TruyenHHH.com

Kimetsu No Yaiba Mau Sac Cua Suong Mu

Tatsukai nhe răng cười đến đáng khinh, bộ dạng của hắn thật sự giống với mấy tên sở khanh biến thái vậy. Hắn chống tay bên hông, tỏ ra vẻ thong thả không có gì gấp gáp, cánh tay phủ đầy lông chim vẫy vẫy làm rơi vài chiếc lông chim màu xám đen rơi xuống đất.

"Tiểu mĩ nhân đừng sợ hãi, đại gia sẽ không tổn thương ngươi đâu, vì vậy hãy ngoan ngoãn để ta hấp thụ, bằng không sẽ đau lắm đấy."

Wow, hắn nói như kiểu mấy tên biến thái lừa đảo ngoài đường vậy, hấp thụ á? Hắn cho rằng tôi ngu ngốc đến mức không biết hấp thụ là gì sao, làm kiểu quái nào tôi chẳng chết, đau với chả đau có liên quan sao?

"Nếu nghe theo ngươi, ta chẳng qua chết dễ dàng hơn mà thôi, đằng nào ta cũng không đứng yên để ngươi đùa giỡn đâu, tên người chim biến thái."

Bị tôi khiêu khích, Taisukai tức giận đến gân xanh nổi đầy mặt, hắn tức giận vồ về phía tôi, tay phải đầy móng vuốt sắc nhọn hướng tim tôi đâm tới.

Tôi cũng không để yên cho hắn muốn làm gì cũng được, rút kiếm lao về phía hắn, nhanh chóng sử dụng hơi thở để tấn công.

"Hơi thở của băng, nhất hình: Băng Khởi."

Hai đường chém chéo nhau lao ra như bão vũ ập đến, Tatsukai liếc mắt khinh thường, nghiêng người né tránh. Tôi cũng không bỏ qua bất cứ thời cơ nào, nhanh chóng lao tới tiếp tục chém thêm hai đường nữa.

Tốc độ của tộc Đại Ưng rất nhanh, mỗi đường chém tuy không có độ chính xác tuyệt đối, nhưng tất cả đều có đường chém chuẩn xác và đồng đều, nhưng không một cú chém nào của tôi trúng đối phương, hắn ung dung né tránh lưỡi kiếm như đang khiêu vũ một bản nhạc, điều đó khiến tôi bực tức hơn.

"Đáng ghét, đỡ này!"

Liên tiếp tung ra những đường chém chí mạng, nhưng tất cả đều không dính trúng mục tiêu, càng đánh tôi càng nổi điên hơn. Ngay lúc này, Tatsukai nhân lúc sự mất tập trung ở tôi, hắn chế ngự lưỡi kiếm, ngay sau đó vung tay thổi bay tôi về sau.

Ầm!

Va vào cái thân cây trong vườn, tôi ho khan mấy tiếng, khó khăn chống người đứng dậy, nhưng lại nhận ra thanh kiếm của tôi đã bị tước mất, nó đang nằm trong tay tên người chim biến thái kia.

Khốn khiếp! Tốc độ của hắn nhanh quá, mình không theo kịp được, làm thế nào để đánh bại hắn đây?

"Có một cách."

Lau vết bẩn dính trên môi, tôi nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào tên tộc nhân Đại Ưng kia, tuy nhiên tôi vẫn đang giao tiếp với giọng nói bí ẩn trong đầu mình, có vẻ như hắn không nghe được giọng nói thần bí đó.

Bằng cách nào?

Giọng nói kia im lặng chút, tựa như đang suy nghĩ có nên nói ra hay không, tôi không chắc chắn lắm, nhưng cuối cùng giọng nói đó vẫn trả lời câu hỏi của tôi.

"Xin hãy để tôi hấp thụ hắn."

Né tránh đòn tấn công từ Tatsukai, tôi ngớ người một chút, nhưng sau đó nắm chặt hai tay, quyết định sẽ tin tưởng giọng nói bí ẩn đó một lần nữa.

"Ngài hãy tiếp cận tên Đại Ưng kia, khi đã đủ gần, tôi sẽ giải quyết hắn với một đòn duy nhất."

"Được."

Quay lại với trận đấu, tôi cúi người nhặt vài viên đá lên tay, ném một viên vào đầu Tatsukai, quay lưng làm mặt quỷ với hắn.

"Đồ người chim biến thái, giỏi thì đến hấp thụ ta này, ple~"

Kĩ năng khiêu khích thành công, tôi cong người chạy đi, tôi biết tốc độ của hắn rất nhanh, bỏ chạy chỉ là một lớp ngụy trang thôi, cầu mong kế hoạch hành công mĩ mãn.

"Đứng lại nào tiểu mĩ nhân, ngoan ngoãn để đại gia sủng ái ngươi."

Ọe!

Tatsukai dần dần tiếp cận được tôi, khoảng cách của hắn nhanh chóng được rút ngắn lại, không đến ba giây, hắn đã tóm lấy được tôi.

Đem hai cánh tay phủ đầu lông chim ôm lấy eo tôi, Tatsukai hé răng cười ghê tởm, phì hơi vào cổ tôi khiến tôi muốn nôn.

Nhưng tôi đã không làm thế thay vì sợ hãi ra mặt, tôi lại nhe răng cười khì khì, trong khi Tatsukai còn chưa rõ chuyện gì thì tôi đã ngửa đầu ra sau, một cú thiết đầu công danh cho đầu của hắn. Nhân lúc hắn thả lỏng tôi ra, tôi nhanh chóng cướp lấy thanh kiếm của Hà trụ rồi chạy ra xa.

"Đến lúc rồi, ra đi!"

"Hỏa ngục."

Từ phía sau tôi, một ngọn lửa lớn bay đến, đem toàn bộ cơ thể của Tatsukai nhấm chìm trong ngọn lửa như dung nham chết chóc. Ngọn lửa như được tạo nên bởi một vụ nổ lớn, khói lửa bốc lên ngùn ngụt.

"Aaaaa! Đau quá, nhân loại đáng chết, aaahhh!

Người chim biến thành người lửa, cả người Tatsukai đều biến thành một ngọn đuốc lửa cháy không ngừng, ngọn lửa cũng thật kì dị, nó liên tục cháy lớn hơn và không ngừng đem lại thống khổ cho hắn.

Nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội, tôi lùi xa về sau, đôi mắt tím long lanh tràn ngập hình ảnh thiêu sống trước mặt, một thứ gì đó nhen nhóm trong người.

Tôi không sợ lửa, nhưng lửa này khiến tôi bất giác cảm thấy sợ hãi, nó thiêu sống Tatsukai nhưng tôi dường như cảm nhận được nó cũng đang đốt cháy tôi.

Vấp chân ngã xuống đất, bỗng dưng tôi cảm thấy cổ chân mình nóng rát, đem đến sự đau đớn như đốt cháy da thịt. Nhưng khi nhìn xuống, chẳng có gì cả, không có thứ gì động chạm vào chân tôi, cái cảm giác nóng rát vừa rồi cũng biến mất.

Tôi sờ tay lên chân, cảm giác thật chân thật, cứ như chân tôi thật sự đã bốc cháy và nó đau kinh khủng, cứ như tôi đã từng bị như vậy trước đây vậy.

"Đừng mất cảnh giác, hắn vẫn chưa chết."

Giọng nói kéo tôi trở về với hiện tại, tôi giật mình ngẩng đầu lên, Tatsukai dù đã bị đốt cháy đến không thể nhìn thấy rõ, nhưng có một điều chắc chắn mà hắn chưa chết. Cơ thể bị lửa bao phủ, lê lếch thân mình đi qua đi lại một cách bất thường.

Cầm kiếm đứng dậy, ngọn lửa đã khiến tên người chim đó gặp trở ngại lớn về năng lực chiến đấu và tầm nhìn, tôi chỉ việc cắt đầu hắn thì mọi chuyện liền êm ắng.

"Hơi thở của băng, nhất hình: Băng Khởi."

Đặt dấu chấm hết lên Tatsukai, chỉ với hai nhát kiếm đơn giản, cơ thể Tatsukai cứng đơ rồi ngã bịch xuống đất, cái đầu bị cháy đen không thể nhận dạng lăn lóc sang một bên, và cái thân hình cùng đôi cánh cũng bị cháy khô đến không còn gì.

Tôi đã giết được kẻ thù đầu tiên, nhưng nó hoàn toàn nhờ nào ngọn lửa bất ngờ xuất hiện và sự giúp đỡ từ giọng nói thần bí. Suy cho cùng, tôi vẫn chưa sẵn sàng đối kháng kẻ thù mạnh mẽ như vậy, tôi vẫn còn rất yếu ớt.

Sau khi Tatsukai chết, ngọn lửa như ma quỷ kia cũng dần thối lui và biến mất, để lại một cái xác khô bị cháy đen. Tôi bước đến dần cái xác, chỉ mới vài phút trước hắn còn ngả ngớn với tính cách biến thái của mình, giờ đây chỉ còn là một cái xác cháy khô cùng cái đầu đứt lìa.

Tại lúc này, một con bướm có vẻ ngoài một màu đỏ tươi như máu xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi kinh ngạc nhìn chằm con bướm đang lượn lờ trước mặt tôi.

"Con bướm này.......trông quen quá."

Hình như tôi đã từng nhìn thấy nó trước đây, bởi màu sắc của nó quá chân thật và rất đặc biệt. Chưa kể làm sao lại có một con bướm xuất hiện ở đây, chẳng lẽ linh hồn của tên người chim biến thái kia hóa thành?

"Là tôi đây, tôi là Hồng Điệp, không phải Đại Ưng."

Hồng Điệp tựa như bất mãn đập cánh huỳnh huỵch, nó phát ra tiếng nói giống hệt giọng nói xuất hiện trong đầu tôi. Tôi trợn mắt nhìn Hồng Điệp, vẫn chưa tiêu hóa được thông tin vừa nhận được.

Tôi hơi run chỉ vào Hồng Điệp "Ngươi vừa nói sao?"

Bay quanh người tôi một vòng, Hồng Điệp đập mạnh hai cánh bay lên cao, sau đó hạ thấp xuống bay trước mặt tôi.

"Đúng vậy, chủ nhân."

Sau đó không nói tiếng nào, Hồng Điệp bay về phía cái xác của Tatsukai, tôi tò mò tiến lại gần xem thử. Chỉ thấy một hào quang màu đỏ hiện ra, một tia sáng chói mù mắt phọt ra từ cái xác cháy đen của Tatsukai, tôi giật mình mở to mắt nhìn.

Đó là một viên đá tròn xoe màu vàng nhạt, bên trên viên đá có các đường vân tuyến lấp lánh tỏa sáng, đồng đều và thu hút.

'Viên đá' bay lơ lửng trước mặt tôi, từ nó tôi có thể ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn sự thèm thuồng, tuy nhiên vẫn có mùi máu tanh dù rất nhạt. Tôi đưa tay đón nhận lấy 'viên đá', như có linh tính, nó đáp nhẹ lên tay tôi và nằm yên bất động trên đó, tôi trố mắt nhìn 'viên đá' thần kì trên tay của mình.

Cục đá gì thế này?

"....."

Hồng Điệp im lặng thở dài một hơi, tà tà bay ngang vai tôi.

"Đó là yêu đan, chủ nhân của tôi. Chỉ cần ngài ăn nó, sức mạnh của ngài sẽ được tăng lên rất nhiều."

Tôi liếc nhìn Hồng Điệp, sau lại nhìn 'viên đá', tôi cầm nó lên trước mặt, xoay nó vài vòng rồi mím chặt môi một lúc.

Hồng Điệp là giọng nói thần bí trong đầu tôi, nhờ có nó mà tôi đã thoát chết trong gang tấc, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi một lần tin tưởng nó và nuốt cái thứ gọi là yêu đan này vào dạ dày của mình?

"......"

Chà, đó là một quyết định khó khăn, tôi có nên tin tưởng nó thêm một lần nữa, hay nó sẽ cho tôi thưởng thức một cú tạt ngoạn mục?

Ở một bên ngắm nhìn, Hồng Điệp vỗ cánh bay bên cạnh tôi, một câu mở miệng cũng không nói thêm nữa. Tôi suy nghĩ một lúc, thấy đây cũng không hẳn là chuyện tệ hại, vì thế, tôi sảng khoái bỏ yêu đan có mùi thơm và hơi máu kia bỏ vào miệng.

Yêu đan vừa vào miệng, không giống như trong tưởng tượng, một viên kẹo to tướng cần chút thời gian để nuốt trọn. Nhưng có lẽ chẳng cần, bởi khi vừa vào miệng, ngay tức khắc nó như biến thành chất lỏng đặc sệt rồi bốc hơi chạy tọt xuống dạ dày.

Tôi ngơ ngác chép miệng, không hề có chút hương vị như mùi thơm của nó, tưởng chừng như tôi chẳng bỏ thứ gì vào mồm vậy, thật kì lạ.

Sự kì lạ này nhanh chóng được thay thế bằng sự kinh ngạc, tôi ngạc nhiên khi nhận ra cơ thể tôi tràn đầy sinh lực, cảm giác như được bay lơ lửng vậy, nhẹ nhàng như vừa được sinh ra một lần nữa.

Băng lực đã lớn mạnh hơn, tôi có thể cảm nhận được từng trận dao động bên trong cơ thể, kể cả sức mạnh vật lí của tôi cũng tăng lên đáng kể, khi mà tôi cầm thanh kiếm của Hà trụ một cách thuận tay hơn.

"Wow, thật tuyệt vời!"

Tôi không kìm chế được thốt lên một tiếng, một 'viên đá' nhỏ nhoi vậy mà lại có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn theo một hướng khác biệt. Bằng cách nào đó, tôi đã hấp thụ thành công một thứ nào đó bên trong cơ thể một của một sinh vật được gọi là Đại Ưng.

Tôi quay lại nhìn Hồng Điệp, tự nhiên khoe khoang về sức mạnh mà tôi có được từ chiến lợi phẩm.

"Nhìn này, ta đã mạnh hơn một chút rồi, có lẽ ta đã sẵn sàng cho một cuộc chiến kế tiếp đấy."

"Tôi rất mừng khi thực lực của ngài lại tăng thêm, nhưng để có được những thứ này, vẫn còn một quãng đường rất dài phía trước."

Giọng nói của Hồng Điệp trở nên nghiêm túc hơn, khiến tôi cũng không thể mở miệng tự kiêu thêm một chút nào nữa. Tôi biết những chuyện này sẽ không bao giờ là dễ dàng, tôi đã phải nhờ đến sự giúp đỡ từ Hồng Điệp để níu kéo mạng sống của mình.

Tôi cũng biết ơn Hồng Điệp đã để tôi có cơ hội được trở nên mạnh mẽ hơn, chắc chắn phía sau tên Đại Ưng này sẽ còn rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ và kì quái hơn, để ngăn chặn việc bản thân bị tập kích bất ngờ như này, tôi sẽ phải cố gắng hơn nữa để tiễn chúng trở về với cát bụi.

"Ta biết rồi, ngoài tộc Đại Ưng ra thì chắn chắn vẫn còn những chủng tộc mạnh mẽ hơn. Trước khi giáp mặt với chúng, ta cần nâng cao nguồn lực lên một tầm cao mới."

Nhìn thẳng vào Hồng Điệp, tôi thề sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ nữa, vừa chiến đấu để tìm kiếm sức mạnh bất khả chiến bại, vừa đủ mạnh mẽ để có thể sóng vai cùng đồng đội và các vị tiền bối, cùng sư huynh Kaigaku chung tay chém bay đầu lũ quỷ.

Chỉ nghĩ thôi là tim đã đập loạn nhịp rồi, tôi háo hức nắm chặt tay, Hồng Điệp chỉ biết im lặng và vỗ cánh.

"Đó là một ý chí rất tuyệt vời, thưa chủ nhân."

Hồng Điệp liếc nhìn cái xác khô của Tatsukai, đôi mắt to tròn của nó mở to.

"Xin phép ngài để tôi được dọn dẹp đống rác rưởi này."

Nhìn xuống Tatsukai, tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, dù sao cái xác ấy đối với tôi chẳng có mấy phân hào, đúng hơn là chẳng bằng một xu nào. Nếu Hà trụ trở về và phát hiện ra trong vườn của cậu ta xuất hiện một cái xác khô, tôi chẳng biết vẻ mặt của cậu ta sẽ ra sao đâu.

"Tự nhiên."

Hồng Điệp khẽ gật đầu, sau đó thân hình nó bỗng đột nhiên to lên một cách phản khoa học, tôi lùi về sau ngơ ngác nhìn một Hồng Điệp giờ nhìn như một con quái thú khổng lồ. Đặc biệt hơn là, cái miệng siêu to siêu khổng lồ của Hồng Điệp khiến tôi thiếu chút đã ôm mặt bỏ chạy.

Ôi chúa ơi, cái quái gì thế kia?!

Mở rộng cái miệng khổng lồ ra, từ đó phát ra một tiếng rít khe khẽ rồi một nơi ngậm lấy cái chân của Tatsukai, kéo hắn bay lên rồi đớp thẳng vào miệng.

Chẹp chep! Một bữa ăn bị cháy nhỉ?

Sau khi 'hấp thụ' thành công Tatsukai, Hồng Điệp biến trở lại làm một con bướm vô hại, nó bay đến trước mặt cái con người đang bị đóng băng gần đấy.

Giọng nói như gió xuân mát mẽ và dào dạt cảm giác nhẹ nhàng đung đưa hòa vào làn gió.

"Đã xong, thưa chủ nhân."

"......"

Được rồi, tôi vừa trải qua một cuộc chiến với một con chim biến thái muốn sủng hạnh tôi, sau đó chứng kiến lửa trại với quy mô hơi bị lớn, ăn một 'viên đá' như cục vàng. Và bây giờ, một con bướm khổng lồ với cái miệng tầm cỡ đã 'dọn sạch' cái xác như đang thưởng thức một miếng bánh cháy khét.

Tôi thấy tôi khá ổn......

Được rồi, nó không thật sự ổn như tôi nghĩ.

Tôi lắc đầu và cố làm như không thấy chuyện gì vừa diễn ra, Hồng Điệp cũng không có ý định giải thích những gì nó vừa làm. Bản thân nó hóa thành một tia sáng nhỏ màu đỏ đậm, chậm rãi bay đến gần cổ tôi, cho đến khi nó hoàn toàn nhập vào cơ thể tôi.

Đưa tay sờ vào cổ, một hình săm con bướm đỏ xuất hiện ở bên trái cổ, lẳng lặng nằm đó và tôi thề rằng Hồng Điệp với tôi bây giờ như chung một cơ thể.

"Ít nhất mọi chuyện cũng đã ổn."

Có thể là vậy.....

"Ayame-san."

Một giọng nói thân thiết vang lên, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người mà tôi đã từng nghĩ rằng đó là chúa cứu thế của cuộc đời mình. Mặc dù cậu ấy xuất hiện hơi muộn, nhưng điều đó cũng khiến tôi rơi nước mắt.

Tôi vứt thanh kiếm của Hà trụ sang một bên, cả thân hình nhỏ nhắn chạy lao về phía người kia.

"Aoi-san."

Tôi chạy băng về phía Aoi, sẵn sàng cho một cái ôm nồng cháy dành cho người bạn hơi khó tính ở Điệp phủ. Nhưng trước khi tôi có thể nhào vào vòng tay vững chắc của Aoi, tôi đã đâm sầm vào một người có thân hình cứng cáp.

Tôi xoa lấy mũi đỏ ửng vì đau, tức giận muốn mắng tên không có mắt nào chắn đường của tôi. Tôi ngước lên và bất chợt im lặng, tôi đổ mồ hôi hột nhìn cái người đang đứng trước mặt mình, Aoi từ phía sau nghiêng đầu nhìn tôi cười một cách bất đắc dĩ.

"Cậu có vẻ đã hoàn tất việc chuẩn bị rồi nhỉ? Cậu chắc hẳn đã sẵn sàng cho một chút 'hoạt động nhỏ' của chúng ta?"

Hà trụ liếc nhìn tôi từ trên cao, dễ dàng nắm lấy cổ áo tôi rồi lôi đi, đôi mắt tôi ngơ ngác nhìn Aoi đang dần khuất khỏi tầm mắt mình, hình như Aoi đang vẩy tay với tôi.

Nghĩ đến cái 'hoạt động nhỏ' của Hà trụ, tôi cảm thấy tôi sẽ phải trải qua một trận chiến mệt mỏi và lao lực hơn, tôi chắc chắn rằng mình sẽ phải trở về Điệp phủ và nằm liệt trên giường vài tháng.

"Buông tôi ra, tôi chưa sẵn sàng cho điều đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com