Kim Tri Tu Kim Tran Ni Cau Tu La Chong Cuatoi
Sáng tinh mơ, sương cũng tan hẳn khi mặt trời ló dạng. Trận mưa cũng ngớt đi, để lại vài vũng nước trên mái nhà, từng giọt rơi rớt. Trí Tú mơ màng thức dậy sau cơn say tối qua. Nhìn sang thì thấy Trân Ni nằm cạnh trong khi cả hai đều trần như nhộng. Anh ôm đầu ráng nhớ lại đêm qua mình đã làm chuyện gì thế này. Nghĩ mãi mà không hề nhớ ra dù một chút, chỉ biết hình ảnh trước mắt. Là đủ biết mình đã làm chuyện tồi tệ với nàng rồi. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa *,Cốc cốc cốc* tiếng của cha nàng truyền vào.ChaTN- Trân Ni à! Dậy chưa con, trời tỏ rồi đó, bình thường bây đâu có ngủ tới giờ này? Con không khoẻ hả con gái?
*Cốc Cốc Cốc*Thấy cha nàng đã đứng trước cửa, trong lòng Trí Tú liền đánh lô tô, lo sợ rằng để ông vào thấy cảnh này thì tàn canh gió lạnh mất. Vội đánh thức Trân Ni dậy, nhanh tay chộm lấy đồ mặc vào. Phóng nhanh xuống giường trốn vào góc đề phòng trước khi ông vào. Trân Ni có chút hoảng khi bị đánh thức vào lúc này. Nàng cũng mặc nhanh đồ vào, chỉnh trang lại mọi thứ. Vừa xong thì ông Kim đã đẩy cửa đi vào. Ông nhìn một loạt xung quanh vì nghe tộc mạch tối qua có ai đó trong phòng con gái mình. Trân Ni cuống cuồng mặc đồ vào khi nghe tiếng guốc ông đi lạch cạch đến gần. May là tấm màn che đã giúp nàng vào phút cuối. Ông Kim vén nhẹ tấm màn ra thì thấy Trân Ni vừa tỉnh giấc. Ông chậc lưỡi bảoChaTN- Bây còn chưa chịu dậy? Bộ tối qua mần công chuyện gì mệt lắm hả con? Có thấy khó chịu chỗ nào không?Nàng vờ ngồi dậy mệt mỏi trả lời, nhanh nhẩu che đi vết trong trắng của mình bị đọng lại vào đêm qua...TN- Nào có đâu cha,..chỉ là ơ..đêm qua mưa se lạnh nên con ngủ hơi sâu giấc thôi á đa..(Cười)Nàng trả lời với nụ cười gượng, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra. Nghe nàng nói thế ông liền thấy đa nghi, ông quay người lại đảo mắt nhìn tứ phía rồi cất lời.ChaTN- Bây coi làm sao cho đặng thì làm, cha nào có khó khăn với bây chuyện gì đâu,..dẫu gì sớm hay muộn bây cũng dựng vợ gã chồng..Thấy ông nói trong câu có ẩn ý gì đó, nàng lắp bắp hỏi, còn bên trong tim Trí Tú như muốn nổ tung vì lo lắng chuyện sẽ bị lộ.TN- Cha..sao..sao cha lại nói chuyện đó với con lúc này? Ý cha là...?Ông nghoảnh đầu lại nhìn xuống chân giường gục gật đầu ra hiệu cho nàng nhìn xuống rồi bảo ChaTN- Bây coi, trong buồng có một mình bây ở, lại có đôi giày nam ? Bây tưởng bây qua mắt được cha hả? Sững người, nàng nhìn theo ánh mắt của ông lia xuống thì thấy còn đôi giày của anh. Nàng câm nín trố mắt run rẩy nhìn ông, Trí Tú cũng hoảng hồn cứng đơ cố nép sát vào trong. ChaTN- *E hèm*!!! Cậu Tú cậu mần sao cho coi được nghen..mau lẹ lên nhà trước nói chuyện với tui!!Ánh mắt ông có chút đượm buồn, một chút bất lực nhìn nàng, thở dài một tiếng rồi bước đi một mạch.Thấy ông đã rời khỏi, nàng cất giọng bảo anhTN- Cha đi rồi Trí Tú,..ra đây đi.Anh lật đật ôm chiếc áo khoác ngoài đi ra. Ánh mắt có chút lo lắng và nghiêm trọng vô cùng. Nhìn anh mà nàng bật cười, biểu cảm hiện tại của anh rất giống như một chú mèo ăn vụng bị chủ bắt được vậy. Sắc thái uy nghiêm của cậu cả Trí Tú thường ngày đâu mất tiêu rồi... Thấy anh lo sợ, nàng chủ động nắm lấy tay anh rồi nóiTN- Thôi đừng có lo..cha em nói vậy thôi, ổng được có cái quy thôi à..mần cái chi mà anh run dữ vậy mèn..Trí Tú- Hỏng run sao được, dù sao anh cũng là tội nhân trong chuyện này mà..TN- Cái chi mà tội nhân nghe ghê dữ vậy? Anh làm như mình làm chuyện tày trời lắm hong bằng á? Thôi đừng có lo, đi lên nhà trên với em.Nàng nhẹ nhàng nắm tay anh dẫn đi, nhưng thấy sao có vẻ gì đó gượng hẳn lại....Ở Tiền SảnhHai người vừa bước vào thì thấy cha nàng và ông Lý ngồi đó, Thiên Hoa cũng có mặt nốt.. Sự xuất hiện của hai người khiến mọi người dời tầm nhìn sang. Bảo hai người ngồi xuống, ông Kim cất giọng.ChaTN- Sao hả cậu Tú? Cậu nói rõ cho tui nghe coi, tại sao cậu lại ở trong buồng con gái tui? Cậu mần cái chi ở trỏng?Anh nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt đầu gối, mồ hôi lạnh cũng đổ ướt cả tấm lưng. Anh ấp úng trả lời, giọng có phần run nhẹ..Trí Tú- Dạ..dạ..thưa ông Kim..dạ là..Cha TN- * Rầmm*..Ấp a ấp úng, cậu nói rõ ràng rành mạch coi!Tính khí khá nóng nảy khiến ông không có kiên nhẫn để nghe hết lời của Trí Tú. Ông vung tay đập mạnh bàn ra giọng quát khiến ai ở đó cũng bị ông doạ cho hết hồn..Bất quá, ông Lý ngồi một bên với tính tình điềm đạm nhẹ cất lời..Ông Lý- Để đó, từ từ thằng nhỏ nó nói, cậu sao đâu á đa, cứ hằn hục làm nó sợ, mần sao mà nó nói.Quay sang nhìn Trí Tú, ông vỗ nhẹ vai bảoÔng Lý- Hỏng sao đâu con trai, cứ nói chuyện bình thường hen, mình là đàn ông con trai mà,..nam nhi đại trượng phu ăn lớn nói to lên con, mạnh dạn lên.Nghe ông, anh gật nhẹ đầu trả lời câu hỏi của cha nàng..Trí Tú- Dạ thưa bác, con cũng hỏng biết sao mà vô được buồng của Trân Ni nữa, hồi tối này con có say quá chén nên không có nhớ gì nhiều ạ..Cha nàng nghe đến câu anh nói say quá chén, liền bất ngờ như muốn chao đảo, ông lắp bắp hỏi tiếpCha TN- Vậy...cậu..cậu..có mần cái chi con gái tui chưa? Cậu nhớ được bao nhiêu cậu nói rõ ra tui nghe!!Trí Tú lại bị đánh bật tâm can khi không biết trả lời sao với cha nàng. Ánh mắt nhìn Trân Ni và mọi người tỏ vẻ cầu cứu. Im lặng một khoảng lâu, ông tức giận hỏi lại một lần nữa. Nhưng Trí Tú vẫn không biết nói sao cho vừa, một phần anh không muốn mang tai tiếng cho gia đình, và anh cực kỳ ghét phải nói dối sự thật. Hai thứ đánh đồng với nhau, khiến cho đôi môi anh như dính chặt lại, câm nín ngay từ giây phút đó..Thấy anh khó xử, Trân Ni lên tiếng TN- Thưa cha..xin cho con nói thay cho cậu Tú..Bình thường thì tiếng một tiếng hai ông đã la mắng nàng vì phận nữ nhi không có quyền lên tiếng trong câu chuyện của ông. Nhưng nay lại không chút phản ứng, ngồi im đó với ánh mắt trông chờ hướng về nàng. Bởi vì tất cả ai cũng biết ông hiện tại không muốn gì ngoài có được câu trả lời cho mình...
*Cốc Cốc Cốc*Thấy cha nàng đã đứng trước cửa, trong lòng Trí Tú liền đánh lô tô, lo sợ rằng để ông vào thấy cảnh này thì tàn canh gió lạnh mất. Vội đánh thức Trân Ni dậy, nhanh tay chộm lấy đồ mặc vào. Phóng nhanh xuống giường trốn vào góc đề phòng trước khi ông vào. Trân Ni có chút hoảng khi bị đánh thức vào lúc này. Nàng cũng mặc nhanh đồ vào, chỉnh trang lại mọi thứ. Vừa xong thì ông Kim đã đẩy cửa đi vào. Ông nhìn một loạt xung quanh vì nghe tộc mạch tối qua có ai đó trong phòng con gái mình. Trân Ni cuống cuồng mặc đồ vào khi nghe tiếng guốc ông đi lạch cạch đến gần. May là tấm màn che đã giúp nàng vào phút cuối. Ông Kim vén nhẹ tấm màn ra thì thấy Trân Ni vừa tỉnh giấc. Ông chậc lưỡi bảoChaTN- Bây còn chưa chịu dậy? Bộ tối qua mần công chuyện gì mệt lắm hả con? Có thấy khó chịu chỗ nào không?Nàng vờ ngồi dậy mệt mỏi trả lời, nhanh nhẩu che đi vết trong trắng của mình bị đọng lại vào đêm qua...TN- Nào có đâu cha,..chỉ là ơ..đêm qua mưa se lạnh nên con ngủ hơi sâu giấc thôi á đa..(Cười)Nàng trả lời với nụ cười gượng, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra. Nghe nàng nói thế ông liền thấy đa nghi, ông quay người lại đảo mắt nhìn tứ phía rồi cất lời.ChaTN- Bây coi làm sao cho đặng thì làm, cha nào có khó khăn với bây chuyện gì đâu,..dẫu gì sớm hay muộn bây cũng dựng vợ gã chồng..Thấy ông nói trong câu có ẩn ý gì đó, nàng lắp bắp hỏi, còn bên trong tim Trí Tú như muốn nổ tung vì lo lắng chuyện sẽ bị lộ.TN- Cha..sao..sao cha lại nói chuyện đó với con lúc này? Ý cha là...?Ông nghoảnh đầu lại nhìn xuống chân giường gục gật đầu ra hiệu cho nàng nhìn xuống rồi bảo ChaTN- Bây coi, trong buồng có một mình bây ở, lại có đôi giày nam ? Bây tưởng bây qua mắt được cha hả? Sững người, nàng nhìn theo ánh mắt của ông lia xuống thì thấy còn đôi giày của anh. Nàng câm nín trố mắt run rẩy nhìn ông, Trí Tú cũng hoảng hồn cứng đơ cố nép sát vào trong. ChaTN- *E hèm*!!! Cậu Tú cậu mần sao cho coi được nghen..mau lẹ lên nhà trước nói chuyện với tui!!Ánh mắt ông có chút đượm buồn, một chút bất lực nhìn nàng, thở dài một tiếng rồi bước đi một mạch.Thấy ông đã rời khỏi, nàng cất giọng bảo anhTN- Cha đi rồi Trí Tú,..ra đây đi.Anh lật đật ôm chiếc áo khoác ngoài đi ra. Ánh mắt có chút lo lắng và nghiêm trọng vô cùng. Nhìn anh mà nàng bật cười, biểu cảm hiện tại của anh rất giống như một chú mèo ăn vụng bị chủ bắt được vậy. Sắc thái uy nghiêm của cậu cả Trí Tú thường ngày đâu mất tiêu rồi... Thấy anh lo sợ, nàng chủ động nắm lấy tay anh rồi nóiTN- Thôi đừng có lo..cha em nói vậy thôi, ổng được có cái quy thôi à..mần cái chi mà anh run dữ vậy mèn..Trí Tú- Hỏng run sao được, dù sao anh cũng là tội nhân trong chuyện này mà..TN- Cái chi mà tội nhân nghe ghê dữ vậy? Anh làm như mình làm chuyện tày trời lắm hong bằng á? Thôi đừng có lo, đi lên nhà trên với em.Nàng nhẹ nhàng nắm tay anh dẫn đi, nhưng thấy sao có vẻ gì đó gượng hẳn lại....Ở Tiền SảnhHai người vừa bước vào thì thấy cha nàng và ông Lý ngồi đó, Thiên Hoa cũng có mặt nốt.. Sự xuất hiện của hai người khiến mọi người dời tầm nhìn sang. Bảo hai người ngồi xuống, ông Kim cất giọng.ChaTN- Sao hả cậu Tú? Cậu nói rõ cho tui nghe coi, tại sao cậu lại ở trong buồng con gái tui? Cậu mần cái chi ở trỏng?Anh nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt đầu gối, mồ hôi lạnh cũng đổ ướt cả tấm lưng. Anh ấp úng trả lời, giọng có phần run nhẹ..Trí Tú- Dạ..dạ..thưa ông Kim..dạ là..Cha TN- * Rầmm*..Ấp a ấp úng, cậu nói rõ ràng rành mạch coi!Tính khí khá nóng nảy khiến ông không có kiên nhẫn để nghe hết lời của Trí Tú. Ông vung tay đập mạnh bàn ra giọng quát khiến ai ở đó cũng bị ông doạ cho hết hồn..Bất quá, ông Lý ngồi một bên với tính tình điềm đạm nhẹ cất lời..Ông Lý- Để đó, từ từ thằng nhỏ nó nói, cậu sao đâu á đa, cứ hằn hục làm nó sợ, mần sao mà nó nói.Quay sang nhìn Trí Tú, ông vỗ nhẹ vai bảoÔng Lý- Hỏng sao đâu con trai, cứ nói chuyện bình thường hen, mình là đàn ông con trai mà,..nam nhi đại trượng phu ăn lớn nói to lên con, mạnh dạn lên.Nghe ông, anh gật nhẹ đầu trả lời câu hỏi của cha nàng..Trí Tú- Dạ thưa bác, con cũng hỏng biết sao mà vô được buồng của Trân Ni nữa, hồi tối này con có say quá chén nên không có nhớ gì nhiều ạ..Cha nàng nghe đến câu anh nói say quá chén, liền bất ngờ như muốn chao đảo, ông lắp bắp hỏi tiếpCha TN- Vậy...cậu..cậu..có mần cái chi con gái tui chưa? Cậu nhớ được bao nhiêu cậu nói rõ ra tui nghe!!Trí Tú lại bị đánh bật tâm can khi không biết trả lời sao với cha nàng. Ánh mắt nhìn Trân Ni và mọi người tỏ vẻ cầu cứu. Im lặng một khoảng lâu, ông tức giận hỏi lại một lần nữa. Nhưng Trí Tú vẫn không biết nói sao cho vừa, một phần anh không muốn mang tai tiếng cho gia đình, và anh cực kỳ ghét phải nói dối sự thật. Hai thứ đánh đồng với nhau, khiến cho đôi môi anh như dính chặt lại, câm nín ngay từ giây phút đó..Thấy anh khó xử, Trân Ni lên tiếng TN- Thưa cha..xin cho con nói thay cho cậu Tú..Bình thường thì tiếng một tiếng hai ông đã la mắng nàng vì phận nữ nhi không có quyền lên tiếng trong câu chuyện của ông. Nhưng nay lại không chút phản ứng, ngồi im đó với ánh mắt trông chờ hướng về nàng. Bởi vì tất cả ai cũng biết ông hiện tại không muốn gì ngoài có được câu trả lời cho mình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com