TruyenHHH.com

Kimchay Tau Khong Khu Hoi

Đứa bé đang ngủ say trong nôi bỗng giật bắn mình, đột ngột oà khóc, tiếng khóc xé tan màn đêm tĩnh mịch, đánh thức người đang gà gật bên vành nôi nhỏ. Kim luống cuống tay chân ôm con ra khỏi nôi, hắn vụng về vỗ nhè nhẹ lên lưng thằng bé, hy vọng nó có thể ngừng khóc một chút, nó càng khóc hắn càng rối rắm không biết phải làm sao.

Chay thở dài, em chầm chậm đến gần hai cha con, bàn tay em đặt lên tay Kim, dẫn dắt hắn vuốt ve chỗ nào con sẽ thoải mái.

Sun nhìn thấy Chay liền tủi thân mà khóc to hơn, bàn tay nhỏ xíu vươn ra đòi ba nhỏ mau đến bế con đi.

"Em không ở nhà, anh và Sun phải làm sao bây giờ"

Một lọn tóc xoăn rũ trước vầng trán xinh đẹp của Chay, em không đón lấy con trai từ tay Kim mà chỉ nhẹ giọng hướng dẫn hắn ôm thế nào, đặt tay ở đâu sẽ giúp Sun dễ ngủ hơn. Kim loay hoay một lúc lâu mới dỗ được Sun mới nín khóc và tiếp tục thiu thiu ngủ, hắn không dám thả thằng bé xuống nôi nữa, nhìn dáng vẻ như hắn quyết tâm sẽ ôm nó trên tay cả đêm.

"P'Kim nhớ này, đi ngủ đừng quấn nhiều quần áo lên người con nhé, mồ hôi ra nhiều bé sẽ cảm lạnh"

"Sữa pha bao nhiêu ml nước, bao nhiêu muỗng sữa một lần, nước sôi bao nhiêu độ em đều viết note dán trong bếp đấy, nếu anh không nhớ thì gọi cho P'Pete hoặc anh hai hỏi lại nhé"

"Con khò khè phải mang con đi viện đấy, đừng có chủ quan"

"Con khó hấp thụ lactose, anh đừng cho con uống nhiều sữa quá không con trớ sữa nha"

"Tã vải và bỉm em thường cất trong ngăn lớn ở cái tủ thứ ba, nếu không thấy thì bảo anh hai hay anh Khul tìm cho, nhớ chưa"

Chay khẽ khàng nắm lấy bàn tay bé xíu của con trai, nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng cha vẫn thút thít giữa cơn mơ mà đau như đứt ruột. Sao mà không đau cơ chứ, đây là miếng thịt từ trên người em cắt ra cơ mà, Sun còn bé quá, nó cái gì cũng không hiểu. Cả Kim nữa, Kim cái gì cũng chưa rành rọt, đến ôm con còn cùng tay cùng chân sợ làm rơi thằng bé, người hay đói nhưng không ai mang đến tận mồm thì chả biết đường mà ăn cơm, hai cái người này, bỏ lại họ em chẳng yên tâm chút nào hết. Em thực sự sợ em không ở nhà, Kim sẽ ôm Sun đói chết trong phòng mất.

"Kim nhớ ăn cơm đúng giờ nhé, em dặn Khul mỗi ngày sang nhắc đấy"

"Uống cà phê ít thôi, đi ngủ sớm, đừng làm nhạc cả đêm nữa"

"Nhớ em thì lôi đàn ra mà chơi, đừng làm mấy trò ruồi bu kiến đậu khùng điên khiến mọi người khó xử nghe hông"

"Vậy em đừng đi nữa được không?"

Kim ôm con trai nhích lại ngồi cạnh em và đống hành lý soạn dở còn nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Tóc hắn rối bù xoã loà xoà, râu mọc lởm chởm, nhiều ngày rồi hắn vật lộn với cục bột chỉ biết ăn, khóc và ị tên Sun, căn bản là không có thời gian chăm chút lại cho bản thân, cái nhà này không có Chay là không được mà.

"Nhưng mà em đâu có ở nhà được"

"Cứ như thế này cũng không được à?"

"Chúng ta đâu trốn mãi trong căn phòng tối đen vì kéo rèm này được mãi đâu Kim"

Em cười một cách khổ sở, nhẹ buông nắm tay nhỏ xíu của con trai để xoa đầu ông chồng, tóc thằng chồng em bắt đầu bết lại rồi, mà cũng phải thôi, ba ngày rồi Kim có gội đầu đâu. Sun thiếu hơi ba nhỏ cứ rấm rứt khóc cả ngày, Chay biết nhiều đêm rồi Kim đều ngủ không yên vì bận ôm con suốt từ nửa đêm về sáng, như đêm nay trước khi Chay về lần cuối để dọn nốt đồ cần mang theo.

Kim không nói gì nữa, hắn im lặng ôm con, nhìn kim đồng hồ quay đều trong bóng tối nhập nhoạng, cả hắn và Chay đều hiểu rõ, điều tốt nhất mà hắn có thể làm cho Chay là để em ra đi.

Thằng Khul mang đến cho Chay cả một thùng sữa, anh trai hắn dường như đã quên mất Chay là trai một con rồi, không phải em bé còi xương hồi mới về nhà họ nữa. Để coi, sữa tươi ít đường, sữa dâu, sữa chuối, à bên dưới thùng sữa còn có cả bánh ngọt, chắc Khul sợ trên đường đi Chay sẽ vì lười mà không ăn gì, sợ em đói. Porsche là người thứ hai sau Khul đưa Chay đồ dùng thiết thực, anh hai chuẩn bị cho em rất nhiều quần áo, đông có hè có, màu sắc trung tính, còn tri kỷ kẹp theo một cuốn album chụp đầy ảnh của Kim và Sun cùng ảnh cả nhà Theerapanyakul, Kim cá chắc ảnh của lũ vệ sĩ cũng sẽ được nhét vào chung, tất cả mọi người sẽ đồng hành cùng Chay trên quãng đường tiếp theo.

May mà Khul không gửi đống quần áo sặc sỡ dị hợm của nó cho Chay, thế thì cái vali của Chay không đủ nhét hết đồ mất thôi.

"Thật là, mọi người cứ làm như thể em bị lưu đày ấy"

Kim nghĩ, hắn thấy được nước mắt trong mắt Chay. Nếu có thể, chẳng ai muốn rời đi, nếu có thể, hắn tình nguyện Chay mỗi ngày về tranh sữa tranh bánh với anh trai hắn thay vì thấy thằng Khul bảo Pol vác đến đống bánh và sữa với đôi mắt ướt nhèm đỏ hoe.

Vợ bé nhỏ của hắn đã tìm được cách nhét thùng sữa, bánh cùng đống quần áo vào vali mà ít chiếm diện tích nhất có thể. Em cố gắng nhét thêm cây ukulele vào trong vali vì cây guitar quá cồng kềnh để mang theo khi lên tàu với quá nhiều hành lý, và may mắn, vẫn còn chỗ để nhét nốt mấy thứ gấu bông với cả máy ảnh linh tinh mà Vegas, Macau và Pete đưa đến. Đến đoạn quà của thằng Kinn thì cả hai cùng bật cười, thằng Kinn tặng Chay hẳn cái thẻ đen, Kim cảm thấy thằng anh đang cố ý đâm chọt hắn rằng hắn nghèo hơn nó.

"Em nghĩ cái này em có thể để lại cho Sun, thế là anh không cần lo tiền học phí của con rồi"

Trên thực tế, dù có Kinn cho thẻ hay không thì Kim cũng chưa từng phải lo lắng chuyện không có tiền đóng học phí cho con, hắn cũng giàu mà.

Bốn giờ sáng rồi, Sun đã ngủ say, Chay quẳng nốt món quà của Kinn vào vali rồi đóng lại, em đứng dậy, duỗi chân tay và nói em phải đi rồi.

"Á, vé tàu của em đâu nhỉ?"

Cuối cùng là Kim tinh mắt nhìn thấy tấm vé tàu bị vali của em đè lên, chuyến tàu hắn tạm thời chưa có tư cách cùng em bước lên.

Kim bế theo con trai, đi song song với Chay trên đường ray trải sỏi, hai bên đường mọc đầy hoa lau trắng, Kim ngỡ họ đang xuyên qua một đầm lầy mênh mông. Bánh xe cà trên những hòn sỏi kêu lọc cọc, Chay khó khăn kéo cái vali quá cỡ đi về phía trước, Kim muốn giúp em nhưng em trừng mắt bảo hắn ôm con trai cho đàng hoàng là được rồi.

Sương trắng bắt đầu phủ xuống hai bên đường, trên con đường vắng lặng chỉ có gia đình nhỏ của họ lặng lẽ đi về phía trước.

"Tiễn thế này là được rồi, anh mang con về đi"

Bước chân của Kim không dừng lại, hắn vẫn bế Sun đi phăm phăm về phía trước mặc kệ tín hiệu xua đuổi của Chay.

"Anh cứ đi theo em đấy thì sao"

"Kim à về đi..."

Chay khó xử nhìn hắn, em nhón chân hôn Kim, rồi quay sang nhẹ nhàng hôn lên cặp má sữa bầu bĩnh của con trai nhỏ, sương trắng phủ xuống càng lúc càng dày, em đã nghe được trong màn sương vọng đến tiếng còi tàu.

Thời gian cho họ tạm biệt nhau đã hết.

"Nhớ những gì em dặn đấy nhé"

"Chăm con thật tốt"

"Và, yêu bản thân nhiều hơn, phải yêu thay cả phần em nữa đấy"

"Cho em gửi lời cảm ơn đến mọi người nhé, quà của ai em cũng thích hết á"

"Chưa thọ đủ trăm tuổi thì đừng có mò mặt đến gặp em, em đấm đấy"

Kim dần chẳng nhìn thấy em nữa, màn sương đã ngăn cách hắn và em xa xôi nơi hai đầu thương nhớ, Kim biết, Kim luôn biết, phải để em đi. Con trai nhỏ đang nằm trong vòng tay hắn bất chợt khóc ré lên, thằng bé đã thức giấc, nó dường như cảm nhận được ba nhỏ đang rời xa mình và sẽ không quay lại nữa, nó cứ nhìn với vào màn sương trắng khóc thật to. Kim để mặc cho con trai khóc, vì chính hắn cũng đã chẳng thể ngăn nước mắt đang chảy dài lem đầy khuôn mặt lởm chởm râu nhiều ngày chưa cạo của mình.

Hắn nghe thấy được tiếng của hai thằng anh trai dở hơi nhà mình, nghe được tiếng Porsche, tiếng Vegas, tiếng của Pete và lũ vệ sĩ nuôi tốn cơm, rất nhiều người đang gọi hắn. Kim ôm con, thẫn thờ quay lại đường cũ, bên tai tiếng còi tàu đã xa dần, hắn đi giữa biển hoa lau như mộng du, hoa lau trắng trời, trắng cả tầm mắt.

Kim thức dậy trong nắng hạ loang vàng căn phòng của hắn và Chay, con trai hắn đang nằm trong lòng anh cả khóc ỉ ôi như mèo con, mặt thằng Khul cũng đầy nước mắt. Thấy hắn đã dậy, thằng anh lật đật quẳng con cho hắn rồi vừa quệt nước mắt vừa quẳng mình biến mất sau cánh cửa phòng, ở đây cách âm không tốt lắm, hắn nghe Khul khóc oà lên đằng sau cánh cửa.

Hoa lau ngoài cửa sổ đu đưa nhè nhẹ trong gió, nắng đậu lên gò má của Sun, thằng bé thiu thiu ngủ trong lòng cha, Kim nghĩ, hẳn là Chay đã đến ga thiên đường rồi.

Vì hôm nay trời nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com