TruyenHHH.com

Kinh Van Hoa Chet Choc

Chương 26 Trở về hiện thực

"Đường Dao Dao..." Hứa Hiểu Chanh ngây người ra vì sợ hãi, hốt hoảng nhìn Đường Dao Dao: "Trên người cô có gì kìa?"

Đường Dao Dao nghe thế vội cúi xuống, rốt cuộc cô ta đã phát hiện trên người mình xảy ra chuyện gì. Lúc bấy giờ, cả cơ thể Đường Dao Dao đã biến thành một màu đỏ chói mắt, như thể máu tươi sắp sửa từ trong cơ thể bắn ra ngoài.

"Á á a a a a a!!!" Đường Dao Dao hét lên ghê rợn, điên cuồng cào xước cơ thể mình, cùng với đó, màu đỏ nhanh chóng nuốt trọn tất cả các ngõ ngách còn sót lại, khiến toàn bộ cơ thể cô gái trở nên đỏ rực.

"Á á a a a a... Cứu với, cứu tôi với..." Đường Dao Dao không ngừng kêu la cầu cứu, trong khi đó cơ thể cô ta xuất hiện sự thay đổi, các bắp thịt trở nên cứng đờ, thế rồi cô ta ngã xuống đất như một bức tượng.

Tất cả sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, khi tất cả chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc. Đường Dao Dao nằm dưới đất, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn tắt thở. Toàn thân cô ta cứng đờ, nhuộm trong màu đỏ rực, ngay đến lòng trắng nhãn cầu cũng tràn đặc thành màu đỏ.

Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, Hứa Hiểu Chanh bật khóc nức nở, Lâm Thu Thạch cảm thấy miệng đắng ngắt, không biết nên nói gì.

Trương Tinh Hỏa hừ một tiếng, đờ đẫn nói: "Lại chết thêm một người nữa. Liệu chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây không?"

Chẳng ai đáp lời y, tất cả chìm trong im lặng.

Thi thể của Đường Dao Dao nằm trên đất như một bức tượng, vẫn giữ nguyên tư thế khi đang đứng. Lâm Thu Thạch không dám nhìn kỹ, nhưng vẫn nhận ra cái xác có điểm bất thường. So với những người chết trước đó, cô ta không bị lấy đi bộ phận nào, mà đột nhiên đột tử trước mắt tất cả mọi người.

Khi cả nhóm rơi vào bế tắc, bà mẹ thường ngày chỉ quanh quẩn trong nhà bếp lại đi ra. Bà ta đứng bên cửa cười với họ, vừa lau tay vào tạp dề vừa nói: "Tôi nấu cho mọi người mấy món này ngon lắm, có muốn nếm thử không?"

Dĩ nhiên chẳng ai lên tiếng.

"Ôi chao, ôi chao." Bà mẹ mỉm cười: "Sao trông chán nản thế? Sắp tới tiệc sinh nhật rồi, khi đó mọi người nhất định phải vui vẻ nhé." Nói một hồi, bà ta bật cười khanh khách, tiếng cười như xuyên thấu tâm can. Nói xong, bà ta lại quay người đi vào bếp, tiếp tục bận bịu cái gì đó.

"Đợi đi." Một lúc lâu sau, Nguyễn Nam Chúc là người phá vỡ bầu im lặng. Giọng nói của hắn không mang vẻ sợ hãi hay lo lắng, mà khá bình thản: "Chắc không chết thêm ai nữa đâu."

"Tại sao?" Hứa Hiểu Chanh hỏi.

"Trực giác mách bảo." Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Trực giác của chị trước nay rất chuẩn."

Trương Tinh Hỏa nghe vậy thêm một câu: "Hy vọng cô nói đúng, thường trực giác phụ nữ rất chuẩn xác, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp."

Nguyễn Nam Chúc: "Biết thẩm định đấy."

Lâm Thu Thạch: "..." Sao anh ứng đáp trôi chảy quá vậy.

Tuy Nguyễn Nam Chúc không phải phụ nữ, nhưng trực giác của hắn thật sự rất chuẩn, hai ngày tiếp theo quả thực không có ai chết. Cả nhóm ăn bánh mì cho qua bữa, chờ đợi tiệc sinh nhật đang đến gần như tù nhân chờ phán quyết.

Đêm trước ngày diễn ra tiệc sinh nhật, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch lại lên sân thượng. Lần này sau khi sục sạo, họ phát hiện một số thứ mới lạ trong tầng tum nhỏ.

"Đây là thứ gì?" Khi mới nhìn, Lâm Thu Thạch chưa biết phải phản ứng ra sao. Trước mắt cậu là vài cái bát tô, bên trong hoặc đựng chất lỏng màu trắng, hoặc đựng thịt sống băm nhuyễn. Đến khi trông thấy một vật gần đó, Lâm Thu Thạch mới vỡ lẽ. Bên cạnh các bát tô là một cái hũ thủy tinh, trong hũ đựng đầy những hạt hình tròn, nhìn kỹ mới phát hiện các viên tròn đó là nhãn cầu.

Nhìn thấy cái hũ đựng mắt người, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới gã thanh niên bị giết chết ở tầng bốn. Nếu theo đó suy ra, tất cả những vật ở đây đều thuộc về thân thể các đồng đội của cậu.

Não của Tăng Như Quốc, thịt của Chung Thành Giản, những khúc xương bị nhuộm đỏ của Đường Dao Dao...

"Những thứ này chẳng lẽ là..." Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái.

"Chắc đúng rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Lâm Thu Thạch không biết nói gì hơn.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngày mai sẽ biết đáp án." 

"Ừm." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Lại một đêm nữa trôi qua, tiếng chuông réo ầm ĩ khiến tất cả sực tỉnh. Lâm Thu Thạch cứ nghĩ trời chưa sáng, bởi xung quanh vẫn tối đen, ánh mặt trời chắc hẳn vẫn bị bao bọc bởi hằng hà sa số lớp mây đen.

Nguyễn Nam Chúc đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi tựa bên giường suy nghĩ.

"Đã sáng rồi sao?" Lâm Thu Thạch ngồi dậy, không biết liệu mình có nhìn nhầm giờ không.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Trời mãi không sáng."

Thường ngày tuy sương mù dày đặc, nhưng ít nhiều vẫn có ánh sáng, nhưng hôm nay thì khác, một chút ánh sáng cũng không có, toàn bộ không gian bên ngoài chìm sâu trong bóng tối, chỉ có ánh đèn trần ảm đạm giúp họ nhìn rõ mọi vật.

Lâm Thu Thạch mặc quần áo, cùng Nguyễn Nam Chúc ra khỏi phòng.

Trưa hôm nay chính là tiệc sinh nhật của ba chị em. Theo phán đoán của Lâm Thu Thạch, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Sau khi ra khỏi phòng, họ trông thấy Hứa Hiểu Chanh và Trương Tinh Hỏa cũng có mặt, cả hai đứng ở hành lang chưa dám vào nhà.

"Đầy đủ rồi đấy." Bọn họ hiện chỉ còn bốn mạng, Nguyễn Nam Chúc nói: "Vào đi thôi." Vừa nói hắn vừa sải bước đi đầu.

Trong phòng khách chỉ bật một bóng đèn nho nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch nhìn thấy rất rõ, tất cả đồ trang trí trong nhà đều đã thay mới, giống như có người dày công sắp đặt. Bốn bức tường treo dây màu, mặt đất rải đầy giấy vụn, trên sofa đặt mấy con thú nhồi bông cực lớn, nhìn đã thấy không khí sinh nhật rồi.

Cả nhóm vừa bước vào, từ phòng ngủ liền vang lên tiếng hát, đó là bài Happy birthday. Giai điệu máy móc như một bản nhạc midi[10], nghe cực kỳ quái dị.

[10] Cổng nhận - truyền tín hiệu điện tử về thông tin bản nhạc để phát nhạc. (BT)

Đứa trẻ còn sống sót duy nhất trong ba chị em đang im lặng ngồi ở một đầu sofa. Nó mặc chiếc váy liền màu đỏ, tay ôm con búp bê kiểu Tây, lạnh lùng nhìn bốn kẻ đang đi vào.

"Tôi là ai nào?" Bé gái đột nhiên hỏi.

"Em là Tiểu Thổ." Nguyễn Nam Chúc thản nhiên đáp.

"Chị có thấy các chị tôi đâu không." Bé gái nói: "Họ đi ăn sinh nhật đến hôm nay vẫn chưa về."

"Thấy chứ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chết cả rồi."

Đứa bé chớp chớp đôi mắt phân biệt đen trắng rõ ràng, chăm chú nhìn bốn người trước mặt. Lâm Thu Thạch cứ nghĩ nó sẽ tiếp tục hỏi, nào ngờ nó gật đầu, lẳng lặng đáp: "Tôi biết rồi."

Trong khi đứa bé hỏi, từ nhà bếp vang lên tiếng bước chân, có cả tiếng hát ngân nga của bà mẹ. Hình như tâm trạng bà ta đang rất vui, vừa hát, bà ta vừa đẩy một thứ cực lớn đi vào phòng khách.

Đợi khi bà ta đi vào, Lâm Thu Thạch mới nhìn rõ thứ đó là cái gì.

Đó là một chiếc bánh cực lớn, thoạt nhìn đẹp đẽ vô cùng. Chiếc bánh tổng cộng có ba tầng, phết kem trắng muốt, xung quanh trang trí những trái cây nhỏ màu đỏ không rõ làm từ chất liệu gì. Tầng trên cùng cắm ba ngọn nến phát ra ánh sáng mờ ảo.

"Sinh nhật vui vẻ." Bà mẹ nói.

Bé gái đứng dậy, im lặng nhìn mẹ.

Bà mẹ nói tiếp: "Mau hát đi con, hát xong thì mình ăn bánh." Bà ta mỉm cười: "Nhớ để lại hai phần, mình đem biếu hàng xóm."

Cô bé một tay ôm búp bê, bắt đầu hát bài sinh nhật. Giọng hát thơ ngây vang vọng giữa không gian mờ tối, càng làm cảnh tượng tăng thêm vài phần quỷ dị.

Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, Tiểu Thổ kiễng chân thổi tắt ngọn nến.

Bà mẹ cười khanh khách, đưa dao cho con gái, nói: "Con ngoan lắm, mau cắt bánh đi."

Đứa bé cầm lấy con dao, chém mạnh vào chiếc bánh. Dưới lưỡi dao cứng rắn, lớp kem màu trắng tách ra để lộ phần ruột màu đỏ.

Hứa Hiểu Chanh giống lâu lắm rồi chưa được ăn no, nhìn thấy bánh kem nuốt nước miếng cái ực, lẩm bẩm: "Vậy mà lại là bánh red velvet[11]..."

[11] Một loại bánh bắt nguồn từ Mỹ, cốt bánh có sắc đỏ đặc trưng, kết hợp hài hòa với kem phô mai chua chua, béo ngậy. (BT)

"Chia cho các anh chị đi." Bà mẹ giục: "Để mọi người nếm thử tay nghề của mẹ."

Dưới sự thúc giục của bà mẹ, đứa bé cắt bánh ra thành mấy miếng lớn, sau đó để lên đĩa nhỏ, đưa cho bốn người.

Trương Tinh Hỏa và Hứa Hiểu Chanh nhận lấy đĩa bánh nhưng không dám ăn, cứ cầm trên tay mà nhìn, nước miếng thiếu điều chảy ra.

Khi đứa bé đưa bánh cho Nguyễn Nam Chúc, hắn không chịu lấy, chỉ nhìn chằm chằm cô bé bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ăn bánh đi." Đứa bé nói.

"Không muốn ăn." Nguyễn Nam Chúc nói: "Không có hứng." 

Cô bé lặp lại lần nữa: "Ăn bánh đi."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không ăn." Hắn tỏ ra vô cùng cương quyết, nhưng không hề bực bội. Dù vậy sự cự tuyệt của Nguyễn Nam Chúc khiến bà mẹ dần trở nên điên cuồng.

"Tại sao không ăn?" Bà ta hỏi.

"Không muốn ăn." Nguyễn Nam Chúc đáp: "Chẳng tại sao hết."

Bà mẹ: "Cô..."

Bà ta đang định nói gì đó, Nguyễn Nam Chúc lập tức đứng dậy. Hành động tiếp theo của hắn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ: Hắn thản nhiên hất đổ cả bàn tiệc.

Lớp kem màu trắng dính bê bết ra đất, lẫn vào cốt bánh màu đỏ, chẳng ra hình dạng gì nữa. Hứa Hiểu Chanh và Trương Tinh Hỏa đang nhỏ dãi vì thèm chưa kịp xót xa thì đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi nồng nặc, cả hai cúi xuống phát hiện miếng bánh trên tay mình không rõ đã biến thành thứ khác từ lúc nào.

Cốt bánh màu đỏ trở thành thịt tươi xay, kem tươi màu trắng thì là óc não, những viên trang trí hình tròn dễ thương chính là tròng mắt người, ba ngọn nến vừa bị thổi tắt hóa ra chính là ba khúc xương đỏ thẫm.

"Má ơi!" Hứa Hiểu Chanh giật mình vứt cái đĩa xuống đất.

Bà mẹ chứng kiến tình cảnh này, mặt nhăn tít lại vì giận, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Nguyễn Nam Chúc lao tới tặng cho một dao.

Ngay cả Lâm Thu Thạch nhìn thấy hành động của Nguyễn Nam Chúc cũng phải sững sờ. Cậu trợn mắt, không biết Nguyễn Nam Chúc kiếm đâu ra con dao, hắn bắt đầu chém loạn xạ vào người bà mẹ. Động tác lạnh lùng dứt khoát, không chút nương tình.

"Ha ha ha ha ha." Đứa bé thấy thế bỗng bật cười, nó vứt mạnh con búp bê xuống đất, hai tay vỗ vào nhau cười lớn: "Mẹ chết rồi, mẹ chết rồi!!"

Nguyễn Nam Chúc loáng cái đã phân xác bà mẹ thành mấy khúc, cũng vì thế mà người hắn dính đầy máu.

Hứa Hiểu Chanh và Trương Tinh Hỏa cho rằng Nguyễn Nam Chúc bị điên, đã ra cửa đứng sẵn hễ có biến là chuồn, chỉ còn Lâm Thu Thạch tỏ ra lo lắng, nói: "Anh không sao chứ..."

Nguyễn Nam Chúc quay ra, khuôn mặt nhuốm đầy máu, hắn thản nhiên phun ra một bãi nước bọt, cười: "Anh không sợ tôi à?"

Lâm Thu Thạch lấy tay lau vết máu trên mặt hắn: "Không sợ."

Nguyễn Nam Chúc: "Còn dám để máu dây lên người?"

Lâm Thu Thạch: "Anh cũng dính rồi kia kìa." Cậu biết rõ tình tiết cấm kỵ trong truyện cổ tích, nhưng cũng tin Nguyễn Nam Chúc chắc chắn không vô duyên vô cớ gây ra việc này. Cho nên sau chút kinh ngạc ban đầu, Lâm Thu Thạch mau chóng trấn tĩnh trở lại, thậm chí bắt đầu suy nghĩ tại sao Nguyễn Nam Chúc phải làm như thế.

"Hừm." Nguyễn Nam Chúc nói: "Ban nãy tôi đã kiểm tra, chìa khóa không nằm trong bánh."

Lâm Thu Thạch cau mày: "Không có à?"

Đêm qua cậu vừa cùng Nguyễn Nam Chúc bàn bạc chuyện này. Cả hai đều cho rằng chìa khóa nhiều khả năng sẽ nằm ở trong bánh sinh nhật. Hành động ban nãy của Nguyễn Nam Chúc rõ ràng là để xác minh phán đoán của hai người, vậy nhưng trong đống bầy nhầy này chẳng thấy cái chìa khóa nào sất.

Nguyễn Nam Chúc chầm chậm giơ tay ra, nói: "Ở đây này." Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một chiếc chìa khóa đồng rất đẹp, chìa khóa bị nhuộm trong máu, từ hành động ban nãy của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch liền đoán ra nó được giấu ở đâu. Cậu thoáng tròn mắt: "Chìa khóa nằm trong cơ thể bà mẹ...?"

"Phải." Nguyễn Nam Chúc đứng dậy: "Sẽ giải thích với anh sau, chúng ta mau đi thôi."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu, cả hai cùng lao ra khỏi phòng.

Khi họ rời khỏi, cái xác bị chặt làm bảy, tám khúc bỗng nhiên cục cựa, rồi tự lắp ráp thành hình người với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong giây lát, bà mẹ toàn thân dính máu lại đứng giữa phòng khách, với ánh mắt điên loạn. Bà ta đưa tay chỉnh lại cái đầu mình cho ngay ngắn, cất giọng khàn đục: "Các người định đi đâu, tại sao không chịu ăn bánh của tôi, mau quay lại..." Bà ta cầm con dao nhọn dùng để cắt bánh lên, đuổi theo bọn Nguyễn Nam Chúc, cả người lắc lư như trật khớp.

Nguyễn Nam Chúc dường như đã đoán trước tất cả, kéo Lâm Thu Thạch chạy một mạch lên sân thượng.

Hứa Hiểu Chanh và Trương Tinh Hỏa tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều trông thấy trong tay Nguyễn Nam Chúc có chìa khóa, vẻ hoảng hốt trên mặt cả hai mau chóng trở thành mừng rỡ, vội chạy theo bọn Lâm Thu Thạch.

"Để tôi mở cửa, mọi người kéo dài thời gian tý đi..." Nguyễn Nam Chúc rút kẹp tóc ra.

Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, đứng chắn phía sau Nguyễn Nam Chúc. Từ bên dưới vang lên tiếng bước chân, một giây sau bà mẹ đã chết xuất hiện. Tay giơ con dao nhọn, khuôn mặt vặn vẹo, bà ta leo lên cầu thang, chắc vì cơ thể mới ráp lại nên đi đứng còn hơi khó, tư thế lảo đảo, tốc độ không nhanh lắm.

Nếu là người bình thường vào lúc này chắc chắn là hoảng, nhưng Nguyễn Nam Chúc không một chút run tay, hắn nói: "Cần mười giây nữa!"

Lâm Thu Thạch biết không thể để Nguyễn Nam Chúc bị làm phiền vào lúc này. Cậu tiến lên hai bước, rút điện thoại ra, ném vào đầu bà ta. Bị ném trúng khiến phần đầu bà ta hơi lệch qua một bên, Lâm Thu Thạch nắm lấy cơ hội giơ chân đạp mạnh, toàn bộ sức lực đều tung ra hết, nhưng cảm giác như chân mình đạp phải bức tường, suýt chút nữa thì trật khớp.

Cũng may cú đá bất ngờ khiến bà mẹ bị lùi lại một chút. Bà ta đang định lao đến, đúng lúc đó tiếng ổ khóa rơi xuống đất vang lên sau lưng Lâm Thu Thạch.

"Đi!" Nguyễn Nam Chúc đẩy cửa ra.

Trương Tinh Hỏa và Hứa Hiểu Chanh vội chạy theo Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch cũng vắt chân lên cổ mà chạy. Bà mẹ chắc là biết họ sắp đi, bèn dùng sức lực toàn thân nhảy bổ vào Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch né được cú vồ, nhưng bị con dao cứa rách cánh tay.

Các bao ni lông đen trên sân thượng bắt đầu cục cựa, thậm chí có túi dần ráp hình người nhanh chóng xé toạc chiếc túi chui ra.

Nguyễn Nam Chúc đi thẳng đến chỗ cửa sắt, đẩy mạnh, cửa mở ra mang theo ánh sáng chói lọi.

"Hai người đi trước đi." Nguyễn Nam Chúc nói với Trương Tinh Hỏa và Hứa Hiểu Chanh.

Bọn Trương Tinh Hỏa dĩ nhiên không dám nấn ná, cả hai nhảy ngay vào trong cửa.

Nguyễn Nam Chúc quay lại, nói với Lâm Thu Thạch: "Mau lên..."

Lâm Thu Thạch lúc bấy giờ đang chạy trối chết. Khi cả hai còn cách nhau một chút, Nguyễn Nam Chúc vươn tới nắm tay Lâm Thu Thạch, dùng sức ôm lấy cậu vào lòng, rồi ngã xuống cánh cửa sau lưng.

Không rõ có phải chỉ là ảo giác của Lâm Thu Thạch hay không, ngay khoảnh khắc cảm thấy mình ngã vào trong cửa, phía sau đầu cậu như có vật gì chém sượt qua.

Hai người rơi vào một màn ánh sáng ấm áp, bóng tối bị đẩy lùi, vết máu trên người Nguyễn Nam Chúc dần biến mất.

Đó là một chiếc hầm dài dẫn đến cửa ra. Cảnh này không khác gì lần trước, xem ra họ thật sự đã thoát khỏi thế giới kinh khủng đó.

Nguyễn Nam Chúc nắm chặt tay Lâm Thu Thạch, đi mãi về phía trước, cả hai đều rất ăn ý không nói gì, cho đến khi cảm giác choáng váng xuất hiện.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy cửa vào căn hộ của mình, thậm chí cả bức tường quanh nhà.

Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh, nhìn cậu chăm chú.

"Chúng ta ra khỏi đó rồi à?" Lâm Thu Thạch khó nhọc cất tiếng hỏi.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc tiện tay nhét một vật vào túi: "Đi nào, vào phòng trước đã."

Lâm Thu Thạch muốn cử động cơ thể, nhưng khi nhấc chân lên cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người sắp sửa ngã ra đất, may thay lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Lúc ở trong đó anh bị thương à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Ừ." Lâm Thu Thạch cảm thấy toàn thân rã rời, không còn chút sức lực.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, hắn nhấc bổng Lâm Thu Thạch lên, bế cậu vào nhà. Nguyên một tấm thân dài hơn mét tám, nặng bảy, tám chục ký mà Nguyễn Nam Chúc bế nhẹ như không, cả hai vào phòng ngủ, Nguyễn Nam Chúc đặt Lâm Thu Thạch lên giường: "Ngủ một lát đi."

Lâm Thu Thạch nói không ra hơi, cậu nhắm mắt lại, cảm thấy cả người như chìm dần vào trạng thái hôn mê.

Lâm Thu Thạch không rõ bản thân ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh dậy, trước mắt cậu là một màu trắng tinh, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn bên mũi. Cậu vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ, đủ những cảnh tượng hỗn loạn, có tiếng người gào khóc, có khi cảm giác ai đó đang đuổi giết mình. Phải mất một lát, Lâm Thu Thạch mới dứt ra khỏi giấc mộng để trở lại với hiện thực rằng mình đã rời khỏi cửa. Cậu nhận ra lúc này bản thân đang nằm trên giường ở bệnh viện, tay đang cắm ống truyền dịch.

Một thiếu niên ngồi cạnh giường bệnh của Lâm Thu Thạch, chính là Trình Thiên Lý, người từng gặp ở biệt thự ngoại ô. Thấy Lâm Thu Thạch đã tỉnh, Trình Thiên Lý sán lại hỏi han: "Lâm Thu Thạch, anh tỉnh rồi à, cảm thấy sao hả?"

Lâm Thu Thạch chỉ thấy cả người nặng trịch: "Tôi ngủ bao lâu rồi..."

Trình Thiên Lý đáp: "Cũng không lâu lắm, sao, có việc gì cần làm gấp hả?"

Lâm Thu Thạch: "Mèo..."

Trình Thiên Lý: "..." Tôi quỳ, thằng cha này đúng là con sen điển hình, đầu óc lúc nào cũng chỉ có mèo, hôn mê không biết trời trăng gì mà vừa tỉnh dậy đã nhắc đến.

"Đừng lo, anh mới ngủ nửa ngày thôi." Trình Thiên Lý nói: "Mèo vẫn khỏe re."

Lâm Thu Thạch thở phào, rồi nói: "Tôi bị sao vậy?"

"Bị bệnh." Trình Thiên Lý nói: "Sốt cao, không vấn đề gì đâu, mà anh bị thương ở trong cửa à?"

"Ừm." Lâm Thu Thạch nói: "Bị chém vào tay."

Trình Thiên Lý đáp: "Vậy thì không sao, chỉ sốt tí thôi. Nhớ cẩn thận, tốt nhất không để bị thương trong cửa, vết thương rất nhỏ ở đó nhưng ra ngoài này lại trở thành vấn đề nghiêm trọng đấy."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Nam Chúc đâu?"

Trình Thiên Lý nói: "Anh Nguyễn bận việc nên đi rồi, bảo em ở đây trông anh. Sao hả, lần thứ hai vào cửa cảm giác thế nào?"

Lâm Thu Thạch thật thà đáp: "Cũng tạm." Cậu ngừng trong giây lát: "Suýt nữa thì khỏi ra." Bây giờ nhớ lại cảnh bà mẹ cầm dao rượt theo cũng đủ dựng tóc gáy.

"Ôi dào, có gì mà suýt với không, giờ chẳng phải đã ở đây rồi sao." Trình Thiên Lý kêu: "Có anh Nguyễn đi cùng thường chẳng bao giờ xảy ra chuyện đâu." Nó tiếp tục: "Có muốn ăn táo không, em gọt cho một quả."

Lâm Thu Thạch gật đầu, vui vẻ nhận lòng tốt của Trình Thiên Lý.

Phải nói rằng từ khi ra khỏi cửa, Lâm Thu Thạch mới có cảm giác như mình được sống lại. Ánh nắng mặt trời, nhiệt độ ấm áp, ngay cả tiếng người nói ồn ào, tất cả đều mang đến cảm giác hạnh phúc viên mãn.

Lâm Thu Thạch cắn một miếng táo ngọt lịm, thấy sung sướng như sắp bay lên luôn, bình thường cậu rất ghét bệnh viện nhưng bây giờ cảm giác khó chịu đã biến mất.

Trình Thiên Lý ngồi bên giường chơi điện tử, thi thoảng lại tán dóc vài ba câu cho Lâm Thu Thạch đỡ buồn.

Nói chuyện một lát, Lâm Thu Thạch bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, khi hai mí mắt sắp sửa sụp xuống, cậu nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, cậu mở mắt theo phản xạ, thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng trước mặt.

Nguyễn Nam Chúc đứng ngược sáng nên Lâm Thu Thạch nhìn không rõ nét mặt, có điều giọng hắn rất dịu dàng: "Tỉnh rồi à?"

Lâm Thu Thạch gọi tên hắn: "Nam Chúc..."

Nguyễn Nam Chúc vuốt nhẹ vầng trán cậu, nói: "Yên tâm ngủ đi, chúng ta ra khỏi đó rồi."

Lâm Thu Thạch chỉ nghe câu nói và giọng điệu đó thôi mà lòng bỗng trở nên nhẹ bẫng, cậu nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu lần nữa. Lần này không có ác mộng, chỉ có êm đềm vây quanh.

_____________________

CÂU CHUYỆN NHỎ:

Lâm Thu Thạch: Tôi thích mèo cực kỳ!

Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ trong chốc lát: Meo ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com