TruyenHHH.com

Kim Dien Tieu Huong Le Tieu

Được Khương Hàn Sóc đỡ ngồi xuống ghế, Vệ Tương vẫn còn run rẩy giống như rất kích động, lại như mừng như điên, nhưng cũng giống như oán hận.

Khương Hàn Sóc vốn định giục hỏi chuyện của Khương Ngọc Lộ, nhưng thấy nàng phẫn nộ như vậy, hắn có ngàn vạn lời muốn nói cũng phải cố nén. Kiên nhẫn đợi thêm một lúc, hắn nhỏ nhẹ nói: "Nương tử nói muội ấy không cho người gặp ta... Tại sao chứ?"

Vệ Tương đang lau nước mắt, nghe Khương Hàn Sóc hỏi như vậy, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, hoang mang hỏi: "Tỷ ấy chưa từng nói với ngươi?"

Khương Hàn Sóc lắc đầu: "Chưa từng."

"Có lẽ tỷ ấy nghĩ ta sẽ không thích ngươi, lại thấy ta không biết nói chuyện, sợ ta nói gì đó làm tổn thương ngươi."

Vệ Tương vừa rơi lệ vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của Khương Hàn Sóc, quả nhiên thấy hắn giật mình, ngay sau đó ánh mắt lộ vẻ vui sướng.

Khương Hàn Sóc chớp mắt liên tục, cuối cùng hỏi một câu ngốc nghếch: "Muội ấy... Nghĩ như vậy?"

Vệ Tương cười thầm, hiểu câu này là: Trong lòng muội ấy có ta sao?

Nàng ngước nhìn Khương Hàn Sóc, gật đầu: "Đúng vậy, Lộ tỷ tỷ nói... Ngươi và tỷ ấy là đồng hương, bao nhiêu năm qua giúp đỡ lẫn nhau, tỷ ấy nói... Ta làm tổn thương ai cũng được nhưng chỉ có ngươi là không."

Câu này có nghĩa: Đúng, trong lòng tỷ ấy có ngươi.

Khương Hàn Sóc lùi lại nửa bước, bật cười một tiếng: "Thế mà ta cứ nghĩ... Cứ nghĩ trong lòng muội ấy chỉ có nương tử."

Vệ Tương quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Khương Hàn Sóc: "Không thể so sánh tình yêu nam nữ và tình cảm tỷ muội như vậy được."

Cả đời này nàng cũng sẽ không nói cho Khương Hàn Sóc biết Khương Ngọc Lộ từng nói: "Chỉ là một tên nam nhân bướng bỉnh mà thôi. Ta đã nói với huynh ấy bao nhiêu lần mà huynh ấy không chịu nghe. Bây giờ ta trốn huynh ấy còn không kịp, muội gặp huynh ấy làm gì?"

Khương Hàn Sóc im lặng rất lâu, Vệ Tương biết hắn đang cố chìm trong khiếp sợ và kích động, vì vậy nàng chỉ nức nở, coi như bản thân đang cố bình tĩnh lại.

Khương Hàn Sóc đứng ngây ngốc một chỗ, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Rồi đột nhiên hắn sực tỉnh, phát hiện mình còn đang đứng trước mặt Vệ Tương, vội hỏi: "Vậy... Muội ấy tại sao lại chết?"

Vệ Tương lắc đầu: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết."

Khương Hàn Sóc nhíu mày: "Nương tử có biết tại sao ta đến đây không?" Không chờ nàng trả lời, hắn đã tự nói ra đáp án, "Ta muốn báo thù cho muội ấy."

"Thế thì ta càng không thể nói cho ngươi biết." Vệ Tương bướng bỉnh, "Bởi vì Lộ tỷ tỷ không muốn ta nói cho ngươi biết. Tỷ ấy nói ngươi là tên ngốc, chắc chắn sẽ đâm cho đầu rơi máu chảy vì tỷ ấy, đó là điều tỷ ấy không muốn nhìn thấy."

Khương Hàn Sóc hít một hơi thật sâu.

Nàng biết với hắn, những lời này cũng giống một giấc mộng ngọt ngào.

Sau đó lại là một khoảng lặng dài.

Thấy Khương Hàn Sóc không nói nữa, Vệ Tương đột nhiên đứng bật dậy, đẩy hắn ra ngoài: "Ngươi đi đi! Dù ngươi có hỏi thế nào ta cũng không nói cho ngươi biết! Có điều ngươi không cần lo tỷ ấy uổng mạng, ta sẽ tự báo thù cho tỷ ấy! Ngươi cứ yên tâm chờ xem kết quả đi!"

Khương Hàn Sóc tuy là cao to nhưng hắn không dám đối đầu với nàng, cứ thế bị nàng đẩy về phía cửa. Nhưng nghe nàng nói, hắn lập tức quay đầu, nín thở hỏi: "Nương tử sẽ báo thù cho muội ấy?"

"Đương nhiên! Nếu không ta vào hậu cung làm gì! Những kẻ bắt nạt tỷ ấy ta đều ghi nhớ, ngày nào đó sớm muộn gì ta cũng bắt bọn họ phải trả hết nợ!"

Hai mắt Khương Hàn Sóc lập tức sáng rực, nhưng hắn không nói gì thêm. Thấy mình chỉ còn cách tấm bình phong vài bước, hắn bình tĩnh lại, nghiến răng nói: "Tâm trạng nương tử đang không tốt, mấy ngày sau vi thần sẽ quay lại bắt mạch."

"Đừng tới đây nữa!" Vệ Tương tức giận đẩy hắn ra ngoài, sau đó quay người đi, không thèm để ý tới hắn.

Khương Hàn Sóc nhìn theo bóng lưng đang giả vờ mạnh mẽ ấy, khẽ cười, khom người nói: "Vi thần cáo lui."

Vệ Tương không thèm trả lời.

Sau đó nàng nghe tiếng mở và đóng cửa lại, thầm đếm đến mười, đoán Khương Hàn Sóc đã đi, nàng mới đến bên cửa sổ nhìn ra.

Quả nhiên không thấy Khương Hàn Sóc đâu, cũng không có cung nữ nào. Chắc là Quỳnh Phương cảm thấy nàng có việc riêng muốn nói với Khương Hàn Sóc nên đã đuổi mọi người đi.

Nàng về bên bàn trà ngồi một lúc, Quỳnh Phương và Tích Lâm quay lại, báo cáo: "Nô tỳ đã hỏi Khinh Ti, Khinh Ti bảo Mộc Liên không nói gì cả, nàng ta chỉ ám chỉ việc hầu hạ Chử mỹ nhân không có tương lai, muốn tìm chủ tử khác."

Vệ Tương xoa huyệt thái dương: "Khi nãy ngươi nói... Mộc Liên tự xin đi hầu hạ Chử mỹ nhân, có nghĩa là nàng ta không phải người của chưởng ấn?"

"Ban đầu có thể tính là vậy." Quỳnh Phương khom người đáp, "Nhưng nàng ta cũng thật sự thân với Chử mỹ nhân. Bây giờ... Chử mỹ nhân trở mặt với chưởng ấn, đương nhiên không thể xem nàng ta là người của mình."

Vệ Tương cười nhạo: "Thế thì lời người này nói ta không tin được rồi. Có điều ta lại muốn biết nàng ta muốn cái gì."

"Chắc là nghĩ gì nói đó thôi." Quỳnh Phương khá thản nhiên với vấn đề này.

Tích Lâm mím môi, dè dặt nói: "Chưởng ấn chắc chắn sẽ không tha cho Chử mỹ nhân, nương tử không cần suy nghĩ nhiều. Nếu nương tử lo lắng... Hay là người đi nói chuyện với chưởng ấn, xử lý luôn Mộc Liên là được."

Vệ Tương biết Tích Lâm nói có lý nhưng vẫn làm như không quan tâm.

Người thông minh "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi", nhưng nàng bây giờ chưa quyết đoán đến vậy. Thế nên với ai nàng cũng hơi nghi ngờ, thà bản thân tốn thêm chút sức lực cũng không muốn bản thân bị Dung Thừa Uyên nắm quá nhiều nhược điểm trong tay.

Huống hồ nếu nàng tốn chút sức lực mà có thể một mũi tên bắn hai con chim thì sao?

Thế thì đương nhiên tốt hơn nhờ vả Dung Thừa Uyên.

Vệ Tương bật cười trước suy nghĩ của mình, nói: "Dù nàng ta có ý định gì, cho dù chỉ là muốn tìm nơi khác để đi, một khi có suy nghĩ này thì nàng ta chắc chắn sẽ không dễ bỏ cuộc. Quỳnh Phương, thời gian tới ngươi thường xuyên ra ngoài, để nàng ta 'vô tình' gặp được ngươi đi."

"Ý của nương tử là nếu nàng ta mời nô tỳ uống trà, nô tỳ cũng đi theo sao?"

"Nàng ta đâu dám hạ độc hại chết ngươi đúng không?"

Quỳnh Phương bật cười: "Đương nhiên. Cho dù dám thì giết nô tỳ nàng ta được lợi gì chứ."

"Thế thì ngươi cứ yên tâm đi. Mặc kệ nàng ta muốn làm gì, người ta có việc xin ngươi thì mời trà là chuyện đương nhiên, tóm lại chỉ cần chúng ta được lợi là được." Vệ Tương phấn khích nói.

Đúng vậy, nàng đang hưng phấn.

Từ sau khi Khương Ngọc Lộ ra đi, nàng dường như sợ hãi với mọi thứ xung quanh, nhưng hiện giờ sau hai ba tháng trải nghiệm cuộc sống ở trên cao, cảm giác sợ hãi này đã dần biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn không giải thích được. Sự hưng phấn này không hẳn là khoái cảm chờ đợi trả thù, mà là sự phấn khích khi đối mặt với chết chóc.

Điều này khiến Vệ Tương đột nhiên cảm thấy cái chết của Khương Ngọc Lộ đã thay đổi cuộc đời nàng, đồng thời cũng mở ra cho nàng một cơ hội khác.

Nàng bắt đầu nghi ngờ bản thân vốn dĩ không phải người tốt, ít nhất có thể xem như một người "không an phận". Cuộc sống bình yên trước đây tuy rằng cũng đáng trân quý nhưng bây giờ nghĩ lại, không hiểu sao nàng lại thấy không có cảm xúc gì, mà con đường chông gai trước mặt lại khiến nàng cảm thấy chờ mong.

Quỳnh Phương nghe lời Vệ Tương, thường xuyên ra ngoài. Để tránh quá lộ liễu, mỗi lần ra ngoài nàng đều làm gì đó, đi thăm tỷ muội ngày xưa, hoặc thay Vệ Tương đến lục thượng cục tìm đồ, tóm lại sẽ không vô cớ đi dạo. Cứ thế qua bốn năm ngày, nàng quả thật đã gặp Mộc Liên.

Đêm đó hoàng đế không đến Dao Trì Uyển. Quỳnh Phương trở về thấy Vệ Tương đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, liền nháy mắt một cái, ra hiệu cho Tích Lâm và Liêm Tiêm đang hầu hạ lui ra ngoài, sau đó bước lên vừa chải đầu cho Vệ Tương vừa cười nói: "Nô tỳ mới từ chỗ Mộc Liên về. Đúng như nương tử đoán, trà đúng là trà Long Tĩnh hảo hạng."

"Nàng ta nói gì?"

"Cũng không có gì mới, chủ nói Chử thị bệnh nặng, thời gian tỉnh trong ngày còn ít hơn thời gian ngủ, có khi ngày chỉ tỉnh hai ba canh giờ. Hơn nữa... Khi tỉnh nàng ta cứ hay cáo buộc chưởng ấn, các cung nhân có khuyên cũng không khuyên được, ai cũng sợ bị vạ lây."

Vệ Tương bật cười.

Nàng đương nhiên đoán được khi tỉnh Chử thị sẽ "cáo buộc" Dung Thừa Uyên hại mình bị bệnh. Nhưng nếu Dung Thừa Uyên đã dám ra tay thì chắc chắn đã xác định Chử thị không còn chỗ dựa, đồng thời gã cũng sẽ không để tin bậy bạ lan truyền ra ngoài.

Quỳnh Phương nói tiếp: "Mộc Liên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải cách, nếu Chử thị chết, bọn họ đều sẽ phải quay về Thượng Cung Cục chờ điều đi nơi khác, muốn chuyển đến nơi tốt không phải chuyện dễ. Nhưng nếu Chử thị cứ kéo hơi tàn này mãi thì bọn họ chỉ có thể sống trong nơm nớp lo sợ ở cái nơi quỷ quái kia."

"Nơi quỷ quái? Đây là nguyên văn nàng ta nói à?"

Quỳnh Phương lắc đầu: "Nguyên văn nàng ta nói là 'phòng của người chết'."

"Thế thì càng khó nghe hơn. Nếu đã là bạn cũ, nàng ta còn chủ động đến tìm thì ít nhiều cũng phải cho chút tình cảm."

"Bọn họ muốn tìm đường sống nên chỉ lo diễn kịch, không thể chu toàn tất cả."

Vệ Tương thầm nghĩ: Chử thị đúng là ngu ngốc.

Nàng ta muốn hại nàng chỉ vì chút tiền và lợi ích cá nhân, bây giờ lại bày ra trò vụng về này để gài bẫy nàng. Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy nếu nàng chết rồi, Dung Thừa Uyên không còn ai sử dụng nên chỉ có thể dành mọi hy vọng cho nàng ta đã mất sủng ái hay sao?

Quỳnh Phương hỏi: "Nương tử định xử lý thế nào?"

Vệ Tương khẽ cười: "Nếu chỉ có mỗi nàng ta thì không đáng để suy nghĩ, có điều ta đang có việc quan trọng, đúng lúc cần dùng nàng ta. Việc này ngươi đích thân đi làm ta mới yên tâm. Ngươi đến Thái Y Viện tìm một thái y hỏi thăm, cứ nói ta trước giờ ốm yếu, bây giờ lại nhiễm phong hàn, có thứ gì phải kiêng kị không. Nhớ lấy, không được hỏi Khương Hàn Sóc thỉnh mạch bình an hôm đó nhưng phải tìm cách để hắn biết việc này."

"Nương tử muốn dùng cách gậy ông đập lưng ông?"

"Đúng vậy. Ngươi cứ hài hòa với Mộc Liên trước đã, cứ tỏ ra khó xử, đợi nàng ta nhờ vả ngươi thêm mấy lần, ngươi mới nhả ra."

"Nô tỳ hiểu rồi." Quỳnh Phương nhận lệnh.

Ngày hôm sau, Quỳnh Phương đến Thái Y Viện. Thấy Khương Hàn Sóc đang trực, nàng liền đến gặp thái y đang ở gần hắn, nói rõ mình là "người hầu hạ thân cận của Vệ ngự viện ở Dao Trì Uyển", sau đó thuật lại đúng lời dặn của Vệ Tương. Thái y kia biết Vệ Tương được sủng ái, thế nên cẩn thận dặn dò.

Cùng lúc đó, Vệ Tương lại đi gặp Dung Thừa Uyên.

Dung Thừa Uyên bị phạt đánh rất nặng, nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng xuống giường, không thể đi lại bình thường, phải có hai tiểu thái giám đỡ hoặc vịn tường mà đi.

Khi nàng tới, gã đang vịn tường vận động. Thấy hắn gầy đi hẳn, nàng đặt hộp đồ ăn lên bàn, nói: "Phòng bếp mới làm trứng bồ câu chưng, ta thấy thanh đạm không béo nên mang đến cho chưởng ấn bồi bổ."

Dung Thừa Uyên không khỏi nhớ đến chén tổ yến lần trước, thầm nghĩ: À, lại thuận nước giong thuyền.

Nhưng ngoài mặt gã không có biểu cảm gì cả, từ từ đi về phía bàn ăn, sau đó phất tay, cho tiểu thái giám đỡ gã lui ra ngoài.

Mấy thái giám khác ở trong phòng hầu hạ đương nhiên cũng lui xuống.

Dung Thừa Uyên quan sát nàng, hỏi: "Nương tử đột nhiên đến thăm không biết là lại có chuyện gì?"

"Ta..." Vệ Tương á khẩu.

Quả thật nàng có việc nên mới tới, nhưng bây giờ gã lại hỏi như vậy khiến nàng cảm thấy mình như kẻ không có chuyện gì tốt đẹp.

"Ha ha ha." Thấy nàng sững sờ, không hiểu sao Dung Thừa Uyên lại thấy rất vui, cất tiếng cười to.

Vệ Tương thật sự muốn bỏ về ngay, nhưng biết việc này chỉ có gã mới giúp được mình, đành cố giữ bình tĩnh: "Chưởng ấn có chịu giúp ta không?"

"Giúp. Chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền, việc có thể giúp ta đương nhiên sẽ giúp. Nói nghe xem."

"Ta muốn xin chưởng ấn một thứ. Thứ này không được ghi chép lại, trông giống thuốc nhưng không phải là thuốc, hơn nữa phải vô hại với cơ thể. Đặc biệt là nó phải rất hiếm, không thể dễ dàng nhận ra được."

Dung Thừa Uyên tò mò, đỡ bàn đi về phía nàng: "Để làm gì?"

"Hiện giờ không tiện nói."

Dung Thừa Uyên nhướng mày: "Không tin ta đến vậy à?" Gã tỏ vẻ bất mãn, "Thế thì đừng nhờ ta giúp."

Vệ Tương mím môi: "Rồi chưởng ấn sẽ biết."

Nàng nhìn gã, chờ gã đồng ý, nhưng gã cũng nhìn nàng, dường như cũng đang chờ nàng chịu thua trước.

Có điều nàng thật sự không thể tin gã hoàn toàn. Quyền thế của gã ngập trời, cho dù nàng biết nhiều bí mật của gã đến đâu cũng khó mà lật đổ gã. Mà gã thì có thể dễ dàng lấy mạng của nàng bất cứ lúc nào.

Hơn nữa về Khương Hàn Sóc, nếu Dung Thừa Uyên biết nàng có một thái y tin được thì có lẽ sẽ có thêm đường lui.

Ngoài ra nàng cũng muốn cho gã biết nàng và gã là đồng minh, chứ nàng không phải là "người của gã". Nàng sẽ không nói rõ tất cả cho gã biết, hôm nay là thế, tương lai cũng vậy, thế nên dùng việc nhỏ hôm nay để thể hiện thái độ trước vẫn tốt hơn sau này đụng đến việc lớn.

Nhưng Dung Thừa Uyên không hề có ý định chịu thua, gã cứ nhìn nàng, hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai chịu lùi một bước.

Bầu không khí như đọng lại. Cuối cùng Vệ Tương chỉ đành lên tiếng: "Xem ra ta không nên làm phiền chưởng ấn nghỉ ngơi, cáo từ trước."

Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi. Dung Thừa Uyên nhíu mày, mặt tái mét.

Chớp mắt nàng đã ra ngoài, thậm chí không kịp nhận ra sự khó chịu của gã.

Dung Thừa Uyên đứng đó rất lâu cho đến khi tức giận bật cười.

Dám ngang nhiên che giấu gã như vậy, nàng đúng là to gan!

Dung Thừa Uyên nghiên răng nghiến lợi, nhìn hộp đồ ăn trên bàn càng không vừa mắt.

"Người đâu!"

Tiểu thái giám canh cửa vội chạy vào.

"Đi gọi Trưng Vi Lễ đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com