TruyenHHH.com

Kimetsu No Yaiba Mau Sac Cua Suong Mu

Mùa hoa anh đào thứ 10, thời tiết trên núi thật mát mẻ. Tại Shirakawago, mùa xuân vẫn luôn hiện hữu tại ngôi làng này, nhưng chẳng một ai biết vì sao quanh năm chỉ có một mùa.

Trên phố nằm ở trung tâm làng, nơi phố vui đông người lắc lư đi dạo, ở đó, một đứa bé nhỏ xíu đặc biệt nổi bật trong giữa một biển người cao lớn.

Cô bé ấy chỉ cao đến hông một người trưởng thành, gương mặt tròn trĩnh trắng hồng, cái miệng chúm chím chu ra chọc người vui vẻ. Mái tóc dài ngang vai màu đen tuyền, mái dài được thắt gọn sang bên bằng một sợi dây màu lam.

"Ôi, không phải Ayame đây sao? Cháu đi chợ phụ mẹ đấy à?"

Một người phụ nữ búi tóc cao, gương mặt dễ nhìn với đôi mắt đen dịu dàng. Nhìn thấy bé gái, bà không nhịn được xoa đầu cô bé mà thỏa lòng yêu thích.

"Phu nhân Goro khỏe, hôm nay mẹ cháu hơi mệt nên cháu đi chợ giúp mẹ."

Bị phu nhân xoa đầu khiến tóc tôi có phần hơi rối, nhưng thật may khi bà không định hành hạ đầu tôi lâu hơn. Thay vào đó, bà véo lấy hai má tôi một cách tự tiện, nhất thời hai bên mặt tôi được kéo dài ra.

"Cháu thật đáng yêu, ta ghen tị với Hime-chan quá, sẽ tuyệt làm sao nếu Machi nhà ta cũng được như cháu."

Như tiếc hận, bà ôm lấy từ trong tay áo kimono vàng cam một chiếc khăn tay, đưa lên mắt chấm chấm như thể bà thật sự rơi nước mắt.

Xoa xoa hai má đau nhói, tôi chỉ cười mà không nói gì, mỗi lần đi chợ phụ mẹ thì tôi luôn gặp bà đi dạo gần nhà. Mà cứ như vậy thì tôi lại bị bà véo má, sau đó chính là so sánh con gái bà với tôi.

Thật ra Machi-chan cũng không tệ như phu nhân Goro biểu hiện, chỉ là trông cậu ấy hơi năng động thái quá mà thôi. Nhưng ai mà chẳng thích đứa trẻ năng động chứ, vì thế tôi chẳng bao giờ tin lời bà nói lắm.

"Thôi được rồi, ta không làm phiền cháu nữa. Cháu nói mẹ cháu mệt đúng không? Cháu nên về nhà sớm hơn, kẻo mẹ cháu lại lo lắng nữa."

Phu nhân chỉnh lại mái tóc rối của tôi, lại véo má tôi thêm một cái nữa mới để tôi yên.

"Vậy cháu xin phép về trước ạ."

"À khoan đi đã!" tôi dừng lại, phu nhân đi về phía tôi, đặt lên tay tôi một gói giấy to được cột chặt "Ta biết cháu rất thích dango nên đã làm một phần cho cháu, cháu có thể chia cho cha và mẹ cùng ăn."

Nhìn gói dango, đôi mắt tôi sáng rực, dango là món ngọt tôi yêu thích nhất, nó mềm, thơm và cực kì ngọt ngào.

Tôi cảm kích nhìn phu nhân Goro, bà luôn tặng cho gia đình tôi rất nhiều thứ, dù những thứ bà tặng không phải tốt nhất, nhưng như thế cũng khiến cả gia đình tôi cảm thấy ấm áp phần nào.

"Cháu cám ơn ạ."

Chào tạm biệt phu nhân Goro, tôi nâng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy nhanh về nhà. Nhà tôi cách chợ khoảng ba dãy nhà, nằm ở cuối làng, nơi mà có nhiều hoa anh đào nhất Shirakawago.

Ngôi nhà nhỏ ấm áp của tôi không lớn, nó vừa đủ để che chở cho cả gia đình tôi.

"Con về rồi đây."

Về đến nhà, tôi thấy mẹ mình đang ngồi may áo trước nhà.

Mẹ tôi có mái tóc trắng dài, tôi không rõ màu tóc đó là do bẩm sinh hay vì lí do gì mà có, nhưng nói chung vẫn rất đẹp. Bà có đôi mắt lam màu nước lấp lánh, luôn luôn dịu dàng và hàm chứa bao yêu thương bên trong.

"Mừng con trở về, con có mệt không?"

Bà ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêng đầu cười một cái mỉm nhẹ nhàng, tôi cười tươi rói và lao đên ôm lấy mẹ mình.

"Con không mệt." tôi lắc đầu, sau đó cầm chiếc giỏ nặng trịch đưa cho mẹ xem "Con mua đồ ăn về nè, phu nhân Goro cũng tặng con bánh dango đó mẹ."

Orihime mỉm cười, bà vuốt mái tóc dài đến vai của tôi, giọng nói của bà rất nhẹ nhàng và ấm áp.

"Con có cám ơn phu nhân không?

"Có chứ ạ."

"Như vậy mới đúng, con gái của mẹ thật giỏi."

Lại xoa đầu, tôi nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm của mẹ, tôi luôn rất thích ai đó xoa đầu tôi, nói lời khen ngợi tôi như vậy.

"Anh về rồi."

Ngay lúc này, giọng nói của cha bỗng vang lên, tôi quay người lại bắt gặp cha đang vẫy tay đi tới. Tôi hớn hở chạy đến ôm lấy cha, cha tôi cũng rất vui vẻ ôm trọn cơ thể nhỏ bé của tôi và nâng tôi lên cao.

"Tiểu thiên sứ của cha, gặp cha có vui không nè?"

"Có ạ, nhớ cha lắm."

Cha tôi - Hoshimiya Fujio, là một người đàn ông trẻ tuổi trong làng, ông có mái tóc ngắn màu đỏ cam, giống lửa. Đôi mắt tôi được thừa hưởng từ ông, màu tím huyền bí, ông luôn toát lên một loại khí chất rất đặc biệt không giống người bình thường.

Tôi vui vẻ ôm lấy cổ cha Fujio, ông cười hề hề rồi bế tôi đi lại gần mẹ, ông cúi người rồi hôn nhẹ lên trán mẹ tôi, nhẹ nhàng mà tình cảm.

Tôi luôn cảm thán tình cảm thiêng liêng của cha mẹ mình, họ luôn tình tứ với nhau mọi lúc và tôi có thể nhìn thấy những ánh mắt ghen tị của những phụ nữ trong làng.

Bởi sao nhỉ, vì cha tôi hồi trẻ rất được các quý cô ưa thích, mà cho đến tận khi cha tôi cưới mẹ rồi thì cha vẫn rất được chào đón.

Mà tôi, sự kết hợp giữa người mẹ đẹp gái và người cha đẹp trai, tôi lại không hề xinh đẹp như họ, mà thay vào đó, tôi được mọi người gọi là đáng yêu.

"Được rồi, hai cha con vào nhà nghỉ ngơi đi, đợi mẹ may xong bộ kimono này rồi sẽ chuẩn bị cơm cho cả nhà."

Đặt tôi xuống đất, tôi chạy vào nhà cất chiếc giỏ vào bếp, còn cha tôi, ông ấy hét lên một tiếng, làm động tác thân sĩ mà tôi dám chắc sẽ lại thêm bao người đốn tim vì ông.

"Mệnh lệnh của phu nhân là vinh hạnh cho tôi!"

Mẹ tôi dở khóc dở cười, vỗ trán cha Fujio một cái rồi cười khúc khích "Chồng à, anh thật hài hước."

"Ha ha ha."

Tôi ở trong nhà, nhìn cha và mẹ tình cảm như vậy, tôi rất vui. Tôi đi vào lại bếp, đem thử ăn sắp xếp ra bàn mà đầu óc tôi bắt đầu vu vơ.

Sống lại đến nay đã được 8 năm, tôi vẫn chưa thể tin được bản thân lại có thể sống thêm một lần nữa. Vào cái lúc tôi có được ý thức, tôi đã kinh ngạc đến mức nào khi tôi được sống lại, hơn thế, tôi có một gia đình mới là mẹ Orihime và cha Fujio.

Ban đầu tôi khó chấp nhận được sự thật, nhưng 8 năm trôi qua khiến tôi không còn nhớ về quá khứ trước kia.

Tôi dần hòa nhập vào cuộc sống mới, làm quen với những thứ cổ hủ và lạc hậu nơi đây, nhưng ít nhất ở hiện tại, tôi đã rất hạnh phúc với những gì mình đang có.

Quên hết những chuyện không vui trước kia, tôi quay lại với công việc hiện tại. Tôi đang nghĩ, gia đình tôi cũng không phải giàu mà cũng chẳng phải nghèo, nhưng cuộc sống vẫn khiến cha tôi phải ra ngoài kiếm thêm thu nhập.

Với một linh hồn đã lớn với kiến thức to lớn trong cái đầu nhỏ của tôi, tôi đoán là tôi nên làm một thứ gì đó giúp ích được cho gia đình, ít nhất là kiếm được chút ít tiền tiết kiệm.

Tôi đưa mắt nhìn xuống gói bánh phu nhân Goro tặng lúc sáng, bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng

Trước kia tôi rất có tay nghề trong mảng nấu nướng, nhất là đồ ngọt. Tôi có thể làm ra một vài món bánh đơn giản và đem bán chúng để lấy tiền.

"Ừm, nó có lẽ là một ý kiến không tồi."

Đung đưa cơ thể nhỏ bé ra khỏi bếp, tôi lại chạy ra ngoài với mẹ, lúc này cha và mẹ có vẻ đã có cuộc trò chuyện yêu thương đầy tình cảm mà quên mất tôi đang đói móc meo ở đây.

"Mẹ ơi, mẹ xong chưa ạ?"

"Ôi, quên mất. Vào nhà nào, mẹ sẽ làm cơm cho hai cha con ăn."

Nói chuyện quên cả thời gian, Orihimi vỗ đầu một cái rồi cầm bộ kimono màu lam đứng dậy. Lôi kéo cha Fujio và tôi đi vào nhà, tôi vui vẻ nắm tay cha kéo vào.

"Đi ăn thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com