Kim Bai Tro Ly Co H
CHƯƠNG 25: TRỜI MUỐN ĐỔ MƯA, MẸ MUỐN TÁI GIÁ, CON MUỐN CHƠI GAY, KHÔNG THỂ MIỄN CƯỠNGSpoil: Đây có tính là tỏ tình không ha (っ˘ω˘ς )===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần==="Viết xong chưa." Lư Châu lại hỏi."Sắp rồi." Tiêu Nghị đáp."Thôi đi." Lư Châu nói: "Mai tôi gọi cho Đỗ tổng, khỏi viết nữa, chắc cậu cũng chẳng viết được, giang lang tài tẫn*(1) coi như xong đi." (*ý nói cạn kiệt tài năng, lụt nghề, hết thời)Tiêu Nghị: "Mai em đến công ty lấy bản nhạc rồi về, có thể sửa lại ở đoàn phim.""Vậy được." Lư Châu nói: "Coi cậu thức đêm nhừ người."Qua một trạm là đến, địa thế nhà Lư Châu cao, đường hầm vẫn còn đi được, Lư Châu lại lẹp xẹp lẹp xẹp đạp lên nước mà đi, Tiêu Nghị thì xách giày đi chân đất."Sao không nói gì thế?" Lư Châu nhận ra hôm nay Tiêu Nghị khác thường, hết sức kì lạ.Tiêu Nghị: "Em... bình thường nói nhiều lắm à?"Lư Châu giật giật khóe miệng: "Phế vật hoàn phế vật nha, không có vấn đề gì, đừng chán nản quá."Tiêu Nghị oán thầm trong lòng mắc cái mớ gì đến phế vật, đột nhiên nhớ đến chuyện viết bài hát, ỏ, hiểu ùi, Lư Châu hẳn là sợ cậu không viết được nhạc hay nên sa sút tinh thần."Không đâu." Tiêu Nghị nói: "Bài hát của em là... viết đại. Không nên mong đợi quá nhiều."Lư Châu: "...""Tôi nghĩ cho tâm trạng của cậu một chút." Lư Châu cả giận: "Cậu viết đại thật à!"Tiêu Nghị ha ha cười lớn, Lư Châu nói: "Chuyện môn thì không học, làm việc không nghiêm túc, có muốn làm nữa không!"Lư Châu ôm một bụng tức, cứ thế đứng trong đường hầm mắng Tiêu Nghị, khắp đường vang vọng tiếng gào thét của anh, Tiêu Nghị vội chữa: "Em đảm bảo, viết hay lắm, rất có tâm luôn!""Giữ mặt mũi cho thì không cần." Lư Châu nói: "Viết ba cái thứ lộn xà lộn xộn, nửa đêm còn chạy ra ngoài chơi, tùy cậu vậy."Nói xong Lư Châu quay lưng đi mất, Tiêu Nghị lập tức khóc bù lu bù loa kêu trời gọi đất nhào lên bám lấy anh: "Không được đâu! Đại vương đừng bỏ em mòaaaaaa ––"Lư Châu: "...""Cậu tưởng tôi giỡn mặt với cậu à?" Lư Châu túm cổ áo Tiêu Nghị, không khách khí nói: "Cậu xem lại chính bản thân đi, làm tôi thật thất vọng. Ra vẻ dễ thương có thể mài cơm ăn được sao? Chuyện gì cũng muốn xuề xòa đùa bỡn cho qua, đây chính là lý do cậu thất bại!"Tiêu Nghị nhìn vào đôi mắt của Lư Châu, ánh mắt trách cứ, nổi giận, cùng cả lo lắng của Lư Châu, khiến Tiêu Nghị cảm thấy thật xấu hổ, nhưng khi bị anh nhìn như vậy lại bỗng nhiên rất vui vẻ.Mình là M* à? Sao thích bị chửi thế? Tiêu Nghị nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra. Lư Châu lại thở phì phì quay lưng bỏ đi, Tiêu Nghị đuổi theo gọi: "Châu ca!" (*M là thích bị ngược, S là thích ngược người khác :v)"Không muốn nói với cậu!" Lư Châu nói: "Quay xong hai bộ phim này thì cút ngay cho tôi!"Tiêu Nghị không phải lần đầu bị đuổi, biết Lư Châu chỉ đang giận dỗi, cũng không để bụng, nói: "Làm sao anh biết em viết mấy thứ lộn xộn? Sao biết em nửa đêm ra ngoài chơi?"Lư Châu: "..."Tiêu Nghị nghiêng người nhìn lén mặt Lư Châu, nét mặt anh bình tĩnh, ra khỏi đường hầm, mở dù ra che, Tiêu Nghị vội tiến bước, theo Lư Châu về nhà.Về đến nhà, Lư Châu ướt sũng thẳng tiến đến phòng tắm, Tiêu Nghị cuối cùng cũng quay lại, có cảm giác như được trở về nhà, cậu đã coi gia sản của Lư Châu là nhà rồi, cậu đi nấu bữa khuya dọn ra bàn cho Lư Châu ăn, còn mình thì đi tắm rửa.Sau khi ra ngoài, Lư Châu dường như đã quên luôn chuyện này, không đề cập gì cả, ăn xong bữa khuya bèn định lên lầu ngủ, mới vừa bước lên vài bậc cầu thang thì đột nhiên có tiếng đàn ghi-ta vang lên.Tiêu Nghị ngồi trong phòng khách trên chiếc ghế chân cao lấy từ quầy bar, hướng mặt về phía Lư Châu trên thang lầu, ngón tay lướt trên những sợi dây đàn.Ánh chớp bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ hắt vào, vài giây sau, tiếng sấm rền vọng đến từ phương xa.Tiếng đàn như nhẹ bẫng trong đêm mưa, xuyên thấu cả thế gian u tối."Tựa như lời hẹn ước, chúng ta không ai muốn nói ra...Tựa như lời hẹn ước, chúng ta không ai muốn ngoảnh lại...Tình yêu dạy anh, và dạy em...Ngày đó em buông tay anh ra, một giọt lại một giọt nhớ nhung, đọng thành cồn cát ngăn cách anh và em...""Họ nói với em rằng, nếu như không cất tiếng, chỉ có thể buông xuôi nhìn anh rời khỏi em..."Tiêu Nghị mở miệng, vẻ mặt chăm chú ngâm nga, âm thanh càng trong trẻo hơn khi ngón tay đè trên dây đàn .Lư Châu dừng bước, lông mày khẽ động, lẳng lặng nhìn Tiêu Nghị."Người ta nói em rằng, nếu như không ngoảnh lại, giữa muôn vạn cách xa chẳng thể gặp lại anh ——"Tiêu Nghị lướt trên dây dàn, mỉm cười cao giọng hát điệp khúc:"Có rất nhiều người, họ yêu vẻ đẹp của anh, em biết nói với anh thế nào... biết nói thế nào...""Em nhớ anh, nhớ lắm ngày mưa ở bên anh!""Bao nhiêu hồi ức đều là bụi trần năm tháng thổi bay ——""Em nhớ anh, nhớ lắm khi cùng anh về nhà, trước con phố vừa lịm ánh đèn.""Tình yêu trong lòng khó nói ra, chỉ vì anh lặng lẽ ngâm áng thơ..."Tiêu Nghị vừa đàn vừa huýt sáo, thế mà lại có thể tạo thành hợp tấu, gương mặt tươi cười nhìn Lư Châu.Lư Châu mất tự nhiên nhìn đi nơi khác, mãi đến khi Tiêu Nghị hát xong, không gian trong nhà trở về trong thinh lặng."Nhạc không tệ." Lư Châu nói : "Lời còn phải sửa lại một chút, ca từ của cậu phá banh nó ca khúc rồi, đây là lời tỏ tình của đồ kém cỏi à?"Tiêu Nghị: "Ha ha đúng nhỉ, em hông có văn hóa."Lư Châu: "Đặt tên là gì?""Thiên đường độc xướng." Tiêu Nghị đáp, để đàn ghi-ta sang một bên: "Em nghĩ, tâm tình của Khấu Bân* có thể là như thế, yêu trong lòng khó mở miệng, không dám nói, cũng không định hy vọng xa vời, là một kiểu tình yêu rất hèn mọn, nhưng lại không biết làm thế nào... Rất bình thường, không có điểm sáng gì." (*tên nhân vật Lư Châu thủ vai)"Vẫn còn." Lư Châu thuận miệng hỏi tiếp: "Một bài nữa đâu?""Quên rồi." Tiêu Nghị bất đắc dĩ đáp.Lư Châu: "Sao cậu không quên ăn cơm luôn đi!"Tiêu Nghị: "..."Trận mưa lớn này qua đi, thời tiết theo đó dần dần nóng lên, Tiêu Nghị vội trước vội sau, mỗi ngày phụng bồi Lư Châu chạy show các kiểu, về đến nhà tưởng như hai mắt biến thành màu đen, may mà khoảng thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, trong hai đoàn phim, Thời đại nam thừa đóng máy sớm nhất, Lư Châu có thể thoát thân đến trường quay Phong phiêu nhứ chịu sự đày đọa của Đường Tăng – đạo diễn Quách, còn có thể bớt thời giờ chụp ảnh bìa cho tạp chí(3). Mãi đến lúc đoàn phim của đạo diễn Quách cũng đóng máy, tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Lư Châu ở nhà ngủ chừng ba ngày, Tiêu Nghị thì còn phải mệt mỏi liên lạc với phòng thu âm phối nhạc, bàn giao ca khúc, sửa lời.Khi biên tập viên làm hậu kì, mọi người đến công ty điện ảnh và truyền hình mở cuộc họp, Tiêu Nghị biểu diễn bản piano trước, sau đó lại đàn một bản phối hợp, trừ Lư Châu ra, đây là lần đầu tiên có người nghe được bài hát do chính Tiêu Nghị sáng tác.Lúc bắt đầu Tiêu Nghị cảm thấy rất êm tai, thế mà càng sửa càng thấy không tự tin, đến hồi nghe thử thì thật muốn đội quần, cuối cùng vẫn là Lư Châu một cước đạp cậu vào phòng thử âm."Rất tốt." Sếp lớn của Tụ Hoa kinh ngạc: "Cậu tên là gì thế?""Tiêu Nghị ạ." Tiêu Nghị trả lời: "Tôi là trợ lý của Lư Châu lão sư."Sếp lớn của Tụ Hoa nghĩ nghĩ rồi nói: "Bài hát này không chừng sẽ nổi tiếng, rất có ý nghĩa, có tính bình dân, có thể lay động lòng người, chúng ta tìm một người hát."Lư Châu nói: "Để Tiêu Nghị tự hát là được."Tiêu Nghị bị dọa sợ: "Không cần không cần."Lư Châu sầm mặt nhìn Tiêu Nghị, cậu suýt dập đầu lạy Lư Châu, thầm nghĩ đại ca à anh không hiểu tình huống gì hết, tiểu đệ em đây bao nhiêu năm rồi có hát hò đâu, giọng khàn hết rồi, anh bảo em thu âm em chớt lun cho anh xem. (giống mấy tiểu thiếp một khóc hai nháo ba thắt cổ :v)Sếp lớn Tụ Hoa hiểu được Lư Châu ý muốn nâng đỡ Tiêu Nghị, nhưng không sẵn lòng đáp ứng ngay tại chỗ, bèn nhìn Đỗ Mai, Đỗ Mai liếc nhìn Lư Châu, nói: "Như vầy đi, chúng tôi về bàn bạc lại xem sao?"Lư Châu không nói đến cùng, liền vâng một tiếng rồi đứng lên, mọi người rời khỏi công ty, Đỗ Mai cười: "Cậu vừa muốn nâng đỡ Tiêu Nghị, lại vừa đòi cậu ấy làm trợ lý của cậu, này là muốn làm gì?""Tôi tự nguyện." Lư Châu nói.Tiêu Nghị vội nói: "Châu ca, hông ấy anh hát đi."Lư Châu: "Không hát, cái bài hát rởm của cậu rẻ tiền quá, chẳng thà tôi hát Cung dưỡng ái tình(4)."Tiêu Nghị thầm nghĩ chẳng phải anh ngại hát lên nỗi lòng xót xa của một ông già, nên không dám đầu quân chứ gì. Ai dè Lư Châu dùng vẻ mặt gian xảo nhìn Tiêu Nghị: "Bài hát này rõ hợp với cậu hơn, tôi là nam thần, vừa không nghèo vừa không hèn, miễn đê."Tiêu Nghị : "..."Lư Châu đeo kính râm, trong xuân sắc sáng ngời ra ngoài cao ốc, Tiêu Nghị lái xe chở anh rời đi.Tháng Năm vừa tới, cả Bắc Kinh tức thời nóng lên, Tiêu Nghị nhớ rõ sinh nhật Lư Châu rời vào tháng Bảy, cậu đặt đi đặt lại n cái nhắc nhở, đến lúc đó ngàn vạn lần không được quên. Đỗ Mai còn định để Lư Châu nhận thêm mấy bộ phim nhưng bị anh thẳng thừng từ chối."Tôi vừa chạy xong hai đoàn phim!" Lư Châu nói: "Xin giơ cao đánh khẽ với!"Đỗ Mai nói: "Không phải cậu đang nghỉ ngơi sao? Cũng chẳng bắt cậu nhận ngay bây giờ."Lư Châu nói: "Mới nghỉ chưa được một tuần, tôi vẫn chưa thả lỏng đủ, khóa học hình thể* cũng chưa tiếp tục, cần phải điều chỉnh một chút, hơn nửa năm nữa không thể đóng phim, tôi không có hứng." (*Các lớp học thể dục thẩm mỹ như ballet, khiêu vũ, earobic, thể dục nhịp điệu,...)"Cậu muốn điều chỉnh thế nào?" Đỗ Mai nói: "Như vầy? Nhận mấy hoạt động nhẹ nhàng? Vừa quay một bộ phim luân lý gia đình, vừa nghỉ ngơi, thế nào?"Lư Châu xua tay: "Không được, Đỗ tổng tôi thật sự phải nghỉ ngơi một chút, đi quay phim tiếp sẽ sinh bệnh, bây giờ không so được với trước kia, lúc chừng hai mươi tuổi đóng một lúc ba bộ phim cũng không hề gì. Tôi đã hơn ba mươi rồi."Đỗ Mai thở dài, rõ ràng vẫn chưa chịu buông bỏ nỗ lực thuyết phục Lư Châu lần cuối: "Cậu muốn đi đâu nghỉ phép?"Tiêu Nghị đứng bên cạnh bắt đầu tưởng tượng tràng giang đại hải rằng Lư Châu sẽ dẫn mình đi đâu chơi, sóng biển bờ cát ngập nắng ở Hawaii(5) hay Maldives(5)? Hay là đài phun nước nguy nga lộng lẫy trong Kỳ nghỉ ở Roma(6)? Hay là Kanagawa(5) xanh ngắt một màu ở Nhật Bản? ٩(ˊᗜˋ*)و ♡Lư Châu phán: "Không đi đâu hết, ở nhà nghỉ ngơi."Tương lai tươi đẹp của Tiêu Nghị nháy mắt ầm ầm sụp đổ. (╥﹏╥)Đỗ Mai: "Vậy Tiêu Nghị đến công ty hỗ trợ thì sao? Đang tính để cậu ấy dẫn dắt người mới..."Tiêu Nghị suýt nữa quỳ lạy Đỗ Mai, thầm nghĩ Lư Châu anh tuyệt đối đừng giao em cho cổ nhaaaa!Lư Châu không hề do dự: "Miễn bàn!"Đỗ Mai nhìn Tiêu Nghị một chốc cười một chốc bí xị rồi một chốc lại cười toe, đúng là bó tay với hai đứa này, đành nói: "Cậu biết kế hoạch niên độ của tôi rồi đấy, Lư Châu, vậy coi sao được? Bảo tôi dựa vào Ô Hằng Cổ sao? Cậu bực bội vì tôi ký hợp đồng với Ô Hằng Cổ mà không đánh tiếng trước với cậu?"Xem chị nói kìa." Lư Châu dở khóc dở cười: "Chị ký kết với ai thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng chẳng đến nỗi hẹp hòi như vậy, tôi có nói sẽ không đóng phim ư? Chẳng qua là muốn nghỉ ngơi một thời gian trước đã, tham gia khóa học hình thể, điều dưỡng lại tí chút.""Mấy tháng?" Đỗ Mai hỏi."Ba tháng đi." Lư Châu đáp: "Từ giờ đến tháng Tám vẫn nóng, không muốn quay phim vào mùa hè, nếu nhận một bộ, thì vừa đến Hoành Điếm là phải quay liên tục hai tháng dưới thời tiết bốn mươi độ."Đỗ mai: "Hai tháng, qua sinh nhật cậu phải trở lại, không thể nhiều hơn."Lư Châu nghĩ nghĩ, nói: "Được thôi."Đỗ Mai tiếp: "Kỵ binh băng hà nhập mộng lai* rồi, không lấy được giấy phép công chiếu, chỉ có thể tạm thời như vầy, ra mắt trên internet cũng không được, phim chiếu mạng năm nay cũng căng lắm."(*Một câu trong "Cảm hoài thi" của Lục Du Đoàn, nghĩa là đoàn kỵ binh vượt sông băng hiện lên trong mơ, ở đây Đỗ Mai dùng để ám chỉ bộ phim "Kỵ binh băng hà" có mơ mới được chiếu)Lư Châu: "Ồ.""Cái gì?!" Tiêu Nghị khi nghe tin này kích động còn hơn cả Lư Châu và Đỗ Mai, hỏi: "Không thể chiếu sao?""Khó nói lắm." Đỗ Mai đáp.Tiêu Nghị: "Vì... vì sao chứ?""Vấn đề dân tộc." Đỗ Mai trả lời: "Phim cổ trang, đề tài vua chúa binh tướng đều phải duyệt kĩ, không biết mắc phải vấn đề gì, thường phát sinh."Tiêu Nghị: "Vậy phải làm sao đây?"Tiêu Nghị thầm than hu hu oa oa oa đừng mà, lần đầu tiên mình lên sàn, chắc không liên lụy bộ phim thất bại theo luôn chứ."Người ta tốn hơn tám ngàn vạn cho bộ phim." Lư Châu bực mình nói: "Nên sốt ruột cũng là phía sản xuất sốt ruột, cậu xoắn xuýt cái gì?""Đã bán rồi." Đỗ Mai nói: "Giờ đến phiên đài truyền hình sốt ruột."Tiêu Nghị đột nhiên cảm thấy thật buồn cười: "Có thể chiếu không?""Xì tiền ra thôi." Đỗ Mai đáp: "Thông qua quan hệ, cắt xén phim, sắp xếp lịch chiếu lần nữa, năm nay xét duyệt gắt hơn nhiều, nay đến Phong phiêu nhứ cũng lâm nguy.""Không thể nào." Lư Châu nói: "Phim của đạo diễn Quách cũng bị đắp chiếu?"Đỗ Mai bất đắc dĩ: "Vấn đề nằm ở nhân vật của cậu."Tiêu Nghị: "Vì sao chứ? Bị nói tẩy trắng cho Hán gian sao?"Lư Châu cả giận :"Con mắt nào của cậu thấy tôi đóng vai Hán gian?!"Đỗ Mai lật trang một kịch bản trong tay, bất đắc dĩ nói: "Đây là tin nhà sản xuất nói với tôi, ông ấy nói, nhân vật Hứa Phong Diêm này, trong khoảng thời gian nằm vùng đã làm nhiều chuyện xấu hại đến phe ta."Tiêu Nghị: "Nhưng chẳng phải lúc đó hắn vì nghĩ cho đại cục mới làm Hán gian để nằm vùng hay sao?""Đúng vậy." Đỗ Mai nói: "Giá trị quan này gây ra tranh cãi, cũng không thể nói là đúng hay sai, chịu chờ dàn xếp. Để đạo diễn Quách cắt đi, cắt đến khi tất cả đều trắng sạch tinh tươm, cắt thành kịch kiểu mẫu(7) thì cả nhà hoan hỉ ngay. Đầu năm nay, ngôn tình Mary Sue* vẫn là an toàn nhất, không đụng chạm kiêng kị, lại cẩu huyết hút rating."(*Mary Sue là thuật ngữ mà người viết fic sử dụng để nói về một nhân vật, thường là một cô gái, hoàn hảo về mọi mặt, kiểu bàn tay vàng í)"Thế nên." Đỗ Mai nhìn Lư Châu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Bộ phim duy nhất của cậu có thể chiếu năm nay, chỉ có mỗi Thời đại nam thừa, biết chưa?"Lư Châu nói: "Kệ đi, yêu Kaka* đi."(*Mình không hiểu ý tác giả chỗ này lắm, Kaka ở đây có thể là cầu thủ nổi tiếng Ricardo Izecson dos Santos Leite – cậu bé vàng của làng bóng đá Brazil, bên ngoài đẹp trai bên trong đẹp nết, không dính bê bối scandal. Cư dân mạng Trung Quốc thường bình luận: "Kaka em yêu anh!", có lẽ vì thế ý Lư Châu là "Kệ đi, quan tâm đến mấy cái đó chi bằng đi cổ vũ Kaka")Đỗ Mai cạn lời, Lư Châu cũng không để ý chuyện này lắm, cấp dưới của Đỗ Mai còn chừng mười nghệ sĩ nữa, nhưng thân phận có khác biệt, đương nhiên, cũng phải chú ý thứ tự ưu tiên, Tiêu Nghị mỗi lần đến đều trực tiếp vào thẳng văn phòng của Đỗ Mai, cho dù thi thoảng trúng lúc Đỗ Mai đang bàn việc, cũng có thể tùy ý ngồi một bên chờ cô xong việc, không cần như những người mới và người đại diện khác, chờ Đỗ Mai gọi đến mới được vào.Hai ba tháng Lư Châu không quay phim, trước đó đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, muốn nghỉ ngơi cũng hợp tình hợp lý. Lư Châu đến văn phòng bên cạnh gặp giáo viên lớp hình thể, Tiêu Nghị ôm áo khoác của Lư Châu đang định đi, Đỗ Mai nói: "Lại đây, tôi hỏi cậu cái này, cậu nhất định phải thành thật trả lời tôi."Tiêu Nghị: "?"Đỗ Mai hỏi: "Lư Châu dạo này đang yêu hả?"Tiêu Nghị: "???""Không ạ." Tiêu Nghị không hiểu gì: "Hẳn là không."Đỗ Mai nói: "Cậu cứ nói thật, tôi không méc Lư Châu đâu.""Không có thật mà." Tiêu Nghị nói: "Sao đột nhiên nói thế ạ?"Đỗ Mai đáp: "Tự nhiên đòi nghỉ phép ba tháng, lại còn không rời khỏi Bắc Kinh, cậu không thấy biểu hiện gần đây của cậu ấy rất kì quái à? Ngữ điệu cũng ôn hòa hơn nhiều."Tiêu Nghị: "Cũng tốt mà... Kì quái lắm sao?"Đỗ Mai lại hỏi: "Cậu ta có ra ngoài buổi tối không?"Tiêu Nghị lắc đầu, Đỗ Mai hỏi tiếp: "Có quen người nào không? Thường xuyên gọi điện không?"Tiêu Nghị: "Trước đây thường điện cho bên anh Trịnh Tiểu Thông nói chuyện phiếm, giờ cũng không gọi nữa. Phong phiêu nhứ đóng máy, mấy ngày nay gần như không liên lạc."Đỗ Mai: "Vậy hai người ở nhà làm gì?"Tiêu Nghị: "Ban ngày tập gym, chơi điện tử, sau đó cùng ra ngoài mua đồ ăn, sau đó về nhà cùng nấu cơm, ăn xong rồi thì mạnh ai nấy lướt mạng, hoặc là xem phim."Đỗ Mai ừ một tiếng, Lư Châu gõ cửa đi vào: "Sao thế?"Đỗ Mai: "Không có gì, tôi hỏi chuyện phối nhạc."Lư Châu hoài nghi liếc nhìn Tiêu Nghị, không nhiều lời nữa mà xách cậu đi.Trên đường về nhà, Tiêu Nghị lại bị kẹt xe, Lư Châu hỏi: "Đỗ Mai lại nói gì nữa?""Không có gì." Tiêu Nghị nói: "Hỏi việc phối nhạc."Lư Châu tháo kính râm, năm đầu ngón tay gõ gõ lên xe, muốn mắng Tiêu Nghị, nhưng lời đến bên môi lại thay đổi, mềm mỏng nói: "Cậu nói thật đi, tôi không la cậu, cũng không nói với Đỗ Mai."Tiêu Nghị: "Được rồi, cô ấy hỏi chuyện yêu đương của anh."Lư Châu tức thì giận dữ hét: "Cậu là không biết ai mới là ông chủ của cậu hả? HẢ?! Muốn bị đuổi cổ rồi đúng không! Suốt ngày đi tìm Đỗ Mai mách lẻo! Cậu muốn chết hả!"Tiêu Nghị vẻ mặt sợ hãi, bị Lư Châu rống đến dính sát cửa sổ xe, thầm nghĩ chính anh bảo không mắng em mà! (˶˃⤙˂˶)"Em nói không có!" Tiêu Nghị vội nói: "Lúc cổ hỏi em, em chỉ nói với cổ em không biết gì hết, em sợ nói anh sẽ tức giận...""Chắc chắn tôi sẽ điên lên!" Lư Châu nói: "Trước ba mươi tuổi cái gì cũng không cho tôi làm, giờ lại giục tôi mau mau yêu đương, đùa nhau à!""Ớ?" Tiêu Nghị hỏi: "Tại sao thế? Minh tinh không phải kết hôn càng muộn càng tốt sao?"Lư Châu không kiên nhẫn: "Kết hôn muộn thì kết hôn muộn, nếu không có bạn gái, fan sẽ bảo cậu là GAY. Hiểu chưa?"Tiêu Nghị: "Uầy, cứ để họ nói đi, GAY càng tốt chớ sao, dễ thưn mà. Trước kia trong khoa tụi em có một đống GAY, thấy riết đâm quen, sinh lão bệnh tử và đồng tính luyến ái đều là hiện tượng tự nhiên, trời muốn đổ mưa, mẹ muốn tái giá, con muốn chơi gay, hông thể miễn cưỡng." ┐(︶▽︶)┌Lư Châu: "..." ( = ⌓ = )"=========(1) Giang lang tài tẫn: "Giang lang" là văn học gia trứ danh Giang Yêm ở Nam triều vào thời Nam Bắc triều. "Ảm nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi dĩ hĩ", "Xuân thảo bích sắc, xuân thủy lục ba. Tống quân nam phổ, thương như chi hà" đều là những áng thơ tuyệt tác được lưu truyền muôn thuở trong bài ca "Biệt phú", thể hiện tài hoa siêu thường kiệt xuất của ông. Nhưng khi Giang Yêm về già thì rơi vào vòng danh lợi, làm đại quan, có cuộc sống sinh hoạt quá an phú tôn vinh, không còn sáng tác ra được những áng văn chương tuyệt vời như thế nữa, nhân gian bèn gọi là "Giang lang tài tẫn".(2) Thiên đường độc xướng. Trình bày: Walker
Trông người đến người đi
Lá rơi khẽ lướt qua tay em
Lại đến cuối thu rồiEm thấy anh ngoảnh lại giữa đám đông
Dốc hết tất thảy
Chúng ta vờ như đã biết mà mặc sức mong cầu
Không có gì gọi là sau này(1) Có biết bao chuyện xưa từ từ biến mất
Tan biến giữa tháng năm cuộc đời
Em vẫn đứng trên con đường dài nhìn biển người vô tậnChờ rạng đông ló dạng(2) Có biết bao nỗi nhớ nhung mù quáng lắng đọng
Cho dẫu chuyện xưa thành mây khói
Giống như diễn biến vở kịch trước khi kết thúc
Thuật lại những tháng ngày đẹp nhấtCòn nhớ lúc đầu sau khi chia tay
Nhẹ nhàng đến tan nát cõi lòng
Là ai đã tự mình rót đầy một ly rượu
Ai rồi cũng khácPhải chăng lần gặp gỡ tình cờ trong hồi ức thuở ban sơ
Tựa như ảo ảnh không có thực
Tình yêu từng giọt từng giọt dạy anh và em
Tay trái nắm lấy tay phải(1) (2)Mây trôi gió mát
Thổi tiếng ca ngập tràn không trung
Dung mạo mơ hồ thấp thoáng ẩn hiện
Thiên dường cô độcCó biết bao người quên không hẹn gặp lại
Hẹn gặp lại nhưng chẳng thể gặp nhau
Em vẫn dừng tại ngày mưa ấy
Đợi kì tích xuất hiệnDòng thời gian chảy qua đầu ngón tay
Có biết bao giấc mộng biết đâu thành hiện thực
Nếu như chưa bao giờ thay đổi
Em nguyện đổi hết thảy để ở bên cạnh anh
Đi qua nhưng tháng ngày đẹp nhất(3) Anh Châu chụp bìa tạp chí
https://youtu.be/TM-pVG07Mlo
Linh mạn phép dịch lời:Bước chầm chậm trên con phố đã dần xa lạTrông người đến người đi
Lá rơi khẽ lướt qua tay em
Lại đến cuối thu rồiEm thấy anh ngoảnh lại giữa đám đông
Dốc hết tất thảy
Chúng ta vờ như đã biết mà mặc sức mong cầu
Không có gì gọi là sau này(1) Có biết bao chuyện xưa từ từ biến mất
Tan biến giữa tháng năm cuộc đời
Em vẫn đứng trên con đường dài nhìn biển người vô tậnChờ rạng đông ló dạng(2) Có biết bao nỗi nhớ nhung mù quáng lắng đọng
Cho dẫu chuyện xưa thành mây khói
Giống như diễn biến vở kịch trước khi kết thúc
Thuật lại những tháng ngày đẹp nhấtCòn nhớ lúc đầu sau khi chia tay
Nhẹ nhàng đến tan nát cõi lòng
Là ai đã tự mình rót đầy một ly rượu
Ai rồi cũng khácPhải chăng lần gặp gỡ tình cờ trong hồi ức thuở ban sơ
Tựa như ảo ảnh không có thực
Tình yêu từng giọt từng giọt dạy anh và em
Tay trái nắm lấy tay phải(1) (2)Mây trôi gió mát
Thổi tiếng ca ngập tràn không trung
Dung mạo mơ hồ thấp thoáng ẩn hiện
Thiên dường cô độcCó biết bao người quên không hẹn gặp lại
Hẹn gặp lại nhưng chẳng thể gặp nhau
Em vẫn dừng tại ngày mưa ấy
Đợi kì tích xuất hiệnDòng thời gian chảy qua đầu ngón tay
Có biết bao giấc mộng biết đâu thành hiện thực
Nếu như chưa bao giờ thay đổi
Em nguyện đổi hết thảy để ở bên cạnh anh
Đi qua nhưng tháng ngày đẹp nhất(3) Anh Châu chụp bìa tạp chí
(4) Cung dưỡng ái tình – 爱的供养 (Nuôi dưỡng tình yêu), nhạc phim Cung tỏa tâm ngọc, bản gốc do Dương Mịch trình bày, tui gắn link bản của Châu Thâm~
https://youtu.be/ffkoExyW3HQ
(5) Hawaii là tiểu bang thứ 50 của Mỹ nằm hoàn toàn trên đảo, tên chuẩn là Hawaiʻi, phải có dấu okina (ʻ) (một dấu trong thổ ngữ Hawaiʻi). Đây là tiểu bang có tỷ lệ cư dân gốc Á cao nhất tại Hoa Kỳ, cũng là quê hương của cựu Tổng thống Barack Obama. Nơi đây nổi tiếng với những bờ biển đẹp, văn hóa bản địa độc đáo, những ngọn núi cao và núi lửa còn hoạt động,...Quần đảo Maldives là một quốc đảo với các nhóm đảo san hô nằm ở Ấn Độ Dương thuộc châu Á, tên chính thức là Cộng hòa Maldives có diện tích chỉ 298km2 (thủ đô là Malé), giành được chủ quyền từ tay Anh Quốc. Được mệnh danh là thiên đường du lịch biển. Vì có độ cao trung bình tự nhiên chỉ khoảng 2.3m, sự tồn tại của Maldives bị đe dọa bởi mực nước biển tăng dần do biến đổi khí hậu.Kanagawa (神奈川: Thần Nại Xuyên) là một tỉnh thuộc vùng Kanto, Nhật Bản, có tỉnh lỵ là thành phố Yokohama. Là một phần của Vùng thủ đô Tokyo, Kanagawa là tỉnh có dân số đông thứ 2 chỉ sau Tokyo.(6) Kỳ nghỉ ở Roma (Roman Holiday) là một bỗ phim hài lãng mạn nổi tiếng phát hành năm 1953, bộ phim đưa hình ảnh của huyền thoại điện ảnh Audrey Hepburn đến với công chúng, bà cũng giành được giải Oscar Nữ chính xuất sắc nhất cho vai công chúa Ann. Kể về Công chúa nước Anh – Ann trong chuyến công du châu Âu vì chán nản với lịch trình dày đặc nên đã nổi hứng lẻn trốn đi khám phá Roma, vô tình có thêm người bạn đồng hành là một chàng phóng viên. Sau một ngày du ngoạn Roma, mặc dù rung động với niềm vui và thế giới tự do đẹp đẽ bên ngoài, nàng vẫn phải chọn con đường quay trở về thế giới của mình, tiếp tục nghĩa vụ của mình.(7) Kịch kiểu mẫu: Trong Cách mạng Văn hóa, có hơn 20 tác phẩm nghệ thuật sân khấu lớn được đưa ra như hình mẫu văn học nghệ thuật, chủ yếu là kịch và một số ít tác phẩm âm nhạc, gọi chung là "Tác phẩm kiểu mẫu mang tính Cách mạng". Một số tác phẩm tiêu biểu như: Dùng trí thắng hổ núi, Ký sự đèn lồng đỏ, Sa gia bang, Núi hoa đỗ quyên; và các vở ballet: Đội quân nữ áo đỏ, Bạch mao nữ (người phụ nữ tóc trắng).Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com