TruyenHHH.com

Kinh Van Hoa Chet Choc

Chương 49: Lộ Tá Tử.

Trong đội đã xuất hiện người hy sinh đầu tiên, bầu không khí ngưng trệ bao trùm toàn bộ.

Cô gái người mới nhìn căn phòng lộn xộn bừa bãi, cẩn thận hỏi có cần quét dọn hiện trường xử lý thi thể hay không, Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, nói: "Không cần, thi thể này rất nhanh sẽ biến mất không còn dấu vết." Đây là quy tắc bên trong cửa, thi thể sẽ biến mất bằng những cách khác nhau.

Cô gái kia hình như không hiểu cái gì gọi là rất nhanh sẽ biến mất không còn dấu vết, vẻ mặt lo lắng bất an, toàn thân run lên bần bật. Tất nhiên không chỉ có mỗi cô sợ, mà sắc mặt của những người khác cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không một ai lên tiếng nói chuyện.

Lâm Thu Thạch đã quá quen với những chuyện này, cậu tỏ ra tương đối bình tĩnh, còn Hạ Như Bội thì sắc mặt nhợt nhạt, sau khi nhìn thoáng qua thi thể liền trốn vào trong phòng, gọi thế nào cũng không chịu ra.

Nhìn dáng vẻ nhát gan của cô ta, Lâm Thu Thạch lại có chút tò mò không hiểu ba cánh cửa trước cô ta vượt qua kiểu gì. Chẳng lẽ tất cả đều dựa vào Lê Đông Nguyên? Mà nhìn Lê Đông Nguyên cũng không phải loại người không có lợi mà vẫn làm, chỉ là không biết Hạ Như Bội có ưu điểm gì có thể khiến hắn che chở như vậy.

"Đi thôi, hôm nay tới phòng hồ sơ xem có tìm được tư liệu của lớp 12-2 không." Sau khi xem xét xong thi thể, Nguyễn Nam Chúc đưa ra đề xuất cho hành trình ngày hôm nay.

"Được." Lê Đông Nguyên gật đầu.

Vì vậy bốn người liền chuẩn bị đi đến nhà ăn ăn sáng trước, sau đó sẽ tới phòng lưu trữ hồ sơ.

Có lẽ do nhìn thi thể nên khẩu vị của Hạ Như Bội rất kém, cô ta không động đũa đến thức ăn trước mặt, chân mày vẫn luôn nhíu lại.

Cũng may lúc này Nguyễn Nam Chúc hình như đang mải suy nghĩ đến chuyện khác, nếu không chỉ sợ hắn sẽ lại diễn một vở kịch mới.

Nhìn thấy bộ dạng của Hạ Như Bội, Lê Đông Nguyên khuyên mấy câu, nhưng thấy cô vẫn kiên trì không muốn ăn, chỉ đành phải thở dài từ bỏ, nghĩ chờ đến lúc cô ta đói, tự khắc sẽ muốn ăn.

Vị trí phòng lưu trữ hồ sơ tương đối xa, nằm trong một góc hẻo lánh của trường học. Toàn bộ kho lưu trữ có ba tầng, trông hơi cũ. Nhân viên quản lý là một ông già hơn sáu mươi tuổi, Nguyễn Nam Chúc chủ động đi chào hỏi, nhưng ông ta lại không hề ngăn cản, đồng ý cho bọn họ vào kho lưu trữ tìm tư liệu.

Trong kho lưu trữ tràn ngập mùi mốc của giấy cũ, khiến người ngửi thấy vô cùng khó chịu, Hạ Như Bội vừa đi vào liền bắt đầu nhỏ giọng ho khan, Lê Đông Nguyên hỏi cô có chuyện gì vaatyj.

"Em hình như dị ứng với bụi." Hạ Như Bội khó khăn nói.

"Vậy cô đợi ở ngoài đi." Lê Đông Nguyên cũng không ép buộc cô.

Hạ Như Bội vui vẻ gật đầu, đèn trong phòng hồ sơ lờ mờ, khắp nơi đều là tủ đựng hồ sơ rất cao, nhìn từ ngoài vào đã rất đáng sợ, huống chi là đi vào. Có thể không cần đi theo vào, Hạ Như Bội đương nhiên rất vui vẻ, Lê Đông Nguyên dặn cô ngồi im ở cửa không được đi lung tung, bọn họ sẽ tranh thủ ra sớm.

Ba người đi vào, Nguyễn Nam Chúc cười như không cười, nói: "Không ngờ nha, thủ lĩnh của Bạch Lộc lại là một người thương hoa tiếc ngọc như vậy."

"Manh Manh, em ghen hả?" Lê Đông Nguyên cười híp mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc: "Chưa đến nỗi ghen, tôi chỉ tò mò thôi, cô gái Hạ Như Bội này rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà làm cho anh phải nuông chiều đến vậy."

Lê Đông Nguyên không trả lời, chỉ cười nói: "Đúng là ghen rồi."

Nguyễn Nam Chúc thấy hắn không chịu nói, thì không hỏi nữa, xoay người đi vào phòng hồ sơ.

Phòng hồ sơ phân loại theo thời gian, bọn họ rất nhanh đã tìm được tư liệu ba năm trước của lớp 12-2, mà khi đó học sinh lớp mười hai hiện giờ vẫn còn là học sinh lớp mười mới nhập học.

Nguyễn Nam Chúc vươn tay cầm lấy hồ sơ của bọn chúng xuống, mở ra, ngay trang đầu tiên là một bức ảnh chụp chung, phía sau dùng bút than đen viết lên bốn chữ 11-2.

"Tìm được rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đây là ảnh chụp chung của tụi nó."

Lâm Thu Thạch đi đến bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhìn bức ảnh trên tay hắn.

Bức ảnh thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt, những học sinh trong bức ảnh đều rất non nớt, còn các giáo viên thì chia ra đứng ở hai bên.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Lớp này tổng cộng có ba mươi tư đứa........" Hắn đột nhiên nhíu mày, "Tôi luôn cảm thấy bức ảnh có gì đó sai sai."

Lâm Thu Thạch không phát hiện ra điều gì, nhưng sau khi nghe Nguyễn Nam Chúc nói vậy liền có cảm giác không phù hợp, song nhất thời không nói ra được không phù hợp ở đâu.

"Khoan đã......" Lâm Thu Thạch chợt có phát hiện mới, cậu nói, "Ba mươi tư? Nhưng trong ảnh chỉ có ba mươi ba thôi."

Một hàng mười một người, tổng cộng có ba hàng, mỗi hàng đều rất chỉnh tề ngay ngắn, nhìn qua là có thể được được sĩ số của lớp này.

"Đúng! Chính là số người!" Nguyễn Nam Chúc nói, "Trong tài liệu viết là ba mươi tư học sinh, vậy còn một đứa nữa đâu rồi?"

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ mặt giống nhau trong mắt đối phương. Đương nhiên, bọn họ đều cảm thấy người mất tích này chính là Tá Tử.

"Chắc phải có tư liệu cụ thể về mỗi học sinh chứ nhỉ." Lê Đông Nguyên cầm lấy tập tài liệu, cẩn thận giở từng trang ra, nhanh chóng giở tới hồ sơ học sinh, "......Trang này bị người ta xé rồi."

Hồ sơ vốn có ba mươi tư trang, bây giờ chỉ còn lại ba mươi ba trang, trong đó có một trang bị người ta xé, biến mất giống như người trong bức ảnh.

"Người này chúng ta từng gặp rồi." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên chỉ vào một người trong bức ảnh.

"Gặp rồi?" Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Nam Chúc dọa cho sợ hết hồn.

"Anh không nhớ?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Cậu học sinh hôm qua chúng ta gặp được lúc ăn cơm đó."

Lâm Thu Thạch nhớ lại: "Nhưng cậu ta là học sinh lớp 12-3 mà?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Cậu ta đương nhiên là học sinh lớp 12-3 rồi, hiện trường học này có lớp 12-2 hay không cũng là một vấn đề."

Lâm Thu Thạch: "Ý cô nói là học sinh lớp 12-2 đều chết sạch?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có khả năng."

Nếu cậu học sinh nọ không chết, tức là cậu ta nhất định đã làm chuyện gì đó đặc biệt mới thoát khỏi vận hạn, đây là một manh mối vô cùng quan trọng.

Ba người lại tìm một lúc nữa, muốn tìm xem có thêm thông tin gì khác nữa hay không.

Ngay lúc bọn họ đang cúi đầu tìm tư liệu, Lâm Thu Thạch lại nghe được có tiếng bước chân vang lên từ tủ sách bên cạnh, mới đầu cậu còn tưởng là Hạ Như Bội, định mở miệng gọi, lại đột nhiên cảm thấy sai sai, bởi vì tiếng bước chân không có tiết tấu giữa chân trái và chân phải, mà là tiếng bịch bịch bịch......Giống như tiếng nhảy lên nhảy xuống mà lúc trước cậu nghe được trong tòa nhà dạy học cũ.

Lâm Thu Thạch vươn tay níu lấy cánh tay Nguyễn Nam Chúc, hất cằm ra hiệu.

Nguyễn Nam Chúc rõ ràng không nghe thấy tiếng động kia, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thu Thạch vẫn biết được cậu chắc chắn đã phát hiện ra gì đó.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Thu Thạch mở miệng nói, "Dù sao cũng tìm được rồi."

Lê Đông Nguyên đang định nói gì đó thì bị Nguyễn Nam Chúc ra hiệu đừng lên tiếng, hắn cũng hiểu ý, nói: "Được."

Ba người để hồ sơ xuống, bắt đầu đi về phía cửa.

Ngay lúc bọn họ mới đi về phía trước được mấy bước, chiếc tủ đựng hồ sơ nặng nề ở sau lưng đột nhiên đổ ập xuống, đập mạnh xuống chỗ bọn họ vừa đứng.

Tiếng động này kinh động tới nhân viên quản lý, ông ta thấy tủ đựng hồ sơ bị đổ xuống đất thì rất tức giận, quở mắng bọn họ một lúc.

Nguyễn Nam Chúc không lên tiếng giải thích, chỉ nhỏ nhẹ nói xin lỗi, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ nhận lỗi cũng thực khiến người khác thương tiếc, nhân viên quản lý cuối cùng cũng buông tha cho bọn họ, không tiếp tục quở mắng nữa.

Lúc này ba người mới có thể rời đi, đi tới cửa sau, Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng hỏi: "Thấy không?"

Lâm Thu Thạch: "Thấy cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Dấu tay máu phía sau tủ ấy."

Lâm Thu Thạch: "Không thấy."

Lê Đông Nguyên đi bên cạnh nhiệt tình nói: "Anh có thấy nè."

Nguyễn Nam Chúc: "Không sao, thấy cũng chẳng có ích lợi gì."

Lê Đông Nguyên: "........"

Lâm Thu Thạch nghe hai người nói chuyện dở khóc dở cười.

Ba người đi tới cửa, thấy Hạ Như Bội đang buồn thiu xoay đủ chiều trên cái ghế đặt trước cửa, nhìn thấy họ đi ra vội nói: "Mọi người nhanh thế? Tiếng động bên trong là chuyện gì thế?"

"Tủ đựng hồ sơ đổ." Lê Đông Nguyên, "Bị ai đó đẩy."

"Ai đẩy? Có phải người mới đi vào không?" Hạ Như Bội hỏi.

"Người mới đi vào? Còn có người vào phòng lưu trữ hồ sơ?" Nguyễn Nam Chúc bắt được trọng điểm trong lời cô ta nói.

"Có mà, một cô gái, nói là học sinh trong trường, nhân viên quản lý kia để cho cô ta đi vào." Hạ Như Bội khoanh tay, dáng vẻ sợ hãi tột độ, "Ba người không nhìn thấy hả?"

"Không." Nguyễn Nam Chúc lắc đầu.

Lâm Thu Thạch đúng là nghe được có người đi vào, nhưng căn cứ vào việc vừa xảy ra, người đi vào có lẽ không phải người.

"Học sinh đó trông thế nào?" Lê Đông Nguyên hỏi.

"Một cô gái, rất trẻ, em không thấy rõ mặt, tóc dài." Hạ Như Bội nói, "Là một cô gái trẻ tuổi bình thường."

"Vậy chắc là đúng rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chúc mừng cô, rất có thể cô chính là người đầu tiên nhìn thấy Boss."

Hạ Như Bội: "........"

Nguyễn Nam Chúc: "Số đỏ thế này nói không chừng phần thưởng kinh nghiệm còn được nhân đôi nữa đó."

Hạ Như Bội bị Nguyễn Nam Chúc dọa cho suýt nữa khóc ré lên.

Lê Đông Nguyên bất đắc dĩ phải bảo Nguyễn Nam Chúc đừng dọa Hạ Như Bội nữa, dọa cô ta cũng không phải chuyện gì hay ho.

Nguyễn Nam Chúc dựa vào người Lâm Thu Thạch nũng nịu, nói mình cũng rất sợ, sao không thấy cậu lo lắng gì cả.

Lê Đông Nguyên: "......." Cô sợ gì? Sao tôi lại có cảm giác lá gan của cô còn lớn hơn tôi.

"Tôi muốn đi vệ sinh." Lúc ba người đi ra ngoài, Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói, "Lâm Lâm, anh đi cùng tôi nhé."

Lê Đông Nguyên nói: "Mọi người đi cùng nhau."

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm, này anh bạn, anh khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ anh biết thật ra hắn có thể đi chung một nhà xí với tôi? Cũng may nhà vệ sinh của trường học chia thành từng buồng có khóa, nếu không Nguyễn Nam Chúc thật sự có khả năng bị lộ tẩy.

Bốn người đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, Hạ Như Bội và Nguyễn Nam Chúc vào nhà vệ sinh nữ, Lâm Thu Thạch và Lê Đông Nguyên đi vào nhà vệ sinh nam.

Lâm Thu Thạch vào một buồng, đang chuẩn bị tụt quần, thì chợt nghe thấy có người gõ cửa nhà vệ sinh, cậu vừa định hỏi Lê Đông Nguyên anh gõ cửa phòng tôi làm gì, liền cảm thấy hình như không đúng.....Rõ ràng Lê Đông Nguyên đi vào buồng bên tay phải, còn bên bị gõ là bên trái.

"Dư Lâm Lâm." Giọng nói của Lê Đông Nguyên vang lên, "Trên vách tường bên cậu có chữ gì không?"

Lâm Thu Thạch nghe vậy giật mình, phát hiện trên vách tường phía sau thật sự có mấy hàng chữ, chỉ là sau khi nhìn thấy rõ mấy hàng chữ này, lông tơ sau lưng Lâm Thu Thạch lập tức dựng đứng.

Trên vách tường màu trắng, viết mấy hàng chữ nhỏ màu đỏ:

"Tá Tử từ nhỏ đã tự gọi mình là Tá Tử, buồn cười lắm thay.

Cô thích ăn chuối nhưng mỗi lần chỉ ăn được nửa quả, thật là đáng thương.

Tá Tử đi xa sẽ chẳng nhớ tôi nữa, ôi Tá Tử cô đơn."

Mà dòng chữ hàng cuối cùng lại chính là câu cấm ngữ không thể đọc lên kia:

"Chân tôi mất rồi, bạn cho tôi mượn được không?"

"Cậu thấy không?" Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch nhìn mấy hàng chữ trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Xin lỗi anh, thực ra tôi không biết chữ."

Lê Đông Nguyên ở bên trái: "........"

Lâm Thu Thạch: "Nhà tôi nghèo không có tiền cho tôi đi học, chẳng biết được mấy chữ, hay là đợi lát nữa anh qua đây xem thử?"

Bên kia im hơi lặng tiếng, Lâm Thu Thạch đoán cái thứ có ý đồ muốn cậu đọc mấy hàng chữ này đã bị sự đốt đặc của cậu làm cho chấn động.

Có điều Lâm Thu Thạch cũng không dám tiếp tục nán lại nhà vệ sinh nữa, vội vàng đi ra khỏi vách ngăn, ai ngờ lúc cậu ra tới cửa đã thấy ba người kia chờ ở ngoài.

"Sao đi lâu thế?" Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu.

"Thận yếu?" Lê Đông Nguyên híp mắt tiến hành công kể thân thể của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch mặc kệ hắn: "Tôi đi bao lâu?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ đeo tay: "Khoảng mười mấy phút rồi."

Lâm Thu Thạch thở dài: "Tôi vừa gặp được Tá Tử."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của ba người kia lập tức thay đổi, đặc biệt là Hạ Như Bội, thần kinh vốn đã căng như dây đàn nay như sắp đứt tới nơi, cô ta hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước: "Tá Tử? Là Tá Tử trong manh mối?"

"Ừm." Lâm Thu Thạch nói, "Nó bắt chước giọng của Lê Đông Nguyên để tôi đọc dòng chữ trên tường, nếu không có manh mối nhắc nhở có lẽ tôi đã đọc lên rồi."

"Vào xem." Nguyễn Nam Chúc nói.

Bốn người đi vào nhà vệ sinh nam, Hạ Như Bội vừa sợ hãi vừa tỏ vẻ ngượng ngùng, Nguyễn Nam Chúc thì hoàn toàn ngược lại, chẳng có vẻ gì là khó chịu, dù sao đây mới là nơi hắn thuộc về.

Lâm Thu Thạch tìm thấy buồng vệ sinh mình vừa đi, đẩy cửa ra thì phát hiện trên vách tường màu trắng đã phủ đầy dấu tay máu, che kín mấy hàng chữ cậu nhìn thấy lúc nãy. Mà vết máu ở gian bên trái lại càng rõ, máu thậm chí còn đọng lại thành một lớp mỏng trên sàn nhà. Thoạt nhìn giống như người đợi ở trong này là một người bị thương nặng.

"Đợi đã, tôi nhớ ra rồi...." Nhìn thấy máu, Hạ Như Bội đột nhiên trợn tròn mắt, "Cô gái vừa đi vào phòng lưu trữ hồ sơ là một người què!!"

Nói đến người què, bọn họ lập tức nhớ tới Tá Tử bị thiếu mất một chân kia.

"Lúc ấy cô gái kia đi bộ khập khiễng, tôi cũng không để ý lắm, giờ nhớ lại....." Hạ Như Bội càng run rẩy dữ dội hơn.

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã biết được điều kiện cụ thể rồi, đừng đọc lên là được."

Lúc này tầm quan trọng của manh mối đã thể hiện ra, nếu không biết sớm, thật sự rất khó phòng bị, thảm nhất là là tới lúc chết cũng không biết sao mình lại chết. Mà Tá Tử này lại còn biết tiêu hủy chứng cứ.......

Bốn người ra khỏi nơi lưu trữ hồ sơ, ngoại trừ sự ớn lạnh, đến ánh nắng chói chang cũng chẳng thể chạm tới người họ.

"Giờ làm gì, đi tìm cậu học sinh lớp mười hai kia à?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Để tôi xem nào......." Hắn lôi từ trong ngực ra thứ gì đó, đến lúc nhìn kỹ Lâm Thu Thạch mới phát hiện là bức ảnh chụp chung, không biết Nguyễn Nam Chúc trộm từ bao giờ.

Lâm Thu Thạch: "........Anh ra tay lúc nào vậy?" Toàn bộ hành trình cậu đều ở bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, nhưng lại không hề nhìn thấy động tác lấy trộm bức ảnh của hắn.

Nguyễn Nam Chúc: "Ra tay ban nãy."

Lâm Thu Thạch: "......" Tên này vừa biết phá khóa, lại vừa có thể trộm đồ, cậu đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ về nghề nghiệp của Nguyễn Nam Chúc ở thế giới thực.

Nguyễn Nam Chúc cứ như biết cậu đang nghĩ gì, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Không phải tôi trộm."

Lâm Thu Thạch: "Ờ......"

Lúc nhìn ở bên ngoài, bức ảnh bị ánh mặt trời chiếu vào trông càng quái dị, sắc thái u ám, biểu tình của mỗi một người đều cứng ngắc. Nguyễn Nam nhìn một lát, đột nhiên hỏi: "Mọi người có nhìn thấy không?"

Lâm Thu Thạch: "Thấy cái gì?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Sương mù trên mặt bọn họ."

Lâm Thu Thạch lại nhìn kỹ bức ảnh trong tay Nguyễn Nam Chúc, lắc đầu khẳng định mình không nhìn thấy sương mù mà Nguyễn Nam Chúc nói.

"Ồ, vậy bỏ đi." Nguyễn Nam Chúc không nói gì nữa.

Lê Đông Nguyên lại lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.

Lăn lộn một lúc ở chỗ lưu trữ hồ sơ thì cũng đến giờ cơm trưa, vừa vặn có thể đến nhà ăn ăn chút gì đó tiện thể thảo luận xem buổi chiều phải làm gì.

Lúc ăn cơm Lâm Thu Thạch còn chú ý xem có gặp lại cậu học sinh lớp mười hai kia không, có điều tỉ lệ gặp được là rất nhỏ.

Sáng nay Hạ Như Bội đã không ăn gì, buổi trưa cũng không có khẩu vị.

Lê Đông Nguyên khuyên cô ta mấy câu, cô ta cũng không chịu mở miệng, bèn mặc kệ.

Còn Nguyễn Nam Chúc lại ăn rất ngon miệng, ăn hết thức ăn trong khay còn rắc thính để Lê Đông Nguyên mua thêm cho anh ta hai cái đùi gà.

"Em cũng muốn ăn gà!" Hà Như Bội vốn đang bỏ bữa lại đột nhiên mở miệng, đứng lên nói với Lê Đông Nguyên, "Anh Mông, em muốn ba cái!"

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi muốn bốn cái."

Hạ Như Bội: "Em muốn năm!"

Nguyễn Nam Chúc: "Tôi muốn sáu."

Hạ Như Bội khẽ nghiến răng, ánh mắt đỏ bừng gắng gượng nói: "Em muốn bảy cái..."

Lâm Thu Thạch: "......" Hai người rốt cuộc đang so cái gì? Còn nữa, Nguyễn Nam Chúc, sao anh lại đi ức hiếp một cô gái, dạ dày của một người đàn ông sao có thể so sánh với một cô gái nhỏ, liệu có công bằng hay không........

Lê Đông Nguyên lộ ra vẻ bất lực: "Nhiều như vậy hai người có thể ăn hết không?"

Nguyễn Nam Chúc: "Nhiều gấp đôi tôi cũng có thể ăn hết, nhưng tôi cũng không muốn ăn quá nhiều." Anh ngượng ngùng cười với Hạ Như Bội: "Sợ béo." Nói xong còn cố ý liếc xuống eo của Hạ Như Bội.

Hạ Như Bội bị Nguyễn Nam Chúc chọc cho tới mức muốn ngất xỉu, tức giận nói: "Ăn hết!!! Em không sợ béo!!"

Lê Đông Nguyên cạn lời, đứng lên đi mua đùi gà cho hai cô gái.

Mấy phút sau, Nguyễn Nam Chúc và Hạ Như Bội cầm đùi gà lên ăn, đùi gà của trường học này không tệ, nước sốt đậm đặc, thịt mềm, mùi thơm nức mũi.

Hạ Như Bội đã một ngày không ăn gì, cũng hơi đó, lúc này gặm đùi gà liền mở ra cơn thèm ăn, ăn một hơi hết vèo bốn cái, miễn cưỡng gặm nốt cái thứ năm, sau đó phát rầu nhìn chằm chằm vào hai cái đùi gà còn dư.

Nguyễn Nam Chúc từ tốn gặm hết bốn cái đùi gà, cầm cái thứ năm lên, sau khi gặm xong tao nhã vẫy vẫy tay về phía Lâm Thu Thạch: "Không ăn được nữa."

Hắn vừa nói vậy, Hạ Như Bội cũng thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ: "Anh Mông, em cũng không ăn được nữa."

"Không sao." Lê Đông Nguyên nói, "Để anh." Hắn vốn còn đang lo lắng Nguyễn Nam Chúc sẽ tiếp tục kích thích Hạ Như Bội ăn tới vỡ bụng, không ngờ Nguyễn Nam Chúc vẫn còn có chừng mực.

Ăn hết đùi gà, lau tay sạch sẽ, Nguyễn Nam Chúc đề nghị đi tới chỗ lớp mười hai xem thử.

Mọi người đều biểu thị đồng ý.

Vì thế bốn người đi về phía khu dạy học.

Nguyễn Nam Chúc lại tiếp tục nghiên cứu bức ảnh chụp chung kỳ quái, hình như hắn phát hiện ra manh mối gì đó từ trên bức ảnh đó, nhưng Lâm Thu Thạch căn bản không nhìn thấy sương mù màu đen mà hắn nói.....Hệt như việc Lâm Thu Thạch có thể nghe được những âm thanh mà mọi người không nghe thấy.

"Hình như đang trong giờ học." Đi tới phía dưới khu dạy học, Lâm Thu Thạch nghe được tiếng thầy giáo đang giảng bài.

"Không phải sắp thi cuối kỳ sao?" Nguyễn Nam Chúc chợt nhớ tới, "Còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi cuối kỳ?"

"Không biết, phải hỏi đã." Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Còn mười mấy phút nữa mới tới giờ tan học, bốn người dạo một vòng quanh khu dạy học. Tòa nhà này đa phần là học sinh lớp mười hai, tổng cộng có mười sáu lớp chia ra hai ban tự nhiên và xã hội, rải rác trong bốn năm tầng lầu.

Trước giờ tan học, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được lớp 12-3, phòng học trên bức ảnh chụp chung.

Bốn người đứng bên ngoài đợi đến giờ tan học.

Đợi giáo viên đi khỏi, Nguyễn Nam Chúc trực tiếp đi vào lớp học, chạy thẳng tới mục tiêu mình cần tìm.

Cậu học sinh kia nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc, rõ ràng nhớ tới cuộc gặp gỡ tình cờ ở nhà ăn ngày hôm qua, biểu tình trở nên khẩn trương.

"Có thể nói chuyện với cậu một lát không?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Nói chuyện gì?" Thái độ của cậu học sinh kia rất cảnh giác.

"Nói ở đây?" Nguyễn Nam Chúc nhìn xung quanh.

Người nổi bật đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác, vì Nguyễn Nam Chúc, toàn bộ mọi ánh mắt trong lớp học đều tập trung trên người hai người.

Cậu học sinh nọ khẽ mím môi, vẻ mặt hết sức căng thẳng, đứng lên nói: "Đi ra ngoài nói." Cậu ta nói, "Tôi không biết gì hết."

Bốn người đi theo cậu học sinh đi đến sân thượng nhỏ ở cuối hành lang, Nguyễn Nam Chúc hỏi: "Cậu tên gì?"

"Tôi là Giang Tín Hồng." Cậu học sinh nói, "Mấy anh chị muốn hỏi chuyện gì thì hỏi nhanh cho, tôi còn phải vào học nữa."

"Bọn chị đang điều tra những chuyện liên quan đến lớp của cậu." Nguyễn Nam Chúc đi thẳng vào vấn đề, đưa bức ảnh lấy được từ trong phòng lưu trữ hồ sơ ra cho cậu ta xem, "Bọn chị chỉ muốn hỏi, tên của người còn thiếu trong bức ảnh này là gì?"

Hắn lấy bức ảnh ra, Giang Tín Hồng vừa liếc nhìn một cái sắc mặt liền thay đổi: "Anh chị tìm được thứ này ở đâu?"

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Bức ảnh này rất đặc biệt?"

Giang Tín Hồng không nói gì, nhưng nhìn sâu vào mắt cậu ta, Lâm Thu Thạch thấy được sự sợ hãi, tựa như trước mắt mình không phải là bức ảnh, mà là ác quỷ đòi mạng. Cậu ta nuốt nuốt nước bọt, giọng nói run run: "Tôi không biết anh chị có ý gì."

"Ý trên mặt chữ." Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng, giọng nói của hắn ta vô cùng bình tĩnh, "Bọn anh cũng không phải muốn làm khó cậu, chỉ muốn hỏi trong bức ảnh rốt cuộc thiếu ai, tên của người đó là gì?"

Giang Tín Hồng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chân vô thức lùi về phía sau mấy bước.

"Cậu không muốn kết thúc mọi chuyện sao?" Giọng nói của Lê Đông Nguyên nhỏ nhẹ, hệt như ma quỷ dụ người ta mở chiếc hộp Pandora, mang theo mùi vị mị hoặc lòng người, "Nói đi, nói ra hết đi, cậu cũng rất sợ mà."

Khóe miệng Giang Tín Hồng mấp máy, nói ra một cái tên: "Lộ Tá Tử."

Lê Đông Nguyên: "Lộ Tá Tử?"

"Đúng, là cô ta." Giang Tín Hồng nói, "Một người vốn không nên tồn tại ở trong lớp chúng tôi....."

Cậu ta đang định nói tiếp thì chuông vào học đột nhiên vang lên, khiến cậu ta bừng tỉnh, cậu ta kịp thời nhận ra mình đang nói gì, biểu tình vô cùng hoảng sợ, không để ý tới lời Lê Đông Nguyên nói, xoay người bỏ chạy.

Lê Đông Nguyên nhìn bóng lưng của cậu ta, lộ ra vẻ bất lực: "Chỉ thiếu chút nữa."

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc thâm trầm nhìn Lê Đông Nguyên, "Chỉ thiếu chút nữa, thật là đáng tiếc."

Giải thích: Cửa chỉ có một cánh, miễn là mở được thì tất cả mọi người đều có thể ra ngoài, còn việc lúc đi ra có gặp quái vật canh cửa hay không thì phụ thuộc vào may rủi........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com