TruyenHHH.com

Kimporchay Wikporchay The Name Carved In Their Minds

Khác với Wik thường xuyên ra ngoài để theo đuổi những thú vui và đam mê của riêng hắn, Kim chỉ ra ngoài để xõa stress khi gã quá mệt mỏi với mớ công việc chất đống của gia tộc hoặc khi gã phải thay mặt Kinn đến gặp đối tác của gia tộc.

Và hôm nay cũng là một ngày như vậy, Kinn đã đi công tác ở nước Ý từ hai ngày trước, để lại cho gã một tên đối tác chết tiệt và khó nhằn - con trai cả của gia tộc Watichipal.

Nhưng Kim tự tin rằng gã vẫn sẽ xử lý tên khốn kiếp ấy một cách gọn ghẽ.

Nghĩ đến khuôn mặt luôn cười khiêu khích một cách méo mó của tên chết dẫm ấy, sự tự tin trong Kim ngày một cao thêm, bước chân càng thêm vững vàng và mạnh mẽ.

"Tao sẽ nghiền nát mày thôi, tên chó rách."

"P'Kim, anh có thấy..."

Câu nói của Porchay tắt ngúm khi em nâng mắt nhìn Kim - bắt gặp ý cười mỉa mai và đáng sợ của gã, giống như gã sắp đi giết ai đó vậy.

Kim không ngờ mình sẽ được gặp Porchay, đứa trẻ đáng yêu ấy đang nhìn gã một cách nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên thay vì xoay người chạy đi - hành động mà nhiều người sẽ làm nếu thấy Kim lúc này.

"Em muốn hỏi gì?" Sau vài giây lúng túng vì sự khác thường của Porchay, Kim rũ mi thay đổi biểu cảm, nhẹ nhàng hỏi.

Porchay bừng tỉnh, "Em muốn hỏi anh là P'Wik ở đâu ạ?"

"Wik? Thằng đó trốn đi chơi rồi, chắc đang vi vu ở đâu cùng đám bạn xã hội của nó đấy." Kim cười khinh thường.

"Vậy à?" Porchay không vui bĩu môi, cái đầu nhỏ cúi xuống nhìn bàn chân, bắt đầu suy tính điều gì đó.

"Sao vậy? Em muốn tìm nó làm gì?"

Kim hỏi. Gã đột nhiên phát hiện giọng điệu của mình vô thức nhẹ đi khá nhiều, và chỉ mất một giây để bộ não thông minh của Kim nhận ra đó là do sự thích thú mấy ngày nay đối với Porchay.

Từ sau việc gặp được Chay trong phòng của Wik, Kim thừa nhận gã đã vô thức chú ý em nhiều hơn. Và theo một cách nào đó - gã thấy em đáng yêu và lơ ngơ (nhưng vẫn dễ thương) chết đi được. Porchay thích ở trong thế giới của mình, yêu thích việc ôm đàn và ca hát, không thích ồn ào nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn ngồi yên nhìn mọi người vui đùa.

Đây là lần đầu Kim có cơ hội tiếp xúc với một người có cá tính độc đáo như vậy - kết quả là gã bị em thu hút một cách triệt để.

Nhưng vẫn chưa đủ để gọi là thích - thứ mà Wik đã lải nhải vào tai gã rằng hắn thích Porchay sắp điên rồi.

"Em muốn xin ảnh trốn nhờ, P'Khun, anh ấy nói rằng sẽ xem bộ Zombie Land vào chút nữa, và em đã xem bộ ấy cùng ảnh năm lần rồi, Nó sẽ là một cơn ác mộng nếu em phải xem nó lần thứ sáu."

"Nhưng hiện tại P'Wik không ở đây, và em muốn điên với P'Khun chết đi được."

Porchay rũ mi, ảo não và bức xúc tuôn một tràng - khiến Kim ngạc nhiên bởi độ thẳng thắn của em. Gã từng nghe Wik kể về việc Chay nghĩ thế nào về Tankhun và cả hắn nhưng không tin, ai lại ngờ Wik thế mà chẳng lừa gã một chút nào.

Porchay thẳng thắn một cách gan dạ.

"Hay là em..." Kim dừng câu nói một cách đột ngột, hình ảnh căn phòng tăm tối chẳng khác gì phòng Kim bị xua đi, thay vào đó là hình ảnh quán bar với âm nhạc náo động.

"Em có muốn đi theo anh không?"

"Được à P'?" Đôi mắt Porchay sáng rực lên, em vui vẻ nắm lấy tay áo Kim, cười ngọt ngào.

Porchay không hay cười với người lạ, dù cho rất nhiều bạn bè của em bảo rằng Porchay có một nụ cười xinh xắn và trong trẻo như nước hồ thu, và họ chắc rằng Porchay có thể sở hữu bất cứ trái tim của người nào nếu em nhìn thẳng vào họ, ngọt ngào nhoẻn môi cười.

Và có lẽ lời họ nói không sai, vì khi Kim vô tình được chiêm ngưỡng nụ cười ấy, trong một thoáng chốc gã thật sự nghĩ rằng Porchay chính là mối tình đầu đã quên từ lâu của mình - đôi chút ngây ngô, ngọt ngào, và chóng vánh.

Suy nghĩ của Kim bị cắt đứt bởi cái giựt tay của Chay, gã hồi thần, cười nhẹ nhàng, "Đi thôi."

...

"P' không hề nói chúng ta sẽ đi đến quán bar." Ngồi trong lô ghế VIP của quán bar nổi danh nhất Bangkok, Porchay dựa sát vào người Kim, chau mày thầm thì.

Kim lẳng lặng rũ mi nhìn sườn mặt mềm mại của đứa trẻ cùng sự buồn bực không thể che giấu trong ánh mắt em. Hơi ấm từ Porchay kề sát gã, vừa nhẹ nhàng vừa dụ dỗ, mùi hương ngọt nhẹ và thanh mát trên người Chay không xuất phát từ bất cứ loại nước hoa nào (Kim biết chắc vì chẳng có chai nước hoa nào trên thế giới lại có thể mang hương vị yên bình và trong trẻo như vậy, mùi trên người Chay chỉ có thể là tự nhiên).

Và vì lý do ấy, Porchay trông như một đứa trẻ ngọt ngào chẳng rành sự đời, nhưng vì sự ngây ngô ấy mà trở nên vô cùng lôi cuốn và quyến rũ trong mắt Kim.

Còn tiếp...

_________

Nửa còn lại đọc ở acc yying_yee nha 😗😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com