Vệ Tương nhíu mày: "Nàng ta vừa mới nói... Mình không hại Vũ quý cơ?"Ngưng cơ lắc đầu: "Lúc ta vào cung Trần thị đã bị giam cầm, sau này dù có sinh công chúa cũng không lấy lại được địa vị vốn có, thế nên ân oán giữa nàng ta với Vũ quý cơ ta không rõ lắm."Đào thải nữ vẫn còn nhìn theo Trần thị, kinh ngạc không thôi.Vệ Tương thấy Đào thải nữ ngơ ngác, không giống khi nãy nhanh nhẹn kéo nàng và Ngưng cơ tránh đi, vì thế hỏi: "Sao vậy?"Đào thải nữ giơ tay chỉ về hướng kia: "Bọn họ... Bọn họ hung dữ với nàng ta quá. Ở Từ Thọ Cung đã như thế, sau lưng chắc sẽ không... Không..." Nàng nuốt nước bọt, "Chắc sẽ không giết nàng ta luôn chứ?"Thái độ mọi người lập tức thay đổi, Quỳnh Phương bước lên nghiêm túc, nói chuyện nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự nghiêm túc: "Nương tử ăn nói cẩn thận! Ở đây là hoàng cung, không được phép nói năng hoang đường!"Đào thải nữ nhìn Quỳnh Phương, im lặng không phản bác.Ngưng cơ thấy vậy, nói với Vệ Tương: "Muội muội đi thỉnh an các thái phi thái tần đi, ta đưa muội ấy về trước, lát nữa sẽ quay lại.""Muội đi với tỷ tỷ."Ngưng cơ lắc đầu: "Muội đang được sủng ái, bao nhiêu người đang chú ý, không thể thiếu lễ nghĩa. Mau đi đi, tới chỗ Dụ thái phi trước, sau đó đi thỉnh an Sùng thái phi và Triết thái phi ai trước ai sau đều được, kế đến là Kính thái tần, những người còn lại không gặp cũng không sao cả."Vệ Tương vốn đã được Quỳnh Phương dặn dò những điều này, bây giờ nghe Ngưng cơ nhắc nhở, nàng vô cùng cảm động: "Vâng, đa tạ tỷ tỷ."Ba người chia tay nhau. Vệ Tương đi chúc tết các thái phi và thái tần theo trình tự, dù mỗi nơi ở lại không lâu nhưng chớp mắt đã đến giữa trưa.Đến chiều, khi Vệ Tương về Dao Trì Uyển, mới ăn mấy muỗng canh, Phó Thành đột nhiên chạy vào phòng, gã ở ngoài bình phong thấy Vệ Tương đang ăn thì muốn lui ra ngoài, cuối cùng bị Vệ Tương phát hiện, nàng hỏi: "Sao vậy? Vào đây!"Phó Thành đến bên cạnh, khom người báo: "Nương tử, Chử thị chết rồi."Vệ Tương giật mình."Nô tài theo lời căn dặn của nương tử mỗi trưa đều đến lãnh cung xem, hôm qua Chử thị vẫn còn bình thường, nhưng đến hôm nay... Cả người đều cứng đơ."Vệ Tương hít một hơi thật sâu: "Thế thì quá nhanh rồi...""Vâng, nô tài cũng thấy vậy. Nô tài sợ trong đây có ẩn tình khác. Có điều... Hôm nay là ngày đầu năm mới, việc này khiến người ta cảm thấy xui xẻo nên chưởng sự định chờ quan nguyên tiêu sẽ đưa thi thể ra ngoài an táng. Khi nãy nô tài có cho chưởng sự chút tiền mời gã uống rượu, nếu nương tử muốn đi xem thì gã cũng không nói gì đâu."Tích Lâm đang ở bên hầu hạ Vệ Tương nghe vậy mặt liền tái mét, hạ giọng mắng: "Ăn nói cái gì đấy! Đang là năm mới, sao nương tử có thể dính vào mấy điềm xui như vậy!"Phó Thành rụt cổ lại, không phản bác, chỉ mong Vệ Tương không nói gì.Vệ Tương cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Việc này e là có vấn đề, có điều dù đích thân ta đi xem cũng chưa chắc phát hiện được. Tích Lâm, ngươi lập tức đến Thái Y Viện, bảo Khương Hàn Sóc đi xem đi."Thấy Vệ Tương không có ý định đi, Tích Lâm mới thở phào, hành lễ nhận lệnh rồi ra ngoài. Phó Thành cũng cáo lui.Vì vậy Quỳnh Phương nhận công việc hầu hạ Vệ Tương dùng bữa. Vệ Tương suy nghĩ một lát, nói: "Lát nữa ngươi đưa cho Phó Thành hai lượng bạc, cho hắn nghỉ một ngày, bảo gã muốn xuất cung thì xuất cung, muốn đi chùa cầu bình an cũng được. Dù sao gã cũng còn nhỏ, đột nhiên gặp tử thi, e là cũng rất sợ hãi."Quỳnh Phương mỉm cười: "Lúc Phó Thành mới đến Dao Trì Uyển nô tỳ còn không hiểu sao chưởng ấn lại điều gã đến đây, bây giờ xem ra chưởng ấn đúng là biết nhìn người, Phó Thành trưởng thành rất nhanh, còn làm việc cẩn thận."Việc này tạm thời gạt sang một bên. Đến chiều, Vệ Tương đi bái kiến Mẫn thần phi, Thanh phi, Cung phi và Văn tiệp dư, nhưng trong bốn người đã có ba người bận xử lý chuyện ngày mai xuất cung về thăm nhà nên sai đại cung nữ của mình tiếp đãi các phi tần, các đại cung nữ liên tục xin lỗi, sau đó thay chủ tử của mình ban thưởng, coi như thực hiện hết cấp bậc lễ nghĩa.Thanh phi dù không về thăm nhà nhưng với tính cách thờ ơ, nàng ta lười gặp các tiểu phi tần đến thỉnh an nên cũng sai đại cung nữ đi tiếp đón thay.Xuống nữa, Ngưng cơ đương nhiên thân thiện với Vệ Tương, Liên tần dù cũng đang bận chuẩn bị về thăm nhà nhưng vẫn mời Vệ Tương vào trong uống hết ly trà nhỏ. Tiếp đến là các tiểu phi tần, bầu không khí thoải mái hơn, ngoại trừ Duyệt mỹ nhân ra thì ai nấy cũng vui vẻ trò chuyện với Vệ Tương một lúc.Có một vài lời đồn theo gió bay khắp nơi, đến xế chiều, các phi tần hầu như đều biết hết.Nghe nói trên đường bị kéo về Lạc Mai Uyển Trần thải nữ cứ khóc lóc nói mình không hại Vũ quý cơ, còn nói mình nhớ gia đình, cũng muốn về nhà thăm. Tiếng khóc bi thương như vậy đương nhiên điều không tốt vào đầu năm mới, thế nên có người tỏ ra chê trách, nhưng cũng có người thấy thương xót, sinh ra nghi ngờ chuyện của Vũ quý cơ.Vệ Tương không quan tâm chuyện này, cả buổi chiều nàng vô cùng bận rộn, đến khi trở về Dao Trì Uyển thì trời đã tối. Khương Hàn Sóc xong việc ở lãnh cung liền tới đây, được Vệ Tương dặn dò, Liêm Tiêm chuẩn bị bữa tối cho hắn ở sương phòng.Vệ Tương không vội, bản thân ăn uống xong mới cho gọi hắn.Khương Hàn Sóc vào phòng đang định hành lễ, Vệ Tương đã lên tiếng: "Ngồi đi. Hôm ở Trường Thu Cung, ngươi chịu khổ rồi."Quỳnh Phương chuẩn bị thêm một cái ghế thuê bên bàn trà, Khương Hàn Sóc ngồi xuống, cười nói: "Không có gì. Thái giám ngự tiền ra tay có chừng mực, bị sợ nhiều hơn là bị tra tấn." Nói tới đây, nụ cười của hắn phai nhạt đi, "Ta đã qua lãnh cung rồi, thi thể của Chử thị đúng là kỳ lạ."Vệ Tương nhíu mày: "Có kẻ hạ độc à?"Đây chính là lý do nàng bảo Phó Thành mỗi ngày đều đến lãnh cung theo dõi.Nếu Chử thị bị Dung Thừa Uyên đầu độc chết thì thôi, nếu có người khác ra tay, e rằng sau lưng việc này còn bí mật mà nàng chưa biết.Khương Hàn Sóc lắc đầu: "Không có dấu hiệu trúng độc, điểm kỳ lạ là... Chử thị gầy như da bọc xương, rất giống như bị bỏ đói mà chết."Vệ Tương hoảng sợ: "Không phải mỗi ngày nàng ta vẫn có thể tỉnh táo một hai canh giờ sao? Dù bị bệnh không có khẩu vị thì cũng nên ăn gì đó để sống chứ!""Thế nên đây mới là điểm kỳ lạ. Nếu mỗi ngày nàng ta thật sự có thể tỉnh dậy ăn chút ít thì không thể gầy như vậy. Huống hồ một người đói chết phải cần thời gian, nếu khoẻ mạnh thì có thể cố gượng khoảng một tháng. Tuy nàng ta bệnh nặng nhưng trước khi vào lãnh cung vẫn có người dốc lòng chăm sóc, dù vào lãnh cung không có thuốc uống thì cũng không thể ra đi nhanh đến thế."Vệ Tương nhíu mày: "Ngươi nghĩ thế nào?"
"Vi thần chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân, đó là không chỉ bị bỏ đói, ngay cả nươc nàng ta cũng không được uống."
"Tại sao?"
"Con người không uống nước sẽ chết rất nhanh. Nhưng... Trên tủ đầu giường của nàng ta có một ly nước, vi thần có kiểm tra, nước trong ly có thể uống."
"Có nghĩa là rất có thể mấy ngày nay nàng ta không hề tỉnh táo, hơn nữa khả năng cao không chỉ mấy ngày nay, mà trước khi bị đưa vào lãnh cung cũng thế?"
"Khả năng cao là vậy. Vi thần đoán trước đây có thuốc giữ mạng, còn có cung nhân hầu hạ nên có lẽ nàng ta được đút chút canh. Bây giờ vào lãnh cung không có thuốc, không ai chăm sóc, nàng ta thì không tự tỉnh dậy nên cứ thế mà ra đi."
Nếu thật sự là vậy thì việc này khá khó giải quyết.
Nếu Chử thị bệnh nặng không dậy, chứng tỏ nàng ta sẽ không cùng Mộc Liên tính kế hại nàng. Bây giờ Mộc Liên chết rồi, rất khó để tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.
Địch ở trong tối, mà nàng ở ngoài sáng, đúng là khiến người ta bất an.
Khương Hàn Sóc quan sát nàng: "Nương tử, vi thần có một chuyện chưa rõ, không biết có nên hỏi không."
"Ngươi hỏi đi."
"Việc này vốn đã chấm dứt rồi, Chử thị bệnh nằm liệt giường đã lâu, chết cũng không có gì lạ, sao nương tử lại nghi ngờ? Nếu nương tử không muốn nói thì cứ nói như thần chưa hỏi gì."
Vệ Tương bật cười lắc đầu: "Hôm ở Trường Thu Cung ngươi không khai man ta ra, ta có gì phải giấu ngươi chứ. Chẳng qua ta thấy lời Mộc Liên nói có hơi kỳ lạ."
"Nàng ta nói gì?"
"Nàng ta khăng khăng cắn chặt Dung chưởng ấn?"
Khương Hàn Sóc càng nghe càng nghi ngờ: "Thì sao?"
Vệ Tương cười nói: "Nếu nàng ta làm việc cho Chử thị thì sẽ chỉ hại mỗi ta thôi. Cho dù Chử thị oán hận Dung chưởng ấn, nhưng nếu muốn sống sót trong hậu cung thì nên diệt trừ ta trước, sau đó tiếp tục nhờ vả Dung chưởng ấn mới đúng. Nhưng Mộc Liên cứ nhất quyết cắn chặt Dung chưởng ấn, dù ta chết, Dung chưởng ấn cũng sẽ không tha cho nàng ta, nàng ta tội gì phải làm như vậy?"
Khương Hàn Sóc sợ hãi trước gút mắt đằng sau, cũng kinh ngạc với sự thận trọng của Vệ Tương.
Vệ Tương thử dài: "Sau này ta nghĩ lại, vụ này dù Chử thị thắng thì nàng ta cũng không được lợi ích gì. Dung chưởng ấn đúng là cần có thêm người của mình, nhưng nàng ta sớm đã bị hoàng đế vứt bỏ, dù không có ta nàng ta cũng khó lấy lại sủng ái, Dung chưởng ấn bồi dưỡng người mới vẫn tốt hơn.
Khương Hàn Sóc gật đầu.
"Còn lợi ích mà Mộc Liên có được... Trừ khi ta thành công trở mình, nếu không dù Chử thị sống hay chết, nàng ta sẽ trở thành 'người trung thành' với chủ tử. Đến lúc đó dù vị trí không bị dao động, Dung chưởng ấn cũng không thể động vào nàng ta. Nàng ta muốn mượn cái danh trung thành bảo vệ chủ để xin một ân điển như ban hôn hoặc thả xuất cung không phải việc khó, Dung chưởng ấn lại càng khó làm gì nàng ta."
"Chử thị là người lỗ mảng, không giống kẻ có thể trù tính như vậy, mà bản thân Mộc Liên cũng khó tự lên kế hoạch."
"Đúng vậy. Kẻ đó rõ ràng muốn hại ta nhưng thực chất lại cố dồn Dung chưởng ấn vào chỗ chết, ta thật sự không rõ rốt cuộc là ai hận Dung chưởng ấn đến như vậy!"