TruyenHHH.com

Kim Tich Ha Tich Thanh Hoa Lien Hoa Lau Hien Dai

Địch Phi Thanh liếc nhìn qua khung cửa kính xe hơi lại bắt gặp một hình ảnh không thể tin, "tủ lạnh Lý Tưởng Hiển" đứng bên vệ đường đeo một cái ba lô thật to đưa tay ra hứng nước mưa, cách ăn mặc hoàn toàn khác lạ với ngày thường làm "anh" như trẻ ra vài tuổi, anh đèn đường đêm làm cho "Lý Tương Hiển" sáng chói đến mức lạ kỳ, tên ngốc này dường như không nhận ra lúc này mình ngây thơ đến mức nào, giống một chú cừu trắng nhỏ giữa đồng hoang vậy, lơ mơ sẽ bị sói tấn công ngay.

"Anh mang xe về trước, tôi gặp người quen" Địch Phi Thanh thở dài, vài ngành vài năm mãi mới có một người cho hắn cảm giác thách thức, bị làm sao thì uổng lắm. Địch Phi Thanh xuống xe bước qua đường đi về phía Lý Tương Di.

Lý Tương Di đứng bên vệ đường đợi xe, bụng đói cùng đôi chân tê do đứng quá nhiều trong tiệc rượu làm cậu mệt mỏi, mưa đang nặng hạt dần, cậu lại chẳng có ô, khi cậu muốn tìm chỗ trú mưa, một chiếc bóng lớn che lấy cậu.

Đich Phi Thanh xòe ô hạ mắt nhìn Lý Tương Di hỏi cậu "Có lạnh không, chúng ta đi tìm nơi nào ấm một chút". Lý Tương Di hơi mín môi nhìn hắn cuối cùng vẫn đáp lại "Vâng".

Sau đó là rất nhiều đêm họ vô tình gặp nhau như thế, cho đến khi trời không đổ mưa nữa mà kéo giông bão đến cuốn trôi Lý Tương Di chỉ để lại chút tàn hồn gửi gắm ở Lý Liên Hoa.

Hiện tại.

Cơn mưa nhỏ dần tạnh, Lý Liên Hoa rũ rũ chiếc ô muốn kéo ô lại, lúc này một bàn tay khác nắm lấy cán ô gấp ô lại giúp anh "Sao cậu không vào trong đợi tôi".

Lý Liên Hoa nhận lại chiếc ô cười ngượng với Địch Phi Thanh "Tôi đột nhiên choáng váng, không đi được, anh biết vị trí phim trường của đạo diễn Quan chưa, tôi đưa anh đi" dù là lần đầu gặp nhau chính thức nhưng động tác của hai người họ rất quen thuộc như đã biết nhau từ lâu, họ đều ngầm hiểu người mình gặp mười năm trước là ai, chỉ không nói ra.

"Tôi đã điện thoại cho cậu ấy rồi, để tôi đưa cậu về nhé" Địch Phi Thanh mở của xe cho Lý Liên Hoa, anh rất tự nhiên vào xe.

....

"Sao khi đó cậu không tìm tôi, thời gian đầu thì thôi, kể cả sau khi có bản án" cũng chẳng nhớ đến hắn Địch Phi Thanh hỏi Lý Liên Hoa, dù là người ngoài hắn cũng cảm thấy bản án ấy không công bằng, huống gì người thân như Lý Liên Hoa.

"Tôi xấu hổ cũng cảm thấy có lỗi" Lý Liên Hoa nhìn ra ngoài cửa xe "Khi đó quá hỗn loạn, họ nói tôi phải khai tất cả những gì mình biết, vì anh trai khó chịu với anh nên tôi đã khai cả anh" không thể phủ nhận việc Địch Phi Thanh bị tình nghi dã phá hoại cả tương lại hắn, ba năm đầu Lý Liên Hoa gần như trốn biệt trong ký túc xá, không quan tâm đến việc bên ngoài, khi anh nhận ra thì Địch Phi Thanh đã giải nghệ rồi.

Địch Phi Thanh nhìn bàn tay buông thõng bên ghế của Lý Liên Hoa muốn nắm lấy tay anh, sau đó lại rụt tay về "Không liên quan đến cậu, là tôi nhận ra mình không hợp với giang hồ" hắn thiếu gì cách để trở lại, thuê người làm từ thiện, buộc cảnh sát xin lỗi hoặc tuồn thông tin hung thủ là ai ra ngoài, chỉ là không muốn làm thế.

"Chẳng ai tin là em tồn tại" Địch Phi Thanh đột nhiên nói với Lý Liên Hoa "Tôi tự tìm cũng nhờ Vô Nhan tìm em rất lâu", các nghệ sỹ công ty hắn ít nhiều cũng có vào phần đường nét của Lý Tương Hiển và Lý Tương Di.

"Tìm tôi làm gì" Lý Liên Hoa phì cười nhìn hắn "Chẳng có gì là vĩnh viễn, chúng ta coi như bèo nước gặp nhau mà thôi, chuyện đêm đó anh nên quên đi" khi đó anh còn trẻ, quá xúc động đã hứa hẹn sẽ gặp lại Địch Phi Thanh, kết quả chẳng ra sao.

Địch Phi Thanh dậm mạnh chân ga, phanh lại nơi vệ đường hắn vươn tay túm lấy gáy Lý Liên Hoa áp môi mình vào môi anh rồi lại tách ra nhìn anh, Lý Liên Hoa hơi mở to mắt nhìn hắn sau đó nhắm mắt ôm lấy cổ hắn, lần này thực sự là một nụ hôn từ hai phía.

Hai người họ ôm chặt lấy nhau, hơi thở quấn quýt, Địch Phi Thanh kéo Lý Liên Hoa vào lòng mình vội vã ôm chặt anh như mười năm trước họ đã làm, hắn siết chặt eo anh sợ mình buông ra người lại biến mất.

"Anh làm em đau" Lý Liên Hoa gục vào vai Địch Phi Thanh thở dốc, hắn vẫn hôn cắn vành tai anh, bàn tay lại vỗ vễ lưng anh.

"Không đau, em sẽ chẳng nhớ, Lý Liên Hoa đừng đột nhiên biến mất nữa, cuộc đời chúng ta được bao nhiêu lần mười năm" Địch Phi Thanh ôm người vào lòng mình vỗ về "Chúng ta tìm hiểu nhau đi, tôi tên là Địch Phi Thanh, tôi.." hắn nhẹ giọng nói về mình với Lý Liên Hoa, không khác những gì Lý Liên Hoa tự điều tra được.

Lý Liên Hoa tựa đầu vao vai Địch Phi Thanh nghe hắn nói, đợi hắn nói xong rồi anh cũng đáp lời hắn "Trước đây em là Lý Tương Di, giờ em là Lý Liên Hoa, em trở về để tìm ra sự thật về anh trai mình, tìm một sự công bằng với em và cả hung thủ không bị pháp luật trừng trị, nếu chúng ta bên nhau, có thể em sẽ lợi dụng anh" Địch Phi Thanh bây giờ đã khác với Địch Phi Thanh mười năm trước, thế lực của hắn trong giới hào môn không thua kém ai cả.

"Tôi cho em lợi dụng đấy" Địch Phi Thanh cúi xuống tìm môi người yêu lần nữa, hai người họ ngồi trong xe điên đến mức củi khô lửa bốc, mãi đến khi Lý Liên Hoa hơi ho nhẹ, Địch Phi Thanh mới dừng lại hỏi anh " Về nhà tôi nhé, tôi đã mượn được tài liệu của Tông Chính Minh Châu rồi" Hà Hiểu Tuệ rất biết nặng nhẹ, nghe nói sự việc ảnh hưởng đến con mình vội vã chuyển thông tin cho hắn ngay.

"Anh quả thật chuẩn bị để em lợi dụng anh" Lý Liên Hoa cúi đầu cài mấy chiếc khuy áo đã bị Địch Phi Thanh tháo ra phê bình hắn, người này chắc chắn anh sẽ nhận lời nên chuẩn bị trước à.

"Dù em không nhận lời, tôi vẫn giúp em" Địch Phi Thanh nhấn chân ga tăng tốc về nhà mình "Tôi quen nhìn người làm việc thẳn thắng rồi, không chịu được ai làm việc mờ ám dưới măt mình.

....

Dinh thự nhà họ Địch.

Địch Phi Thanh lái xe xuyên qua cổng lớn vào bãi đỗ xe riêng của mình rồi cùng Lý Liên Hoa lên phòng làm việc của mình.

Trong phòng là từng chồng giấy bìa xanh viết tay được xếp gọn cảm thán với Địch Phi Thanh "Phu nhân Hà Hiểu Tuệ đúng là ra vốn gốc" số giấy tờ này sợ là ghi thông tin từ khi Tông Chính Minh Châu sinh ra đến nay.

"Chúng ta bắt đầu chứ" Địch Phi Thanh xắn ống tay áo kéo Lý Liên Hoa về phía bàn làm việc, anh cũng đi theo hắn, hai người lọc hết những gì có liên quan đến Tông Chính Minh Châu ra trong đám thông tin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com