Kimetsu No Yaiba Huong Hoa Tu Dang
Lần đầu tiên tôi gặp ngài Oyakata là ở Điệp Phủ. Ngài Kagaya mang theo con trai của mình tới thăm bệnh, mang theo lá thư của đồng bạn đã mất gửi cho tôi. Trong số hơn mười người tham gia nhiệm vụ, tôi là người duy nhất sống sót.Sau đó, tôi tiếp tục ở Điệp Phủ tập bước đi nhiều tháng trời. Tôi bất chợt nhớ tới ngày đầu tiên mình bắt đầu sinh sống và làm việc trong dinh thự. Gần sát tường và bàn làm việc đặt một giá kim loại nặng nằm ngang để có thể dựa vào mỗi khi muốn ra ngoài hay vào phòng. Đằng sau tấm phản là góc phòng nhỏ, xếp sẵn chăn đệm vô cùng gọn gàng.Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là phu nhân Ubuyashiki Amane đã đích thân tới hướng dẫn công việc và giới thiệu sổ sách. Không biết lúc ấy tôi có làm gì thất lễ không. Nếu có, chắc phu nhân cũng không để tâm.Tưởng rằng sẽ có nhiều người hơn nhưng hóa ra dinh thự của ngài Oyakata chỉ có các Trụ và vài thành viên của Ẩn tới, tôi nhận ra mình làm quá nhiều bánh ngọt. May mà trùng hợp là hôm nay cũng diễn ra Hội nghị của Đại Trụ...Dinh thự thân thuộc mà tôi gắn bó vài năm đã nổ tung trong đêm.Đúng như kế hoạch.Giá như tôi không phát hiện ra khoản tiền đáng nghi trong sổ sách, có lẽ tôi cũng sẽ không trở thành một trong những người hiếm hoi biết được kế hoạch của ngài ấy.Tuy rằng, bây giờ, tôi lại có thể chạm vào thanh kiếm bên hông và lắng nghe thanh âm của quạ truyền tin lần nữa."Quạ. Thượng Huyền Nhất đã chết. Hà Trụ Tokito Muichirou và kiếm sĩ Shinazugawa Genya hy sinh. Nham Trụ Himejima Gyoumei và Phong Trụ Shinazugawa Sanemi đang di chuyển."Tôi đứng thẳng lưng, hít thật sâu và lặng lẽ siết chặt vỏ kiếm. Cựu Viêm Trụ Rengoku Shinjurou - cha của Rengoku - bỗng lên tiếng:"Thực ra nhóc cũng không cần đến đây. Có hai bọn ta là được rồi."Tôi từng gặp tiền bối lúc ngài còn là Đại Trụ. Dáng vẻ của ngài lúc ấy thật đáng ngưỡng mộ, nhất là khi triển khai Hơi thở. Tuy quan hệ của họ có phần suy sụp nhưng Rengoku vô cùng yêu mến cha mình. Từ tận đáy lòng, tôi thật sự ghen tỵ với cậu ấy. Cựu Âm Trụ Uzui Tengen điều chỉnh tư thế ngồi, nghiêm túc bênh vực tôi:"Không sao. Càng nhiều chiến lực càng tốt. Nếu cô nhóc không bị thương thì có thể đã lên làm Minh Trụ rồi."Tôi mỉm cười đáp lời:"Cảm ơn hai vị, nhưng tôi đã hứa với ngài Kagaya và phu nhân. Từng là kiếm sĩ, tôi muốn ở lại đây đến tận giây phút cuối cùng."Dù không tận mắt chứng kiến, tôi chính là kẻ nhẫn tâm để người cha đáng kính của mình ra đi. Một kẻ tàn tật như tôi, thậm chí còn không thể chạy trên chiến trường giúp đỡ, chỉ mong rằng mình có thể dùng hết sức lực bảo hộ những người ở lại.Trong phòng, đột nhiên có tiếng ồn ào. Tôi nghe thấy ngài Kanata lớn tiếng nói: "Bình tĩnh lại đi, ngài Oyakata. Xin hãy đưa ra mệnh lệnh tiếp theo. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com