẽ vẫn là tranh vẽ, chỉ là người đàn bà mặt trắng bệch trong đó đã biến mất.
Tiểu Tố thấy cảnh này cũng không dám ngây ngẩn nữa, quay người bỏ chạy thục mạng, cô muốn lên tầng trên tìm đồng đội của mình, bàn chân giẫm lên bậc cầu thang gỗ chắc chắn liên tục phát ra một tràng âm thanh gấp gáp.
"Cộp cộp cộp cộp cộp cộp" Tiếng bước chân giòn gọn vang vọng trong lâu đài, Tiểu Tố vẫn chạy, vẫn cứ chạy, chạy vòng cái cầu thang đó rất lâu, nhưng bậc thang trước mắt lường như vòng tuần hoàn không có tận cùng, tất cả cảnh tượng xung quanh đã đông cứng lại, chỉ có cầu thang trước mắt là không ngừng kéo dài.
"Ha... ha... ha..." Tiếng thở kịch liệt và gấp gáp, toàn thân Tiểu Tố toàn là mồ hôi, thể lực của cô đã cạn kiệt, cuối cùng cũng không thể chạy được nữa.
Thế nhưng tiếng bước chân vậy mà vẫn không ngừng, Tiểu Tố lại ngửi thấy mùi nước mưa đó, cả người cô run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy một cái bóng đen lẳng lặng đứng ở nơi cửa cầu thang. Không, đó không phải là cái bóng đen, mà là một người đàn bà mặc đồ đen, toàn thân bà ta ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt trắng bệch không một chút sức sống, tay phải cầm một khung tranh cực lớn, đôi con ngươi màu đen như cái hố không đáy, tỏa ra mùi vị chết chóc lặng lẽ nhìn Tiểu Tố.
Người Tiểu Tố run mạnh, mở miệng muốn nói mà không thể phát ra tiếng, chân tay cô vô lực, dùng hết sức lực cuối cùng gào khóc bò lên.
"Cộp cộp cộp" Tiếng bước chân lại vang lên, chỉ làn lần này không vội cũng không chậm, cứ như vậy theo sau Tiểu Tố.
Khắp người Tiểu Tố đều là mồ hôi, cả người như bị tạt nước, sức lực còn sót lại của cô cũng đã cạn kiệt, chỉ như bùn nhão nằm bò trên cầu thang không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhdx.com
Người đàn bà bước đến trước mặt cô, nơi đây khô ráo nhưng nước từ trên người bà ta lại không ngừng chảy xuống, thậm chí còn dính lên người Tiểu Tố.
Tiểu Tố ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn bà giơ khung tranh ra, khuôn mặt trắng bệch của bà ta xuất hiện một nụ cười vặn vẹo khó hình dung, cái miệng tô đầy son môi màu đỏ kéo ra một độ cong khϊếp người, sau đó, bà ta vung khung tranh lên, nặng nề đập xuống người cô.
"AAAA!!!" Tiểu Tố phát ra tiếng thét thảm thiết, bóng tối giáng xuống đôi mắt cô, mình mẩy cô bắt đầu phát lạnh, ý thức trở nên mơ hồ không rõ ràng...... Tất cả đã kết thúc.
......
Rất nhanh người đàn ông đã lên tầng bảy, xác định phán đoán của bọn họ.
"Chính là cô ấy, chính là cô ấy!!" Ngay lúc nhìn thấy bức tranh anh ta bắt đầu gào lên, biểu cảm của anh ta cực kỳ kinh hãi, "Cô mấy mặc bộ quần áo này!"
"Nhỡ là hôm qua vẽ thì sao?" Có người run giọng nói, "Anh có xác định không?"
"Không thể nào!!" Cảm xúc của anh ta đã gần như sụp vỡ, anh ta muốn chạm vào bức tranh, nhưng lại không dám, "Hôm qua cô ấy không mặc như vậy! Là quần áo thay hôm nay!!"
Đúng là trong lâu đài cung cấp quần áo mới cho họ, đồng thời vô cùng đẹp đẽ, Lâm Thu Thạch cũng thấy vài bộ trong tủ của phòng mình, nhưng cả đoàn đội gần như chỉ có vài người mặc, dù sao trong thế giới đáng sợ này, ai mà biết được tùy tiện thay quần áo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không biết cô gái tên Tiểu Tố này, vì sao đột nhiên lại thay quần áo.
"Cô ấy biến thành tranh rồi." Người đàn ông lẩm bẩm, "Cô ấy biến thành tranh rồi......"
"Trước khi cô ấy đi vệ sinh các anh đã làm gì?" Đối mặt với sự thật đáng sợ này, thái độ của Nguyễn Nam Chúc vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói, "Nói kĩ cho tôi."
Người đàn ông run giọng nói: "Không làm gì cả, tôi chẳng làm gì hết, chỉ đến đây xem tranh một lúc, sau đó cô ấy nói muốn đi vệ sinh......"
Nguyễn Nam Chúc: "Có bức tranh nào đặc biệt không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi, đi xem nhà vệ sinh tầng sáu."
Vậy là bọn họ lại chạy đến nhà vệ sinh tầng sáu.
Sau khi kiểm tra một lượt, nhà vệ sinh không hề có điểm gì đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch cứ có cảm giác rất kỳ dị, nhìn Nguyễn Nam Chúc cũng nhíu mày, hiển nhiên là nghĩ giống cậu.
"Đợi đã." Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhìn ngó bốn phía, cuối cùng cũng xác định được chỗ nào không bình thường, "Trong phòng này vì sao không có tranh?"
Một câu này vừa nói ra, mọi người cũng phát giác điều không bình thường.
Trong tòa lâu đài gần như không có nơi nào không treo tranh, bất kể là nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng sách, hành lang, gần như mỗi một góc đều đảm bảo treo một bức tranh.
Nhưng nhà vệ sinh trước mặt lại không có, tìm hết tất cả ngóc ngách cũng chẳng thấy bóng dáng cửa bức tranh nào.
"Đúng là không có." Nguyễn Nam Chúc nói, "Là vốn dĩ đã không có, hay ban đầu có nhưng đã bị người khác tháo xuống?"
Chẳng ai biết được đáp án của vấn đề này, duy nhất có một người, đã trở thành một phần của bức tranh.
Sự im lặng chết chóc lan tỏa trong bầu không khí giữa nhóm người.
Tiếng chuông vang lên trong lâu đài phá vỡ sự trầm lặng, đây là tiếng chuông tuyên bố thời gian ăn trưa, mọi người nghe thấy đều bắt đầu đi xuống tầng hai.
Mặc dù bầu không khí đáng sợ, nhưng nên ăn thì vẫn phải ăn, nên ngủ vẫn phải ngủ.
Bữa trưa hôm nay vẫn như hôm trước là bít-tết.
Mọi người đều không có khẩu vị, ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc.
Động tác của Nguyễn Nam Chúc tao nhã lưu loát, đến hành động thái bít-tết vào trong tay hắn cũng trở nên nghệ thuật hơn.
Có lẽ vì hắn ăn ngon quá, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, hiển nhiên là Nguyễn Nam Chúc đã quen với cảm giác bị nhiều người nhìn, vô cùng điềm tĩnh ăn xong bữa trưa, sau khi lau miệng mới nói: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
Lâm Thu Thạch: "Không......Chỉ là có chút ăn không ngon."
"Ăn ngon lắm đấy." Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh cười cười, "Nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng đó."
Mọi người: "......"
Lâm Thu Thạch bó tay: "Nói vậy xui xẻo lắm."
Nguyễn Nam Chúc: "Chẳng lẽ nói điều tích cực mới không phải chết?" Hắn nói, "Chúc mừng phát tài? Sống lâu trăm tuổi?"
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười, chẳng qua Nguyễn Nam Chúc nói vậy cũng có đạo lý, loại chuyện chết chóc này từ trước đến giờ vẫn luôn không thuận theo ý người, ngược lại không bằng bĩnh tình mà hưởng thụ mỗi giây mỗi phút của cuộc sống: Nhưng đạo lý là đạo lý, được mấy người có thể làm.
Dưới sự an ủi hảo tâm của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch chỉ còn cách ăn vài miếng.
Lần này bà chủ không tham gia bữa trưa cùng bọn họ, đến tận khi mọi người sắp rời bàn, mới thong dong đến muộn.
Mặc dù chỉ nhìn qua, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn chú ý đến gương mặt trắng bệch của bà ta xuất hiện sắc thỏa mãn, dường như vừa mới thưởng thức xong một món ăn vô cùng vừa miệng, trong mắt toàn là sự vui vẻ, mặc dù loại vui vẻ này trên gương mặt quái dị đó, chỉ càng làm nổi bật sự kinh dị.
"Chúng ta đi ngủ một giấc đi." Ăn xong bữa trưa Nguyễn Nam Chúc đề nghị.
"Được thôi." Đêm qua Đàm Tào Tào ngủ không được ngon, cả sáng hôm này không có chút tinh thần.
Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc liếc cô một cái rồi nói: "Cô vẫn nằm dưới đất chứ?"
Đàm Tào Tào: "......Anh không thể để tôi ngủ giường sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Giường phòng cô tùy cô ngủ, còn giường của tôi." Giọng nói của hắn vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, "Tạm thời cô chưa có tư cách."
Đàm Tào Tào: "......" Nguyễn Nam Chúc anh là đồ chó.chết.
Tác giả có điều muốn nói:
Đàm Tào Tào: Sao anh toàn châm chọc tôi?
Nguyễn Nam Chúc: Không thể làm nũng nữa tâm tình rất không tốt.
Đàm Tào Tào: Tôi bảo anh giả nữ đi anh không nghe!
Nguyễn Nam Chúc: Hừ, giả nữ hay không cậu ấy đều phải thích.
Lâm Thu Thạch: ......Hai người đang nói bậy gì đó??
Nếu như đang ở thế giới hiện thực, gặp phải chuyện thế này có lẽ ai cũng sẽ nghĩ rằng thần kinh của bản thân nhạy cảm, nghĩ nhiều quá rồi. Nhưng đây không phải thế giới hiện thực mà là thế giới kì dị của những cánh cửa, vì vậy Lâm Thu Thạch không thể không nghĩ nhiều, cậu quan sát thật kĩ ngoài cửa sổ, sau khi xác định bóng người trong lùm cây đã biến mất mới quay về giường. Lần này cậu không dám tắt đèn, mà để vậy cố gắng ngủ.
Mặc dù cơ buồn ngủ rất mong manh, nhưng sau khi Lâm Thu Thạch thử nhớ lại đến cảm giác yên tâm của bản thân khi nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, ấy vậy mà thật sự mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Nguyễn Nam Chúc quả không hổ là yêu tinh thuốc ngủ, nghĩ đến một lúc đã có tác dụng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thu Thạch bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc. Sau khi đơn giản vệ sinh cá nhân, chốc nữa định đến tìm Nguyễn Nam Chúc. Hôm qua Lâm Thu Thạch ngủ không được say, dưới hai mắt còn treo hai quầng thâm đen sì, khuôn mặt trong gương vẫn lạ lẫm như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn sẽ cảm thấy khí chất vẫn có vài phần tương đồng ngoài thế giới hiện thực. Lâm Thu Thạch thay xong quần áo, đứng ngoài phòng của Nguyễn Nam Chúc gõ cửa.
Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, nhưng người mở vậy mà lại là Đàm Tào Tào, sắc mặt của cô còn khó coi hơn Lâm Thu Thạch, bộ dạng hoàn toàn mất ngủ, bực dọc chào buổi sáng với Lâm Thu Thạch.
"Chào." Nguyễn Nam Chúc cũng đã dậy vừa mới rửa mặt xong, dưới cằm còn dính giọt nước, hắn bước ra từ phòng tắm, nghe thấy giọng nói của Lâm Thu Thạch, quay đầu chào hỏi cậu.
Đàm Tào Tào tức phì mũi hừ hừ đi vào phòng tắm.
Lâm Thu Thạch thấy khó hiểu, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện lí do tức giận của Đàm Tào Tào: Cô nương này vậy mà ngủ dưới đất cả một đêm, nơi trải đệm chính là vị trí bên cạnh chiếc giường to oành của Nguyễn Nam Chúc.
"Cô ấy ngủ dưới đất à?" Lâm Thu Thạch nhìn tấm đệm mỏng trên đất sững người vài giây.
"Không thì sao?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi không thích ngủ cùng giường với người khác."
Lâm Thu Thạch: "......" Cậu nhớ lại ngày ngày đêm đêm ngủ cùng Nguyễn Nam Chúc, đợi đã, nói thế này cứ sai sai.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngoại trừ em."
Lâm Thu Thạch nghe đến đây có chút xấu hổ, liền đánh trống lảng: "Đêm qua ngủ có ngon không?"
"Được phết." Nguyễn Nam Chúc trả lời, "Giường êm."
Chiếc giường thế này đúng là rất mềm, nằm trên đó vô cùng dễ chịu, nhưng dù có êm ái đến đâu, chỉ sợ không có mấy người được như Nguyễn Nam Chúc thản nhiên hưởng thụ đến vậy.
Đàm Tào Tào đánh răng rửa mặt xong ra ngoài vẫn lẩm bẩm, nói Nguyễn Nam Chúc đúng là đồ xấu xa, vậy mà để cô ngủ dưới đất hại cả người cô đau ê ẩm.
Mới đầu Nguyễn Nam Chúc không để ý đến Đàm Tào Tào, sau thấy cô nàng càm ràm không thôi, mới không mặn không nhạt nói một câu: "Không bằng tối nay cô ngủ trên giường?"
Đàm Tào Tào: "Thật không thật không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi sang ngủ cùng Lâm Lâm."
Đàm Tào Tào: "......" Đôi cẩu nam nam các người. Đương nhiên cô không dám đồng ý, đêm qua phát hiện có điều không bình thường cô mới sợ sệt mà chạy đến phòng Nguyễn Nam Chúc ngủ một đêm, nếu thật sự dám ngủ một mình, cô cần gì phải chạy sang đây ngủ đất.
Bữa sáng được tiến hành ở tầng trên, ban đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng trong lâu đài này chỉ có người quản gia và bà chủ, nhưng không ngờ còn có mấy người giúp việc. Những người giúp việc sau khi này dọn ra đồ ăn lên bàn liền lập tức rời đi, trên mặt họ không có bất kỳ biểu cảm nào, bộ dạng đờ đẫn như vậy nếu nói là người, ngược lại giống những con búp bê gỗ không có cảm xúc hơn.
Trong lúc ăn sáng, bà chủ chỉ mới gặp mặt một lần lại xuất hiện, bà ta vẫn như hôm qua mặc một bộ váy dài màu đen, đội trên đầu một chiếc mũ kì quái, ngồi cạnh cửa sổ, dùng đôi bàn tay trắng bệch quá khổ cầm lấy thức ăn nhét vào miệng.
Không ai dám bắt chuyện với bà ta, bầu không khí trong phòng ăn im lặng đến đáng sợ.
Cũng may sau khi ăn xong, bà chủ liền biến mất, theo lời của quản gia, có lẽ bà ta đã đi lên phòng vẽ trên tầng chót. Quản gia nói tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, có vài địa điểm mọi người không được đến, một chính là phòng tranh của bà chủ, hai là nhà kho chứa tác phẩm chưa hoàn thành ở tầng hai, những nơi khác họ có thể tùy ý tham quan, nhưng phải chú ý: Bà chủ không thích người khác động vào tranh của mình.
Những lời ông ta nói mọi người đều nhớ thật kĩ, trong đội ngũ còn có người dùng bút ghi lại kĩ lưỡng, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.
Quản gia nói xong liền đi mất, để lại mười con người đứng đực ra trong phòng ăn.
"Tôi muốn ra ngoài xem xem, có ai đi cùng không?" Trong nhóm bắt đầu có người đứng ra muốn đi tìm manh mối của chiếc chìa khóa.
Vậy là hai nhóm người lần lượt đi ra, chủ yếu đều là hai người một nhóm.
Lâm Thu Thạch đang muốn ngỏ ý với Nguyễn Nam Chúc, thì thấy cô gái người mới ngượng ngùng bước đến trước mặt Nguyễn Nam Chúc, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh trai, anh có bạn chưa? Có thể dẫn em đi cùng được không, em sợ lắm......" Bộ dạng của cô gái này không tồi, điềm đạm đáng yêu thật là làm người ta cảm thấy thương tiếc. Chỉ tiếc rằng Nguyễn Nam Chúc là ai? Là trùm trap chuyên nghiệp hành nghề lâu năm, kĩ thuật giả bộ đáng thương của hắn khi giả nữ mạnh hơn cô gái này nhiều, vì thế Lâm Thu Thạch cũng nhìn ra nội tâm của Nguyễn Nam Chúc không hề bị lay động, thậm chí còn muốn ăn thêm một quả trứng gà luộc nữa.
"Không thể." Nguyễn Nam Chúc thẳng thắn cự tuyệt.
"Nhưng, nhưng em sợ lắm, em sẽ cố gắng không làm vướng chân anh mà." Cô gái nhỏ bé lại bắt đầu khóc sướt mướt.
Nguyễn Nam Chúc nhướn mày, liếc Đàm Tào Tào một cái.
Đàm Tào Tào lập tức hiểu, đứng dậy bước đến bên cạnh cô gái nói: "Thật ngại quá, hôm qua tôi đã hẹn anh ấy rồi, cô đi tìm người khác đi."
Cô gái đó nhìn thấy Đàm Tào Tào, trong ánh mắt xuất hiện sự căm tức, cô ta còn muốn nói tiếp, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã đứng dậy, vẫy tay với Đàm Tào Tào ra hiệu nên xuất phát rồi.
Đàm Tào Tào đi theo sau cùng hắn ra khỏi cửa.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh cũng mượn cớ ra ngoài, xem ra Nguyễn Nam Chúc giả gái thật sự có lợi hơn rất nhiều, ít ra không cần lo lắng mấy cô gái tìm đến hắn xin vào nhóm, lại khó từ chối thẳng thừng.
"Người mới đó có chút không bình thường." Sau khi ra khỏi phòng ăn, Nguyễn Nam Chúc nói như vậy.
"Có chỗ nào không bình thường?" Ngược lại Đàm Tào Tào nhìn không ra, "Hôm qua cô ta khóc thảm thiết như vậy......"
Nguyễn Nam Chúc nhìn Đàm Tào Tào: "Cô nghĩ một người nhát gan như vậy dám đến tìm tôi lập nhóm?"
Đàm Tào Tào nhướn mày: "Cũng đúng."
Vẻ đẹp của Nguyễn Nam Chúc không phải là kiểu đẹp dịu dàng, mà tương phản, tràn đầy tính xâm lược và cảm giác xa cách, hắn giống như một đóa hoa diễm lệ trong một cánh rừng, dùng màu sắc tươi rói mà nói với người bên cạnh rằng đóa hoa này có độc. Lúc giả nữ có thể yếu đuối, nhưng Nguyễn Nam Chúc khi là đàn ông, hiển nhiên không hề có thói quen tỏ ra mình là kẻ yếu.
Hắn ngồi đó, chỉ cần nhướn lông mày đã làm người khác lùi bước, căn bản không dám lại gần. Một người như vậy kể cả là Lâm Thu Thạch, cũng không muốn vào nhóm của hắn.
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nói: "Chủ động lập nhóm với tôi không vượt quá mười người, không một ai là lính mới, cô ta càng không phải ngoại lệ." Giả vờ là người mới có cái lợi cũng có cái hại, cái lợi là không dễ dàng làm người khác cảnh giác, cái hại là một khi bị phát hiện sẽ trở thành mục tiêu bị bài trừ của cả đoàn đội, dù sao chẳng ai biết người giả dạng đó rốt cuộc có mục đích gì.
Tòa lâu đài này quá lớn, chỉ nguyên tầng hai đã có vô số những căn phòng. Bọn họ từ tầng hai lên đến tầng ba, thấy duy nhất một điểm tương đồng, là trong toà lâu đài này, đâu đâu cũng treo kín nhiều bức tranh khác nhau. Đến trong nhà vệ sinh cũng không bỏ qua.
Lâm Thu Thạch không hiểu gì về nghệ thuật, cũng không biết những bức tranh này vẽ có "đẹp" không, nhưng có một điều duy nhất cậu có thể xác định, chính là những bức tranh này làm người ta cảm thấy khó chịu, nếu có thể cậu thà dùng vải trắng phủ hết tất cả những bức tranh này.
"Có phải chúng ta không được động vào tranh?" Đàm Tào Tào cũng nhớ lời dặn của quản gia.
"Không, không phải." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô không để ý đến cách dùng từ của ông ta à?"
"Bà chủ không thích?" Lâm Thu Thạch vẫn còn nhớ nguyên văn của quản gia.
"Đúng, là bà chủ không thích, mà không phải là tuyệt đối không được động vào." Bước chân của Nguyễn Nam Chúc dừng lại bên cạnh một bức tranh trước mặt, đầu mày đột nhiên nhăn lại.
"Sao vậy?" Đàm Tào Tào thấy sắc mặt hắn không bình thường.
"Không sao." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cô có hiểu biết về vẽ tranh không?"
Đàm Tào Tào lắc lắc đầu: "Không rõ, chưa học qua."
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng: "Tôi cũng không hiểu, xem ra ba người chúng ta không nhìn ra được gì từ bức tranh, lên phòng tầng trên xem sao."
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, ba người men theo cầu thang bắt đầu hướng lên tầng trên mà đi.
Cầu thang này làm bằng gỗ, khi bước lên phát ra âm thanh cộp cộp, lên tầng cao nhất cũng không chỉ một con đường này, hai bên lâu đài đều có cầu thang bằng đá từ tầng một dẫn lêи đỉиɦ.
Đại đa số những căn phòng trong lâu đài đều bị khóa trái, chỉ có một số được mở, bên trong những căn phòng không bị khóa gần như treo đầy các loại bức tranh, vẫn như cũ có vẽ người và cảnh sắc, thế nhưng khi họ đang thảo luận có nên đi xem phòng tranh trên tầng bảy, thì tầng dưới đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm.
Đó là tiếng thét của phụ nữ, chỉ một tiếng đã ngưng bặt, đợi đến khi những người khác đến nơi, người vừa thét lên đã biến mất, chỉ có cầu thang trống trơ ở đó.
"Vừa xong là ai kêu vậy?" Một người đàn ông trung niên trong đoàn hỏi.
"Không biết, bọn tôi cũng vừa mới đến." Lâm Thu Thạch nói, "Chú từ tầng mấy đến đây?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Tầng ba."
Lâm Thu Thạch nói: "Bọn tôi ở tầng sáu, tiếng kêu đó khẳng định là ở giữa tầng ba và tầng bốn."
Vì âm thanh này mà đa số đều lần lần lượt lượt chạy đến chỗ này, rất nhanh sau đó họ đã phát hiện thân phận của người đã kêu thảm.
"Cô ấy là Tiểu Tố, cùng nhóm với tôi." Người nói chuyện là một người đàn ông, chỉ là cảm xúc trên mặt anh ta tràn đầy sự sợ hãi, "Vừa nãy cô ấy nói muốn đi vệ sinh, sau đó đột nhiên biến mất như vậy."
"Hai người ở tầng mấy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Trên tầng bảy." Người đàn ông nuốt nước bọt, "Trên đó không có nhà vệ sinh, nên cô ấy muốn xuống dưới......" Nhưng lại xuất hiện ở trung gian tầng ba và tầng bốn, đồng thời biến mất sau khi thét lên một tiếng. Trong thế giới của cửa, biến mất đồng nghĩa với cái chết, chỉ là không ai biết, rốt cuộc cô gái đã làm gì để khởi động điều kiện tử vong.
"Tìm tiếp di." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao."
Hình như chỉ có thể như vậy, chẳng qua chỉ ngắn ngủ mười mấy phút đồng hồ người đàn ông mất đi đồng đội dường như đã chịu đả kích lớn, run lẩy bẩy gia nhập vào một nhóm hai người khác.
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta lên tầng bảy xem?"
Lâm Thu Thạch đáp: "Được thôi."
Đàm Tào Tào ở bên cạnh lầm bẩm nói các anh thật là... nơi nào nguy hiểm liền chạy đến nơi đó, cũng không sợ xảy ra chuyện......
Nguyễn Nam Chúc chẳng để ý nói: "Chuyện thì chỗ nào cũng sẽ xảy ra, lấy được chìa khóa càng sớm càng tốt mới là chính sự. Cách suy nghĩ này là chỗ sai của những người mới như cô, có một số chuyện không phải muốn tránh là tránh được."
Đàm Tào Tào hừ một tiếng, không nói gì nữa. Những việc này nói thì dễ làm thì khó, thật sự có thể giống như Nguyễn Nam Chúc thản nhiên đối mặt với cái chết và ma quỷ như vậy, cũng không biết đã phải trải qua biết bao nhiêu lần bước đường cùng hiểm ác.
Họ một đường lên trên, rất nhanh đã đến tầng bảy của lâu đài, cũng chính là tầng cao nhất.
Đó là một căn gác xép già cũ, vẫn như trước treo đầy tranh, chỉ là những bức tranh ở đây hình như có gì đó bất đồng với những bức tranh tầng dưới, Lâm Thu Thạch quan sát một lúc, mới nhận ra: "Những bức tranh này có phải vừa mới vẽ không?"
Nguyễn Nam Chúc ngửi ngửi: "Có lẽ vậy, vẫn còn mùi của phẩm màu."
Bước chân của Đàm Tào Tào bỗng nhiên dừng lại trước một bức tranh, trong biểu cảm trên gương mặt cô, xuất hiện một chút nghi hoặc, sau khi chần chừ một lúc mới nói: "Hai anh đến đây nhìn này, có phải bức tranh này hơi kỳ quặc không?"
Lâm Thu Thạch bước đến say lưng Đàm Tào Tào, nhìn thấy bức tranh kì lạ trong lời cô.
Đúng là rất kì lạ, bức tranh này vẽ bóng lưng của một người phụ nữ, phong cách vẫn vặn vẹo như trước, bóng lưng của người phụ nữ bị kéo dài vô hạn, vòng quanh cầu thang từng vòng từng vòng một, như một vòng xoáy khổng lồ.
"Anh cảm thấy giống cái gì?" Đàm Tào Tào hỏi.
"Bóng lưng của... người phụ nữ?" Nếu chỉ nhìn nội dung, căn bản rất khó để nhận ra rốt cuộc trong tranh vẽ gì, nhưng dù là Đàm Tào Tào hay Lâm Thu Thạch, ngay khi vừa nhìn thấy bức tranh, đã nghĩ ngay đến cùng một nội dung: Một người phụ nữ đang kinh hãi chạy lên cầu thang, hình như có thứ gì đó đang truy đuổi cô, bóng lưng đó tỏa ra một loại sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời.
"Vừa mới vẽ." Giọng nói của Nguyễn Nam Chúc truyền đến, "Màu còn chưa khô."
Đàm Tào Tào và Lâm Thu Thạch nhìn nhau, đều nghĩ đến cũng một chuyện, Đàm Tào Tào sờ lên cánh tay nổi đầy da gà của mình, cười gượng nói: "Đây, đây chẳng lẽ là......"
"Có lẽ vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có thể bảo đồng đội của cô gái đó đến đây." Ánh mắt hắn ngưng đọng trên bức tranh, chậm chạp nói, "Xem có phải Tiểu Tố đã mất tích không."
......
Tiểu Tố chỉ muốn đi vệ sinh thôi.
Cô xuống từ tầng bảy, đang vội vàng tìm nhà vệ sinh ở tầng sáu, trong lâu đài có rất nhiều nhà vệ sinh, rất nhanh cô đã đến cuối tầng sáu, tìm thấy nơi mình muốn tìm.
Vào nhà vệ sinh, Tiểu Tố tìm một gian phòng cách biệt chuẩn bị ngồi xuống, thì chú ý đến vách tường trước mặt mình treo một bức tranh chân dung kì lạ. Đó là một người đàn bà mặc chiếc áo và cái mũ rộng vành màu đen, gương mặt bà ta trắng bệch, đôi mắt khép hờ, nước mưa rơi men theo chiếc mũ rớt xuống cằm, gương mặt đó vừa dài vừa trắng, làm người ta có cảm giác ghê rợn. Những bức tranh trong lâu đài, đa số đều là tranh trừu tượng, vẽ ra những thứ nếu không biết tình hình bối cảnh thì gần như không thể nhận ra rốt cuộc đang vẽ gì. Nhưng nội dung của tranh vẽ trước mặt lại vô cùng rõ ràng, thậm chí Tiểu Tố lần đầu tiên nhìn cũng nghi ngờ đây có phải do bà chủ của lâu đài vẽ.
Bức tranh này có lẽ là manh mối quan trọng...... Tiểu Tố đứng lên, bước đến trước bức tranh, muốn tỉ mỉ quan sát. Thế nhưng như ma xui quỷ khiến, Tiểu Tố sau khi dựa gần vào tranh, như có ma lực kéo lấy tay cô, đợi đến khi cô bàng hoàng tỉnh lại, bàn tay cô đã ấn lên mặt tranh.
"A!!" Tiểu Tố hoảng hốt thu tay lại, cô cảm thấy được lòng bàn tay ướŧ áŧ, còn mang một mùi bùn đất sau mưa, cô vừa ngẩng đầu lần nữa thì bức tranh đã thay đổi, Tiểu Tố trợn tròn mắt, bàng hoàng nhìn bức tranh trước mặt...... tranh vẽ vẫn là tranh vẽ, chỉ là người đàn bà mặt trắng bệch trong đó đã biến mất.
Tiểu Tố thấy cảnh này cũng không dám ngây ngẩn nữa, quay người bỏ chạy thục mạng, cô muốn lên tầng trên tìm đồng đội của mình, bàn chân giẫm lên bậc cầu thang gỗ chắc chắn liên tục phát ra một tràng âm thanh gấp gáp.
"Cộp cộp cộp cộp cộp cộp" Tiếng bước chân giòn gọn vang vọng trong lâu đài, Tiểu Tố vẫn chạy, vẫn cứ chạy, chạy vòng cái cầu thang đó rất lâu, nhưng bậc thang trước mắt lường như vòng tuần hoàn không có tận cùng, tất cả cảnh tượng xung quanh đã đông cứng lại, chỉ có cầu thang trước mắt là không ngừng kéo dài.
"Ha... ha... ha..." Tiếng thở kịch liệt và gấp gáp, toàn thân Tiểu Tố toàn là mồ hôi, thể lực của cô đã cạn kiệt, cuối cùng cũng không thể chạy được nữa.
Thế nhưng tiếng bước chân vậy mà vẫn không ngừng, Tiểu Tố lại ngửi thấy mùi nước mưa đó, cả người cô run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy một cái bóng đen lẳng lặng đứng ở nơi cửa cầu thang. Không, đó không phải là cái bóng đen, mà là một người đàn bà mặc đồ đen, toàn thân bà ta ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt trắng bệch không một chút sức sống, tay phải cầm một khung tranh cực lớn, đôi con ngươi màu đen như cái hố không đáy, tỏa ra mùi vị chết chóc lặng lẽ nhìn Tiểu Tố.
Người Tiểu Tố run mạnh, mở miệng muốn nói mà không thể phát ra tiếng, chân tay cô vô lực, dùng hết sức lực cuối cùng gào khóc bò lên.
"Cộp cộp cộp" Tiếng bước chân lại vang lên, chỉ làn lần này không vội cũng không chậm, cứ như vậy theo sau Tiểu Tố.
Khắp người Tiểu Tố đều là mồ hôi, cả người như bị tạt nước, sức lực còn sót lại của cô cũng đã cạn kiệt, chỉ như bùn nhão nằm bò trên cầu thang không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhdx.com
Người đàn bà bước đến trước mặt cô, nơi đây khô ráo nhưng nước từ trên người bà ta lại không ngừng chảy xuống, thậm chí còn dính lên người Tiểu Tố.
Tiểu Tố ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn bà giơ khung tranh ra, khuôn mặt trắng bệch của bà ta xuất hiện một nụ cười vặn vẹo khó hình dung, cái miệng tô đầy son môi màu đỏ kéo ra một độ cong khϊếp người, sau đó, bà ta vung khung tranh lên, nặng nề đập xuống người cô.
"AAAA!!!" Tiểu Tố phát ra tiếng thét thảm thiết, bóng tối giáng xuống đôi mắt cô, mình mẩy cô bắt đầu phát lạnh, ý thức trở nên mơ hồ không rõ ràng...... Tất cả đã kết thúc.
......
Rất nhanh người đàn ông đã lên tầng bảy, xác định phán đoán của bọn họ.
"Chính là cô ấy, chính là cô ấy!!" Ngay lúc nhìn thấy bức tranh anh ta bắt đầu gào lên, biểu cảm của anh ta cực kỳ kinh hãi, "Cô mấy mặc bộ quần áo này!"
"Nhỡ là hôm qua vẽ thì sao?" Có người run giọng nói, "Anh có xác định không?"
"Không thể nào!!" Cảm xúc của anh ta đã gần như sụp vỡ, anh ta muốn chạm vào bức tranh, nhưng lại không dám, "Hôm qua cô ấy không mặc như vậy! Là quần áo thay hôm nay!!"
Đúng là trong lâu đài cung cấp quần áo mới cho họ, đồng thời vô cùng đẹp đẽ, Lâm Thu Thạch cũng thấy vài bộ trong tủ của phòng mình, nhưng cả đoàn đội gần như chỉ có vài người mặc, dù sao trong thế giới đáng sợ này, ai mà biết được tùy tiện thay quần áo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là không biết cô gái tên Tiểu Tố này, vì sao đột nhiên lại thay quần áo.
"Cô ấy biến thành tranh rồi." Người đàn ông lẩm bẩm, "Cô ấy biến thành tranh rồi......"
"Trước khi cô ấy đi vệ sinh các anh đã làm gì?" Đối mặt với sự thật đáng sợ này, thái độ của Nguyễn Nam Chúc vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói, "Nói kĩ cho tôi."
Người đàn ông run giọng nói: "Không làm gì cả, tôi chẳng làm gì hết, chỉ đến đây xem tranh một lúc, sau đó cô ấy nói muốn đi vệ sinh......"
Nguyễn Nam Chúc: "Có bức tranh nào đặc biệt không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi, đi xem nhà vệ sinh tầng sáu."
Vậy là bọn họ lại chạy đến nhà vệ sinh tầng sáu.
Sau khi kiểm tra một lượt, nhà vệ sinh không hề có điểm gì đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch cứ có cảm giác rất kỳ dị, nhìn Nguyễn Nam Chúc cũng nhíu mày, hiển nhiên là nghĩ giống cậu.
"Đợi đã." Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhìn ngó bốn phía, cuối cùng cũng xác định được chỗ nào không bình thường, "Trong phòng này vì sao không có tranh?"
Một câu này vừa nói ra, mọi người cũng phát giác điều không bình thường.
Trong tòa lâu đài gần như không có nơi nào không treo tranh, bất kể là nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng sách, hành lang, gần như mỗi một góc đều đảm bảo treo một bức tranh.
Nhưng nhà vệ sinh trước mặt lại không có, tìm hết tất cả ngóc ngách cũng chẳng thấy bóng dáng cửa bức tranh nào.
"Đúng là không có." Nguyễn Nam Chúc nói, "Là vốn dĩ đã không có, hay ban đầu có nhưng đã bị người khác tháo xuống?"
Chẳng ai biết được đáp án của vấn đề này, duy nhất có một người, đã trở thành một phần của bức tranh.
Sự im lặng chết chóc lan tỏa trong bầu không khí giữa nhóm người.
Tiếng chuông vang lên trong lâu đài phá vỡ sự trầm lặng, đây là tiếng chuông tuyên bố thời gian ăn trưa, mọi người nghe thấy đều bắt đầu đi xuống tầng hai.
Mặc dù bầu không khí đáng sợ, nhưng nên ăn thì vẫn phải ăn, nên ngủ vẫn phải ngủ.
Bữa trưa hôm nay vẫn như hôm trước là bít-tết.
Mọi người đều không có khẩu vị, ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc.
Động tác của Nguyễn Nam Chúc tao nhã lưu loát, đến hành động thái bít-tết vào trong tay hắn cũng trở nên nghệ thuật hơn.
Có lẽ vì hắn ăn ngon quá, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, hiển nhiên là Nguyễn Nam Chúc đã quen với cảm giác bị nhiều người nhìn, vô cùng điềm tĩnh ăn xong bữa trưa, sau khi lau miệng mới nói: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
Lâm Thu Thạch: "Không......Chỉ là có chút ăn không ngon."
"Ăn ngon lắm đấy." Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh cười cười, "Nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng đó."
Mọi người: "......"
Lâm Thu Thạch bó tay: "Nói vậy xui xẻo lắm."
Nguyễn Nam Chúc: "Chẳng lẽ nói điều tích cực mới không phải chết?" Hắn nói, "Chúc mừng phát tài? Sống lâu trăm tuổi?"
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười, chẳng qua Nguyễn Nam Chúc nói vậy cũng có đạo lý, loại chuyện chết chóc này từ trước đến giờ vẫn luôn không thuận theo ý người, ngược lại không bằng bĩnh tình mà hưởng thụ mỗi giây mỗi phút của cuộc sống: Nhưng đạo lý là đạo lý, được mấy người có thể làm.
Dưới sự an ủi hảo tâm của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch chỉ còn cách ăn vài miếng.
Lần này bà chủ không tham gia bữa trưa cùng bọn họ, đến tận khi mọi người sắp rời bàn, mới thong dong đến muộn.
Mặc dù chỉ nhìn qua, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn chú ý đến gương mặt trắng bệch của bà ta xuất hiện sắc thỏa mãn, dường như vừa mới thưởng thức xong một món ăn vô cùng vừa miệng, trong mắt toàn là sự vui vẻ, mặc dù loại vui vẻ này trên gương mặt quái dị đó, chỉ càng làm nổi bật sự kinh dị.
"Chúng ta đi ngủ một giấc đi." Ăn xong bữa trưa Nguyễn Nam Chúc đề nghị.
"Được thôi." Đêm qua Đàm Tào Tào ngủ không được ngon, cả sáng hôm này không có chút tinh thần.
Ai ngờ Nguyễn Nam Chúc liếc cô một cái rồi nói: "Cô vẫn nằm dưới đất chứ?"
Đàm Tào Tào: "......Anh không thể để tôi ngủ giường sao?"
Nguyễn Nam Chúc: "Giường phòng cô tùy cô ngủ, còn giường của tôi." Giọng nói của hắn vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, "Tạm thời cô chưa có tư cách."
Đàm Tào Tào: "......" Nguyễn Nam Chúc anh là đồ chó.chết.
Tác giả có điều muốn nói:
Đàm Tào Tào: Sao anh toàn châm chọc tôi?
Nguyễn Nam Chúc: Không thể làm nũng nữa tâm tình rất không tốt.
Đàm Tào Tào: Tôi bảo anh giả nữ đi anh không nghe!
Nguyễn Nam Chúc: Hừ, giả nữ hay không cậu ấy đều phải thích.
Lâm Thu Thạch: ......Hai người đang nói bậy gì đó??
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com