TruyenHHH.com

Kim Dien Tieu Huong Le Tieu

Vệ Tương thỉnh an các thái phi thái tần xong, đến khi bước ra khỏi viện người cuối cùng thì còn nửa canh giờ mới tới cung yến.

Khoảng thời gian này nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, về Dao Trì Uyển thì không hợp lý, Vệ Tương đang tính xem phải làm thế nào thì Mẫn thục nữ phái người tới mời.

Gần đây thỉnh thoảng các nàng có qua lại, mặc dù lần nào cũng là Vệ Tương chủ động đi gặp, Mẫn thục nữ chưa từng chủ động đến gặp nàng, nhưng mỗi khi gặp đôi bên luôn hòa thuận, thoải mái trò chuyện

Hôm nay mấy lần Mẫn thục nữ có vẻ muốn nói lại thôi, Vệ Tương thấy vậy, hỏi thẳng: "Thục nữ có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."

Mẫn thục nữ thở dài lắc đầu: "Người tu đạo như ta vốn không nên nhiều chuyện. Chỉ là... Ta thật sự không hiểu tại sao tài nhân cứ phải nhúng tay vào việc của Trần thị."

Vệ Tương không biết phải trả lời thế nào.

Mẫn thục nữ nhíu mày: "Nàng ta thế nào ta không quan tâm, nhưng tài nhân nên biết Cung phi chăm sóc công chúa vô cùng chu đáo. Nếu Trần thị thật sự không hại Vũ quý cơ, được giải oan đương nhiên là điều đáng mừng, nhưng nếu bởi vậy mà tách Cung phi và công chúa ra, thứ nhất là sẽ dễ gặp rắc rối, thứ hai cũng là quá tàn nhẫn."

Vệ Tương im lặng, không biết có nên nói cho Mẫn thục nữ nghe "thánh ý" mà mình thăm dò được không.

Ai ngờ Mẫn thục nữ lại hít một hơi thật sâu, nói: "Thôi, ta tự biết đây là ý của bệ hạ, ta chỉ là thấy thương cho công chúa. Nhưng ta biết việc này khó chu toàn hai bên, nếu Trần thải nữ thật sự vô tội, không ai có thể bắt mẹ con họ chia lìa."

Vệ Tương nhìn Mẫn thục nữ, bỗng ngộ ra một việc, cười đáp: "Đúng vậy, nếu có thể chu toàn hai bên, thái phi chắc cũng sẽ vui mừng."

"Thái phi thương con cháu, nếu thật sự chu toàn được thì bà đương nhiên rất vui. Chỉ mong tính toán của bệ hạ và Trần thải nữ đơn giản, nếu quá phức tạp, thái phi không thể yên tâm dưỡng lão, cả ngày đau đầu vì việc này."

Vệ Tương gật đầu: "Thục nữ nói đúng."

Mẫn thục nữ im lặng một lúc, lại nói: "Tài nhân có phúc, không chỉ được bệ hạ sủng ái mà Truân thái phi cũng rất thích, thỉnh thoảng hoàng hậu nương nương cũng khen không ngớt. Ta không may mắn như tài nhân, may mà có Truân thái phi che chở, cho ta dù sống trong thâm cung nhưng không cần tranh đấu cái gì, mọi thứ coi như thuận lợi."

Vệ Tương mỉm cười: "Thục nữ mới là người có phúc, nếu đổi lại là người khác không tranh không đấu, đừng nói là được như nương tử, e rằng mạng cũng khó giữ."

Mẫn thục nữ thở dài: "Cũng đúng."

Nói đến đây mọi việc đã rõ, cả hai đều là người thông minh, không cần thiết phải nói nhiều làm gì. Thế nên đề tài của buổi nói chuyện lại trở về những chuyện ngày thường, Mẫn thị chia sẻ cuốn kinh văn gần đây mình đang đọc. Cứ như thế thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã gần đến giờ bắt đầu yến tiệc, hai người được cung nhân hầu hạ trang điểm lại rồi Vệ Tương đến Đoan Nghi Điện trước, Mẫn thục nữ về Đoan Hòa Điện đi cùng Truân thái phi.

Đoan Nghi Điện là điện lớn nhất trong Từ Thọ Cung nhưng không có người ở, ngay cả tẩm điện cũng không, xưa nay dùng để tổ chức yến tiệc. Vì thế Đoan Nghi Điện trông nghiêm trang xa hoa hơn những cung điện bình thường.

Khi Vệ Tương tới, tiệc đã sẵn sàng. Yến hội trong cung thường nhiều cấp bậc lễ nghĩa, dù là "gia yến" cũng không phải ngồi quanh bàn tròn như dân gian. Không chỉ vậy, nam nữ cũng phải ngồi tách ra. Ngoại trừ chỗ ngồi của đế hậu và thái phi thái tần ở chính bắc, những người còn lại nam ngồi phía đông, nữ ngồi phía tây, hai bên dù có thể nhìn thấy nhau nhưng lại cách nhau gần ba trượng, khi yến tiệc bắt đầu ở giữa sẽ có ca múa, hai bên khó mà nói chuyện với nhau.

Vệ Tương đi thẳng đến chỗ ngồi, không lâu sau, Ngưng quý tần cũng tới. Thấy Vệ Tương, Ngưng quý tần bật cười, lệnh cung nhân xếp thêm ghế cạnh nàng rồi tới ngồi xuống.

Vệ Tương bật cười: "Nương nương tự do thật, người đến chỗ thần thiếp ngồi cũng không thèm hỏi thần thiếp có vui không."

"Muội còn kỳ kèo với ta? Sao hả? Sợ ta ăn hết đồ ăn của muội à?" Nói tới đây, Ngưng quý tần hạ giọng, "Muội nghe nói chưa, hôm nay bệ hạ ban thưởng mấy chục món ăn cho Trần gia, nghe đâu hoành tráng lắm."

Vệ Tương giật mình: "Trần gia của Trần thải nữ sao?"

"Nếu không thì còn ai nữa?" Ngưng quý cơ mỉm cười, thuận tay lấy một trái nho trên đĩa, ung dung lột vỏ, nói tiếp, "Trên danh nghĩa là cảm ơn Trần gia quyên tiền hỗ trợ thiên tai ở phía nam, nhưng theo ta thấy là vì chuyện của Trần thải nữ mà trấn an Trần gia."

Vệ Tương nhíu mày: "Chắc không phải đâu. Trần gia vốn có người làm quan trong triều, được khen thưởng không có gì lạ, chưa chắc đã liên quan đến hậu cung."

"Nói thế cũng đúng, nhưng hôm qua khi ta uống trà với Văn tiệp dư, nhà nàng ấy nhiều đời trâm anh, tam tỉnh lục bộ đều có người làm quan, phụ thân còn là Hộ Bộ thị lang. Nàng ấy nói không có chuyện Trần gia quyên tiền, thiên tai ở phía nam toàn là Đông gia của Mẫn thần phi ra tay hỗ trợ."

Vệ Tương biết tại sao Ngưng quý tần lại nói với mình việc này. Ngưng quý tần là người thích tán gẫu, còn khá nhạy cảm với những liên quan giữa tiền triều và hậu cung. Còn nàng xuất thân là cung nữ Vĩnh Hạng, đừng nói đến việc không có phụ thân huynh trưởng làm quan ở triều, ngay cả phụ thân là ai nàng cũng không rõ, ấn tượng về mẫu thân cũng đã mơ hồ, Ngưng quý tần thảo luận chuyện nguy hiểm thế này với nàng không cần lo sẽ gặp phiền phức.

Vệ Tương cũng vui vẻ lắng nghe. Không phải nàng hiểu biết nhiều hay có kế hoạch gì, chẳng qua nàng biết mình như ếch ngồi đáy giếng nên lắng nghe nhiều, mưa dầm thấm đất cũng tốt.

Khoảng hai khắc sau, các phi tần, tông thân đều lần lượt vào vị trí, kế tiếp là Truân thái phi và đế hậu tới, yến tiệc bắt đầu, bầu không khí vô cùng hòa thuận. Các tông thân bước lên kính rượu các thái phi thái tần, còn có vài thân vương trẻ tuổi không ngần ngại giả ngốc chọc cười trưởng bối.

Bữa tiệc không có ngoại thần, mọi người đều thấy thoải mái hơn yến tiệc giao thừa, có người tâm trạng tốt sẽ ăn uống nhiều hơn.

Qua ba lượt rượu, dần có vài người dần say, có người xin trà giải rượu, cũng có người không chịu được phải qua điện bên cạnh nôn, cũng có người ra ngoài hít thở không khí.

Vệ Tương lặng lẽ quan sát Ngô vương, không lâu sau, Ngô vương cũng đứng dậy ra ngoài.

Yến hội thế này thưởng kéo dài một đến hai canh giờ, dù là ai thì cũng thường sẽ ra ngoài hoặc đi giải rượu, rất hiếm người ngồi trong bữa tiệc từ đầu đến cuối.

Vệ Tương không quan tâm Ngô vương ra ngoài làm gì, nhưng Ngô vương vừa ra khỏi điện, nàng liền đỡ tay Tích Lâm đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương, cười nói: "Đi thôi, chúng ra ngoài đi dạo một lát."

Quỳnh Phương, Tích Lâm và Phó Thành biết kế hoạch của nàng, Tích Lâm nghe vậy liền đáp vâng, dìu nàng ra ngoài, Phó Thành cũng theo sau.

Vừa ra khỏi cửa điện, Tích Lâm hơi quay đầu, báo: "Nương tử đoán không sai, quả nhiên Từ trắc phi cho tỳ nữ đi theo."

Vệ Tương cười khinh, ra hiệu cho Phó Thành, Phó Thành hiểu ý, dừng lại, khom người tiễn Vệ Tương.

Vệ Tương rời khỏi Đoan Nghi Điện liền rẽ về phía tây. Phía tây Từ Thọ Cung là một khu vườn, được gọi là Cẩm Viên. Cảnh vật ở đây tuy không bằng bên Dịch Trì nhưng vẫn có nhiều núi giả và cây cỏ. Vệ Tương nghe Mẫn thục nữ nói các thái phi thái tần thường hay đến đây ngồi hóng mát, bây giờ mọi người đều ở trong yến tiệc, ngay cả cung nhân hầu như cũng bị điều đi hầu hạ chủ tử, trong viện không có ai.

Đằng sau cách đó không xa, tỳ nữ của Từ trắc phi ra khỏi điện cũng rẽ về hướng tây, mới đi vài bước đã bị Phó Thành chặn đường.

Tỳ nữ sững sờ: "Vị công công này..." Nàng ta vừa nói chuyện với Phó Thành vừa nhìn phía trước, sợ mình lạc mất Vệ Tương.

Phó Thành chất vấn: "Ta quan sát ngươi lâu rồi, không lo hầu hạ Từ trắc phi cho tốt, cứ nhìn tài nhân của bọn ta làm gì?"

Nhận ra Phó Thành là người của Vệ tài nhân, tỳ nữ chột dạ, nhưng cũng sợ mình làm hỏng chuyện, vừa vội đi vừa nói: "Nô tỳ đâu có đi theo Vệ tài nhân. Công công nghĩ nhiều rồi. Nô tỳ còn có việc, không nói chuyện với công công nữa."

Phó Thành đuổi theo, giữ nàng ta lại, trừng mắt: "Đứng lại! Ta nói cho ngươi nghe, nô tài như chúng ta có khi nên giả ngốc mới là may mắn. Hôm nay ngươi cứ coi như lỡ làm mất dấu, khi về cùng lắm thì bị trách mắng hai câu mà thôi, nếu ngươi không nghe..." Phó Thành bắt chước khí thế của đại thái giám ngự tiền, cười lạnh, "Nơi đẹp như Cẩm Viên e là sau này thêm một cô hồn đấy!"

Tuy Phó Thành chỉ trông mèo vẽ hổ nhưng lời ám chỉ lại là sự thật. Tỳ nữ này tuy lớn hơn gã mấy tuổi nghe xong sắc mặt cũng trắng bệch, không nói nên lời.

"Còn không về đi!"

Tỳ nữ rụt cổ, vội chạy về. Nàng ta đến bên cạnh Từ trắc phi, giả vờ rót rượu cho ả ta, Từ trắc phi kinh ngạc: "Sao lại về nhanh vậy?"

"... Trắc phi." Tỳ nữ hạ giọng, "Nô tỳ vừa ra ngoài đã bị thái giám của Vệ tài nhân chặn đường. Gã nói với nô tỳ phải giả ngốc, nếu không... E rằng sẽ trở thành cô hồn ở Cẩm Viên."

"Cẩm Viên?"

Từ trắc phi cười lạnh, đứng dậy, đỡ tay tỳ nữ ra ngoài.

Ả ta hùng hùng hổ hổ không giống người say ra ngoài đi dạo khiến người xung quanh phải chú ý.

Từ trắc phi đi rất vội, tới Cẩm Viện, ả ta nhìn trái nhìn phải nhưng lại không thấy ai, chỉ thấy thấp thoáng làn váy đằng sau núi giả.

Từ trắc phi tin chắc suy đoán của mình đúng, giận dữ đi qua. Nhưng ả ta không hẳn là kẻ không có đầu óc, dù đang tức giận, ả cũng biết "bắt gian phải bắt một đôi", thế nên ả không xông thẳng tới mà đi vài bước rồi dừng lại, muốn nghe động tĩnh bên trong.

Sau núi giả truyền tới tiếng cười quyến rũ của nữ tử: "Thanh phi nương nương nói 'Vọng xuyên tha doanh doanh thu thủy, túc tổn tha đậm đạm xuân sơn', trước đây thiếp không hiểu câu thơ đó có ý nghĩa gì, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi."

Vọng xuyên tha doanh doanh thu thủy, túc tổn tha đậm đạm xuân sơn (*).

(*) Trích trong tác phẩm Tây sương ký của Vương Thực Phủ

Câu thơ này rõ ràng có ý nhớ nhung!

Từ trắc phi xác định đây là lời tâm tình, thế nên nhận định sau núi giả chắc chắn còn có một nam nhân, không sợ không bắt được một đôi.

Bởi vậy ả ta đi thẳng ngay hòn non bộ nhưng không thấy ai, tiếp tục đi vào bên trong, khi thấy làn váy, ả ta liền mắng: "Tiện nhân! Ta sớm đã biết ngươi không yên phận, thích quyến rũ mọi người xung quanh mà..." Mắng được một nửa, ả thấy chỉ có một mình Vệ Tương, khó hiểu, "Sao chỉ có ngươi?"

Vệ Tương nhếch mép cười.

Trong núi giả vốn không có ánh sáng, trời cũng đã tối, nhưng nhờ có ánh trăng chiếu vào khiến đôi môi đỏ mọng của nàng như bóng ma.

Nàng hỏi Từ trắc phi: "Thế trắc phi nghĩ còn ai nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com