TruyenHHH.com

Kimkenta Oneshot

Trong những ngày sau đó, Kenta tìm được một nơi ẩn náu có thể coi là “an toàn” – nhưng chưa bao giờ thực sự là như thế.

Không theo cái cách mà Kenta cần.

Căn hộ kẹp giữa một tiệm cầm đồ và một quầy mì cháy dở, tầng bốn, không thang máy. Rèm luôn kéo kín. Đèn phòng tắm nhấp nháy. Ống nước rỉ sét. Trong không khí có thứ gì đó chua chát không bao giờ biến mất. Nhưng nó nằm ngoài hệ thống giám sát. Thế là đủ.

Kenta ngồi trên sàn, lưng tựa tường, chân duỗi thẳng, tay lăn qua lăn lại một chai nước uống dở. Khẩu súng đặt bên cạnh, đã nạp đạn. Điện thoại – tháo rời. Sự im lặng trùm lên như một lớp da thứ hai.

Quá khứ không chịu câm miệng.

Ngay cả khi nhắm mắt, cậu vẫn còn nghe thấy bãi phế liệu—tiếng súng, tiếng sỏi rào rạo, giọng Kim như viên đạn bắn thẳng vào ngực: “Lên xe.”

Cậu không biết điều nào tệ hơn – việc Kim đã xuất hiện, hay việc một phần trong cậu thấy... nhẹ nhõm.

Một tiếng động nhỏ bên ngoài khiến Kenta với lấy súng. Cậu rón rén tới cửa sổ.
Chỉ là một con mèo. Tai rách nát. Gầy trơ xương. Giống cậu.

Đã ba ngày cậu biến khỏi radar. Không tin nhắn. Không liên lạc. Kế hoạch rất đơn giản: biến mất.

Nhưng vấn đề là – ma thì không được quyền chạy trốn.

Còn thành phố này? Nó có trí nhớ.

Phía bên kia thành phố, Kim ngồi trong xe, mắt dán vào đoạn video quay cảnh Kenta bước vào căn hộ.
Anh trích xuất từ camera giám sát. Dù thật ra, anh đâu có “xin phép” ai.

Anh không tự hào gì về chuyện này. Đó không phải phong cách của anh – nó sai, đi ngược với mọi nguyên tắc anh có. Nhưng anh vẫn ngồi đó, quá tĩnh lặng, quá kiên nhẫn.
Vì giờ không phải chuyện của tự tôn. Mà là vì anh biết, Kenta không còn ai chống lưng nữa.

Và bất chấp tất cả – Tony, những lời nói dối, những cái xác – Kim vẫn chưa ngừng quan tâm đến sự thật.

Anh ghét điều đó.

“Vẫn còn thở, hả…” – anh lẩm bẩm, tua đi tua lại đoạn video.
Gầy gò. Căng thẳng. Nhưng sống. Dù chỉ vừa đủ.

Lời Alan vang lại trong đầu: “Buông đi, Kim.”

Nhưng “buông” không phải là cách Kim được lập trình.
Không phải khi từng giác quan của anh đang gào lên rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Rằng có ai đó – ở đâu đó – đang thắt lại cái lưới một lần nữa.

Điện thoại anh rung một cái.

Kênh mã hóa. Tin nhắn ẩn danh:

TARGET LOCATED. MOVING IN.
(Mục tiêu đã xác định. Đang tiếp cận.)

Hàm Kim siết chặt.

Anh khởi động xe và lái đi.

Ở nơi khác, cách xa Bangkok ồn ào, trong một cơ sở vô trùng phủ đầy thép và bóng tối, Chris nhìn chằm chằm vào gương hai chiều.

Người đàn ông dưới kia giãy giụa trong đau đớn bị trói chặt.
Ống dẫn. Dây điện. Điện cực cắm vào lớp da lở loét.
Tiếng thét khản đặc, nghẹn lại như cổ họng đang rách toạc.

Chris đứng yên, không biểu cảm.

“Cậu thấy đau khi nhìn cảnh này không?” – Dr. Thanom bước ra từ phía sau. Áo blouse trắng của ông ta lem ở mép – máu hay rỉ sét, khó mà phân biệt.

“Không,” – Chris đáp gọn.

Thanom đi vòng quanh khu quan sát, mắt lướt qua dòng dữ liệu sinh học nhấp nháy trên các màn hình. “Cậu thích nghi tốt đấy.”

“Tôi đã có kinh nghiệm.”

“Way thì mềm yếu hơn. Cảm xúc.”

Chris quay đầu, nhưng không nhìn thẳng vào ông ta. “Đó là lý do hắn chết.”

Thanom cười – kiểu cười như thể vừa được khen. “Tốt. Vậy là cậu sẵn sàng rồi.”

Một màn hình khác bật lên sau lưng họ – một đoạn video giám sát cũ, hình ảnh nhiễu hạt nhưng đủ rõ.

Kim – đang drift.
Kenta – nhảy lên xe.
Ánh đèn ở bãi rác như đang bốc cháy.

Thanom gõ lên màn hình.

“Chúng ta cần cả hai. Nhưng Kim… mới là mối đe dọa thật sự.”

Chris gật đầu.

“Rõ.”

Trở lại thành phố.

Kenta rời khỏi căn hộ ngay trước nửa đêm.
Áo hoodie trùm kín. Bóng tối chảy trong mạch máu.
Cậu di chuyển như kẻ đã quen với việc không bị phát hiện. Nhanh. Lặng. Cẩn trọng.

Cậu không biết – Kim đang bám theo cách đó năm dãy phố.

Chợ đêm đã dọn nửa. Cửa cuốn sập xuống lưng chừng. Mấy con chó hoang lảng vảng. Kenta lướt qua như bóng ma, mắt quét từng ngõ hẻm.

Cậu có một cái tên. Một địa điểm.
Ghi trên vỏ bao diêm tìm được từ nơi trú ẩn cuối cùng của Tony.

YOD PHETCH LABS – Bang Na.

Cậu không biết chúng đang nấu cái quái gì trong đó.
Nhưng nó có liên hệ đến tập hồ sơ cậu đã lấy trộm.
Tập hồ sơ ghi rõ: “Subject W02”, kèm dấu sinh trắc học – cái cậu từng thấy trước đây.

Của Way.

Nhưng Way thì đã chết.
Thiêu xác. Chôn cất. Được khóc thương.

Vậy tại sao hồ sơ vẫn còn hoạt động?

Kenta cần phải tự mình thấy tận mắt.

Dù có phải chết vì điều đó.

Phòng thí nghiệm trông như bỏ hoang từ bên ngoài.

Một khu nhà đổ nát sau cánh cổng sắt gỉ, kẹp giữa những nhà kho ở rìa Bang Na.
Chữ Thái phai màu trên tường, sơn bong ra như lớp da chết.
Nhưng camera thì mới. Trơn. Giấu trong chụp đèn vỡ.

Kenta đợi đến 2 giờ sáng.

Cậu leo qua bức tường sau, lăn vào bãi cỏ um tùm, rồi len lỏi đến khu bốc hàng.
Không khí nồng mùi thuốc tẩy và kim loại. Không có bảo vệ. Không tiếng động.

Dễ đến mức bất an.

Cậu tìm thấy một cửa phụ – khóa điện tử, nhưng có cổng phụ để bẻ khóa.
Không do dự.
Ba mươi giây sau – cậu đã bên trong.

Bên trong còn lạnh hơn cả đêm bên ngoài.
Đèn huỳnh quang rì rầm.
Mọi thứ đều trắng – vô trùng – như một bệnh viện đã quên mất loài người là gì.

Kenta len lỏi qua các hành lang, tay đặt lên báng súng.
Các căn phòng lướt qua: văn phòng.
Một phòng thí nghiệm với ống nghiệm vỡ.
Tủ chứa đầy túi truyền mua chợ đen.

Rồi cậu thấy nó.

Một phòng bảo mật. Ghi: “WING B – SUBJECT CLASS ARCHIVE.”

Cánh cửa đã mở hé.

Kenta đẩy nhẹ bằng đầu súng.

Bên trong, các bức tường đầy màn hình sinh trắc và kho dữ liệu.
Màn hình nhấp nháy dữ liệu bằng tiếng Thái và tiếng Anh.
Nhịp tim. Xét nghiệm máu. Bản đồ gene.

Nhưng thứ khiến cậu chết đứng:

Màn hình ở góc xa.

SUBJECT W02 — STATUS: DECEASED
SUBJECT W03 — STATUS: ACTIVE

W03.

Tay Kenta run lên khi gõ thêm thông tin.

Hồ sơ hiện ra:

Chiều cao: 183cm
Cân nặng: 68kg
Sinh trắc học: Trùng 97.3% với W02
Mật danh: CHR3

Kenta lùi lại một bước.

Một tiếng động vang lên – nhẹ, như hơi thở trên kính.

Cậu quay lạii, súng chĩa lên.

Quá chậm.
Một cú đấm thẳng vào sườn khiến Kenta ngã gập xuống. Cậu đập mạnh xuống nền, hơi thở bị ép bật ra khỏi phổi. Mọi thứ quay cuồng.

Một bóng người bước ra từ bóng tối—áo hoodie đen, mặt bị che lấp bởi bóng đêm, nhưng vóc dáng cao lớn. Giống hệt Way. Cặp mắt đó...

Không, không giống.

Lạnh hơn.

Người đàn ông quỳ xuống cạnh cậu, túm lấy cằm Kenta một cách thô bạo. “Thỏ con tò mò,” hắn thì thầm.

Kenta lại cứng đờ.

Một cú nữa. Lần này vào thái dương.

Bóng tối vỡ vụn trước mắt cậu.

Kim đến muộn mười giây.

Anh đã thấy Kenta đi vào lối vận chuyển hàng và lặng lẽ bám theo, lướt qua cảm biến chuyển động với sự điêu luyện của kẻ từng sống giữa chiến trận. Nhưng anh không lường trước được rằng đã có người chờ sẵn bên trong.

Anh thấy cửa khu B đang mở.

Và một vệt máu.

Không nhiều. Chỉ vài vết nhòe trên tường. Nhưng Kim biết cách đọc dấu hiệu.

Giọng anh trầm thấp, khẩn trương. “Có ai không?”

Không có hồi đáp.

Anh lần theo vệt máu qua hành lang phụ, tim nện từng nhịp trong cổ, súng sẵn sàng.

Rồi—chuyển động.

Một bóng người đang kéo thứ gì đó.

Kim thoáng thấy cơ thể Kenta—mềm nhũn, bất tỉnh, máu thấm thái dương. Và kẻ đang giữ cậu.

Anh khựng lại.

“Way?”

Người đó quay lại.

Nhưng không phải Way.

Khuôn mặt đó sai rồi. Cứng rắn hơn. Góc cạnh. Không ánh sáng.

“Anh không phải hắn,” Kim thì thầm.

Chris nghiêng đầu. “Anh tinh đấy.”

Hắn buông Kenta xuống—một tiếng rầm nặng nề vang lên.

“Bước thêm một bước nữa, hắn chết.”

Kim không nhúc nhích, súng vẫn giữ chắc. “Mày là quái gì?”

Chris nở một nụ cười nửa miệng. “Cơn ác mộng mới của anh.”

Rồi hắn ném thứ gì đó—nhỏ, kim loại, phát ra tiếng xì xì.

Flashbang.

Kim vừa kịp quay đầu đi, nhưng ánh sáng vẫn thiêu rát tầm nhìn. Tai anh ù đi.

Khi tầm nhìn trở lại—Way giả đã biến mất.

Kenta cũng vậy.

Họ gặp lại nhau sau đó vài giờ, bất đắc dĩ.

Kenta choàng tỉnh, tay chộp lấy thái dương. Có băng. Loại rẻ tiền. Ai đó đã sơ cứu cho cậu.

Cậu đang ở lại căn hộ an toàn.

Và Kim ngồi đó.

Phía bên kia phòng. Quai hàm siết chặt. Một điếu thuốc cháy dở kẹp giữa ngón tay.

“Cậu đúng là đồ ngu,” Kim nói, giọng đều đều.

Kenta chớp mắt, còn lơ ngơ. “Anh… gì cơ?”

“Cậu một mình mò vào điểm đen. Không có hỗ trợ. Không có kế hoạch.”

Kenta từ từ ngồi dậy. “Anh bám theo tôi? Làm sao anh vào được chỗ đó, tại sao—”

“Không cần cảm ơn.”

Im lặng giăng ra.

Rồi Kenta lẩm bẩm. “Không phải Way.”

“Tôi biết. Không thể là hắn.”

“Nhưng giống thật.”

Kim gật đầu. “Và hắn biết tên cậu.”

Kenta nhìn đi chỗ khác.

Có điều gì đó rạn vỡ bên trong. “Tôi tưởng… hắn chết rồi.”

Ánh mắt Kim mềm đi một thoáng. “Đôi khi, thứ trở lại còn tệ hơn cả cái chết.”

Kenta co giật.

“Cậu nghĩ tôi muốn thế này sao?” cậu bật ra, giọng gắt. “Bị lôi vào cái đống hỗn loạn của anh lần nữa?”

“Của tôi?”

Kenta đứng dậy, lảo đảo. “Tony, đội của anh, cuộc chiến của anh. Tôi đã rút rồi. Chính anh kéo tôi trở lại.”

Kim cũng đứng, ánh mắt sắc như thép. “Tôi đã cứu mạng cậu.”

“Và phá nốt những gì còn lại.”

Lời đó như dao cứa.

Kim bước gần thêm một bước. “Cậu thật sự nghĩ cậu sẽ sống sót nếu tôi không đến à?”

Kenta nhìn thẳng, mắt long lanh. “Tôi không biết mình nghĩ gì nữa.”

Bàn tay Kim khựng lại trong không trung. Một giây thôi—suýt chạm vào cậu.

Nhưng rồi anh rút lại.

Thay vào đó, anh nói, “Nếu cậu muốn câu trả lời… thì chúng ta cần nhau. Bởi vì hiện tại, cậu là người duy nhất tôi còn lại.”

Kenta không đáp.

Nhưng cũng không xua anh đi.

Mưa bắt đầu rơi trước rạng đông.

Kenta ngồi bên cửa sổ trong căn hộ an toàn, một tay ôm lấy người, tay còn lại cầm chiếc ly trà nguội sứt miệng. Kể từ khi Kim lôi cậu ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu hầu như không nói gì. Chỉ lầm rầm, thi thoảng càu nhàu. Không có gì hữu ích.

Kim tựa vào khung cửa, nhìn cậu như thể một bài toán có thể phát nổ.

“Cậu im lặng quá,” cuối cùng Kim lên tiếng.

Kenta không quay lại. “Không có gì để nói.”

“Đến một câu cảm ơn cũng không?”

Môi Kenta nhếch lên. “Tôi đâu có nhờ anh cứu.”

Kim bước khỏi khung cửa. “Không, cậu chỉ tự đâm đầu vào ổ tử thần rồi suýt chết trong mương.”

“Anh theo dõi tôi?”

“Tôi chắc chắn cậu không chết trước khi tôi hiểu tại sao Tony lại quan tâm cậu đến thế.”

Kenta ngẩng đầu. Ánh nhìn sắc lạnh. “Rồi? Anh hiểu chưa?”

Kim lắc đầu. “Chưa, một chút cũng chưa.”

Kenta đứng bật dậy. Cái ly rơi xuống bàn đánh cạch. “Vậy thì đừng bám theo tôi nữa.”

“Vậy thì đừng lao đầu vào lửa nữa.”

Một lúc, chỉ còn tiếng mưa đập vào mái tôn. Hai kẻ lạ nhìn nhau—một người đầy câu hỏi, người kia đầy bí mật.

Rồi Kenta lẩm bẩm. “Tại sao anh quan tâm, Kim?”

Kim khựng lại. “Chà, tôi tưởng cậu còn không nhớ tên tôi cơ đấy.”

“Đừng giỡn nữa,” Kenta gắt. “Trả lời đi.”

“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần cậu đừng chết.”

Kenta bật cười nhạt. “Phải rồi.”

Đêm đó, Kim mơ thấy Way.

Không phải Way thật—không phải giọng nói, nụ cười ấy—mà là một phiên bản vặn vẹo. Ánh mắt lạnh băng. Một khẩu súng trong tay.

“Anh lúc nào cũng nói không thể tin ai,” Way trong mơ nói, bước lại gần. “Nhưng anh lại tin hắn.”

Kim không biết Way đang nói đến ai.

Way mỉm cười. Không giống người thật. “Hắn sẽ hủy hoại anh.”

Rồi giấc mơ chuyển cảnh.

Tony—đứng bên mép vách đá. Nụ cười rạch ngang mặt.

“Anh bắn trượt rồi,” Tony nói. “Và tôi đã trở lại.”

Kim choàng tỉnh, mồ hôi đẫm lưng áo. Anh suýt đánh thức Jeff, nhưng rồi lại nghĩ—Jeff chắc cũng quen rồi. Chuyện này xảy ra gần như mỗi đêm.

Anh không ngủ lại.

Thay vào đó, anh biết phải làm gì. Và tay tự động với lấy chìa khóa xe.

Cách đó nhiều dặm, trong một tòa tháp chưa hoàn thiện phủ kính đen, Tony nhìn chằm chằm vào gương mặt Kenta trên màn hình. Đoạn video cũ từ phòng thí nghiệm, hình ảnh méo mó. Kenta bị trói vào ghế, đồng tử giãn rộng. Bên cạnh là kết quả xét nghiệm máu—phát sáng.

Đằng sau hắn, Chris bước vào.

“Hắn bắt đầu nhớ rồi,” Chris nói.

Tony cười. “Tốt. Huyết thanh đang hoạt động.”

Chris cau mày. “Anh nói nó ổn định.”

“Tôi nói là có triển vọng.”

Tony quay lưng lại màn hình. “Ký ức là thứ kỳ lạ… đôi khi cần phải thiêu rụi cái cũ để tạo chỗ cho cái mới.”

Chris không chớp mắt. “Và khi hắn cháy rụi thì sao?”

Tony cười rộng hơn. “Thì ta bắt đầu lại từ đầu.”

Ở căn hộ an toàn, Kenta không thể ngồi yên.

Mỗi lần nhắm mắt, căn phòng thí nghiệm lại hiện về—kim tiêm, dây điện, tiếng gào của chính mình. Gương mặt Chris treo lơ lửng phía trên. Lạnh lẽo. Như một tấm gương méo mó phản chiếu người từng là bạn.

Chỉ là… cậu có từng quen hắn không?

Cậu đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm:

“Chris… mày là ai?”

Một tiếng gõ cửa khiến cậu giật bắn.

Cậu thở dài, liếc qua mắt thần—biết ngay ai.

Kim bước vào như thể nơi đó thuộc về mình. Ánh mắt anh quét qua Kenta, rồi trở nên nghiêm túc.

“Khi tôi lôi cậu ra, cậu gọi một cái tên,” anh nói. “Chris. Cậu quen hắn?”

Kenta giật nhẹ. “Tôi tưởng có.”

“Ý gì?”

Kenta ngừng bước. “Ý là tôi không biết đầu óc tôi bị hỏng, hay có ai đang phá nó.”

Kim tiến lại gần, giọng nặng dần. “Tony từng thử nghiệm trên người. Lập trình lại não. Thay đổi danh tính. Way biết chuyện này.”

Kenta quay ngoắt lại. “Tưởng anh với Way đâu có thân?”

Kim ngập ngừng. “Không, nhưng Babe thì có.” Rồi anh nhếch mép. “Sao cậu biết tôi với Way không thân?”

Có gì đó lướt qua ánh mắt Kenta. Cậu quay đi trước khi Kim kịp đọc được.

“Dù chúng làm gì đi nữa,” Kim nói, “cậu đang là trung tâm của tất cả.”

“Không đùa.”

“Vậy để tôi giúp.”

Kenta bật cười mỉa. “Anh thậm chí còn không biết tôi.”

“Tôi không cần.”

Kim nhìn thẳng vào mắt cậu. Không dịu dàng. Không mềm yếu. Chỉ là sự thật.

“Cậu không phải người đầu tiên Tony cố gắng xóa sổ.”

Kenta nghiến răng. “Vậy nếu tôi trở thành ai đó mà anh không thể cứu nữa thì sao?”

Kim không chớp mắt. “Thì tôi sẽ kéo cậu trở lại.”

Cuộc tấn công xảy ra vào lúc hoàng hôn.
Ba người. Lối lên sân thượng. Súng giảm thanh.

Kim đã đoán trước được chuyện này. Có thể không phải ở đây, không phải lúc này, nhưng khi anh đi xuyên qua ngọn lửa, sẽ luôn có kẻ lần theo làn khói.

Tên đầu tiên gục xuống với con dao kề cổ. Tên thứ hai bắn được một phát, sượt qua cánh tay Kenta, nhưng Kim hạ hắn bằng hai phát đạn gọn gàng vào ngực.

Tên thứ ba không chần chừ.

“Tránh ra, Kim.” Kenta lao tới, đẩy Kim sang một bên, viên đạn sượt qua chỉ trong gang tấc. Kim lập tức phản công, tung một cú đá nặng vào đầu gối đối phương, rồi một phát đạn duy nhất vào đầu.

Im lặng.

Mưa.

Máu đọng dưới chân họ.

Kim cúi xuống nhìn Kenta, cả hai ướt sũng, thở gấp.

“Ổn chứ?” anh hỏi.

Kenta nhăn mặt, giữ lấy cánh tay. “Đạn hình như khá có cảm tình với tôi.”

Kim đưa tay ra, rồi khựng lại. “Để tôi xem.”

Kenta nhíu mày nhưng không phản đối.

Kim xé ống tay áo, kiểm tra vết thương. Nông. Máu nhiều, nhưng không nghiêm trọng.

“Cậu may đấy.”

Kenta ngẩng lên. “Lần đầu có người nói tôi may mắn.”

Kim liếc nhìn cậu. Trong một giây—chỉ một thôi—căng thẳng nứt ra. Không phải thành dịu dàng. Mà là sự nhận ra.

Hai kẻ tan vỡ toàn diện. Vẫn còn đứng.

Vẫn còn cháy.

Sau đó, Kim chở Kenta về chỗ mình. Chính xác hơn là chỗ của Alan và Jeff. Anh khâu vết thương trong im lặng. Vết cắt không sâu, nhưng tay Kim cẩn trọng, chuẩn xác. Kenta không hề nhăn mặt.

Khi xong, Kim đưa cho cậu một chiếc hoodie.

“Ép chặt lại. Cố đừng làm máu dính đầy sàn tôi.”

Kenta khoác áo vào. “Lần sau cố đừng để tôi bị bắn.”

Kim khẽ cười. Chỉ như một bóng ma của nụ cười thật.

“Giờ thì cậu định kể cho tôi nghe lý do vì sao mấy gã đó muốn giết cậu không? Ý tôi là, ngoài chuyện cậu giết Tony.”

Ánh mắt Kenta ngẩng lên. “Sớm thôi.”

Kim gật đầu. Không ép. Không đe dọa.

Nhưng có gì đó đang thay đổi giữa họ—cạnh sắc cùn đi, sự đề phòng đang uốn thành một thứ gì đó gần như là niềm tin.

Gần như.

Rồi một tiếng loảng xoảng vang lên. Một cái ly vỡ dưới sàn, bên cạnh là Alan, mặt mũi đầy bối rối.

Anh quay sang Kim, ánh nhìn sắc như dao.

“Giải thích đi. Tại sao lại có máu trên sàn nhà tôi và một thằng nhóc thoi thóp trong phòng khách?”

Kim không nhúc nhích. “Vì nếu không thì giờ cậu ta đã nằm chết trong một con hẻm.”

Alan khoanh tay. “Vẫn chưa phải là câu trả lời.”

Kim tựa vào tường, khoanh tay. “Có người đang săn lùng cậu ta. Kiểu người không bao giờ bắn trượt hai lần.”

“Vẫn không phải việc của tôi,” Alan nói, giọng lạnh tanh.

“Giờ thì là việc của anh rồi.” Kim đáp, giọng bình tĩnh đến nguy hiểm. “Cậu ấy đã giết Tony, Alan.”

Câu đó khiến Alan khựng lại. Lông mày anh nhướn lên. “Ừ, tôi biết. Tôi có mặt ở đó mà.”

Kim gật đầu một cái.

Alan thở dài, xoa cằm. “Giờ thì người của Tony đang đuổi theo cậu ta?”

“Họ sẽ không dừng lại.” Ánh mắt Kim lướt về phía Kenta. “Mà Kenta thì quá tự trọng để mở miệng cầu cứu. Tôi nghĩ ở đây sẽ an toàn hơn.”

Kenta khẽ rùng mình khi nghe tên mình được nhắc tới.

“Tại sao?” Alan hỏi, ánh mắt càng thêm tò mò.

Ánh mắt Kim tối lại. “Vì tôi phải làm thế. Anh biết mà.”

Alan nhìn anh một lúc, mắt nheo lại. “Anh chắc chứ, Kim? Anh đang kéo bọn tôi vào rắc rối vì một thằng nhóc anh thậm chí còn chẳng quen?”

Trước khi Kim kịp trả lời, Jeff xuất hiện từ hành lang, mắt lờ đờ như mới ngủ dậy. Anh liếc nhìn cảnh tượng, dừng ở vệt máu trên sàn rồi bắt gặp ánh mắt Kim.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Giọng Jeff khàn khàn, đầy mệt mỏi.

“Bạn trai anh đang nổi giận vì tôi cứu một người khỏi chết.” Kim thở ra.

Alan giơ tay. “Nhưng không phải Kenta đấy chứ?”

Jeff dựa vào khung cửa, khoanh tay. “Và giờ anh đóng vai anh hùng à? Đưa thằng đó về như thể đây là một câu chuyện chuộc tội?”

Kim không nhìn anh. “Tôi không đóng vai gì cả. Nó không nhờ giúp, và tôi cũng không định để nó chết vì một lỗi lầm không chỉ thuộc về nó. Mấy người quên rồi à? Tony đã định giết cả lũ, nếu Kenta không giết hắn trước.”

Kenta gần như đã lạc khỏi thực tại. Những hình ảnh từ giấc mơ lại quay về như ám ảnh, ngay khi Kim nhắc tới quá khứ và chuyện cậu đã làm.

Alan liếc sang Jeff. “Vậy giờ tính sao?”

Cuối cùng Kim nhìn thẳng vào Jeff. “Giữ cho cậu ấy sống đủ lâu để tìm ra ai đang săn và chúng ta phải làm gì tiếp theo. Nhưng cậu ấy sẽ không quay lại ngoài kia nữa.”

Jeff lắc đầu, tựa vào tường, khoanh tay. “Và bọn tôi phải giả vờ là ổn với chuyện này à?”

Kim nhìn xuống sàn, biểu cảm vô cảm. “Không cần thích. Nhưng cậu ấy đang ở đây. Và nếu anh muốn tôi đưa cậu ấy đi chỗ khác, thì tự xử lý đi.”

Jeff vò tóc, rồi thở hắt. “Anh biết là chuyện này có thể khiến cả bọn chết chùm đúng không?”

Kim không dao động. “Vậy thì ta sẽ đối mặt.”

Alan nhướng mày. “Vậy là vào cuộc rồi nhỉ.”

Kim gật đầu một cái, ánh mắt lại dừng nơi Kenta.

Chính tôi mới là kẻ đang thực sự bị cuốn vào cuộc chơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com