TruyenHHH.com

Kinh Van Hoa Chet Choc

Chương 46: Tình cảm của Lê Đông Nguyên.

Có người hết lòng tin tưởng mình là một việc cực kỳ vui vẻ. Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, chậm rãi nói: "Nếu em đã nói thế, thì tôi cũng chỉ đành phải nói cho em biết rốt cuộc tôi đã bỏ thứ gì vào túi quần của em."

Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Im lặng chốc lát, đôi môi mỏng của Nguyễn Nam Chúc khẽ mở: "Tôi đã bỏ mảnh giấy của Dương Mỹ Thụ vào túi quần của em."

"Mảnh giấy? Ý anh là mảnh giấy viết bài thơ của cô ta ấy hả?" Sau khi biết rõ thứ đó là gì, Lâm Thu lập tức thông suốt, cậu bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Mảnh giấy đó còn có tác dụng như vậy." Nếu không có mảnh giấy đó, cậu chắc chắn đã bị người đàn bà kia kéo vào trong cửa rồi.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc nói, hắn đặt ngón trỏ lên môi, thì thầm dặn dò, "Em nhớ phải giữ bí mật."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Nguyễn Nam Chúc nói tiếp: "Mảnh giấy này rất đặc biệt, không những có gợi ý cực kỳ chi tiết, mà nó còn có công dụng riêng, có thể ngăn cản một lần công kích của ma quỷ bên trong cửa, thứ như vậy, em có thể tưởng tượng được nó có bao nhiêu phần quan trọng trong lúc nguy cấp, nếu để cho quá nhiều người biết chuyện này..."

Lâm Thu Thạch hoàn toàn hiểu rõ.

Dương Mỹ Thụ đã sử dụng cách thức mượn tay ma quỷ giết chết tất cả đồng đội ở trong cửa để có được mảnh giấy này. Sau khi đồng đội chết, ả không những có thể nhàn nhã tìm kiếm tất cả gợi ý sau khi có được trạng thái vô địch, mà còn có thể nhận được bùa hộ mệnh vô cùng quan trọng cho cánh cửa kế tiếp. Khi lợi ích đủ lớn, người ta sẽ bất chấp tất cả nguy hiểm, cũng không biết Dương Mỹ Thụ đã làm những việc kiểu này bao nhiêu lần.

"Chuyện này chỉ có một số ít người biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tuyệt đối không thể không khai."

Quả thực không thể công khai, nếu ai cũng biết tác dụng của mảnh giấy đặc thù kia, chỉ sợ trong cửa sẽ không còn ai hợp tác với nhau nữa, thay vào đó mỗi người đều sẽ mong đồng đội của mình chết sớm. Bầu không khí đó khẳng định sẽ rất đáng sợ, vừa nghĩ đến Lâm Thu Thạch đã cảm thấy sởn tóc gáy, nếu tất cả đồng đội trong cửa đều là người như Dương Mỹ Thụ.........

"Đây là tà đạo, những người đi theo con đường này sớm muộn gì cũng sẽ tự hủy hoại bản thân." Nguyễn Nam Chúc nói, "Tôi đã từng thấy ba người làm như vậy, trong đó có một người đã vượt qua cánh cửa thứ tám."

"Người đó rất lợi hại sao?" Lâm Thu Thạch tò mò.

"Có thể vượt qua cánh cửa số tám đều là người lợi hại." Nguyễn Nam Chúc thờ ơ nói, "Người kia hiển nhiên cũng thế...... Có điều, lúc chết cũng thê thảm hơn so với người bình thường."

Lâm Thu Thạch: "À......."

"Được rồi, về ngủ đi." Nguyễn Nam Chúc vươn tay xoa đầu Lâm Thu Thạch: "Em cũng mệt rồi."

Lâm Thu Thạch bị thái độ như cư xử với trẻ con của Nguyễn Nam Chúc làm cho dở khóc dở cười, cậu dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành hơn hai mươi tuổi đầu rồi: "Phụ nữ không thể ôm eo, đàn ông không thể sờ đầu."

Nghe thấy câu này, Nguyễn Nam Chúc không nói gì, vươn tay ra véo vào eo Lâm Thu Thạch, đương nhiên anh không dùng nhiều sức, eo Lâm Thu Thạch vốn mẫn cảm, bị Nguyễn Nam Chúc véo làm cậu bất giác muốn cười, cậu vội vàng tránh khỏi tay của Nguyễn Nam Chúc: "Đừng đừng đừng, tôi nhột!"

Nguyễn Nam Chúc: "Nhỏ thật."

Lâm Thu Thạch: "Không nhỏ bằng anh."

Dáng người của Nguyễn Nam Chúc rất đẹp, tam giác ngược tiêu chuẩn, trên vòng eo nhỏ là đường cơ bắp tuyệt đẹp, rõ ràng có chế độ tập luyện chuyên biệt.

"Rèn luyện thân thể cho tốt vào, lúc bị ma quỷ đuổi theo còn có thể chạy nhanh hơn chút." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không thấy diễn viên chính trong phim kinh dị, mới chạy hai bước đã thở như trâu rồi sao."

Lâm Thu Thạch cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói rất có lý.........Nếu ở thế giới trong tranh cậu có thể chạy nhanh hơn, thì cũng không đến mức bị con quái vật kia đuổi kịp. Nghĩ vậy cậu lập tức hạ quyết tâm, phải rèn luyện thân thể thật tốt, phấn đấu để có được dáng người như Nguyễn Nam Chúc.

Nói xong Lâm Thu Thạch trở về phòng, đêm nay cậu ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau không có việc gì lắm, cậu giành chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, muốn biết bệnh ung thư gan của mình dạo này sao rồi.

Vài ngày sau đã có kết quả kiểm tra, vị bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra của Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài, cố ý gọi điện thoại hỏi Lâm Thu Thạch chữa trị bằng cách nào mà bệnh tình có thể ổn định như vậy. Còn thành khẩn hỏi cậu có thể tới bệnh viện khám lại lần nữa không, ông muốn tiến hành kiểm tra chi tiết hơn.

Lâm Thu Thạch khéo léo từ chối tất cả những câu hỏi này, nếu cậu thực sự có thiên phú dị bẩm thì cống hiến cho y học chút cũng không sao, nhưng những điều hiện tại cậu đang trải qua hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của khoa học, cũng không thể nói với bác sĩ rằng bệnh tình của cậu tốt lên là nhờ nhiều lần vượt quỷ môn quan.

Mấy hôm nay người trong biệt thự đều lục đục tiến vào cửa, đa phần là nhận việc kiếm tiền, còn có một số người thì đi xoát gợi ý. Chỉ còn Lâm Thu Thạch rảnh rỗi nhàm chán ở lại biệt thự, vừa bóp cái mông mập địt của Bánh Gối, vừa xem tivi, lúc cậu cầm điều khiển từ xa chuyển kênh thì tình cờ nhìn thấy cuộc phỏng vấn của Đàm Tào Tào trên tivi.

Cô gái chổng mông ngủ như sâu trong cửa hoàn toàn đối lập với cô gái duyên dáng tao nhã đang ngồi trên tivi trước mặt, mỉm cười trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình hỏi, lần cuối cùng bạn khóc là khi nào?

Đàm Tào Tào vén sợi tóc lên, mỉm cười: Có lẽ là lúc diễn cảnh khóc trong bộ phim gần đây.

Người dẫn chương trình nói: Vậy chẳng phải là rất lâu rồi bạn không hề khóc sao?

Đàm Tào Tào: Tôi rất hiếm khi khóc, nước mắt không giải quyết được vấn đề.

Lâm Thu Thạch: "..........." Cậu nhớ lại bộ dạng khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem của Đàm Tào Tào, yên lặng chuyển kênh.

Hôm nay biệt thự cũng không có ai, mãi cho đến lúc chập tối, Trình Thiên Lý và anh trai của cậu ta mới từ bên ngoài trở về.

"Đâu về thế?" Lâm Thu Thạch hỏi cậu ta.

"Nhận việc." Trình Thiên Lý nói, "Đời này em chưa từng gặp kẻ nào thích tìm đường chết như vậy."

Lâm Thu Thạch: "Chết rồi à?"

Trình Thiên Lý đau khổ gật đầu: "Mất tiêu một khoản phí dịch vụ."

Lâm Thu Thạch bày tỏ đồng tình.

Trình Nhất Tạ gật đầu với Lâm Thu Thạch, chào hỏi xong liền đi lên lầu. Trình Thiên Lý nằm ườn trên ghế sô pha thở ngắn than dài, nói sau này nhận việc phải kiểm tra chất lượng khách hàng, đừng tìm những người đầu óc có vấn đề, bệnh có thể chữa còn não tàn thì y học bó tay.

Lâm Thu Thạch: "Nhắc mới nhớ, mọi người còn chưa nói cho tôi biết trang web nhận việc online đâu."

Trình Thiên Lý bật dậy, thuận tay kéo máy tính trên bàn lại mở ra, thao tác một lúc rồi xoay màn hình về phía Lâm Thu Thạch: "Chính là trang này, trên đây sẽ có khách hàng, cũng có việc. Đương nhiên, phần lớn những việc mà hiện giờ chúng ta nhận đều là thông qua diễn đàn riêng biệt, chi khi muốn xoát manh mối hoặc là rèn luyện sự can đảm của bản thân mới có thể tìm kiếm mục tiêu từ trong đó.

Lam Thu Thạch xem qua trang web.

Diễn đàn này hoạt động rất tích cực, phần lớn các bài đăng đều được ẩn danh, muốn nhận việc phải trò chuyện riêng. Người đăng bài sẽ nêu lên các điều kiện bắt buộc và mức giá mình bằng lòng trả.

"Những người có cấp bậc như Nguyễn ca, không phải bảy con số trên cơ bản đều không nhận." Trình Thiên Lý kê tay sau gáy nằm ườn ra trên sô pha, "Hơn nữa những đối tượng mà ảnh nhận đều rất kiêu ngạo, em nhớ không nhầm trong số những khách hàng của ảnh hình như còn có một đại minh tinh, cụ thể là ai thì em không biết."

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Trình Thiên Lý ngáp một cái, bảo Lâm Thu Thạch tự xem, còn mình thì đi ngủ trước.

Lâm Thu Thạch nghĩ khoảng thời gian mới vừa từ trong cửa ra là khoảng thời gian nhàn nhã nhất, có thể buông lỏng bản thân, chí ít là vậy. Kết quả vào một buổi sáng lúc cậu đang nấu cơm cho những người trong biệt thự, Trần Phi đột nhiên hỏi cậu một câu: "Cậu không khẩn trương sao?"

"Khẩn trương?" Lâm Thu Thạch mù mờ, "Sao tôi phải khẩn trương?"

Trần Phi: "Cái cảm giác chờ đợi để vào cửa ấy, cửa tiếp theo của cậu là cửa thứ sáu đúng không?"

Lâm Thu Thạch lắc lắc đầu, tỏ ý mình hoàn toàn không hề khẩn trương chút nào, trước sau gì cũng phải qua, có trốn cũng không thoát.

Trần Phi nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Lâm Thu Thạch, hoàn toàn không giống đang cậy mạnh, giơ ngón tay cái lên, khen: "Lợi hại."

Lâm Thu Thạch cảm thấy khó hiểu khi không lại được khen, mãi cho đến mấy ngày sau, trong đoàn đội có người mới gia nhập.

Người mới là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặt mũi coi như anh tuấn, nhưng vẻ anh tuấn đó lại bị cảm giác lo âu và sự sợ hãi phá hủy hơn nửa.

Người này do Dị Man Man dẫn về, đến tận bây giờ Lâm Thu Thạch mới biết, đa số lúc đi xoát gợi ý ở các cửa cấp thấp bọn họ còn chú ý tới những người mới có tiềm lực, sau đó dẫn những người đó về biệt thự bổ sung máu. Lúc đó Lê Đông Nguyên của Bạch Lộc đã dùng cách này để trà trộn vào, tuy lý do chính để hắn gia nhập là vì Nguyễn Nam Chúc muốn bóc lột sức lao động miễn phí.

Người mới tên là Tần Bất Đãi, cái tên thật có ý tứ, như tố chất tâm lý hình như không được tốt lắm, vừa tới biệt thự đã tỏ ra rất căng thẳng.

Lúc hắn tới, Lâm Thu Thạch đang ăn sủi cảo. Mấy ngày gần đây mọi người đều rất thích sủi cảo do Lâm Thu Thạch làm, sủi cảo mà anh gói đầy đủ, da mỏng nhân nhiều, chiên trên chảo dầu thì béo ngậy, cắn một miếng thì vỏ ngoài giòn nhân trong mềm, còn có nước dùng đậm đà thơm mùi thịt.

Trình Thiên Lý nhồm nhoàm, có thể ăn liền tù tì ba mươi cái, Lâm Thu Thạch có phần tiết chế hơn, nhưng cũng có thể ăn một lúc hơn mười mấy cái.

Thế nên tình huống này biến thành một cảnh tượng hết sức kỳ quái, người mới mặt ủ mày ê ngồi bên bàn cơm, những người còn lại vừa ăn sủi cảo vừa vô cảm nhìn anh ta.

"Ba vấn đề." Dị Man Man nhìn anh ta giơ ra ba ngón tay, "Chỉ có thể hỏi ba câu."

Tần Bất Đãi: "Cửa là gì?"

Dị Man Man: "Không biết, nếu biết tôi còn ngồi đây làm gì?"

Tần Bất Đãi: "Cửa từ đâu tới?"

Dị Man Man: ".........."

Tần Bất Đãi: "Cửa......"

Không đợi anh ta nói xong, Dị Man Man lộ ra vẻ mặt muốn bùng nổ, nói: "Người anh em, anh sẽ không định hỏi cửa cuối cùng phải đi đâu đó chứ?"

Tần Bất Đãi gật đầu lia lịa.

Dị Man Man: "Anh là nhà triết học hay gì?? Có thể hỏi những vấn đề đáng tin chút được không?"

Tần Bất Đãi: ".........Những vấn đề này rất đáng tin mà."

Dị Man Man suýt chút nữa bùng nổ, những người khác bắt đầu lộ ra biểu tình giễu cợt anh ta, nói Dị Man Man, là anh tự chọn người mới, sau đó lại dời ánh mắt sang Lâm Thu Thạch, ra sức khen ngợi ánh mắt tinh tường của Nguyễn Nam Chúc, khiến Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười.

Song Trình Thiên Lý nói thầm với Lâm Thu Thạch rằng, người mới như Tần Bất Bãi cũng thường thấy, nhưng cũng thường xuyên biến mất. Có thể chống đỡ mấy cảnh của hoàn toàn dựa vào duyên số, ở mấy cánh cửa trước không nên gần gũi quá với họ.

"Nói chung nếu gần gũi quá, thì khi người đó chết đi cũng sẽ khá đau lòng." Đây là những lời Trình Thiên Lý nói.

Lâm Thạch Thạch vốn tưởng rằng sau khi ra ngoài, cậu có thể an tĩnh nghỉ ngơi một thời gian, lại không ngờ được nghênh đón khách không mời mà đến

Hôm đó cậu với Trình Thiên Lý vừa mới dẫn Bánh Gối di dạo về, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc mặt vô cảm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh là một người đàn ông mang khuôn mặt trẻ con, người này đã quá quen thuộc đối với bọn họ, chính là người từng ngụy trang thành người mới trà trộn vào Hắc Diệu Thạch, Lê Đông Nguyên.

"Nguyễn Nam Chúc, anh nói chuyện phải giữ lời!" Lê Đông Nguyên nói.

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."

Lê Đông Nguyên: "Vậy cứ quyết định thế đi." Anh ta nghe thấy có người mở cửa, vội vàng rướn cổ nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy là Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý, thì thở dài đầy tiếc nuối.

"Hẹn gặp ở cửa tiếp theo!" Lê Đông Nguyên nói, "Đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi."

Nguyễn Nam Chúc thờ ơ gật đầu.

Lê Đông Nguyên đứng lên, nói: "Hẹn gặp lại."

Nguyễn Nam Chúc không tiếp lời hắn ta, nhìn hắn đi ra cửa.

"Nguyễn ca, anh ta tới làm gì vậy?" Trình Thiên Lý không có cảm tình với người này, ban đầu cả căn biệt thự chỉ có mình cậu ta và Lâm Thu Thạch là chẳng hay biết gì, tệ nhất là cậu ta còn không phát hiện ra ý đồ của Lê Đông Nguyên, còn bị Trình Nhất Tạ khinh bỉ chỉ số thông minh, cho nên cậu ta đối với Lê Đông Nguyên vẫn luôn tràn ngập cảm giác thẹn quá hóa giận.

"Hắn muốn hợp tác với chúng ta." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Hợp tác? Anh ta muốn hợp tác với chúng ta?" Trình Thiên Lý có chút không dám tin.

"Đúng." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hắn bằng lòng chia sẻ nguồn hàng cho chúng ta."

Biểu tình của Trình Thiên Lý như gặp quỷ.

"Tất nhiên là có điều kiện." Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh nói, "Hắn yêu cầu được nhận việc cùng Chúc Manh, ít nhất mỗi tháng một lần."

Trình Thiên Lý và Lâm Thu Thạch trầm mặc, hai người nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Nguyễn Nam Chúc, bầu không khí trở nên kỳ dị. Cuối cùng, Trình Thiên Lý thực sự không kìm được nữa, bật cười to, cười đến chảy nước mắt: "Trời đụ, má ơi!! Đầu óc Lê Đông Nguyên bị hỏng rồi hay sao vậy, Chúc Manh, Chúc Manh đâu ra!"

Nguyễn Nam Chúc cũng không để ý, nói: "Lâm Thu Thạch, em đi với tôi, tới lúc đó đừng để bị lộ."

Lâm Thu Thạch nín cười gật đầu.

Ban đầu cậu còn tưởng Lê Đông Nguyên tìm Chúc Manh là nói đùa, nhưng sau đó lại phát hiện thằng cha đó rất nghiêm túc. Sau khi biết thân phận mình đã bị bại lộ, mỗi ngày gọi mấy chục cuộc điện thoại đến biệt thự, chỉ cần có người nhận, hắn nhất định sẽ mè nheo đòi Chúc Manh nghe máy.

Về sau mọi người thực sự bị làm phiền đến không chịu nổi, trực tiếp rút hết dây điện thoại bàn trong biệt thự ra, di động thì cho vào danh sách đen, đến mức này rồi mà Lê Đông Nguyên cũng không chịu buông tha, vẫn tiếp tục dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Lâm Thu Thạch rất tò mò, nếu hắn biết Chúc Manh chính là Nguyễn Nam Chúc, thì sẽ có biểu tình gì.

Nguyễn Nam Chúc mặc kệ Trình Thiên Lý cười đến mức khuôn mặt gần như co giật, đứng lên rời đi. Tuy hắn rất đẹp, nhưng cũng không cách nào liên hệ hắn và cô gái trong cửa với nhau được.

Trình Thiên Lý rốt cuộc cũng ngừng cười, nằm trên sô pha lau nước mắt: "Sao Lê Đông Nguyên lại thích Chúc Manh đến mức đó chứ, cười chết mất."

Thực ra Lâm Thu Thạch cảm thấy chuyện này cũng rất dễ hiểu, cậu nói: "Nếu không biết Chúc Manh là Nguyễn ca, cậu có thích không?"

Trình Thiên Lý đang định chối, Lâm Thu Thạch bồi thêm một câu: "Nghĩ cho kỹ."

Nghĩ xong Trình Thiên Lý lâm vào trầm mặc.

Đúng vậy, một cô gái cực kỳ hấp dẫn, thông minh, xinh đẹp, khí chất độc nhất vô nhị như Chúc Manh, đúng là kiểu người tình trong mộng, nếu Chúc Manh thật sự tồn tại, mình.......Quên đi quên đi, đừng tự đào hố chôn mình. Trình Thiên Lý vội vàng lắc đầu, ném cái suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Do Nguyễn Nam Chúc đồng ý hợp tác với Lê Đông Nguyên, tên này liền bắt đầu mặt dày chạy tới biệt thự mỗi ngày.

Ăn cơm chùa, xài mạng chùa, cái gì cũng chùa, suốt ngày ỷ vào khuôn mặt trẻ con đó giả vờ đáng thương.

Cũng may trong biệt thự đều là người đã thành tinh, chiêu này hoàn toàn không xi nhê gì với họ, người có tính khí xấu như Lô Diễm Tuyết thì nói thẳng với Lê Đông Nguyên, "Một người đàn ông hai tám tuổi như anh, có thể đừng cưa sừng làm nghé được không, trông buồn nôn lắm."

Lê Đông Nguyên tức giận phản bác: "Tôi có chỗ nào giống hai mươi tám!!! Chưa đủ!"

Lâm Thu Thạch kinh ngạc: "Anh hai mươi tám?" Còn nhiều tuổi hơn cậu nữa.

Lê Đông Nguyên: "Hai mươi tám thì sao? Đàn ông hai mươi tám như một đóa hoa!"

Trần Phi ở bên cạnh hờ hững đổ dầu vào lửa: "Đông Nguyên, cậu đừng so đo với Thu Thạch, tuy cậu lớn tuổi hơn cậu ta, nhưng cậu lại lùn hơn."

Lê Đông Nguyên: "........" Anh có thể nói tiếng người được không.

Một thủ lĩnh đứng đầu một tổ chức lại suốt ngày chạy tới tổ chức của người khác, dù sao cũng không phải chuyện thích hợp cho lắm, nhưng da mặt Lê Đông Nguyên lại rất dày, mọi người cũng hết cách bó tay với hắn.

Cuối cùng Nguyễn Nam Chúc nói: "Chúc Manh thích đàn ông trầm ổn." Mới ngăn cản được tình trạng càng bay càng xa của Lê Đông Nguyên.

Nhưng cũng chỉ yên tĩnh được mấy ngày, vấn đề kế tiếp càng khiến người khác đau đầu hơn, người tinh ranh như Lê Đông Nguyên rất nhanh đã nắm bắt được tính cách của mỗi người trong biệt thự, hắn nhanh chóng tìm được bước đột phá, Lâm Thu Thạch.

Trình Thiên Lý chỉ số thông minh thấp, những người khác lại toàn là người đã thành tinh, vì thế Lâm Thu Thạch tình cách ôn hòa đã trở thành mục tiêu quấy rối chính của Lê Đông Nguyên.

Mỗi ngày Lâm Thu Thạch đều nhận được tin nhắn hỏi thăm Chúc Manh của hắn, thực sự rất phiền. Cậu nhịn mấy ngày, đến lúc không nhịn được nữa mới lén lút nói chuyện với Nguyên Nam Chúc.

"Hắn quấy rầy em?" Nguyễn Nam Chúc nghe xong, lập tức đặt đồ trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch, "Đưa điện thoại đây tôi xem xem."

Lâm Thu Thạch đưa điện thoại cho Nguyễn Nam Chúc.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn vẻ mặt của Nguyễn Nam Chúc lập tức đen lại, hắn cười lạnh nói: "Em không cần để ý tới hắn, để tôi."

Lâm Thu Thạch đành chịu: "Nhưng nhỡ anh ta biết anh là Chúc Manh thì sao?"

Nguyễn Nam Chúc: "Biết thì sao?" Hắn trả điện thoại lại cho Lâm Thu Thạch, "Nhịn thêm thời gian nữa."

Lâm Thu Thạch gật đầu.

Không biết Nguyễn Nam Chúc đã làm gì, ngày hôm sau điện thoại của cậu rốt cuộc cũng được yên tĩnh, chẳng những yên tĩnh mà Lê Đông Nguyên còn xin lỗi Lâm Thu Thạch, nói rằng mình rất thành khẩn nhận thức được lỗi lầm của bản thân.

Lâm Thu Thạch còn đang suy nghĩ xem Nguyễn Nam Chúc đã làm gì, kết quả Lê Đông Nguyên vừa nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Nên nếu cậu không giận, có thể nói Chúc Mạnh gọi điện lại cho tôi được không?"

Lâm Thu Thạch: ".........." Con mẹ anh.

Lê Đông Nguyên: "Hả?"

Lâm Thu Thạch: "Chúc manh nói gì với anh?"

Lê Đông Nguyên cười ngây ngô, tiếng cười ngu ngốc giống người thiểu năng trí tuệ với chỉ số thông minh không quá sáu mươi: "Cô ấy mắng tôi, mắng rất dễ nghe."

Lâm Thu Thạch: "........" Lê Đông Nguyên, sao anh có thể bỉ ổi như vậy hả.

Lê Đông Nguyên: "Tôi rất vui, muốn nghe cô ấy mắng tiếp."

Lâm Thu Thạch nhớ đến vẻ mặt đen sì của Nguyên Nam Chúc, lại nghe thấy giọng nói hạnh phúc của Lê Đông Nguyên, nhất thời không biết nên đồng tình hay bày tỏ chúc phúc cho anh ta.

Có một số cô gái không thể ở chung, bởi vì người đó cao hơn bạn, dưới váy so với bạn còn........

Lâm Thu Thạch không nghe Lê Đông Nguyên lải nhải nữa, yên lặng cúp máy.

Xế chiều, Lâm Thu Thạch dùng chuyện này làm chuyện cười nói với Trình Thiên Lý, Trình Thiên Lý trầm mặc ba giây: "Lúc đầu em còn không hiểu tại sao lão đại phải mặc đồ nữ, bây giờ thì em hiểu rồi."

Lâm Thu Thạch: "Tại sao?"

Trình Thiên Lý: "Nếu không tận mắt chứng kiến, thì ai con mẹ nó dám tin Chúc Manh chính là Nguyễn ca."

Lâm Thu Thạch nghĩ đến một Chúc Manh thích diễn trò trong cửa, lại so sánh với một Nguyễn Nam Chúc lúc nào cũng lạnh lùng ở thế giới thức, thở dài: "Đúng vậy."

Tiền đề để hợp tác với Bạch Lộc, là Chúc Manh phải cùng vào cửa một lần với Lê Đông Nguyên, thời gian cụ thể hình như là tuần sau, nghe đâu Lê Đông Nguyên đưa cho Lâm Thu Thạch một đống giấy tờ, bảo cậu đưa cho Chúc Manh, nói có thể tùy ý chọn, chính cái bộ dạng nhà giàu mới nổi.

Nguyễn Nam Chúc vẫn bày ra bộ dạng cực kỳ lạnh nhạt, nói chẳng trách Lê Đông Nguyên vẫn còn ế.

Trình Thiên Lý nghe đến đây, chỉ số thông minh lại bị chập mạch, cực kỳ không sợ chết nói: "Chẳng lẽ anh không ế?"

Nguyễn Nam Chúc: "........."

Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nín cười.

Trước khi Nguyễn Nam Chúc nổi giận, Trình Nhất Tạ đã vội vàng xách thằng em nhà mình đi, Trình Thiên Lý dường như cũng hiểu ra mình đã hỏi câu không nên hỏi, im như gà mổ thóc lủi mất.

"Buồn cười lắm sao?" Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Nam Chúc vang lên, Lâm Thu Thạch cúi đầu che dấu nét mặt.

Lâm Thu Thạch: ".........." Cậu vô tình nghe được bão táp sắp đổ bộ từ giọng điệu tưởng như bình tĩnh này, vội vàng nói: "Nguyễn ca, anh với Lê Đông Nguyên không giống nhau, anh ta là không tìm được bạn gái, còn anh là không muốn tìm bạn gái."

Nguyễn Nam Chúc vô cảm nhìn cậu, không lên tiếng.

Lâm Thu Thạch rụt đầu, nói tiếp: "Đây là sự khác biệt giữa chủ động và bị động........"

Nguyễn Nam Chúc: "Em đã bao giờ tìm bạn gái chưa? "

Lâm Thu Thạch: "........"

Nguyễn Nam Chúc: "Có không?"

Lâm Thu Thạch xấu hổ, hắn cũng rất muốn tìm, nhưng lúc còn đi học thì mãi học hành, sau khi tốt nghiệp thì ngày nào cũng tăng ca, thời gian đâu mà đi tìm bạn gái.

Nguyễn Nam Chúc: "Lợi hại."

Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy buồn không nói nên lời, sống hơn hai mươi năm mà vẫn còn độc thân, sắp chết đến nơi rồi cũng chẳng có nổi một cô bạn gái, nghĩ kỹ lại thì đúng là thảm thật.

Tâm tình của Nguyễn Nam Chúc hình như khá hơn, rất không có thánh ý a ủi Lâm Thu Thạch một câu, nói đừng lo, sau này sẽ tìm được thôi, còn nếu thực sự không tìm được, thì vẫn có thể tìm cái khác."

Lâm Thu Thạch: "Mèo hả?"

Nguyễn Nam Chúc câm nín không còn gì để nói, đứng lên vỗ vỗ vai Lâm Thu Thạch: "Em đúng là ế dựa vào thực lực." Sau đó liền xoay người rời đi.

Lâm Thu Thạch: "........." Ý gì đây, ý là mèo cũng không có?

Đúng lúc này Hạt Dẻ vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy Lâm Thu Thạch thì "Meo ~" một tiếng, tuy không thực sự gần gũi, nhưng cũng không kháng cự như lúc trước nữa. Lâm Thu Thạch nhanh tay lẹ mắt, tóm gọn con mèo nhỏ vô tội.

Hạt dẻ: "Meo meo meo?"

Lâm Thu Thạch: "Cho ba ôm một cái đi mà." Vùi đầu hít lấy hít để.

Hạt Dẻ ú nu ú ních đẩy Lâm Thu Thạch ra, hừ hừ trông rõ khó chịu, Lâm Thu Thạch hít xong còn vuốt lên vuốt xuống, sau đó mới lưu luyến bịn rịn buông đứa con yêu dấu trên tay xuống.

Ài, tuy không có bạn gái, nhưng dù sao cậu cũng có một con mèo đáng yêu mà, Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng của Hạt Dẻ vui vẻ nghĩ, hơn nữa đã có tấm gương bi thảm là Lê Đông Nguyên bày ra trước mắt, cậu cảm thấy mình cũng không đến nỗi.

Lê Đông Nguyên đang nghiên cứu mấy mẩu giấy đột nhiên hắt xì, người khác hỏi hắn có phải bị cảm không, hắn xoa xoa mũi nhíu mày: "Chắc chắn là có người nói xấu anh!"

Sau đó cười ngây ngô: "Không phải là Manh Manh đáng yêu đó chứ?"

Người khác: "......" Lão đại anh trúng tà hả??

Tác giả có điều muốn nói:

Nguyễn Nam Chúc: Không có bạn gái có thể suy xét........

Lâm Thu Thạch: Cùng mèo sống qua một đời.........

Nguyễn Nam Chúc: .........

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com