Kim
Bầu trời quang đãng giờ đây cũng bị vùi lấp bởi hàng vạn bông tuyết trắng xóa tung lượn giữa không trung. Ánh đèn lộng lẫy của tòa nhà cao lớn cũng không tài nào sánh với vũ khúc mùa đông.- Hôm nay có bão tuyết thuộc mức độ trung bình, tuy nhiên có xu hướng biến hóa thành mức độ nặng. Mọi người chú ý giữ ấm, tuyệt đối không rời khỏi nhà để tránh...Đài phát thanh vang lên bản tin dự báo thời tiết của thành phố Hàn Vũ. Tiếng loa rè rè giữa trời đông lạnh giá, dường như nó cũng bị đóng băng bởi cái lạnh chết người.Khách sạn Les Rêveries vẫn nằm chiễm chệ trong cơn bão tuyết, cứ như là một lời thách thức với mẹ thiên nhiên. Các khung cửa kính tỏa ra ánh vàng ấm áp, có người thoải mái tận hưởng chiếc giường êm ái trong phòng, cũng có người hiếu kỳ ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ của những bông tuyết.Duy chỉ có hai người vẫn chênh vênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết, bông tuyết lung linh đối với họ như một thứ đẹp đẽ mà chết người, thậm chí chưa kịp ngã xuống đã bị đông cứng trên sợi dây của tử thần. Quân Thụy và Kỳ An hiện tại đang treo người trên phần kiến trúc của khách sạn. Mới 15 phút trước, bọn họ còn đang phải đối mặt với quả bom F-614 chết người, mà giờ đây Quân Thụy đã tự tay kết thúc mối nguy hại đó để bắt đầu một mối nguy hại mới bằng cách nhảy xuống từ lầu 23.Không biết bằng một cách thần kỳ nào đó, hai người đã bám vào được phần kiến trúc nhô ra của tòa nhà. Tuy nhiên cả Quân Thụy và Kỳ An đều có nhiều vết thương từ nặng tới nhẹ do va đập, thậm chí còn bị nứt xương tay.So với Quân Thụy, sức khỏe của Kỳ An yếu hơn rất nhiều. Càng phải nói đến vết thương trên tay của cậu, nơi đó vẫn chưa ngừng chảy máu, hiện tại càng trở nên tồi tệ hơn với thời tiết khắc nghiệt bên ngoài.- T...tôi sắp không trụ được nữa rồi!Kỳ An quay sang cầu cứu Quân Thụy, hai tay cậu đã rung tới mức muốn vỡ ra. Quân Thụy nhìn cậu rồi lại nhìn xung quanh, biết chắc nếu cả hai còn không tìm cách thì sẽ không ai có thể giữ mạng.Phần kiến trúc bọn họ đang bám vào cũng được điêu khắc thành nhiều chi tiết nhỏ, rất khó để trụ vững trong một thời gian dài, tuyệt nhiên không thể án binh bất động. Thêm nữa, căn bản khách sạn này không có ban công, cho nên phương án trèo vào ban công cũng là bất khả thi. Càng phải nói giữa cơn bão tuyết này, chắc chắn không có ai chịu bước ra ngoài. Có khả năng Thanh Di sẽ tìm kiếm bọn họ, nhưng chắc gì mắt anh ấy đã đủ tốt để trông thấy bọn họ giữa bầu trời mịt mù tuyết trắng này? Mà cũng chắc gì sức khỏe của họ có thể trụ vững tới khi Thanh Di tới?Quân Thụy nhìn hoàn cảnh trước mắt, thực sự cũng không biết làm sao để sống sót.- Bão tuyết thế này không biết ngày mai có về được không.Bỗng dưng từ một căn phòng gần đó phát ra một giọng nữ đang than vãn, tiếp sau đó một giọng nam tràn đầy khó chịu cũng vang lên.- Đúng là xui xẻo thật! Vé máy bay đã đặt hết rồi, cứ đà này chắc phải hủy chuyến bay mất thôi!Quân Thụy nghe cuộc trò chuyện của bọn họ bỗng dưng nảy ra một ý tưởng. Cậu quay sang nói với Kỳ An.- Anh cố chút nữa, tôi sẽ trèo xuống để nhờ người giúp đỡ.Kỳ An khẽ liếc nhìn xuống dưới, gió tuyết thổi lồng lộng, hoa tuyết bay ngập trời, vũ bão như muốn cuốn họ bay đi. Cậu sợ rằng, chỉ cần nhúc nhích dù chỉ một chút cũng có thể phá vỡ thế cục cân bằng hiện tại.- Không được! Bây giờ ngài trèo xuống chắc chắn lành ít dữ nhiều! Gió bão cuồn cuộn như vậy, ngài làm sao mà trèo xuống đó được?!Quân Thụy nhăn nhó nhìn cậu.- Không trèo xuống? Vậy theo anh chúng ta là nên ở đây chờ chết?Đối mặt với câu hỏi của Quân Thụy Kỳ An càng lúng túng, thật sự bản thân cậu cũng không biết phải làm sao.- Chắc...chắc anh Thanh Di sẽ sớm cứu chúng ta thôi!!!Quân Thụy nhếch miệng cười, không thèm liếc nhìn Kỳ An nữa. Cậu trực tiếp nhích chân xuống, vừa quan sát cẩn thận vừa chậm rãi hạ người.Kỳ An thấy tiểu tổ tông cứng đầu như vậy trong lòng thực sự sôi máu.Được! Nếu ngài đã không đem lời tôi nói bỏ vào tai thì tôi mặc kệ ngài! Sống chết tùy duyên!!!Kỳ An tập trung bám vào phần kiến trúc, không thèm ngó nhìn Quân Thụy nữa. Nhưng qua năm phút, cậu vẫn không nhịn được mà khẽ liếc nhìn Quân Thụy, còn hơn gia chủ rình ăn trộm.Quân Thụy vẫn kiên trì trèo xuống. Nhiều lần gió thổi ngay lúc cậu ta vẫn chưa bám chặt trên phần kiến trúc, khiến cả cơ thể Quân Thụy lung lay như sắp ngã. Nhiều lần tuyết tan trên phần kiến trúc khiến nó vừa lạnh vừa trơn, khiến cậu thiếu chút nữa đã rơi xuống.Lần nào Kỳ An trông thấy Quân Thụy sắp ngã thì y như rằng tim muốn bay ra khỏi lồng ngực. Lần nào cậu lo lắng cho cậu ta cũng phải tự đưa ra lời biện minh cho mình. Làm sao không lo cho tiểu tổ tông đó được chứ! Cậu ta mà chết thì...thì...bản thân tôi cũng đừng mơ được sống!!!Khi Quân Thụy vừa trèo tới khung cửa kính to lớn thì Kỳ An dường như cũng nhẹ đi một nhịp. Nhưng trong mấy phút này, cậu chỉ lo cho an nguy của Quân Thụy mà quên mất bản thân mình cũng đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc.Cho tới lúc này, ngay khi Kỳ An thả lỏng một chút, cậu mới nhận ra cánh tay mình đã dần mất cảm giác, chắc có lẽ là do cái lạnh đã đông chết tay cậu, cũng có lẽ là do bản thân cậu dần mơ hồ vì mất máu quá nhiều.Mà cũng có lẽ là do cả hai.*ĐÙNG ĐÙNG*Quân Thụy dùng chân đá tấm cửa kính thật mạnh, cố gắng tạo sự chú ý với người bên trong.- Bên trong có ai không? Ngoài đây có người gặp nạn, mau gọi cứu hộ!Cậu hét thật lớn, nhưng bên trong dường như không nghe thấy. Tấm màn mỏng manh bên trong khung cửa kính vẫn nằm im không động, càng thấy rõ khung cửa kính này tựa như một bức tường chắn giữa hai thế giới, một sống một chết.Gió bên ngoài vẫn không ngừng thổi, thậm chí là càng lúc càng mạnh hơn. Tuyết càng lúc càng dày, những bông tuyết nhỏ xinh liên tục dập dìu trên không trung, vờ như vô ý phả vào người Quân Thụy.- Thôi thì ở lại đây thêm mấy ngày, dù sao phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, nghỉ dưỡng vài ngày coi như tự thưởng cho bản thân.Tiếng nữ nhân lại vang lên, giọng điệu càng hoan hỉ hơn trước.- Có em thì ở đây cả đời cũng được!Chàng trai vừa dứt lời thì đôi nam nữ bắt đầu quấn quýt bên nhau, tiếng cười nói vui vẻ rôm rả khắp căn phòng ấm cúng. Tiếng nhạc ballad nhẹ nhàng vang lên, càng làm không khí thêm lãng mạng, đôi trai gái dường như không màng thế sự nữa.Quân Thụy đen mặt nhìn hai bóng đen sau tấm rèm ân ái với nhau, trong lòng chỉ hận không thể lập tức đập nát cửa kính mà xông vào phòng.Cậu thấy tình hình không ổn, chắc có lẽ phương án này đã thất bại rồi. Vậy là Quân Thụy quyết định trèo lên, vừa trèo vừa lớn giọng hỏi Kỳ An.- Kỳ An, anh còn trụ nổi không?Sau một chốc, không có tiếng ai đáp lời cậu. Quân Thụy cho rằng vì tiếng gió quá lớn nên Kỳ An không nghe, hoặc có thể Kỳ An có đáp nhưng cậu không nghe thấy.Quân Thụy tiếp tục trèo cao hơn, sau khi ổn định lại hỏi Kỳ An.- Kỳ An, anh còn trụ nổi không?Vẫn không ai đáp lời cậu. Lúc này Quân Thụy đã cảm thấy có chút bất thường. Cậu quyết định trèo nhanh hơn, vừa trèo vừa gọi Kỳ An.- Kỳ An! - Kỳ An! Anh nghe tôi nói không?- Kỳ An! Không phải anh chết đó chứ?- Kỳ An?!Quân Thụy đưa tay nhanh hơn, cố gắng dùng lực mạnh hơn. Khi Quân Thụy lên tới nơi, Kỳ An đã buông một tay, tưởng chừng một cơn gió thổi qua sẽ lập tức làm cậu rơi xuống.Một cánh tay bám lấy phần kiến trúc, vừa run rẩy vừa yếu ớt, những ngón tay gần như sắp sửa trượt xuống. Tay còn lại cũng chính là tay bị thương, bị Kỳ An buông thõng xuống, vết thương đã bị đông lại bằng máu và tuyết, tuy nhiên máu vẫn không ngừng nhỏ giọt, dường như muốn rút cạn mạng sống của Kỳ An.Da thịt cậu đã tái nhợt, môi tím như người chết. Hàng mi cong vút như biến thành một màu trắng xóa vì phủ đầy tuyết, lại khiến Kỳ An càng giống nàng công chúa tuyết đang ngủ đông.Quân Thụy trèo đến gần cậu hơn nhưng bất thành. Phần kiến trúc càng lúc càng nhiều tuyết, khiến việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn.- Kỳ An! Không được ngủ!Quân Thụy cố gắng hét thật to nhưng Kỳ An không mảy may để ý, vì hiện tại ý thức của cậu đang dần bị cuốn trôi theo vô vàn hoa tuyết kiều diễm ngoài kia.Quân Thụy nhấc tay lên, nhưng một cơn đau lập tức ập tới khiến cậu phải sựng người lại. Giờ đây cả hai bàn tay Quân Thụy đang dính chặt vào phần kiến trúc bởi băng tuyết. Da thịt dường như thoát khỏi quyền kiểm soát của cậu, chúng cứ mãnh liệt dựa dẫm vào một thứ xa lạ như một đứa trẻ không ngoan trong thời kỳ nổi loạn.*VÙ VÙ*Một làn gió tuyết thổi qua, làm Kỳ An lung lay sắp ngã. Tuy nhiên cánh tay còn bám vào phần kiến trúc cũng bị đông cứng tựa như tay của Quân Thụy, vậy nên tích cực mà nói có thể trụ vững thêm một chút.Thế nhưng Quân Thụy biết rõ cánh tay yếu ớt đó không thể nào nâng đỡ cả cơ thể nặng trĩu của Kỳ An mãi. - Kỳ An! Anh mau tỉnh táo lại!Tới khi cổ họng của Quân Thụy bắt đầu khàn đi, Kỳ An vẫn không có chút động tĩnh nào.Quân Thụy bắt đầu tức giận nhìn một Kỳ An xem lời của cậu như gió thoảng ngoài tai. Hàng chân mày cậu chau lại, môi mím thật chặt để cho sự khó chịu không tràn ra ngoài, hai hàm răng cũng theo đó mà nghiến ken két.- Anh đã không nghe tôi nói, vậy thì tôi mặc kệ anh!Lúc này Quân Thụy không muốn nhìn Kỳ An, nhưng chắc có lẽ là do lòng trắc ẩn, mà đôi mắt cậu lại quyết định cãi lời chủ nhân. Lòng Quân Thụy không muốn quan tâm Kỳ An, nhưng chắc có lẽ là do tâm trí đang rảnh rỗi, mà đầu cậu không ngừng nghĩ cách cứu Kỳ An.Thực chất mà nói, mạng sống của Kỳ An đối với Quân Thụy không là gì cả. Suốt mấy năm qua, đây không phải là lần đầu Quân Thụy nhìn người khác chết trước mắt mình, cũng không phải lần đầu cậu buộc phải chọn cứu hay không cứu một người.Kỳ An cũng giống những người cậu gặp. Vai trò của Kỳ An trong cuộc sống của cậu cũng giống những người cậu từng quen. Nếu Kỳ An chết, cái chết của cậu ta cũng sẽ giống những cái chết mà cậu từng thấy. Quả thật lúc đầu Quân Thụy có muốn cứu người này. Nhưng đó không phải là do trái tim cậu không muốn người này chết, mà Quân Thụy chỉ xem Kỳ An như một nhân vật đáng phải lưu tâm trong kế hoạch của mình. Hiện tại, khi Quân Thụy không có cách cứu Kỳ An, cậu cũng không muốn bận lòng nữa. Chết một người thì có sao?Thứ quan trọng nhất bây giờ là mạng sống của mình.Phải, chỉ có mạng sống của mình mà thôi.*VÙ VÙ*Luồng gió cuồn cuộn vẫn luôn muốn thổi tung tất cả. Càng lúc nó càng điên cuồng hơn, chỉ hận không thể vùi lấp mọi thứ bằng sự lạnh lẽo này.Kỳ An đã sắp không chống đỡ được nữa. Thật ra cậu trụ được tới giờ phút này đã là kỳ tích lắm rồi. Vì vốn dĩ đây không phải là hiện tượng tuyết rơi thông thường, mà đây là bão tuyết.Một cơn bão tuyết ngông cuồng và hung tợn.Mái tóc đèn huyền của Kỳ An đã bị phủ đầy bởi tuyết trắng. Cánh tay từ lúc nào đã thôi run rẩy, có thể là do nó không còn sức nữa, cũng có thể là do không muốn vùng vẫy nữa.Lồng ngực cậu vẫn phập phồng, nhưng rất yếu, thậm chí nếu không nhìn kỹ người ta còn tưởng Kỳ An đã chết từ lâu.Quân Thụy nhìn Kỳ An như nhìn một cái xác bị treo lơ lửng.- Kỳ An?Rất lâu sau đó cũng không có ai đáp. Quân Thụy đã biết trước kết quả này, nhưng cậu vẫn gọi. Giờ ngẫm lại, cậu bỗng dưng cảm thấy hành động vừa rồi rất ngu xuẩn. Quân Thụy quyết định rời đi, cậu sẽ tiếp tục trèo đi gõ cửa từng phòng, chắc chắn rồi sẽ có người nghe thấy.- Q...Quân...Quân...Thụy...Một giọng nói nho nhỏ chen lẫn trong tiếng gió rít gào. Căn bản không ai có thể nghe thấy, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, nó đã lọt vào lỗ tai Quân Thụy.Cậu quay đầu hướng nhìn Kỳ An.Đôi môi nứt nẻ vì cái lạnh khó khăn mấp máy, dù mắt không mở nhưng có lẽ bản năng sống sót là thứ mạnh mẽ hơn cả.- Q...Quân...Thụy...ng...ngài...ngài...cứu...cứu...t...tôi...với...- Cứu? Xin lỗi, tôi không phải là người lương thiện.Quân Thụy tiếp tục nhích người, nhưng tốc độ lại chậm hơn bao giờ hết. Khoảng cách cậu đẩy người lên không xa với chỗ ban đầu là mấy, gần tới mức giọng nói khó nghe của Kỳ An vẫn thành công chạm tới màng nhĩ cậu.- Quân...Quân...Thụy...tôi...tôi không...không...không...muốn...chết...Lời nói vừa ra khỏi miệng, đôi chân mày tưởng chừng như bị đóng băng rốt cuộc cũng nhăn lại, kèm theo đó là giọt lệ lạnh lẽo tràn ra từ khóe mắt Kỳ An.Kỳ An đang khóc.Kỳ An đang khóc cầu sự sống.Giọt lệ rời khỏi mắt rất nhanh đã hóa thành băng, vượt qua hàng vạn bông tuyết mà rơi xuống đất. Một trong số đó vẫn chưa kịp chuyển hóa, vẫn đang là giọt nước mặn và đắng, vậy mà lại rơi xuống tầng cảm xúc vô cảm của ai đó, khiến người ta bất chợt không dám đối mặt với thực tại.Giọt nước lăn dài trên má Quân Thụy, cuối cùng cũng men theo chiếc cằm thon mà rơi xuống dưới, ít nhất nó cũng hoàn thành sứ mệnh của bản thân.*VÙ VÙ VÙ*Luồng gió tuyết thổi đến như hối thúc Quân Thụy, khiến cậu ta hỗn loạn không biết phải làm sao.Bất chợt luồng gió mất hết kiên nhẫn, hung hăng thổi một cái thật mạnh về phía Kỳ An, khiến cánh tay đáng thương khó mà tiếp tục trụ vững.Da bàn tay của Kỳ An bắt đầu rách ra, từng chút tách rời với bàn tay cậu, khiến cho cả cơ thể như muốn rơi xuống. Quân Thụy thấy cậu sắp rơi, trong lòng xuất hiện một cơn hỗn loạn. Cậu muốn trèo lên đỡ lấy Kỳ An, nhưng bàn tay cậu cũng dính chặt với phần kiến trúc. Nếu cậu cũng kiên quyết kéo bàn tay ra, chắc chắn cả lòng bàn tay sẽ bị rách, lúc đó việc vừa di chuyển vừa ôm lấy Kỳ An sẽ khiến cậu mất máu nhiều hơn, và có khả năng cả hai đều sẽ chết vì bị mất máu.Nếu cậu vẫn kiên quyết kéo bàn tay ra nhưng không cứu Kỳ An, vậy thì sẽ hạn chế được việc mất máu, khả năng sống sót sẽ cao hơn...Quân Thụy đắn đo nhìn hoàn cảnh trước mắt.Cậu không muốn cứu Kỳ An, nhưng cũng muốn cứu Kỳ An.Cậu muốn sống sót quay về, nhưng cũng không muốn sống sót quay về một mình.Mà trần đời, nào có chuyện vẹn cả đôi đường?*VÙ VÙ VÙ VÙ*Làn gió không chần chừ cuốn bay mọi suy nghĩ của Quân Thụy.Lớp da tách rời hoàn toàn, máu lũ lượt tràn ra chỉ chờ được đi theo hàng vạn bông tuyết. Làn gió luồn lách qua từng kẽ ngón tay, trực tiếp cắt đứt đường sống cuối cùng của Kỳ An. Kỳ An đã rơi xuống.Tốc độ rơi nhanh đáng kể, những cơn cuồng phong cũng khó mà sánh kịp. Kỳ An lao thẳng xuống không trung, trực tiếp phá tung quỹ đạo của những bông tuyết, cả bầu trời như trở thành mớ hỗn độn. Khung cảnh trước mắt Quân Thụy giờ đây như một bức tranh đơn sắc chỉ toàn là màu trắng của tuyết, màu xanh của bầu trời sớm đã bị che khuất, không một tia nắng nào dám bén mảng tới lãnh địa của mùa đông, sự nỗ lực cuối cùng cũng bị vùi lấp, không một tia hy vọng nào có thể cứu vãng tình hình hiện tại. Quân Thụy nhìn thân ảnh Kỳ An lướt trong gió, lướt qua khuôn mặt còn đang bàng hoàng, trong lòng như chựng lại một nhịp. Trong một ý nghĩ nào đó, cậu đã muốn vươn tay ra bắt lấy Kỳ An, bắt lấy lời biện bạch cho sự lựa chọn ngu ngốc, bắt lấy cái thể diện cho hành động có lẽ là "ma xui quỷ khiến" này.Cánh tay vươn ra, rất nhanh, không chừng còn nhanh hơn tốc độ mà Kỳ An rơi. Nhưng da bàn tay Quân Thụy lại rất hư, tuyệt đối muốn bám lấy tuyết trắng lạnh lẽo, khiến cho máu trào ra như muốn khóc than cho người chủ tội nghiệp.Thay vì cảm nhận được sự đau đớn và lạnh lẽo, cánh tay Quân Thụy chỉ cảm thấy được chút hơi ấm còn sót lại trên người Kỳ An, từng chút từng chút đến với cậu.Ngay khoảng khắc cơ thể Kỳ An lướt qua mắt cậu, cậu vốn dĩ tưởng rằng mình đã bắt được nó, bắt được thứ hơi ấm giữa trời đông lạnh giá, bắt được kết quả cho thấy lựa chọn của cậu không phải là ngu ngốc, bắt được Kỳ An, người bản thân cậu muốn cứu chứ không phải là do "ma xui quỷ khiến".Nhưng không.Thân ảnh Kỳ An không chờ đợi, không chần chừ cũng không lưu luyến, cứ thế vụt khỏi tầm với của Quân Thụy, thẳng thừng hòa mình cùng tuyết trắng.Quân Thụy không bắt được Kỳ An.Kỳ An cứ thế ngày càng vụt ra khỏi tầm mắt Quân Thụy, tuyệt nhiên không để lại chút hơi ấm nào. Đám bông tuyết rất keo kiệt, rất nhanh đã lao tới vây quanh Kỳ An, nhất định không cho cậu nhìn thân ảnh kia lâu thêm chút nữa.Quân Thụy nhìn Kỳ An, trong lòng dâng lên một cảm xúc.Buồn bã?Ân hận?Áy náy?Tiếc nuối? Không.Là tức giận.Quân Thụy trừng mắt nhìn một thân ảnh ngày càng mờ nhạt, môi mím tới mức rướm máu, khuôn mặt bị sát khí nhấn chìm.- Mẹ nó, anh lại không nghe lời tôi!Cậu không chần chừ kéo cánh tay còn lại ra khỏi phần kiến trúc. Mặc cho máu tuôn như mưa, ánh mắt cậu chỉ hướng về thân ảnh đang rơi trong không trung.- Kỳ An, anh đừng mơ thoát khỏi tôi!Quân Thụy nhảy xuống.Cả cơ thể lao xuống không kiêng dè bất cứ điều gì, cứ thế xé toạc cơn bão tuyết đang cố nuốt chửng cậu. Gió tuyết cuồn cuộn ra sức ngăn chặn Quân Thụy, nhưng dường như càng giúp cậu rơi nhanh hơn.Cuối cùng, thân ảnh Kỳ An lại lần nữa lọt vào mắt Quân Thụy. Khuôn miệng Quân Thụy bất giác nhếch lên, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng hình đó, tựa hồ còn điên cuồng hơn cơn bão tuyết hung tàn.Quân Thụy đưa hai tay dính đầy máu đón lấy Kỳ An, một phát ôm cậu ta vào lòng.Giữa bầu trời tuyết trắng lồng lộng, hai con người mạnh bạo nhuốm đỏ hàng vạn hoa tuyết bằng máu thịt, phơi bày thanh âm chết chóc của vũ khúc mùa đông lộng lẫy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com