Kinh Van Hoa Chet Choc
Chương 26 Trở về hiện thực"Đường Dao Dao..." Hứa Hiểu Chanh ngây người ra vì sợ hãi, hốt hoảng nhìn Đường Dao Dao: "Trên người cô có gì kìa?"Đường Dao Dao nghe thế vội cúi xuống, rốt cuộc cô ta đã phát hiện trên người mình xảy ra chuyện gì. Lúc bấy giờ, cả cơ thể Đường Dao Dao đã biến thành một màu đỏ chói mắt, như thể máu tươi sắp sửa từ trong cơ thể bắn ra ngoài."Á á a a a a a!!!" Đường Dao Dao hét lên ghê rợn, điên cuồng cào xước cơ thể mình, cùng với đó, màu đỏ nhanh chóng nuốt trọn tất cả các ngõ ngách còn sót lại, khiến toàn bộ cơ thể cô gái trở nên đỏ rực."Á á a a a a... Cứu với, cứu tôi với..." Đường Dao Dao không ngừng kêu la cầu cứu, trong khi đó cơ thể cô ta xuất hiện sự thay đổi, các bắp thịt trở nên cứng đờ, thế rồi cô ta ngã xuống đất như một bức tượng.Tất cả sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, khi tất cả chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc. Đường Dao Dao nằm dưới đất, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn tắt thở. Toàn thân cô ta cứng đờ, nhuộm trong màu đỏ rực, ngay đến lòng trắng nhãn cầu cũng tràn đặc thành màu đỏ.Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, Hứa Hiểu Chanh bật khóc nức nở, Lâm Thu Thạch cảm thấy miệng đắng ngắt, không biết nên nói gì.Trương Tinh Hỏa hừ một tiếng, đờ đẫn nói: "Lại chết thêm một người nữa. Liệu chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây không?"Chẳng ai đáp lời y, tất cả chìm trong im lặng.Thi thể của Đường Dao Dao nằm trên đất như một bức tượng, vẫn giữ nguyên tư thế khi đang đứng. Lâm Thu Thạch không dám nhìn kỹ, nhưng vẫn nhận ra cái xác có điểm bất thường. So với những người chết trước đó, cô ta không bị lấy đi bộ phận nào, mà đột nhiên đột tử trước mắt tất cả mọi người.Khi cả nhóm rơi vào bế tắc, bà mẹ thường ngày chỉ quanh quẩn trong nhà bếp lại đi ra. Bà ta đứng bên cửa cười với họ, vừa lau tay vào tạp dề vừa nói: "Tôi nấu cho mọi người mấy món này ngon lắm, có muốn nếm thử không?"Dĩ nhiên chẳng ai lên tiếng."Ôi chao, ôi chao." Bà mẹ mỉm cười: "Sao trông chán nản thế? Sắp tới tiệc sinh nhật rồi, khi đó mọi người nhất định phải vui vẻ nhé." Nói một hồi, bà ta bật cười khanh khách, tiếng cười như xuyên thấu tâm can. Nói xong, bà ta lại quay người đi vào bếp, tiếp tục bận bịu cái gì đó."Đợi đi." Một lúc lâu sau, Nguyễn Nam Chúc là người phá vỡ bầu im lặng. Giọng nói của hắn không mang vẻ sợ hãi hay lo lắng, mà khá bình thản: "Chắc không chết thêm ai nữa đâu.""Tại sao?" Hứa Hiểu Chanh hỏi."Trực giác mách bảo." Nguyễn Nam Chúc cười cười: "Trực giác của chị trước nay rất chuẩn."Trương Tinh Hỏa nghe vậy thêm một câu: "Hy vọng cô nói đúng, thường trực giác phụ nữ rất chuẩn xác, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp."Nguyễn Nam Chúc: "Biết thẩm định đấy."Lâm Thu Thạch: "..." Sao anh ứng đáp trôi chảy quá vậy.Tuy Nguyễn Nam Chúc không phải phụ nữ, nhưng trực giác của hắn thật sự rất chuẩn, hai ngày tiếp theo quả thực không có ai chết. Cả nhóm ăn bánh mì cho qua bữa, chờ đợi tiệc sinh nhật đang đến gần như tù nhân chờ phán quyết.Đêm trước ngày diễn ra tiệc sinh nhật, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch lại lên sân thượng. Lần này sau khi sục sạo, họ phát hiện một số thứ mới lạ trong tầng tum nhỏ."Đây là thứ gì?" Khi mới nhìn, Lâm Thu Thạch chưa biết phải phản ứng ra sao. Trước mắt cậu là vài cái bát tô, bên trong hoặc đựng chất lỏng màu trắng, hoặc đựng thịt sống băm nhuyễn. Đến khi trông thấy một vật gần đó, Lâm Thu Thạch mới vỡ lẽ. Bên cạnh các bát tô là một cái hũ thủy tinh, trong hũ đựng đầy những hạt hình tròn, nhìn kỹ mới phát hiện các viên tròn đó là nhãn cầu.Nhìn thấy cái hũ đựng mắt người, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới gã thanh niên bị giết chết ở tầng bốn. Nếu theo đó suy ra, tất cả những vật ở đây đều thuộc về thân thể các đồng đội của cậu.Não của Tăng Như Quốc, thịt của Chung Thành Giản, những khúc xương bị nhuộm đỏ của Đường Dao Dao..."Những thứ này chẳng lẽ là..." Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái."Chắc đúng rồi." Nguyễn Nam Chúc nói.Lâm Thu Thạch không biết nói gì hơn."Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Ngày mai sẽ biết đáp án." "Ừm." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.Lại một đêm nữa trôi qua, tiếng chuông réo ầm ĩ khiến tất cả sực tỉnh. Lâm Thu Thạch cứ nghĩ trời chưa sáng, bởi xung quanh vẫn tối đen, ánh mặt trời chắc hẳn vẫn bị bao bọc bởi hằng hà sa số lớp mây đen.Nguyễn Nam Chúc đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi tựa bên giường suy nghĩ."Đã sáng rồi sao?" Lâm Thu Thạch ngồi dậy, không biết liệu mình có nhìn nhầm giờ không."Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Trời mãi không sáng."Thường ngày tuy sương mù dày đặc, nhưng ít nhiều vẫn có ánh sáng, nhưng hôm nay thì khác, một chút ánh sáng cũng không có, toàn bộ không gian bên ngoài chìm sâu trong bóng tối, chỉ có ánh đèn trần ảm đạm giúp họ nhìn rõ mọi vật.Lâm Thu Thạch mặc quần áo, cùng Nguyễn Nam Chúc ra khỏi phòng.Trưa hôm nay chính là tiệc sinh nhật của ba chị em. Theo phán đoán của Lâm Thu Thạch, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Sau khi ra khỏi phòng, họ trông thấy Hứa Hiểu Chanh và Trương Tinh Hỏa cũng có mặt, cả hai đứng ở hành lang chưa dám vào nhà."Đầy đủ rồi đấy." Bọn họ hiện chỉ còn bốn mạng, Nguyễn Nam Chúc nói: "Vào đi thôi." Vừa nói hắn vừa sải bước đi đầu.Trong phòng khách chỉ bật một bóng đèn nho nhỏ, nhưng Lâm Thu Thạch nhìn thấy rất rõ, tất cả đồ trang trí trong nhà đều đã thay mới, giống như có người dày công sắp đặt. Bốn bức tường treo dây màu, mặt đất rải đầy giấy vụn, trên sofa đặt mấy con thú nhồi bông cực lớn, nhìn đã thấy không khí sinh nhật rồi.Cả nhóm vừa bước vào, từ phòng ngủ liền vang lên tiếng hát, đó là bài Happy birthday. Giai điệu máy móc như một bản nhạc midi[10], nghe cực kỳ quái dị.[10] Cổng nhận - truyền tín hiệu điện tử về thông tin bản nhạc để phát nhạc. (BT)Đứa trẻ còn sống sót duy nhất trong ba chị em đang im lặng ngồi ở một đầu sofa. Nó mặc chiếc váy liền màu đỏ, tay ôm con búp bê kiểu Tây, lạnh lùng nhìn bốn kẻ đang đi vào."Tôi là ai nào?" Bé gái đột nhiên hỏi."Em là Tiểu Thổ." Nguyễn Nam Chúc thản nhiên đáp."Chị có thấy các chị tôi đâu không." Bé gái nói: "Họ đi ăn sinh nhật đến hôm nay vẫn chưa về.""Thấy chứ." Nguyễn Nam Chúc nói: "Chết cả rồi."Đứa bé chớp chớp đôi mắt phân biệt đen trắng rõ ràng, chăm chú nhìn bốn người trước mặt. Lâm Thu Thạch cứ nghĩ nó sẽ tiếp tục hỏi, nào ngờ nó gật đầu, lẳng lặng đáp: "Tôi biết rồi."Trong khi đứa bé hỏi, từ nhà bếp vang lên tiếng bước chân, có cả tiếng hát ngân nga của bà mẹ. Hình như tâm trạng bà ta đang rất vui, vừa hát, bà ta vừa đẩy một thứ cực lớn đi vào phòng khách.Đợi khi bà ta đi vào, Lâm Thu Thạch mới nhìn rõ thứ đó là cái gì.Đó là một chiếc bánh cực lớn, thoạt nhìn đẹp đẽ vô cùng. Chiếc bánh tổng cộng có ba tầng, phết kem trắng muốt, xung quanh trang trí những trái cây nhỏ màu đỏ không rõ làm từ chất liệu gì. Tầng trên cùng cắm ba ngọn nến phát ra ánh sáng mờ ảo."Sinh nhật vui vẻ." Bà mẹ nói.Bé gái đứng dậy, im lặng nhìn mẹ.Bà mẹ nói tiếp: "Mau hát đi con, hát xong thì mình ăn bánh." Bà ta mỉm cười: "Nhớ để lại hai phần, mình đem biếu hàng xóm."Cô bé một tay ôm búp bê, bắt đầu hát bài sinh nhật. Giọng hát thơ ngây vang vọng giữa không gian mờ tối, càng làm cảnh tượng tăng thêm vài phần quỷ dị.Bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, Tiểu Thổ kiễng chân thổi tắt ngọn nến.Bà mẹ cười khanh khách, đưa dao cho con gái, nói: "Con ngoan lắm, mau cắt bánh đi."Đứa bé cầm lấy con dao, chém mạnh vào chiếc bánh. Dưới lưỡi dao cứng rắn, lớp kem màu trắng tách ra để lộ phần ruột màu đỏ.Hứa Hiểu Chanh giống lâu lắm rồi chưa được ăn no, nhìn thấy bánh kem nuốt nước miếng cái ực, lẩm bẩm: "Vậy mà lại là bánh red velvet[11]..."[11] Một loại bánh bắt nguồn từ Mỹ, cốt bánh có sắc đỏ đặc trưng, kết hợp hài hòa với kem phô mai chua chua, béo ngậy. (BT)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com