TruyenHHH.com

King S Raid Tong Hop Cot Truyen Cac Hero


    "Không ngờ lại có thể gặp người ở đây, Nữ hoàng"

    "Đã bao lâu rồi nhỉ, từ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau?"

    Cuộc đối thoại giữa hai người bạn khác giới gặp lại nhau một cách tình cờ sau hơn 7 năm xa cách. Họ, một người tới từ Vespia xa xôi và người kia xuất thân từ Penteonia, Kinh đô của ánh sáng. Họ vô tình gặp lại nhau trong một quán trọ tại Orvel, Thủ đô của Orvelia.

    Hai người bạn lâu ngày gặp lại, rõ ràng họ có rất nhiều thứ muốn nói với nhau nhưng lại không ai dám mở lời. Họ cứ như thế mắt chạm mắt nhìn nhau một hồi lâu. Khi ánh mắt của cô là sự ái ngại thì đôi mắt anh thoáng những nét đượm buồn như đang hồi tưởng về một quá khứ xa xăm. Cuối cùng người phá vỡ bầu không khí đó lại không phải ai trong số họ mà là một kẻ không ai ngờ tới...

    "Chào ông bạn già, ngươi vẫn câm miệng như xưa nhỉ? Haha!"

    "..."

    Tiếng nói phát ra từ một vật mang hình dáng của một thanh đại kiếm. Nhưng rõ ràng nếu chứng kiến thì sẽ không một ai nói rằng đó chỉ là một thanh kiếm. Khi nó cất tiếng nói, lưỡi kiếm như tách làm hai giống động tác khi ta mấp máy mồm.

    "Targarios!"

    "Gì? Ngươi có ý kiến gì với ta sao?"

    "Ta đã bảo ngươi là đừng tự tiện lên tiếng khi ở nơi đông người mà, hãy nhìn xem, ngươi đang làm mọi người xung quanh hoảng sợ đấy. Chưa kể ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"

    Thanh kiếm đó vốn có một cái tên khác từ rất lâu về trước nhưng giờ đã không còn ai nhớ về nó. Hiện tại nó là Targarios.

    "Biết chứ. Nhóc con này ngày nào ta gọi mà còn không thèm trả lời. Cuối cùng thì chỉ có ngươi mới đáp lại lời kêu gọi của ta. Muahaha."

    "Vậy ngươi nghĩ vì ai mà giờ ta phải ra nông nỗi này?..."

    Nhìn cuộc đối thoại giữa hai kẻ trước mặt khiến cho cô bất giác nhíu mày. Cô biết thanh kiếm đó bởi chính cô đã sử dụng những ma thuật bậc cao nhất để phong ấn nó. Cô biết tiếng gọi mà nó phát ra bởi cô đã phải nghe thứ đó từ khi còn bé. Và cô cũng biết người đàn ông trước mặt vì bị cám dỗ trước tiếng gọi đó mà bị trục xuất khỏi quê hương. Cô chính là nữ hoàng đương nhiệm của Penteonia, Artemia.

    Khi nghe cuộc đối thoại, cô cảm nhận dường như cây quyền trượng của mình đang run lên phản ứng với những lời nói của Targarios.

    "Ngươi đừng có ngắt lời ta, ta đang nói chuyện với người bạn già năm xưa của ta mà. Haha"
Targarios di chuyển tới đối diện với cây quyền trượng, ghé sát vào nó.

    "Phải không...? Ông bạn!"

    Hai cặp mắt của bức tượng được tạc vào đỉnh cây quyền trượng lóe sáng. Nó như phản ứng lại với sự hiện diện của Targarios, nhưng rõ ràng đó không phải phản ứng vui vẻ gì.

    Vốn từ lâu Artemia đã cảm nhận được cây quyền trượng của cô dường như có một sức sống mạnh mẽ bên trong, thậm chí đôi lúc cô còn nghe được những lời thì thầm của nó. Cô vốn coi nó là một người bạn, một người chiến hữu, và một hộ vệ đắc lực luôn cạnh bên bảo vệ mình. Nhưng hôm nay cô có cảm giác nó như một thực thể sống đang tỏa ra ý chí mạnh mẽ trước một kẻ mà cô vốn biết rõ, kẻ đó hiện giờ đang mang trong mình hình dạng một thanh kiếm, trước mặt cô.


***

    "Nhóc con, để ta kể cho ngươi nghe về một câu chuyện ..." Targarios lên tiếng ngắt dòng suy nghĩ hiện giờ của Artemia.

     Ngày xửa ngày xưa, từ cái hồi mà thiên thần vẫn sống cạnh con người, đã từng có một kẻ mang trong mình sức mạnh khủng khiếp. Hắn được gọi là Chúa Tể Bóng Tối. Hắn vốn là một người chỉ muốn dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ người khác nhưng hắn đã quá lạm dụng nó dẫn đến việc mất kiểm soát gây ra cái chết thảm khốc của rất nhiều người. Hắn luôn mang một cơn đói vô tận muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ. Hắn đã hủy diệt nhiều quốc gia, tàn phá nhiều làng mạc. Thâm tâm hắn luôn muốn có ai đó ngăn cản mình lại nhưng bề ngoài hắn lại tỏ ra là một kẻ lấy giết chóc là niềm vui.

    Cuối cùng, một người bạn, người mà hắn từng coi như anh em đã đứng lên chống lại hắn. Đó là một chàng hoàng tử trẻ của một quốc gia nhỏ bé loài người. Quốc gia đó từ lâu đã được biết tới là nơi sở hữu sức mạnh ánh sáng mạnh mẽ và thuần khiết nhất. Và chỉ có duy nhất những ma thuật của quốc gia đó cộng thêm khả năng thiên bẩm của vị hoàng tử kia mới có cơ hội ngăn cản cơn đói vô tận của hắn. Bởi bản chất của hắn là bóng tối, một bóng tối sâu thẳm không đáy chỉ có thể bị ngăn cản bởi một thứ ánh sáng linh thiêng, thuần khiết.

    Trận chiến đã diễn ra rất ác liệt. Đến nỗi tiếng tăm của nó còn lưu lại muôn đời, nhưng những gì mà nó để lại là quá lớn khiến những chi tiết cụ thể về trận chiến đã thất truyền từ lâu. Người ta chỉ biết hoàng tử bằng một cách nào đó đã ngăn cản được hắn. Nhưng sức mạnh hắn quá lớn nên hắn không thể bị tiêu diệt mà linh hồn và năng lượng thô của hắn bị phong ấn vào một thanh kiếm thánh và chôn sâu dưới lòng nhà thờ trung tâm tại quốc gia của chàng hoàng tử.

    "Thanh kiếm đó chính là ta..."

     Qua nhiều năm, thứ năng lượng tối sâu thẳm đã đục khoét, ăn mòn và áp đảo sức mạnh ánh sáng, khiến thanh kiếm thánh năm nào trở thành một thanh quỷ kiếm. Nhưng thời gian là con dao hai lưỡi, nó không chỉ ăn mòn phong ấn mà còn ăn mòn đi cơn đói trong hắn. Cuối cùng, hắn trở lại bản chất một chàng trai vui vẻ như năm nào. Nhưng đã quá muộn. Hắn giờ đây đã không còn cơ hội quay đầu. Hắn rất cô đơn. Hắn muốn có bạn. Và hắn đã dùng sức mạnh của mình để phát đi những âm thanh vang vọng trong vô vọng đến tai những người có dòng năng lượng tương thích với hắn.

    "Cuối cùng định mệnh cho hắn gặp được một chàng hiệp sĩ trẻ vốn bị mọi người xa lánh vì dòng năng lượng bất ổn trong người cậu ta." Nói đến đây, cặp mắt tượng trưng trên thân của thanh đại kiếm hướng đến người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

    "Khoảnh khắc cậu chạm tay vào hắn là lúc hắn hiểu mình đã tìm được cho mình một người bạn để hắn hết lòng giúp đỡ." Khi nói tới đây thì cặp mắt giả lại hướng tới vị trí của Artemia như đang nhìn thẳng vào cô.

    "Vậy ngươi có biết câu chuyện về vị hoàng tử trẻ - người mà hắn vốn coi như một tri kỉ - có số phận ra sao không?"

    "..."

    Trận chiến của ánh sáng và bóng tối diễn ra hết sức khốc liệt. Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác. Vị hoàng tử trẻ phải dùng đến hạ sách cuối cùng là sử dụng đòn hy sinh để lấy linh hồn mình làm vật dẫn và phong ấn hắn vào thanh kiếm thánh mà cậu đang cầm trên tay.
Nhưng linh hồn cậu vẫn mang một nỗi day dứt khiến cậu không thể siêu thoát. Cậu muốn được chứng kiến người dân của mình, muốn được nhìn thấy quốc gia của mình vực dậy từ đống tro tàn. Và rồi cậu đưa linh hồn mình vào một cây quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của nhà vua Penteonia. Suốt bao năm qua cậu luôn dõi theo sự phát triển của quê hương mình.

    "Phải không, ông bạn?..." Targarios nhìn thẳng vào biểu tượng hoàng gia đang lóe sáng trên thân cây quyền trượng.

    Cây quyền trượng bắt đầu rung lên. Ánh vàng đang dần bao bọc lấy nó. Ban đầu những tia sáng tỏa ra từ đôi mắt, sau đó ánh sáng lan dần ra xung quanh và cuối cùng biến cây quyền trượng thành một ngọn đuốc của ánh sáng rực cháy, soi sáng cả một góc phố về đêm của Orvel.
Luồng ánh sáng trắng vàng rực rỡ tỏa sáng mạnh mẽ, kèm theo nó là một chùm năng lượng màu tím dần hợp lại tạo thành hình hài một người hộ vệ mặc giáp trụ cầm trên tay mình một thanh thánh kiếm, với đôi mắt dù được giấu sau mũ giáp vẫn có thể cảm nhận được sự thần thánh đang toát ra.

    Đó chính là chân thân của "Sự Ca Tụng Rực Rỡ, Brauxio". Tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp đầy ma mị của cây quyền trượng, chỉ trừ những người trong cuộc đang lắng nghe câu chuyện, về vị hoàng tử chống lại Chúa tể bóng tối năm xưa...

    "MỌI LÚC MỌI NƠI KHI ĐƯỢC NẰM TRONG VÒNG TAY CỦA NÀNG, TA SẼ LÀ ÁNH SÁNG SOI RỌI THẾ GIỚI!"

    Câu nói như thể đến từ một nơi xa xôi nhưng lại vô cùng gần gũi, dường như được nói ra bởi thân ảnh rực rỡ kia, trước khi ánh sáng yếu dần và vụt tắt. Để trở lại thành một cây quyền trượng tĩnh lặng như xưa...


***

    Sinh ra trong một gia đình hiệp sĩ quý tộc danh giá ở Penteonia, Bernheim von Lachelima là người con cả của gia đình Công tước Lachelima. Anh sở hữu năng khiếu võ thuật bẩm sinh. Anh mang trong mình sức mạnh của sự phán xét và sử dụng nó một cách xuất sắc, vì vậy không thể phủ nhận rằng anh chắc chắn sẽ trở thành một hiệp sĩ vĩ đại trong tương lai nếu tiếp tục trui rèn khả năng của mình. 

    Tuy nhiên, có một nhược điểm chí mạng khiến anh không được coi trọng ở Penteonia. Anh không thể sử dụng sức mạnh của ánh sáng. Cho dù Bernheim có cố gắng như thế nào đi nữa về đức tin và ý chí của mình, sức mạnh của ánh sáng cũng không trả lời cho tiếng gọi của anh. Mặc dù tất cả những gì anh muốn là phục vụ quốc gia và Nữ hoàng của mình, nhưng thực tế là sự bất lực trong vô vọng đã khiến anh chỉ là một hiệp sĩ cấp thấp. Áp lực khi là con cả của một gia đình quý tộc lớn, hơn thế nhà Lachelima còn là một gia đình hiệp sĩ lâu đời khiến Bernheim cảm thất rất tự ti, xấu hổ khi phải đối diện với ánh mắt của những người xung quanh kể cả từ chính cha mẹ mình. Nhưng Bernheim không bị nó làm gục ngã, anh tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa. Anh không từ bỏ và tập luyện thật chăm chỉ để cố gắng có thể xử lý sức mạnh của ánh sáng. Nhưng đó chỉ là một nỗ lực trong vô vọng.

     Tất cả những áp lực đó có thể dễ dàng quật ngã bất cứ ai dù có trái tim sắt đá cỡ nào và tất nhiên Bernheim cũng chỉ là một hiệp sĩ bình thường như bao hiệp sĩ khác. Nhưng anh lại không hề bị nó làm cho nhụt chí bởi anh có một động lực vô cùng to lớn bên mình, đó là hai người em mà anh vô cùng yêu quý, một cô em gái và một cậu em trai. Dù cho cả thế giới có quay lưng lại với anh thì hai người họ cũng luôn ở bên ủng hộ, động viên anh, giúp anh thêm vững tâm và kiên trì trước những khó khăn thử thách.

    Nhưng cuộc sống không ai biết trước được diều gì. Một ngày nọ, anh đến thăm thư viện quốc gia nằm trong Nhà thờ Trung tâm của Penteonia để tìm kiếm những tài liệu giúp nghiên cứu sức mạnh ánh sáng và những cơ chế của nó. Khi anh đang lặng lẽ đọc một cuốn sách, anh nghe thấy một âm thanh kì lạ. Âm thanh văng vẳng như tiếng một người đang thì thầm bên tai nhưng lại có cảm giác rất xa vời. Đó là một giọng nói thiên thần đầy ma mị như đang mời gọi anh. Giọng nói như xoáy vào trái tim, khuấy động lên cảm xúc tủi nhục anh vốn đã cố kìm nén, nó vẫy gọi anh như thể đang cất lên tiếng nói của một người tri kỷ. Nỗi thất vọng tích lũy từ lâu của Bernheim đã khiến chân anh theo bản năng tự động di chuyển đến nơi phát ra tiếng nói.

    Đó là một căn phòng kì lạ mà anh chưa từng được nghe về sự tồn tại của nó. Mọi khi đi ngang qua đây, ở vị trí hiện tại là lối vào căn phòng thì vốn không hề có cánh cửa nào mà chỉ là một bức tường bình thường. Nhưng giờ đây trước mặt anh là cánh cửa màu đen với những họa tiết chạm khắc kì lạ. Bên cạnh là những dây xích lớn màu vàng cuốn xung quanh. Những bùa chú với những cổ ngữ lâu đời được dán đè lên dây xích và dán vòng quanh cánh cửa. Không nghi ngờ gì nữa, căn phòng đang bị phong ấn với nhiều rào cản ma thuật dưới tầng hầm của nhà thờ. Nó vốn bị ma thuật che mắt làm ẩn đi nhưng bằng một cách nào đó giờ đây nó đang hiện hữu trước mặt anh như mời gọi.

    Bernheim cẩn thận tiến từng bước tới nó, anh giơ tay lên như cố gắng chạm vào thứ bí ẩn trước mặt đang mời gọi mình. Nhưng bất ngờ khi anh đến gần nó hơn, các rào cản biến mất như thể chúng không bao giờ ở đó. Những sợi xích đột nhiên thu lại, những bùa chú như tan biến thành những hạt ánh sáng. Kì lạ hơn nữa không gian thời gian xung quanh như ngưng đọng khi anh không còn có thể nghe thấy âm thanh của những người khác bên trong thư viện. Tay nắm cửa tự động xoay vần và cánh cửa từ từ mở ra. Bóng tối bao phủ khắp nơi nhưng ở chính giữa căn phòng lại có một nơi bóng tối không thể chạm tới, một cột ánh sáng phát lên từ một vật bí ẩn nằm tại đó. Anh nheo mắt lại để nhìn kĩ hơn về thứ ấy. Và thứ anh nhìn thấy bên trong căn phòng là một thanh đại kiếm màu trắng bạc có một dải màu vàng nằm giữa lưỡi kiếm. Phía tay cầm có chạm hình một thiên thần giống hệt với hình thiên thần được chạm trên cây quyền trượng của nhà vua Penteonia. Cả thanh kiếm đang tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo đầy mê hoặc.


    Bernheim bước vào căn phòng dưới một áp lực vô hình đang thôi thúc. Anh tiến lại gần thanh kiếm như thể đáp lại lời kêu gọi của nó. Nhưng...

    "Ngươi là người được chọn!"

    Bất ngờ, thanh kiếm phát ra tiếng nói, nó kéo anh lại gần bằng thứ ánh sáng thần thánh kia.
Anh cảm nhận được sức mạnh từ nó, cảm nhận được một thứ năng lượng đang chảy trong cơ thể mình. Nghĩ rằng nỗ lực không ngừng nghỉ của mình cuối cùng cũng được đền đáp, anh từ từ nắm lấy thanh kiếm. Nhưng rồi anh nhận ra thứ năng lượng ấm áp đó không phải là năng lượng ánh sáng. Tâm trí anh bị hút vào bóng tối sâu thẳm nhất. Bóng tối bắt giữ anh - đó là khoảng trống vô tận của sự bất lực – cố gắng thoát ra khỏi nó là vô ích. Một căn phòng không bao giờ có thể lấp đầy, cả một vũ trụ khác.

    Trong bóng tối mênh mông, Bernheim cảm thấy đầu óc mình suy sụp và sự tồn tại của anh mờ dần. Tâm trí và cơ thể anh đang dần bị xâm chiếm bởi một sức mạnh đen tối, đáng sợ. Một sức mạnh áp đảo khiến trái tim anh quặn thắt. Tuy nhiên, Bernheim cũng là một trong những Hiệp sĩ Penteonia, một Hiệp sĩ ánh sáng thề sẽ không bị đánh bại bởi bóng tối. Anh nhớ tới hình ảnh hai đứa em mà anh yêu quý, nhớ về sự kì vọng của chúng dành cho anh. Nó như một thứ sức mạnh vô hình kéo anh trỗi dậy từ bóng tối bao trùm, lấy lại ý thức với tinh thần bất khuất của anh.
Khi tỉnh lại, nằm trên sàn, Bern thấy trong tay mình đang nắm lấy một thanh kiếm đen khổng lồ. Thanh kiếm quỷ hiện hữu như một con quái vật đang cất tiếng cười chế nhạo mình, chế nhạo một hiệp sĩ đã đánh rơi tất cả khi đang bước đi trên con đường ánh sáng. Không nghi ngờ gì nữa, anh đã chính thức rơi vào bóng tối. Chính thức không bao giờ có thể quay đầu.

    Tin tức về việc thanh quỷ kiếm bị phong ấn suốt hàng ngàn năm qua đã hồi sinh nhanh chóng được lan truyền khắp vương quốc. Và tin tức về kẻ đã phá đi phong ấn cũng đã đến được tai Nữ hoàng Artemia. Gia đình Công tước Lachelima ngay lập tức giận giữ đến yết kiến nữ hoàng. Họ đã tuyên bố từ mặt đứa con trai cả của mình, thậm chí còn xin nhận trách nhiệm sẽ tự tay giết chết đứa con phản nghịch đã làm ô uế dòng họ. Họ khẳng định họ chỉ có hai đứa con duy nhất và không có đứa nào tên là Bernheim. Trước phản ứng gay gắt đó và những hoang mang của người dân, Artemia lại đưa ra một quyết định bất ngờ đó là chỉ trục xuất Bernheim ra khỏi Penteonia mà thôi. Giải thích cho quyết định đó, cô nói rằng thanh quỷ kiếm là một thứ vô cùng nguy hiểm nếu phải đối đầu nên cách tốt nhất là tống nó đi một nơi thật xa. Không ai có thể nói lại gì trước quyết định của nữ hoàng.

    Cuối cùng, Bernheim bị trục xuất khỏi Penteonia. Để rồi buộc anh phải bắt đầu sống một cuộc sống mới với tư cách là một lính đánh thuê trong Đế quốc Vespia với thanh kiếm quỷ độc ác, lắm mồm trong tay ...


***

    Trở về với hiện tại. Đã ngót 8 năm kể từ lúc Bernheim bị trục xuất. Dù cho không còn là người của Penteonia thì trong trái tim anh vẫn luôn có một ngăn lớn dành để chứa tình yêu Tổ quốc. Được gặp lại người mà anh từng thề trung thành khiến anh rất vui nhưng niềm vui đó không đủ khỏa lấp nỗi buồn mà anh dồn nén xuốt 8 năm qua giờ đang trực trào. Dù rời xa quê hương, trở thành một kẻ tội đồ, mang trong mình một vết nhơ không thể xóa bỏ thì trái tim Bernheim cũng không bao giờ thay đổi. Trong hành trang anh bất cứ lúc nào cũng có chiếc huy hiệu hiệp sĩ Penteonia mà anh luôn tự hào. Anh chắc chắn nhớ và sẽ không bao giờ quên được quê hương, tổ quốc. Suốt 8 năm qua, dù đi bất cứ đâu Bernheim cũng luôn nghĩ tới gia đình của mình, đặc biệt là hai đứa em. Anh đã viết cho chúng rất nhiều bức thư, tất nhiên không thể gửi. Và tất cả những bức thư đó hiện đang nằm trong chiếc túi anh luôn mang theo bên người và nằm bên cạnh chiếc huy hiệu.

    "Nữ... hoàng...!"

    "Không cần phải quá câu nệ. Ở đây là Orvelia chứ không phải Penteonia, hãy cứ gọi ta bằng tên là được rồi. Vì ở đây, chúng ta là bạn."

    Artemia nói với nụ cười nở trên môi. Nụ cười đó khiến anh nhớ lại quãng thời gian thơ ấu của mình. Khi đó Artemia vẫn chưa lên ngôi vua và vẫn còn là một cô công chúa nhỏ. Bởi xuất thân quý tộc cấp cao của mình mà anh đã từng có rất nhiều thời gian được bên cạnh cô. Kí ức chơi đùa vui vẻ cùng nhau những ngày tháng ấy lại ùa về.

    "Công... chúa...!"

    "Hãy cứ tự nhiên như vậy nhé. Ta vốn hiểu con người của anh và cũng hiểu sự kiện năm xưa chỉ là tai nạn." Nói đoạn cô lườm sang thanh kiếm đáng ghét đang lơ lửng cạnh bên.

    "Ta đã xử lí ổn thỏa mọi chuyện sau khi anh đi nên anh có thể yên tâm. Giờ đây mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Chỉ cần trái tim anh vẫn hướng về Tổ quốc thì anh vẫn mãi là một người Penteonia, vẫn mãi có một nơi để trở về !"

    "Ta hứa nhất định tương lai sẽ minh oan cho anh để anh có thể gặp lại những người mình yêu quý !"

    "Cảm ơn nàng... Công chúa...!"

    ...


    "À ! Còn một chuyện nữa."

    Vừa nói, Artemia vừa đưa tay vẽ lên một vòng tròn ánh sáng trên không trung. Đó là một kí hiệu ma pháp giúp thi triển một phép thuật mà vốn nó là ma thuật đặc trưng của người Penteonia. Khi vòng sáng hiện lên ma thuật được thực hiện thì từ chỗ ấy xuất hiện một khoảng tối có vẻ như một không gian mở. Artemia đưa tay vào đó và lấy ra một chiếc túi nhỏ.

    "Ta vốn luôn mang theo thứ này bên người và thật may mắn khi số phận đã cho chúng ta gặp nhau tại đây."

    Cô đưa chiếc túi cho Bernheim. Anh từ từ mở nó ra. Bên trong là một số mảnh giấy được giữ cẩn thận trong những phong bao. Đó có vẻ là những bức thư, và những bức thư đó có vẻ là dành cho anh. Anh tò mò mở từng lá thư một cách cẩn thận. Những nét chữ trẻ con và những hình vẽ nguệch ngoạc bên trong khiến anh bất giác nhăn mặt. Bởi anh nhận ra những hình ảnh thân thương đó.

    Cô mỉm cười khi khi thấy những hành động vụng về cùng những biểu cảm bất ngờ khi anh đọc được những bức thư của hai đứa em mà anh yêu quý. Rồi cô bất giác xúc động khi thấy những giọt nước mắt đang nhỏ xuống bức thư mà anh đang cầm trên tay.

    Suốt 8 năm qua, lần duy nhất Bernheim khóc là khi thế giới của anh sụp đổ, khi anh bị trục xuất khỏi nơi mà mình dành chọn cả trái tim. Anh không bao giờ để người khác thấy mình yếu đuối, chỉ có anh chứng kiến kẻ khác than khóc trước mặt mình chứ chưa bao giờ anh để ai thấy được vẻ yếu đuối như lúc này. Nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Hạnh phúc khi biết những người mình yêu thương vẫn đang sống tốt. Hạnh phúc khi biết họ vẫn nhớ về mình. Và vỡ òa khi biết được tình cảm mà họ dành cho mình suốt bao năm qua không hề thay đổi. Bernheim đã cố kìm nén để nước mắt không trào ra khi Artemia nói với anh rằng anh vẫn còn là người Penteonia chỉ cần trái tim anh vẫn hướng về nơi đó, nhưng anh không thể ngăn được sự xúc động thêm nữa khi đọc những lá thư này. Thậm chí đến Targarios - kẻ lắm mồm luôn chọc phá anh – cũng chỉ biết im lặng nhìn người đồng đội của mình vỡ òa trong cảm xúc. 

    Có lẽ 'Hạnh phúc' là không đủ để chỉ cảm giác hiện tại của anh. Bernheim nhìn người bạn thơ ấu đang mỉm cười trước mặt mình. Anh chỉ muốn được được lao đến ôm chầm lấy người con gái ấy, người đã mang lại cho anh những cảm xúc dạt dào hiện tại, người mà sau bao năm xa cách vẫn coi anh như một người tri kỷ. Nhưng anh hiểu giới hạn của mình, anh hiểu khoảng cách giữa hai người, cũng như cảm xúc vỡ òa vừa rồi anh đã kìm nén lại được và trở về với gương mặt nghiêm nghị vốn có của mình.

    Nhưng anh đã hoàn toàn bất ngờ...

    Chính Artemia là người chủ động dang vòng tay mình ra với anh. Cảm xúc đã cố kìm lại nay lại một lần nữa vỡ bung. Một cái ôm ghì chặt là không đủ nhưng nó đã phần nào giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm. Nước mắt lại rơi nhưng lần này không chỉ anh là người đổ lệ. Artemia cũng không thể kìm lòng mình. Nhưng cô đã che giấu nó sau bờ vai Bernheim khi ôm anh trong vòng tay mình.

    ...


    "Oi oi! Các ngươi đang cố chọc ta cười đó à? Haha!"

    Tên vô duyên và lắm mồm lại lên tiếng cắt đứt bầu không khí xúc động tại quán trọ. Cả hai nhìn nhau, bất giác cùng đỏ mặt quay đi...

    "Ta vốn không hiểu con người lắm mặc dù ta xưa kia cũng từng là một con người. Haha. Cảm xúc rõ ràng là một thứ không cần thiết, nó chỉ làm cho con người ta trở nên yếu đuối..."

    Màn thao thao bất tuyệt của kẻ lắm mồm sẽ còn kéo dài nếu như bà chủ quán với mái tóc hồng và cái tạp dề màu trắng không ra và tặng hắn một cái nồi vào mặt khiến hắn ngậm miệng...

    ...


***

    Hai người từ biệt nhau vào sáng sớm hôm sau để lên đường tiếp tục công việc của mình. Cô vốn tới Orvel để gặp Công chúa Scarlet và bàn luận về vấn đề chống lại ác quỷ và lũ undead đang đe dọa khắp nơi. Còn anh vốn đang trên đường đi thực hiện một nhiệm vụ và chỉ dừng chân tại Orvel để nghỉ qua đêm. Nhưng định mệnh đã khiến anh gặp được Artemia tại nơi mà anh không ngờ tới nhất.

    Trước khi từ biệt, anh cũng không quên nhờ cô chuyển những lá thư mà anh vốn giữ bấy lâu nay cho những đứa em tại quê nhà Penteonia. Cô vui vẻ nhận lời và cất nó vào kho đa chiều của mình trước khi nói những lời cuối cùng tạm biệt nhau.

    "Hãy suy nghĩ về những gì 'em' nói, nếu như anh thực sự thấu hiểu nó thì có lẽ anh đã biết mình phải làm gì rồi đúng không?"

    Nhờ Artemia mà anh hiểu rằng mình không cô độc. Anh nhận ra mình vẫn có một nơi sẵn sàng dang rộng vòng tay đón mình trở về. Anh cũng thầm cảm ơn cô khi nhờ cuộc gặp gỡ tối qua mà anh hiểu thêm rất nhiều về người bạn đồng hành của mình. 'Cảm ơn ngươi, tên nhiều chuyện!'...

    "Này, ngươi có nhớ cái chỗ này không ? Cái chỗ mình đang đi đây này."

    "?"

    "Đúng đoạn này ta vẫn còn nhớ, lần trước ta đã gặp một cái đàn hạc ở đây. Nó rất giống ta. Ta đã cố tình khen nó để bắt chuyện mà nó còn bơ ta. Thậm chí còn tặng ta một vết dây đàn giữa mặt... à nhầm lưỡi kiếm. Thật tức chết mà. Sao lại đi qua đây khiến ta nhớ lại chứ?... A..a.."

    ...


    "Hahaha!!!"

    "!"

    Tiếng cười bất ngờ vang lên khiến tên lắm mồm bất ngờ và im bặt. Nó bất ngờ khi lần đầu tiên được thấy Bernheim cười như vậy. Chưa bao giờ Bernheim có thể cười sảng khoái như bây giờ. Đây là lần đầu tiên nó chứng kiến biểu hiện này của anh.

    "Hahaha... Hahaha... Ngươi cười cái gì vậy? Haha..."

    ...


    'Bóng tối là đối trọng của ánh sáng. Mọi người thờ phụng ánh sáng nhưng lại căm ghét bóng tối bởi với họ bóng tối là thứ chứa đựng trong nó đầy những bí ẩn. Mà con người thì thường hay sợ những gì họ không biết. Nhưng nếu không có bóng tối thì làm sao chúng ta có thể biết được ánh sáng đẹp đẽ đến nhường nào ? Nếu không có bóng tối thì sao có được những cảm giác ấm cúng, thân thương, làm sao có được những buổi tối đầy sao để người ta có thể ngồi ngắm – như bây giờ đây này'...

    Kí ức thời thơ ấu về một lần cùng cô ngắm sao bất chợt hiện hữu. Một cảm giác thật thân thương và cũng thật thoải mái.

    'Ánh sáng và bóng tối luôn luôn song hành cùng nhau nên dù có là bóng tối thì cũng có mặt tốt của nó... Đúng không anh?'

    ...


    Dường như ngay cả trong kí ức anh cũng được cô an ủi. Khoảng thời gian hồn nhiên như không hề có thứ gọi là khoảng cách về địa vị luôn khiến tâm trạng anh thư thái mỗi khi nghĩ về.

    "Cảm ơn... em...!!!"


   [THE END]


#KingRaidStory #HeroStory #VìĐộcGiả #ArtemiaxBerheim

#HasagiiSoryeGeTon

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com