TruyenHHH.com

Kimchay Better Late Than Never

Cause I wanna stay on your side
Vì anh muốn ở bên cạnh em

Even if the world come crashing down tonight, we'll be fine.
Cho dù tối nay cả thế giới sụp đổ đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn sẽ ổn khi có nhau.

Hold me close and we'll just leave it all behind
Vậy nên người có thể giữ anh thật chặt và chúng ta sẽ bỏ lại mọi thứ phía sau.

Why don't you stay?
Thế tại sao người không ở lại nơi đây?

Why don't you stay - Jeff Satur
(English version)

"Cậu có từng nghĩ mình sẽ nói điều đó với thằng bé chưa?" -Ploy

"Đã" - Kim

"Thế tại sao không làm?" - Ploy

"Tôi không có loại can đảm đó" - Kim

"Wik mà tôi biết không phải người như thế" - Ploy

"..."

"Wik mà tôi biết là người thích làm gì thì làm, không quan tâm đến ai, giờ lại như kẻ mất hồn vì một người" - Ploy.

"Chị không phải tôi" - Kim

"Nếu tôi là cậu, tôi không nói lời xin lỗi mà sẽ nói với thằng bé rằng tôi yêu thằng bé ra sao. Chẳng ai có nhiều lỗi để cậu xin vậy đâu. Hãy ngưng làm những điều vô nghĩa, làm gì đó thiết thực hơn đi" - Ploy

"..."

Sau những lời Ploy nói, Kim mải miết suy ngẫm về những điều đó. Và rồi Kim quyết định sẽ nói ra những lời đó. Anh không muốn phải đau khổ nữa, không muốn đánh mất em nữa.

Trong căn hộ của mình, Kim soạn ra những lời mình muốn bày tỏ, anh đứng trước gương, tập luyện đi tập luyện lại những lời đó.

Ngày tổng duyệt là ngày Kim gặp lại em. Kim mang tâm trạng hồi hộp đi đến Impact Arena, với hy vọng rằng em sẽ cho Kim một cơ hội để làm lại tất cả, để em hiểu Kim đã rất hối hận, suốt thời gian qua không có em, Kim không thể làm được gì cả và được một lần nói ra câu nói mà Kim đã luôn muốn bày tỏ cho em nghe.

Khi đến nơi, Kim dặn Ploy lát nữa hãy đi đâu đó để Kim được ở cùng em. Mọi thứ như dự tính của Kim. Trong căn phòng ấy chỉ có Kim và em, Kim lấy hết can đảm nói chuyện với em, mong chờ em sẽ lưu lại nhưng đâu ngờ, em bỏ đi rất dứt khoát.

Kim nhận ra trước mặt Kim bây giờ không còn là Porchay của năm tháng đó nữa. Nếu là lúc trước, em sẽ ở lại bên Kim, nhìn ngắm Kim và nghe Kim thủ thỉ về mọi thứ trong cuộc sống. Nhưng em của hiện tại khác xưa rất nhiều, em không cho Kim cơ hội đó.

Kim đứng đó một mình, không biết phải làm gì tiếp theo cả. Tâm trí anh hỗn loạn, mọi chuyện đã không như dự tính của Kim. Vì Porchay của Kim hiện như một người quen lạ lẫm, nụ cười ngọt ngào năm ấy giờ chỉ còn trong ký ức mơ hồ của Kim.

Ngày hôm ấy, Kim không dám nhìn vào mặt em lần nữa. Một cảm giác tội lỗi chiếm lấy tâm trí anh, lẽ ra anh không nên khiến em khó xử như thế. Kim cố gắng hoàn thành buổi tổng duyệt thật sớm vì anh nghĩ Porchay có lẽ không muốn nhìn thấy anh thêm giây phút nào nữa.

Trên xe, Ploy nhìn lên kính chiếu hậu.

"Này Wik. Vẫn chưa được sao? - Ploy

"Ừm. Em ấy có lẽ ghét tôi lắm" - Kim

"Tôi thật sự không thể hiểu được. Rõ ràng cậu có thể níu giữ thằng bé mà. Có thể thằng bé sẽ không tha thứ cho cậu hay vẫn không thể về bên cậu, nhưng ít nhất cả hai sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Hoặc cũng có thể thằng bé đang chờ đợi một lời nói từ cậu thì sao, một lời nói chân thành từ trong trái tim của chính cậu. Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết. Chỉ cần nói thôi. Xin cậu đấy " - Ploy

Kim im lặng không đáp lại. Anh chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình. Phải chăng anh đã luôn không nghĩ đến cảm xúc của em? Phải chăng em cũng đang đợi điều gì đó? Phải chăng anh nên cố gắng hơn nữa?

"Ngày mai là ngày làm việc cuối cùng của Porchay. Em ấy dự định sang Châu Âu và...sẽ không trở lại nữa" - Ploy

"Gì chứ?" - Kim

Kim ngờ ngợ ra được gì đó từ thái độ của em hôm nay. À thì ra là thế. Vậy nên em mới cười như thế à.

"Này Ploy. Chị giúp tôi một việc có được không?" - Kim

"Việc gì?" - Ploy

"Kịch bản" - Kim

-------

Nay hít ke hơi nhiều, xém quên mất phải đăng chương mới 🤦

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com