TruyenHHH.com

Kimetsu No Yaiba Canh Buom Khuyet

"....Thế này là thế nào đây?"

Shinobu hạ tông giọng xuống hết mức có thể, hỏi Uzui.

Kế hoạch ban đầu là giả vờ thi vật tay và để cho Tomioka thắng, khiến cho anh ấy vui lên - theo suy nghĩ của họ, có thể anh ấy còn cười nữa chứ.

Kết quả, Tomioka bị Himejima đánh bại ngay tức khắc và thậm chí còn thua Uzui, Shinazugawa và Rengoku liên tiếp sau đó.

Không bàn về thể chất khác biệt của Uzui, thể chất của Shinazugawa và Rengoku cũng không khác là bao. Cuối cùng Tomioka chỉ thắng được Mitsuri, 1 cô gái, mà điều đó thì chẳng đáng để ai đó cười nổi cả.

Shinobu liếc nhìn về phía Tomioka ngồi với vẻ mặt trống rỗng.

"Anh Uzui, sao anh lại thắng cơ chứ?"

Shinobu nhẹ nhàng hỏi thêm, Uzui vừa gãi cổ vừa nôn nóng đáp:

"Tôi không có sai. Chỉ tại anh già Himejima thắng ngay từ đầu, thì sao tôi lại phải cố tình thua làm gì cho mệt?"

"Cả anh Himejima nữa, anh đã làm gì thế?"

Shinobu quay sang hỏi, Himejima chỉ lầm bầm với cá giọng trầm:

"Tôi thấy cuộc vật tay này thực sự là có mục đích này..."

"Anh... không biết hả?"

"...Nam mô"

Himejima lặng lẽ chắp tay và ngẩng đầu lên trời cầu nguyện.

Nếu là thế - vậy thì tại sao anh lại gật đầu nghiêm tưc khi nghe Uzui gọi vậy hả?

Nội tâm gào thét, Shinobu chỉ biết ôm đầu bất lực. Lúc đó, Uzui từ đằng sau nhẹ nhàng đặt khuỷu tay lên đầu cô và và nói như thể toàn bộ sự việc không phải lỗi của mình:

"Đừng buồn vì bị ở chót bảng nhé, Kocho!"

"Tôi chỉ đang hoang mang thôi, tôi không buồn vì điều đó đâu"

"Nhưng mà cô yếu như sên hà. Cô không nghĩ nếu tập luyện nhiều hơn thì sẽ tốt hơn sao? Cánh tay mềm mại thế kia để làm gì?"

"Trong trận chiến không chỉ phụ thuộc vào mỗi sức mạnh cơ bắp thôi đâu, anh Uzui ạ"

Sự tức giận lên đến tận tay Shinobu và cô mỉm cười gạt tay Uzui ra. Rồi Mitsuri dựa sát vào cô một cái uỵch.

"Không sao đâu Shinobu. Tiếp theo là tới lượt chị!"

Dù chỉ nói nhỏ, nhưng Shinobu vẫn cảm thấy Mitsuri đang tràn đầy nhiệt huyết.

"Chị Kanroji".

"Chị thích làm việc này lắm. Và chị rất giỏi trong việc chọc cho mọi người cười. Shinobu chứ để việc này cho chị".

Nói xong, Mitsuri dùng tay vỗ vào bộ ngực đầy đặn của mình.

Khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt sáng loé lên niềm vui, Mitsuri đang tràn đầy sự tự tin - cô ấy như hiện thân của sự tự tin vậy.

"Cứ mỗi lần mấy đứa em trai của chị lên cơn ăn vạ, chị luôn là người chọc cho chúng nó cười. Chắc cũng phải đến hàng tá lần rồi đấy!"

"Lên cơn ăn vạ... ấy hả?"

Một cụm từ kì lạ khiến Shinobu cau mày.

(Đúng rồi, mấy đứa em trai của chị Mitsuri có vẻ như—)

Một linh cảm xấu trỗi lên trong Shinobu, cô nhớ lại số tuổi mà đám nhỏ mà Mitsuri trước đó có nói đến.

"Anh To-mi-o-kaa!"

Tuy nhiên, Mitsuri đã bước đến bên cạnh Tomioka. Và rồi—

"Cù lét, cù lét, cù lét, cù lét, cù lét~~~~!"

Mitsuri đưa tay về phía Tomioka và cù vào phần eo của anh.

"Đầu hàng chưa? Đầu hàng chưa? Nếu chưa đầu hàng thì tôi tiếp tục cù lét đó nha~~!"

".........."

"Cù lét, cù lét, cù lét, cù lét nè~~~~!"

(Chị Kanroji...)

Khuôn mặt Shinobu vô thức hiện lên một ánh mắt xa xăm.

Bị cù lét thì chắc chắn hầu hết ai cũng đều bật cười, nhất là trẻ con.

Nếu là Tanjiro, Inosuke hay những người khác thì chắc chắn họ sẽ cười lớn cho coi. Inosuke sẽ còn tức giận nói rằng: "Thôi đi, mi đừng làm tao cảm thấy ấm áp với lâng lâng hộ cái!". Còn Zenitsu thì sẽ lăn lộn và kêu lên: "Áaaa!! Hạnh phúc quá đi!".

Tuy nhiên, phía bên kia về hình thức lại là một nam giới trưởng thành cơ.

Và đó chính là Tomioka—

"Ah... xin, xin lỗi".

Đúng như dự đoán, Tomioka không những không cười mà còn nhìn trông rất khó chịu - à không, trông rất hoang mang mới đúng. Thấy vậy, Mitsuri bỗng tỉnh lại, hai tai với mặt đỏ bừng rồi quay về chỗ của mình với khuôn mặt chán nản.

"...Tôi, xin... xin lỗi.... Tôi muốn có cái lỗ nào để chui xuống ngay và luôn quá...."

Mitsuri cảm thấy xấu hổ đến mức muốn khóc. Iguro nhanh chóng đứng ra dỗ dành.

"Tomioka!!! Ngươi không có chút nhân tính nào trong người hả!!?"

Iguro trừng mắt giận giữ nhìn Tomioka đầy thù hằn.

"Ngươi thậm chí còn chà đạp lên những nỗ lực của Kanroji nữa!! Suốt đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!!"

Iguro tức giận đến nỗi giọng run hết lên, gân xanh nổi lên khắp mặt.

Thấy Iguro có vẻ như sẽ rút kiếm ra bất cứ lúc nào, chuyện làm Tomioka cười có vẻ như đã được đẩy lên trên tận trời xanh.

Ngay sau đó, cánh cửa khung giấy đột ngột được mở ra, tạo ra một âm thanh phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Không sao hết! Iguro! Kanroji! Việc còn lại cứ để tôi!"

Người xuất hiện sau cánh cửa là Rengoku Kyojuro. Không biết anh ấy rời khỏi phòng họp từ khi nào nữa.

Anh bước vào phòng với tinh thần phấn chấn, trên đầu đeo một cặp kính. Thấy anh ấy như vậy, Shinobu cảm thấy choáng váng một chút.

"Tomioka! Anh có thấy cặp mắt kính của tôi đâu không? Tôi tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu!"

"...Trên đầu cậu đấy."

Tomioka nhẹ nhàng nói.

"Rengoku, mắt cậu không những bị hỏng mà đến cả đầu cũng có vấn đề à?"

Rengoku đứng hình một lúc.

"Ừm!"

Sau khi thốt lên một tiếng khoan thai...

"Không được rồi!"

Rengoku đột nhiên hét lớn.

"Có bao nhiêu ngườu đi chăng nữa cũng không thể làm Tomioka cười được đâu!"

(...Không phải đâu anh Rengoku à, ngay cả tôi còn thấy cách này rất nực cười.)

Shinobu kìm nén cơn tức giận mà phản lại.

"Anh đội kính ngay từ đầu rồi hả?"

Shinobu hỏi.

"Không, tôi có thể nhìn rõ mọi thứ từ 1,8m đấy! Việc này thì tôi bỏ cuộc!"

Rengoku đáp lại với nụ cười rạng rỡ không ngờ.

Mặc dù trò đùa mà anh chuẩn bị lộn xộn hết lên cả, nhưng anh ấy có vẻ không mấy quan tâm. Thêm nữa lại còn là người không biết ăn nói nhẹ nhàng.

Rồi có vẻ là chỉ còn Iguro, Muichiro, Himejima, Shinazugawa và Shinobu. Nhưng Iguro thì ghét đặc Tomioka, nên sẽ không có chuyện anh ấy làm Tomioka cười đâu. Muichiro thì ngay từ đầu không có hứng thú trong khi Shinazugawa thậm chí còn cóc thèm quan tâm.

Himejima cũng bảo rằng: "Không biết cách làm cho người ta cười", thế nên cũng chẳng thể nhờ vả được.

Shinobu nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi của Tomioka.

Ảnh thật sự cười được hả? Lúc cái ý nghĩ cọc cằn ấy nảy lên đầu, Shinobu bất chợt nảy ra một suy nghĩ. Cô "Ah!" lên một tiếng.

Không không. Neê mà chỉ làm anh Tomioka cười thôi thì đến cả anh Shinazugawa còn có thể làm được.

—Ảnh vẫn còn đó.

Trước đó, Shinobu đã từng thấy nụ cười mê đắm của Tomioka.

Lúc đó là ảnh đang ăn...

Sau khi kiểm tra toàn bộ phòng họp, Shinobu tiếp cận Shinazugawa đang mất kiên nhẫn, trông anh ấy như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Anh Shinazugawa, anh Shinazugawa."

"Hả? Gì?"

Mặc cho đồng nghiệp trừng mắt đỏ ngầu nhìn, Shinobu vẫn ghé sát tai anh và thì thầm:

"Cá hồi hầm củ cải đó! Anh Tomioka rất thích món cá hồi hầm củ cải."

"Hả?"

"Ăn món đó kiểu gì chắc chắn anh Tomioka cũng sẽ cười cho coi."

Dù Shinobu vẫn nở nụ cười trên môi, Shinazugawa vẫn trừng mắt giận đư nhìn như muốn đồ sát người ta.

"Cô đùa à?"

"Sao được? Tôi đâu có đùa, đây là sự thật. Thế nên anh hãy mời anh Tomioka đi ăn cá hồi hầm củ cải đi."

Đối mặt với Shinobu, người thì thầm nãy giờ, Shinazugawa nổi đoá, hét lên:

"Hảảả??? Tại sao tao lại phải làm việc này?! Kocho, sao cô không tự mình đi mời hắ—"

"Tất cả là vì ngài Chúa Công!"

Shinobu tung chiêu cuối khiến cho Shinazugawa câm lặng.

Nhân lúc đó, Shinobu nói tiếp.

"Cứ thử nghĩ đi, anh Shinazugawa. Nếu như anh thành công làm anh Tomioka cười, anh sẽ không biết ngài Chúa Công sẽ vui mừng đến mức nào đâu. Chắc chắn ngài ấy sẽ mỉm cười và nói với anh rằng: "Cảm ơn cậu, Sanemi. Cậu đúng là một đứa trẻ tuyệt vời." Cho coi"

"Ưm.."

Shinazugawa tròn mắt.

Anh ta im lặng một lúc rồi quay đầu về phía Tomioka. Shinobu cũng vậy.

Chẳng rõ là Tomioka đang nhìn cái gì và chẳng ai đoán được anh ta đang nghĩ gì qua cái biểu cảm ấy. Có lẽ vì thế mà khiến người khác tưởng là anh ấy đang coi thường họ, nhưng anh không hề có ý định vậy.

Đúng là chỉ cần nhìn mặt của Tomioka thôi là hai tay của Shinazugawa đã run lên bần bật và nổi các mạch máu lên hết.

Tuy thế—

"Ê.... Ê, Tomioka."

Chắc là nhận ra ý muốn của ngài Chúa Công, người mà anh rất kính trọng và coi như là người cha của mình thì cuối cùng Shinazugawa cũng mở lời.

Anh tức giận đến nỗi run rẩy, giọng cao vút lên, nói lắp ba lắp bắp, nhếch mép cười nhạt. Thật đáng khâm phục.

"Lát... lát nữa mày có muốn đi ăn cá hồi hầm củ cải cùng tao không?"

"Không."

Tomioka ngay lập tức đáp lại một câu xanh rờn.

(Anh Tomioka, anh thật là—)

Shinobu nhắm mắt lại.

Âm thanh như vỡ mạch màu từ Shinazugawa lại nghe rõ đến không ngờ.

"Vừa nãy tôi ăn cá hồi hầm củ cải rồi."

Tomioka định nói tiếp nhưng lại bị tiếng la hét như mãnh thú của Shinazugawa lấn át hết...

*

"Hoá ra sự việc là vậy ạ?"

"Ừ."

Nhìn Tanjiro lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên, Tomioka nhẹ nhàng gật đầu.

Tanjiro rời mắt khỏi Tomioka. Đây là lần đầu tiên cậu nghe kể về các Trụ cột tương tác với nhau.

Và còn có cả anh Rengoku nữa. Nghĩ đến bóng dáng của con người tràn đầy năng lượng ấy, một cảm giác ấm áp nhen nhói bao trùm khắp lồng ngực của Tanjiro.

(Lần sau mình nên viết thư kể chuyện này cho Senjiro mới được.)

Lúc Tanjiro nghĩ vậy thì Tomioka nói khẽ:

"Giờ nhớ lại chuyện này, anh vẫn không biết tại sao Shinazugawa lại nổi giận đến vậy."

Tanjiro nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi vỗ hai tay lại với nhau.

"Chắc là anh Shinazugawa rất muốn đi ăn cá hồi hầm củ cải với anh đấy, anh Tomioka!"

"Shinazugawa... muốn đi ăn với anh hả?"

Tanjiro vẻ hơi bối rối.

"Vâng, anh ấy khó chịu là vì anh từ chối đấy!"

"Anh hiểu rồi..."

Sau khi nghe Tanjiro suy luận, Tomioka duy nghĩ một hồi rồi đáp:

"Thế thì sau khi dùng Ohagi để làm lành xong, lần sau anh sẽ mời Shinazugawa ra ngoài với hỏi xem có muốn đi ăn cá hồi hầm củ cải cùng nhau không."

"Ý kiến hay đó ạ! Hai anh chắc chắn sẽ thân thiết với nhau hơn!"

Tomioka mỉm cười, chứng minh cho sự thành công của Tanjiro. Sự vui vẻ hiện lên mờ nhạt trên khuôn mặt của anh.

Thấy nụ cười mờ nhạt bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt ấy, Tanjiro cũng vui lây.

Anh Tomioka giờ đây chắc sẽ hoà hợp với mọi người hơn—

Cậu mong đến một ngày rồi anh ấy có thể nở một nụ cười với các Trụ cột khác.

Dù Tomioka là người vụng về và ít nói, nhưng anh thực sự rất tốt bụng. Nếu như được đồng đội bao quanh, người ta có thể thấy được nụ cười hạnh phúc ấy, hạnh phúc biết nhường nào.

(Mình muốn anh Rengoku có thể nhìn thấy được điều này...)

Không, cậu ấy ước rằng anh Rengoku có thể cười, và cũng như cười cùng với anh Tomioka.

Nhớ đến nụ cười toả nắng của người đã khuất, Tanjiro bỗng chốc không khỏi cảm thấy cay cay mũi.

"Tanjiro! Sắp bắt đầy rồi đấy!"

"Rõ!"

Nghe người đàn anh thúc giục mình, Tanjiro sụt sịt và nhanh chóng đứng dậy.

Bất kể lúc nào, cậu phải tập luyện thật chăm chỉ để mạnh mẽ hơn.

Đến lúc.... Không còn ai phải bỏ mạng nữa.

Cảm nhận cơn gió mang theo hương tre tươi mát, Tanjirou nắm chặt lấy tay cầm thanh kiếm gỗ của cậuー

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com