TruyenHHH.com

Killer Peter und achtzehn + oneshot

Cá cược

TrnQu9335


note : Thật ra thì cái này là Thaddeous x Alipede. Đúng như tiêu đề, vì thua cược với bạn nên nó bắt tôi viết cặp nó muốn. Nếu ai không thích cặp này thì bỏ qua nhé. Ghi Tadeo cho gọn chứ Thaddeous đánh mỏi tay ( vẫn trung thành với thuyền Peter nhé ).

summary : Cá cược không tốt cho sức khỏe


Tôi xin trân trọng và chân thành thề rằng nếu Alipede thắng thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa - Tadeo.

Đó chỉ là một trận cá cược vu vơ mà Alipede gần như không nhớ nổi, hay để tâm vào thời điểm đó, hắn chỉ muốn nhanh chóng bịt cái miệng lắm mồm của Tadeo lại trước khi màng nhĩ của hắn nổ tung vì phải liên tục nghe âm thanh líu lo từ miệng đồng nghiệp đéo-thân-thiết-gì của mình.

Một ngày trước khi Alipede thực hiện nhiệm vụ ám sát chủ tịch tập đoàn Daeha, Tadeo tiếp cận hắn và bắt đầu lảm nhảm về đủ thứ trên đời, những điều mà hắn không bao giờ có đủ quan tâm để lắng nghe gã.

" Mà cậu sẽ giết Choi Eunchang à ? "

" Thì sao ? "

Tadeo mỉm cười ẩn ý tiến đến khoác vai hắn, ngã đầu tựa vào vai Alipede, tay còn đặt lên ngực hắn, ngón cái di chuyển theo hình tròn trên lớp áo hoodie hắn đang mặc.

" Cục cưng có muốn cá cược với tôi không ? "

Alipede bắt lấy cái tay đang di chuyển tự do trên ngực mình, hất tay gã ra, rất không thân thiện nói.

" Tadeo, tao đã nói rất nhiều lần là tao đéo, và sẽ đéo bao giờ chơi mấy trò vớ vẩn của mày ".

Khuôn mặt hớn hở như đang phê pha của gã không hề bị lung lay bởi từ ngữ nặng nề của Alipede, gã vẫn sẽ nói dù hắn có thích hay không, chọc tức Alipede là một trong những niềm vui nhỏ nhoi trong đời gã.

" Tôi cá rằng cậu sẽ thất bại trong việc ám sát ông chủ tịch và bị Peter đá đít như con luôn ".

Tadeo nhếch môi cười nghe thấy tiếng nghiến răng ken két từ đối phương, hai vai hắn căng cứng lại trước sự khiêu khích của. Người kiêu ngạo như Alipede sao có thể chịu đựng bị sỉ nhục như vậy được.

Một cái karambit, vũ khí quen thuộc của Alipede lao vút đến gã, nhắm thẳng vào mắt trái, nhưng bị gã dùng hai ngón tay chặn lại.

" Cục cưng của tôi nóng nảy quá đi ".

Gã thở dài nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trên thân con dao sắc lạnh trước khi ném nó sang một bên, vũ khí kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng vui tai.

Alipede rất không có kiên nhẫn muốn nhảy vào đấm cho gã mấy cái, nhưng trước khi ra tay thì Tadeo đã lên tiếng phủ đầu hắn với giọng điệu trầm lặng khác thường.

" Alipede có ghét tôi không ? "

" Rất ghét ". Hắn thẳng thắn trả lời mà không cần suy nghĩ, như thế đó là phản hồi mặc định của hắn khi nói về người đàn ông trước mặt mình.

" Ôi tim tôi đau quá, nó mới nhói lên đây này ". Gã giả vờ nằm vật ra đất, hai tay cào cấu ngực mình như bị cái gì đè nghiến đến khó thở, miệng phát ra tiếng rên rỉ ai oán. Dường như thấy hành vi lố lăng của mình là chưa đủ, gã còn lăn qua lăn lại trên sàn, vừa xoay vừa la toáng lên.

Alipede nhìn cảnh này thì không khỏi bực dọc, hắn dùng chân đạp lên người Tadeo để ngăn gã lăn về phía mình. Đôi lông mày cau lại, gần như dính vào nhau cũng đủ để thể hiện sự khó chịu tột cùng của chủ nhân.

" Muốn gì nói nhanh ".

Tadeo chỉ chờ lời này, lập tức ngồi bật dậy trong tư thế quỳ gối trên mặt đất, cười nham nhở nói.

" Nếu cậu thành công trong nhiệm vụ này thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa ".

Alipede nhướng một bên lông mày, mắt nheo lại nhìn gã đàn ông quỳ trên đất, nhịp tim và hơi thở bình thường, hoàn toàn khỏe mạnh. Mọi khi gã đầu sống chết nhất quyết mè nheo với hắn cho đến khi hắn không nhịn nổi nữa lao vào đánh nhau thì gã mới hài lòng. Nay lại sẵn sàng từ bỏ thú vui tiêu khiển là chọc tức hắn một cách dễ dàng như vậy. Quá đáng nghi.

Nhưng hắn không nghĩ ra được bất kỳ động cơ thầm kín nào của gã, sắc mặt không đổi chờ đợi gã nói tiếp.

" Cục cưng của tôi bày tỏ thái độ chán ghét tôi như vậy, tôi thực lòng rất buồn ". Gã lấy tay gạt đi những giọt nước mắt chực chờ lăn trên khóe mắt, thứ mà không tồn tại ngay từ đầu.

Hắn đương nhiên không chút cảm động nào màn trình diễn giả tạo của gã, chỉ suy nghĩ về lợi hại của vụ cá cược này, sau khi kết luận rằng thỏa thuận này không có gì bất lợi cho hắn, vừa làm việc mình giỏi nhất, lại vừa tống khứ được thứ âm hồn bất tán Tadeo thì không có lý do gì để từ chối.

Quan trong nhất là vừa nãy gã dám nói hắn sẽ bị Peter đá đít một cách thảm hại.

" Được thôi ". Alipede sau cùng chấp nhận lời đề nghị của gã.

" Thật sao ? Tốt quá rồi ". Tadeo nghe hắn đồng ý thì liền quay về dáng vẻ cún con tăng động thường ngày, vẫy vẫy đuôi với hắn.

Alipede lười quản gã, chỉ chậm rãi quay lưng rời khỏi phòng, nói chuyện với gã này chỉ có tốn thời gian quý giá của hắn.

" Ơ này, cậu không nghe điều kiện của tôi à ? " Tadeo hai mắt tròn xoe nhìn hắn phủi mông vô tình rời đi, vội gọi hắn lại.

Alipede đi khuất sau cánh cửa, hắn chỉ chững lại một nhịp để nghe lọt lời của gã vào tai rồi bước đi thẳng, không muốn ở chung một không gian với gã thêm phút giây nào nữa.

" Làm gì có chuyện tao thất bại ".

Đây là một vụ ám sát mà hắn đã chuẩn bị kĩ để giết Choi Eunchang, không đời nào hắn có thể thất bại ở chuyên môn của mình, cho dù đứng đằng sau lưng bảo vệ cho lão chủ tịch có là ai chăng nữa, ý nghĩ thất bại chưa từng xẹt qua đầu hắn.

Hơn nữa, thay vì bận tâm đến cuộc nói chuyện vô vị với Tadeo ban nãy, hắn lại mong chờ sự xuất hiện của gã sứ đồ huyền thoại hơn.



Hoặc ít nhất đó là những gì hắn nghĩ trước khi bị một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch đập cho lên bờ xuống ruộng rồi cong đuôi chạy như một con chó. Lão già Peter thì không thấy đâu, còn hắn thì vừa thất bại trong nhiệm vụ của mình, vừa bị thằng khốn Kim Soon Gu sỉ nhục.

Như thể điều đó chưa đủ để khiến ngày của hắn xuống tận đáy, Tadeo phải lựa chọn đúng thời điểm xuất hiện để xát muối vào lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề của hắn.

Hiển nhiên là Alipede trong cơn giận mù quáng đã không nhớ đến vụ cá cược nhỏ của họ trước đó, hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng Tadeo muốn chọc tức mình như mọi khi.

Trên thực tế, hắn đã quên hết mọi chuyện.

Đó là cho đến gần đây.

Tadeo không quên. Ngược lại, gã đang mong đợi phần thưởng mà gã xứng đáng nhận được.

Mặc dù gã khá ngạc nhiên khi Alipede thật sự đã làm hỏng việc và tự hủy chuỗi 100 của chính mình, gã không thể ngăn khóe môi mình nhếch lên trong sự thỏa mãn khi thấy tên kiêu ngạo đó sụp đổ.

Vì vậy, trong khi Raphael và các sứ đồ khác vắng mặt khỏi trụ sở để làm nhiệm vụ của mình hoặc đơn giản chỉ ra ngoài phá phách, Tadeo lại tìm được một khoảng thời gian rảnh rỗi để gặp người đồng nghiệp nóng tính của mình.

Gã bước vào phòng với phong thái thản nhiên thường thấy, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt sáng ngời sắc bén nhìn vào người đang ngồi thẳng trên một trong những chiếc ghế với cái đầu cúi xuống.

Người đàn ông dưới cái nhìn soi mói của gã thậm chí không cần phải ngẩng đầu lên để biết ai đã bước vào phòng. Thay vào đó, Alipede chỉ thở dài một cách khó chịu.

"Vẫn ồn ào khó chịu như mọi khi, Tadeo ". Gã coi đó là lời chào, vì sự hiện diện của gã đã được công nhận rõ ràng, " Nếu không thể khiến giọng nói của mày bớt đau tai hơn thì ít nhất cũng cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình đi ".

Lúc này, Tadeo gạt bỏ tất cả những lời lăng mạ và bình luận xúc phạm này như phủi bụi khỏi vai. Ban đầu, cách nói chuyện mất nết của Alipede khiến gã tức giận, nhưng sau nhiều năm đồng hành và làm việc chung, gã nhận ra rằng - trớ trêu thay - phương ngữ thô lỗ này chính là con người của Alipede.

Thật mát lòng khi biết hắn không sống chó với mỗi mình gã.

Gã đứng thẳng, ngửa vai ra sau để ngẩng cao đầu nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi mỏng manh trên đôi má cong mịn màng.

Thật đáng tiếc khi một khuôn mặt xinh đẹp nhường này lại sinh ra chung với cái miệng nói câu nào đấm người nghe câu đó.

Nhưng cũng thật xui xẻo vì đây chính xác là gu của gã.

"Chúng ta có việc, nếu tôi nhớ không nhầm." Giọng gã vang lên trong cổ họng, vang dội và bình tĩnh khi tìm đường lan tỏa vào đôi tai nhạy bén của Alipede.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên như thể để giao tiếp bằng mắt, lông mày nhíu lại thể hiện sự quan tâm đến những gì gã muốn truyền đạt. Một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài đưa lên ôm lấy hàm để giữ đầu hắn đúng vị trí với khuỷu tay đặt trên bề mặt kính của chiếc bàn tròn, đầu ngón tay gõ vào má trong sự chờ đợi.

" Thì ? "

Tadeo sẽ nói dối nếu gã bảo rằng sự vô tâm của Alipede không khiến gã thấy thích thú.

Vì vậy, với một nụ cười méo mó hiện lên ở khóe miệng, Tadeo từ từ bước về phía trước, nhìn xung quanh mà không có lý do rõ ràng, rồi liếc nhìn lại cánh cửa phòng hé mở một phần.

Nụ cười nhếch mép của gã càng rộng hơn.

Gã bước tới phía sau chiếc ghế mà Alipede đang ngồi, nhìn chằm chằm vào một đống hồ sơ của các sát thủ cấp D mà hắn xem xét trước đó. Nhưng trước khi gã kịp coi qua những gì hắn đang đọc, Alipede đã xáo trộn tất cả tập hồ sơ trên bàn.

Có ai đó đã thu hút được sự chú ý của cục cưng của gã.

Nhưng Tadeo không quan tâm, gã chưa bao giờ đủ quan tâm đến bất cứ ai khác, nhất là khi Alipede đang hiện diện xung quanh.

Hắn quay chiếc ghế lại để nhìn Tadeo, khoanh tay trước ngực và sốt ruột gõ chân xuống mặt đá cẩm thạch.

" Cái gì ? " Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ khó chịu vì mỗi giây trôi qua khi Tadeo vẫn im lặng, hắn lại càng bực bội.

Thật là mất kiên nhẫn ...

" Cục cưng của tôi là người biết giữ lời hứa, đúng không ? " Câu hỏi của gã có vẻ làm Alipede ngạc nhiên.

" Chuyện đó thì liên quan gì ? " Hắn nhún vai và hơi nhăn mặt.

" Có hay không? "

Nếp nhăn nhẹ xuất hiện ở lông mày hắn.

"Tất nhiên, vậy thì sao- "

"Vậy thì tôi tin rằng..." Tadeo không mất một giây để nắm chặt cả hai tay vịn của cái ghế Alipede đang ngồi và xoay nó để đối diện hoàn toàn với gã khi gã cúi xuống ngang tầm mắt với Alipede. Hắn dựa lưng vào ghế vì ngạc nhiên, miệng há ra để phản đối nhưng gã đã khiến hắn im lặng, "...Cục cưng nợ tôi ".

" Tao không hiểu mày đang nói gì cả ". Giọng hắn nhỏ hơn dự định, nhưng Alipede đổ lỗi cho đôi tai quá nhạy cảm của mình, và hoàn toàn không phải do hắn cảm thấy choáng ngợp khi bị đồng nghiệp của mình áp đảo chút nào.

May mắn là Tadeo rất vui khi chiều theo trò chơi nhỏ của hắn. Gã luôn có đủ kiên nhẫn cho cục cưng của mình.

Trên thực tế, Philip - người mà gã khá chắc là không ưa gã tí nào - cũng thừa nhận rằng Tadeo có một sức chịu đựng mãnh liệt khi liên tục chịu đựng mấy lời xúc phạm của Alipede.

Cho đến khi tất cả đồng nghiệp của gã nhận ra người thực sự có sức chịu đựng phi thường ở đây là Alipede khi có thể chịu đựng được sự đeo bám cực đoan của gã.

" Được rồi, để tôi giúp cục cưng nhớ lại ". Gã nắm chặt tay vịn bằng gỗ, cúi đầu xuống cho đến khi mặt gã chỉ cách người đàn ông bên dưới vài centimet.

" Cưng đã chấp nhận thách thức tôi lúc đó..."

Alipede giữ nguyên tư thế, khoanh hai tay trước ngực để chia rõ ranh giới, không cho phép gã thu hẹp thêm khoảng cách giữa họ.

" Và cưng đã thua " . Gã thích thú khi thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, môi gã cong lên thành một nụ cười nhếch mép đủ để khiến Alipede phải im lặng.

" Vậy nên, cưng phải trả giá cho ván cược của mình ".

" Và chính xác thì mày muốn tao đền bù cái gì ? " Bất chấp nỗ lực đáng thương nhằm tỏ ra mình không bị ảnh hưởng, hắn vẫn cố tỏ ra xấu tính như mọi khi.

"Cái giá khá đắt, tôi không nghĩ cưng có thể trả nổi đâu ". Tadeo biết chính xác gã đang làm gì, và gã biết Alipede cũng vậy. Đó là một trò chơi câm lặng mà họ chơi, chờ xem ai sẽ cắn câu trước. Và thành thật mà nói, gã có thể làm điều này cả ngày mà không chán.

Alipede cố gắng không rùng mình trước cảm giác hơi thở lạnh buốt chạy từ cằm xuống cổ, mang theo một luồng sóng râm ran chạy dọc sống lưng hắn trước khoảng cách gần gũi mà hắn đang âm thầm cho phép gã.

Lời nói của Tadeo cũng có vẻ như là một lời công kích vào cái tôi cao ngang đỉnh Everest của Alipede.

" Ý mày là tao keo kiệt ấy hả ? " Alipede cười khẩy, nhướn một bên mày, " Ra giá đi ".

Nếu số tiền gã muốn thật sự quá lớn thì hắn sẽ ứng trước lương với Raphael. Mặc dù hắn nghĩ Tadeo sẽ yêu cầu thứ gì đó ác độc hơn.

Gã ngân nga trong cổ họng, cắn chặt lưỡi ở khóe miệng.

Cảm giác được Alipede lắng nghe thật sự rất tốt. Gã điều chỉnh nhịp tim của mình chậm lại, cố không tỏ ra quá phấn khích. Gã đắn đo xoa xoa cằm.

" Ừm. Tôi muốn gì đây ta ? Gì mới được nhỉ ? Hiếm khi nào Alipede của tôi hào phóng như vậy, tôi phải đòi hỏi một thứ gì đó đặc biệt chứ ? "

Trên thực tế, gã đã hình dung rõ ràng phần thưởng của mình.

" Tôi muốn... "

Tadeo cúi gần hơn nữa cho đến khi chóp mũi họ chạm vào nhau, chuyển hướng đôi môi đang hé mở của mình cho đến khi lướt qua đường viền hàm và lướt qua dái tai Alipede, cố tình phả ra một hơi thở nóng hổi qua bờ vai lộ ra sau lớp áo. Gã ngân nga trong miệng.

" ..Cậu đó ".

Nó được thì thầm như một làn gió thoảng qua giữa họ, và nếu không phải nhờ thính giác cực kỳ nhạy bén của mình, Alipede hẳn đã dễ dàng bỏ lỡ những gì gã thì thầm vào tai mình .

Tadeo lập tức lùi lại đủ xa để nhìn thấy phản ứng của Alipede, lướt đôi mắt xám trên khuôn mặt Alipede trước khi hắn kịp che giấu phản ứng của mình.

Thật sự không để Tadeo phải thất vọng, một màu đỏ ửng như chính màu mắt của Alipede lan khắp má và mũi, dâng lên đến tận chóp tai. Gã dành thời gian ngắm nhìn đôi môi hồng xinh xắn mà gã đã từng mơ được ngậm giữa hai môi mình vô số lần trong ảo tưởng của bản thân, lướt đầu lưỡi trên làn da mềm mại và cắn ngập một miếng.

Không cần phải bàn cãi, Alipede bình thường sẽ lập tức nổi điên lên tát vào mặt gã vì nói năng xằng bậy. Không phải là hắn chưa từng được đàn ông tán tỉnh bao giờ, chỉ là đối tượng lần này có chút khó nói.

Hắn không thích Tadeo, chứ đừng nói đến việc có ham muốn với gã này.

" Mày mất trí rồi ". Câu trả lời thì thầm, mặc dù không phải là lời từ chối thẳng thừng-

Nhưng cũng không phải là lời xác nhận .

Alipede lại một lần nữa quá kiêu hãnh để mở miệng rút lại tuyên bố thẳng thừng ban nãy về việc đáp ứng mọi yêu cầu của Tadeo. Và gã biết cách để tận dụng cái tôi khổng lồ của hắn để làm việc có lợi cho mình.

"Thật vậy sao ? " Tadeo trả lời một cách thờ ơ, giọng điệu đều đều như thể gã không tin nổi. " Tôi tưởng cậu đã nói tôi có thể ra giá thoải mái ".

"Mhm". Alipede ậm ừ, nuốt nước bọt và ấn chặt ngón tay vào bắp tay vì hắn đang nắm chặt cánh tay mình.

Và thế là, để đùa giỡn với lòng kiêu hãnh bướng bỉnh của Alipede, Tadeo áp môi mình vào đôi môi ấm áp của đối phương, đẩy hắn về phía trước cho đến khi đầu Alipede tựa vào đầu ghế.

Một tiếng động kinh ngạc vang lên trong cổ họng hắn, nhưng Alipede không cưỡng lại nụ hôn mà thay vào đó đẩy môi mình vào miệng anh, nghiêng đầu theo hướng ngược lại cùng lúc với Tadeo.

Hắn không thích việc bị người khác áp bức, kể cả khi nó không liên quan đến việc đánh nhau.

Alipede thốt lên một tiếng kinh ngạc khi lưỡi họ chạm vào nhau, cuối cùng hắn đưa tay lên ôm lấy hàm để lấy lại chút kiểm soát.

Răng của Tadeo lướt qua môi dưới của Alipede và gã không lãng phí thời gian để ngậm lấy phần thịt đang run rẩy giữa đôi môi của mình, nhẹ nhàng mút trước khi cắn xuống để gợi ra một cảm giác tuyệt vời, sốc từ sâu trong lồng ngực của đối phương khiến những rung động từ miệng truyền thẳng xuống ngực của chính Alipede.

Người đàn ông tóc đỏ đưa tay lên hông Alipede, dễ dàng nhấc anh ta khỏi ghế.

Hắn hét lên ngạc nhiên và rít lên khi thấy môi mình vẫn bị răng Tadeo cắn, không kịp phân tích tình hình xung quanh trước khi đùi sau của hắn chạm vào mép bàn.

Hai tay Tadeo giữ chặt hông đồng nghiệp khi gã áp miệng mình vào miệng Alipede, lần này táo bạo hơn và khiến cả người Alipede rung lắc cho đến khi hắn buộc phải rên lên một tiếng đủ lớn để vang vọng qua không khí giữa hai người.

Lưỡi Alipede có vị ngọt, giống như hắn vừa uống tách trà quá ngọt với loại bánh macaron yêu thích của mình.

Một đầu gối của Tadeo trượt vào giữa hai đùi của hắn. Mắt gã chỉ mở hé để bắt gặp phản ứng của đối phương khi đùi gã ép vào hai chân của Alipede, ngực gã ấm lên vì thỏa mãn khi khiến thốt lên " ah! " nhẹ nhàng và đứt quãng.

Môi họ tách ra và cả hai đều nín thở, hít vào thật mạnh và thở ra thật nóng hổi, ​​chạm vào làn da nóng bỏng của nhau.

Tadeo luôn để mắt đến khuôn mặt xấu hổ của Alipede, thích thú trước vẻ ngoài dễ bị tổn thương đến dễ thương của hắn.

Một tên sát thủ máu lạnh nuôi thỏ với cái miệng khó nghe trông dễ thương ? Có lẽ sở thích của gã lạ thật. Nhưng phải chịu thôi.

"Dừng lại, đồ khốn ". Alipede thì thầm trong tiếng thở hổn hển, một tay bám vào mép bàn và đưa mu bàn tay kia lên miệng, quay mặt đi, điều này thật sự không tốt cho mắt Tadeo khi một phần cổ trắng nõn hiện ra.

" Dừng lại cái gì ? " Tadeo hỏi một cách bình tĩnh, giọng nói vẫn điềm tĩnh khác với mọi khi - bình thường giọng gã, theo như Alipede nói, là một hỗn hợp của lũ chim chóc bới sâu và tiếng còi xe hú suốt ngày. Nhưng hôm nay, tiếng ầm ầm từ sâu bên trong cổ họng gã khiến cơn ớn lạnh chạy dọc ngực Alipede xuống tận những đầu ngón chân.

"Đừng nhìn tao như vậy nữa ". Hắn nhắc lại, mặc dù vẫn còn mơ hồ.

Điều đó chỉ khiến Tadeo mỉm cười.

" Cưng muốn tôi nhìn thế nào cơ ? Mà cưng cũng có thấy đâu ".

Và thế là, nhân cơ hội Alipede quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ, Tadeo tận dụng lợi thế và cắn ngập răng vào cổ họng ngon lành bày ra trước mắt.

Môi gã cắn chặt vào mảng da ngay dưới khóe hàm như thể gã đang chết đói , lần này hàm răng trở thành công cụ hỗ trợ trực tiếp khiến người đàn ông bên dưới gã lắp bắp bằng cách cắn xé da thịt yếu ớt với tiếng gầm gừ nhỏ.

Tadeo mút làn da giữa hai hàm răng, đảm bảo rằng Alipede sẽ cảm nhận được độ ẩm lạnh của lưỡi gã khi nó áp sát vào cổ hắn và lại mút, lưỡi nếm từng tấc da thịt của hắn để tạo ra tiếng rít thỏa mãn hơn và sau đó là tiếng kêu khoái cảm.

Alipede rên rỉ, đưa một tay vào mớ tóc mềm dày sau gáy Tadeo ngửa đầu ra sau và để những lọn tóc trắng mềm mại hơi xoăn nhẹ xõa ra hai bên.

" Cưng thấy sao ? " Câu hỏi được thì thầm ngay bên tai Alipede nhưng gã biết không nên mong đợi câu trả lời. Alipede quá kiêu ngạo để thừa nhận bản thân bị gã kích thích.

Bàn tay gã lướt lên phần lưng cong và xuống cho đến khi chạm đến mông Alipede, bóp chặt và ép đùi gã vào phần cương cứng của hắn.

Alipede rên rỉ khe khẽ và lại lắc hông, theo bản năng móc chân vào hông Tadeo khi gã ép chặt vào đùi mình. Đám tóc sau gáy gã bị siết chặt đến mức có thể gây đau đớn. Thay vào đó, gã chỉ khum phần sau đùi quanh eo mình để kéo Alipede lại gần cơ thể mình hơn.

Rốt cuộc, đây là dấu hiệu rõ ràng cho thấy gã có thể khiến Alipede im lặng, và vì thế hắn thích thú với sự đau đớn đó.

Miệng của Alipede không thể diễn đạt được những phản ứng mơ hồ trong bộ não thường ngày, nên hắn phải cắn môi để kìm nén bất kỳ âm thanh ngượng ngùng nào có thể tiết lộ sự nhạy cảm quá mức của mình.

Sau đó, Tadeo kéo cao áo hoodie của hắn, đồng thời mút những vết bầm tím trên bất kỳ vùng da nào lọt vào tầm ngắm, hôn phớt xuống xương quai xanh nhô ra dưới làn da nhợt nhạt.

Đôi mắt màu xám mở to và đắm chìm trong sắc hồng xinh đẹp bao quanh ngực Allipede.

Cảnh tượng đó làm lồng ngực gã ấm lên, nhưng không kéo dài được lâu, vì môi gã tiếp tục đặt những nụ hôn sâu, ướt át xuống giữa bụng hắn cho đến khi miệng gã lướt qua một trong những núm vú hồng nhạt của Alipede.

" Tadeo -ah! ". Alipede tự ngắt lời mình bằng tiếng kêu kinh ngạc, hai chân run rẩy quấn chặt hơn quanh hông Tadeo. Âm thanh ướt át của miệng gã cắn nuốt bất kỳ làn da nào mà gã chạm qua, vang vọng trong tai Alipede như một giai điệu gửi những đợt khoái cảm xuống lưng và giữa hai chân hắn.

" Ừm. Tôi không nghĩ tên tôi có thể nghe hay đến vậy ". Nhất là khi so sánh với giọng nói cáu gắt của Alipede khi gọi tên gã lúc bình thường.

Cái lưỡi nóng bỏng của gã áp chặt vào núm vú của hắn, khẽ liếm quang một vòng trước khi răng gã nhẹ nhàng lướt qua lớp da xung quanh, ngậm nó giữa hai hàm răng và mút mạnh đến nỗi Alipede không thể ngăn được tiếng nấc đau đớn thoát ra khỏi miệng.

Đáng lẽ, Tadeo không có ý định khắc nghiệt với hắn như hiện tại. Gã luôn nghĩ rằng việc kích thích quá mức sẽ dẫn đến một loạt lời phàn nàn và than phiền của Alipede sau này. Nhưng sau khi trực tiếp trải nghiệm, nếu không tính những gì đã diễn ra trong suy tưởng táo bạo của gã, thì thật khó để cưỡng lại ham muốn hủy hoại.

Mặc dù không muốn thừa nhận lắm, nhưng Tadeo cũng nhận thức được bản thân có chút không bình thường. Gã đặc biệt thích sở hữu những thứ đáng yêu và xinh đẹp, chơi đùa và nâng niu chúng trong tay. Rồi đập nát chúng.

Alipede thật xinh đẹp, đó là điều đầu tiên gã nghĩ khi Raphael giới thiệu mình với người kia.

Chúa mới biết gã đã phải kiềm chế đến mức nào mới không lao đến và đấm vào khuôn mặt mỹ miều đó cho đến khi nó bị bao phủ bởi máu và nước mắt. Điều này là sai trái, Alipede là con người, chứ không phải đồ chơi, gã không thể tùy tiện hủy hoại một con người chỉ vì dục vọng phá hủy của bản thân.

Điều tốt là cái miệng của hắn không tương xứng lắm với ngoại hình mong manh, mỗi khi hắn cất tiếng là Tadeo có thể loại bỏ mấy từ dễ thương, đáng yêu và xinh đẹp ra khỏi đầu mình. Nhờ vậy mà gã đã có thể đè nén ham muốn của bản thân đối với người kia ở một mức độ nào đó. Nhưng không ngăn được sự yêu thích đặc biệt gã dành cho hắn.

Đôi khi gã muốn thử bóp cổ Alipede thử xem phản ứng của hắn. Có lẽ sẽ tức giận chửi mắng gã, hoặc là khóc lóc nức nở cầu xin gã dừng lại. Có lẽ là cái đầu tiên, nhưng gã thích cái sau hơn. Tất nhiên Raphael, con mắt kì dị của sếp không chỉ để trưng, nhiều khi gã nghĩ ông chủ của mình đã nhìn xuyên qua tâm trí và thấy được phần xấu xa trong gã.

Đó hẳn là lý do tại sao Raphael không bao giờ để họ ở một mình với nhau, và cũng đã nói bóng gió với gã về việc trân trọng những thứ đẹp đẽ.

Nhưng rõ ràng ông chủ của gã cũng chẳng khác gì chính bản thân gã. Khi Tadeo hỏi Raphael có cảm giác giống mình không ? Ông chủ không trả lời mà chỉ mỉm cười ẩn ý.

" T-Tadeo ".

Cục cưng đã chọn đúng lúc để đánh thức gã khỏi những suy nghĩ ác ý của mình, chỉ trong một khoảnh khắc, Tadeo đã cân nhắc đến việc thử bóp cổ Alipede để xem tưởng tượng nào của mình sẽ là chính xác.

Nhưng bây giờ lỡ tay làm chết Alipede thì mai này biết kiếm gì chơi bây giờ ? Gã quyết định ngay tại thời điểm này, so với khoái cảm tuyệt đối khi hủy hoại Alipede, điều chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc rồi tan biến, thì gã thích thấy hắn đẹp đẽ và tràn đầy sức sống hơn.

Gã không cho Alipede cơ hội để phàn nàn khi tiếp tục lặp lại hành động của mình ở núm vú bên kia, xoa bóp hông hắn bằng những ngón tay thô ráp của mình, lần mò để cởi quần của hắn xuống.

Bàn tay của Alipede trượt xuống gáy Tadeo và buộc gã phải ngẩng đầu lên để nhìn thấy nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cau có của hắn, khiến Tadeo gần như phải lùi lại vì bất ngờ.

" Tadeo, cánh cửa! ".

Hắn nghiến răng khi bộ ngực bầm tím của phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp, như thể Alipede khó chịu vì phải dừng những gì đang xảy ra để nhắc nhở đồng nghiệp của mình rằng cánh cửa chết tiệt đó đang mở.

Như thể nó đã từng bị lãng quên ngay từ đầu.

" Kệ nó đi ". Tadeo lẩm bẩm trong cổ họng trong khi tay gã cố gắng lột quần Alipede mà không được xé rách nó , càu nhàu khó chịu vì Alipede đang cản trở hành động tốt đẹp của gã.

" Nhưng- " . Hơi thở của hắn nghẹn lại trong cổ họng khi Tadeo lại hôn hắn lần nữa.

" Ai đó có thể nhìn thấy - ".

" Thấy gì cơ ? " Tadeo hỏi một cách vô thức, vui vẻ khi đã thành công cởi quần của hắn ra.

" Ai đó có thể bắt gặp chúng ta, thằng ngu !". Lời lăng mạ được thốt ra trong cơn run rẩy vì khoái cảm, hàm răng trắng sứ hoàn hảo của Alipede cắn chặt vào môi dưới để kìm nén mọi âm thanh.

Tadeo thở hổn hển vì phấn khích, không quan tâm đến lời phàn nàn của hắn và kéo hông về phía trước để trượt gấu quần xuống đường cong của mông, cảm thấy những ngón tay của Alipede quấn quanh gáy gã siết chặt vì lo lắng.

Gã nhanh chóng đứng thẳng dậy, vẫn nhìn chằm chằm vào Alipede và ấn mạnh ngón tay cái vào hông hắn đến mức để lại vết bầm tím.

Môi gã lướt qua vành tai nhạy cảm của Alipede, thở ra một hơi nóng hổi. Gã đặt một ngón tay lên đôi môi run rẩy của đối phương, nháy mắt tinh nghịch.

" Nếu cưng lo lắng về việc gây ồn ào , thì cưng chỉ cần ngậm chắc cái miệng xinh đẹp của mình lại thôi, công chúa ."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com