TruyenHHH.com

Kiis Ai Yeu Lam Cho


Isagi Yoichi chính thức cảm nhận được sự tức giận của Michael Kaiser, bằng chứng là việc ánh mắt của Kaiser không còn mang vẻ đùa bỡn nữa mà đã bắt đầu chuyển sang chế độ đáng ghét giống như mỗi lần hai người họ chạm mặt nhau trên sân cỏ. Mà Isagi dường như đã trải qua chuyện này nhiều đến mức cậu có thể đoán được rằng mỗi lần Michael Kaiser lộ ra bộ mặt khó ưa này, hắn ta chắc chắn sẽ tiếp tục nói gì đó còn quá quắt hơn cả câu tôi muốn chịch chết cậu.

Trái với lo ngại của Isagi, Kaiser lúc này lại không làm gì quá phận. Hai người bọn họ lại chia tay trong bỏ ngỏ khi vấn đề ban đầu không hề được giải quyết mà còn sản sinh thêm một cái túp lều nhỏ ở đũng quần Isagi.

Thế nhưng vấn đề lớn nhất của Isagi lúc này không phải là cái túp lều dựng ngược kia mà lại là việc cậu không cảm thấy sảng khoái khi tự làm một mình nữa.

Mà việc này chỉ xảy ra sau khi cậu lỡ làm tình với Michael Kaiser.

Trai tân Isagi Yoichi bắt đầu lo lắng khi cậu phát hiện bàn tay phải của cậu lúc này đã không còn hoà hợp với cậu nữa. Isagi nghĩ có lẽ là mình đang phát điên rồi, hoặc là cậu vẫn chưa tỉnh rượu dù Isagi chỉ uống vài chai cider chứ chẳng phải rượu gì quá mức nặng nề.

Tại sao lại như thế?

Người ta thường nói, đàn ông sau khi xuất tinh thường sẽ biến thành một triết gia. Isagi thẫn thờ ngồi trong nhà vệ sinh, ôm đầu suy nghĩ giống như đang có một cuộc đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc trong đầu mình. Khi Isagi tự xử, cậu bé luôn liên tục nhớ về cảnh tượng đêm hôm qua, thứ ký ức muộn màng mà Isagi đã sai lầm khi nghĩ rằng nó đã biến mất vì rượu, nhưng rồi lại bất ngờ ập đến và thậm chí còn đem đến ảo giác ngay sau khi Michael Kaiser xuất hiện. Những cái đụng chạm và dấu hôn vẫn còn in dấu trên người Isagi lúc này như những viên than âm ỉ cháy, thiêu đốt người cậu bé khiến tâm trí Isagi càng trở nên mù mờ.

Hai bên vai Isagi giống như đang nặng trĩu giữa ác quỷ và thiên thần. Thiên thần bên vai cậu nhẹ nhàng an ủi, thậm chí còn có chút đáng thương thuyết phục.

Thiên thần: Isagi à, mày chỉ là đang lầm tưởng thôi. Dù sao thì đó là lần đầu của mày mà, ám ảnh một chút cũng chẳng có gì đâu, vài ngày nữa là quên ngay.

Ác quỷ bên vai còn lại thì không như thế. Nó bay qua bay lại bằng đôi cánh bé tí sau lưng mình, ngạo nghễ.

Ác quỷ: Isagi à, mày phải thừa nhận thôi, mày thích việc ngủ với Kaiser.

Thiên thần: Vớ vẩn. Isagi rất ghét Kaiser.

Ác quỷ: Thế nhưng Isagi lại là người chủ động đến tìm Kaiser trước.

Thiên thần: Đừng có nói dối. Isagi chỉ muốn đánh bại anh ta, là Kaiser dụ dỗ trước.

Isagi chìm trong đau khổ. Cậu bé cố nhớ lại ký ức ở khoảng thời gian trước đó nữa, khi Isagi vẫn còn đang đứng trong hội trường của học viện, và trên sân khấu là vị hiệu trưởng mới nhậm chức. Ông ta tên Ego, là một người đàn ông cao, gầy, trên mặt là chiếc kính gọng vuông, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ tăm tối và dị hợm. Vốn dĩ đây chỉ là một buổi liên hoan diễn ra cho có lệ, bởi vì trước đó Ego đã bắt đầu nhúng tay vào rất nhiều công việc với tư cách là một hiệu trưởng hờ thay cho vị hiệu trưởng già sắp sửa bị tống vào tù vì tội rửa tiền. Và nếu như việc đầu tiên Ego làm để thanh tẩy toàn bộ Blue Lock không phải là việc mời một loạt các câu lạc bộ bóng đá trẻ ở nước ngoài, có bao gồm cả Bastard München, thì có lẽ cả đời này Isagi Yoichi cũng sẽ không bao giờ gặp phải kiểu người đáng ghét như Michael Kaiser.

Isagi nhớ, tối hôm đó, cậu cùng Bachira đang đứng ngây ngơ ở chiếc bàn dài toàn là đồ ngọt. Bachira có vẻ thích thú với mấy món bánh ngọt, bởi vậy mà chỉ cần Isagi lơ là một giây thôi, Bachira đã biến mất với một chiếc đĩa to và nĩa ăn được lau sáng bóng, sẵn sàng cho công cuộc diệt mồi của mình.

Isagi ước giá như buổi tối hôm đó cậu không đột nhiên nổi hứng thú với mấy chai nước đủ màu. Isagi ước giá như cậu không thừa hưởng cái tửu lượng kém cỏi từ bố của mình đến mức chỉ mấy chai cider cũng đủ làm cho cậu ngu ngơ say mèm. Isagi Yoichi chép miệng hì hì, còn khen với Chigiri rằng thứ nước màu mè này khá ngon, mặc cho Chigiri có nói rằng thứ nước màu mè đó nếu uống nhiều cũng sẽ khiến người ta say xỉn.

Isagi không tin. Isagi uống tiếp. Uống thật nhiều. Isagi say mèm. Isagi run tay. Isagi đổ thẳng cả chai cider đỏ chót vào người của một thanh niên tóc vàng hoe hơi ám màu xanh tiện thể đang đi ngang qua đó.

Rất khéo, thanh niên đó lại là Michael Kaiser, với chiếc áo sơ mi đồng phục trắng tinh lúc này đã đổi sang màu đỏ nhạt. Áo khoác đang vắt trên tay nên may mắn mới không bị dính đạn, thế nhưng rõ ràng là Michael Kaiser không hề hài lòng với cái may mắn trời ban đó.

"Mắt cậu bị mù à?"

Kaiser-xấu-tính đương nhiên là cáu bẳn. Hắn thiếu điều muốn xông đến túm cổ áo Isagi đang đờ đẫn nhìn thành quả mình mới gây ra, nhưng sau đó đã bị Chigiri nhanh tay cản lại.

Cậu bạn tóc đỏ hơi khó chịu, "Nói năng quá đáng rồi đấy?"

Michael Kaiser nhếch miệng, hắn nhìn Chigiri, "Cậu là người giám hộ của tên hề này đấy à?"

Chưa để Chigiri kịp trả lời, Kaiser lại nói tiếp. "Mà cậu có là người giám hộ hay không thì tôi cũng không quan tâm. Nhưng tên này—", hắn chỉ tay vào Isagi, "—phải chịu trách nhiệm cho cái áo của tôi."

Chigiri trước giờ mới chỉ nghe danh, bây giờ mới được gặp tận mắt cậu chàng thiên tài người Đức này. Trăm nghe không bằng một thấy. Đúng là lắm tài thì nhiều tật, Michael Kaiser đúng là rất giỏi, nhưng về mặt tính cách, dưới danh nghĩa là một người bình thường thì thật sự không tài nào thích nổi.

Ý là, có chó mới thích.

Chigiri không quá tức giận, dù sao thì tính cách của cậu chàng chưa bao giờ là kiểu người thích gây hấn với người khác. Cậu bạn tóc đỏ cầm tay Isagi đang đần độn rời đi, muốn tránh xa Michael Kaiser ra một chút.

Ác quỷ: Khoan đã. Không hề có chuyện cậu bị Chigiri kéo đi đâu nhé.

Thiên thần: Cậu ấy đã bỏ đi cùng với Chigiri.

Con quỷ nhỏ với đôi cánh bé xíu và cặp sừng trên đỉnh đầu bay qua bay lại như muốn trêu ngươi thiên thần đang ngồi vắt chân ngoan ngoãn bên vai Isagi. Nó mỉm cười hì hì, hai răng nanh nhọn hoắt lộ ra sau cánh môi.

Ác quỷ: Nhớ lại đi nào Isagi bé nhỏ. Nhớ lại xem khi Chigiri kéo cậu đi, cậu đã phản ứng như thế nào~?"

Isagi đờ đẫn của tối hôm đó thay vì ngoan ngoãn đi theo Chigiri thì lại kéo tay Chigiri ra khỏi tay mình. Đó là một hành động bộc phát của cậu ngay sau khi nghe được câu nói khích bác của Kaiser.

"Này Yoichi, tôi cứ nghĩ cậu chỉ thích kiến tạo thôi. Hôm nay thì tôi mới biết hoá ra cậu còn thích gây chuyện rồi phủi bỏ trách nhiệm nữa nhỉ? Như một con gián thích trốn chui trốn lủi ấy."

Isagi vốn đã định rời đi, cuối cùng thì cái tôi to như bánh xe bò lại bị câu nói của Kaiser đấm cho một cái làm cho cậu bé say xỉn nóng máu lên mà quyết định ở lại. Chigiri thở dài.

"Kệ hắn đi, Isagi."

Isagi Yoichi lúc bình thường sẽ có hai trạng thái mà điểm chung của chúng đều là do lý trí điều khiển. Một là vẻ dĩ hoà vi quý với tất cả mọi người vào ngày thường, hai là trở nên hiếu thắng và lì lợm như trâu mỗi khi cậu đặt chân lên sân cỏ. Nhưng chỉ vài chai cider đã mở khoá thêm một trạng thái mới của Isagi Yoichi mà có lẽ suốt mười bảy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên chính bản thân cậu mới khám phá ra nó.

Isagi Yoichi khi say đích xác là đang quay trở về tâm hồn của một đứa trẻ mang vẻ ngoài to xác, và tất cả mọi hành động của cậu lúc này đều do chính cảm xúc điều khiển chứ chẳng còn sự nhúng tay từ lý trí nữa. Yoichi không còn tỉnh táo để phân tích tình hình, cậu chỉ lắng nghe theo những gì mà trái tim cậu bé thôi thúc cậu phải làm lúc này. Bởi vậy mà thay vì cư xử lý trí như ngày thường, Yoichi bỗng dưng trở nên ấu trĩ đến mức chấp vặt dù chỉ là một cái nhướn mày thách thức của Kaiser, theo cái cách mà cậu cũng cho là trẻ con nhất.

Yoichi lao đến muốn cởi áo Kaiser ngay giữa hội trường, nơi có hàng trăm đôi mắt đang dõi theo bọn họ.

Michael Kaiser đang thản nhiên đứng, đột nhiên lại thấy một cái đầu đen lao thẳng vào mình, khuy áo trước ngực cũng bị người ta sờ soạng lung tung. Hắn hơi giật mình, theo bản năng mà lùi về sau một bước, lại thấy Isagi không hề dừng lại hành động táo tợn của mình mà càng giống một con thiêu thân đang lao đầu vào lửa.

Chigiri cũng bị Yoichi doạ cho một phen hoảng hồn, túm cổ áo cậu từ phía sau, "Này Isagi, làm cái gì đấy?"

Isagi quắc mắt, "Chịu trách nhiệm với tên khốn này chứ còn gì nữa!"

Kaiser cong mắt mỉa mai, "Cậu tự tin cậu đủ khả năng để chịu trách nhiệm với tôi á hả tên kém cỏi?"

Isagi tháo bung ba khuy áo đầu của Kaiser, nghênh ngang ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi còn có thể nuốt trọn anh nữa kìa, tên khốn chết tiệt."

Michael Kaiser rõ ràng là đang cảm thấy cao hứng dù áo sơ mi trắng trên người hắn đã bắt đầu ngả sang màu đỏ hồng sau sự cố va-chạm-cider với Yoichi. Hắn bật cười, đôi mắt xanh thẳm loé lên tia sáng giảo hoạt, nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi khi hắn suy nghĩ đến từ nuốt trọn mà Isagi đã nói theo một nghĩa khác bóng bẩy hơn.

Mà Isagi lúc đó cũng không hề biết từ nuốt trọn đó còn có thể hiểu theo nghĩa khác ngoài cái nghĩa đánh bại.

"Được", Kaiser thô bạo nắm tóc của Isagi, sảng khoái cười, "Vậy có giỏi thì đi theo tôi đi, Yoichi bé nhỏ."

Isagi lúc này đã triệt để trở thành một người điếc và câm nửa mùa. Nghĩa là Isagi chỉ đang nghe được những gì Michael Kaiser nói và miệng cậu lúc này cũng chỉ dùng để chửi duy nhất một mình Kaiser.

Alexis Ness vẫn luôn đi theo sau Kaiser, lúc này cũng định đi theo hắn, cuối cùng lại bị Kaiser chặn lại.

"Ness, ở lại."

Đó là lần cuối cùng Isagi nhìn thấy Ness trong buổi tối ngày hôm đó, với vẻ mặt tươi cười ra chiều đồng thuận nhưng ánh mắt thì lại chứa đầy ác ý giống hệt như cái cách mà bọn họ vẫn thường nhìn nhau dù là trên sân cỏ hay ở lớp học bình thường. Isagi có đôi khi không hiểu vì sao Ness lại trung thành với Kaiser đến vậy dù đôi khi Kaiser đối xử với cậu ta như hạch.

Ác quỷ: Cậu nói cậu không hiểu Ness nhưng chính cậu cũng thích ở bên cạnh Kaiser mà Isagi?

Thiên thần trên vai Isagi giãy nảy: Lại xàm. Câm mồm lại đi tên ác quỷ điên!

Isagi nước mắt lưng tròng.

Cậu phải thừa nhận một sự thật không thể chối cãi, Isagi đúng là người đã chủ động tìm đến Kaiser trước. Sau đó thì có thể hắn là người vẽ đường, nhưng chính cậu cũng rất tình nguyện làm một con hươu mà chạy theo đường vẽ của hắn. Giờ thì Isagi đã có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, và cả cuộc trò chuyện bắt đầu khi Isagi đi theo Kaiser về đến cửa phòng hắn ta và kết thúc khi cánh cửa đóng lại.

Isagi say xỉn chìa tay ra trước mặt Kaiser, dù không bằng lòng cho lắm, nhưng dù sao thì cậu cũng là người làm hỏng áo của người ta, nói, "Tôi sẽ giặt áo rồi trả lại anh sau."

"Làm như cậu có đủ khả năng để đền nó cho tôi ấy?"

"Thì cứ cởi ra đi."

Kaiser vén mấy lọn tóc loà xoà trước mắt, cười khẩy, "Nói rõ ý một chút, tôi rất dễ hiểu lầm."

Isagi lườm hắn, "Tên hoàng đế khoả thân chết tiệt."

Kaiser nhún vai, "Muốn nhìn không?"

"Thà tôi đi chết còn hơn."

"Vậy thì tôi kiến nghị là cậu nên tự sát."

Dứt lời, Michael Kaiser thong thả cởi chiếc áo đã không còn màu sắc ban đầu mà biến thành một phiên bản lấm bẩn không thể cứu chữa nổi, nhưng lại không hề đưa cho Isagi mà vứt thẳng vào thùng rác nằm trong góc phòng. 

Bàn tay đang giơ giữa không trung của Isagi hơi rụt lại, cậu hiếm hoi lộ ra tính nết con nít trước mặt Kaiser, bĩu môi.

"Anh coi thường tôi?"

Kaiser nhìn Isagi lâu hơn một chút, nhoẻn miệng.

"Đoán đúng rồi đấy Yoichi bé bỏng."

Isagi nắm chặt tay mình thành nắm đấm, nói ra một câu xem chừng là rất nghiêm túc, nhưng lại chẳng hề giống với một Yoichi lý trí của thường ngày.

"Kaiser Impact của anh, tôi nhất định sẽ nuốt chửng nó. Nhớ đấy, tôi sẽ ăn trọn anh, Kaiser ạ."

Isagi Yoichi luôn luôn biết, Kaiser Impact là thứ vũ khí tối thượng của Kaiser mà cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể nuốt chửng được nó. Isagi có thể có ý chí, nhưng thiên bẩm lại chưa đủ. Isagi có thể cố gắng, thế nhưng được lựa chọn bởi Chúa trời lại là một dạng tài năng không phải ai cũng có được. Bởi vậy mà Yoichi chưa bao giờ có ý định sẽ nuốt chửng cái thiên phú của riêng kẻ thiên tài ấy. Chỉ có trong cơn say mèm không còn tỉnh táo, Yoichi mới dám hiên ngang nói ra ý muốn đầy hão huyền.

Michael Kaiser nhướn mày với điệu bộ mỉa mai, trông có vẻ như chẳng coi lời đe doạ của Isagi là thật. Hắn khoanh tay trước ngực, đỡ cằm ra vẻ đăm chiêu. Isagi cứ ngỡ rằng Kaiser đang suy nghĩ làm cách nào để làm nhục cậu sau câu nói tự mãn và đầy ảo tưởng của cậu mà không hề biết rằng tất cả suy nghĩ trong đầu Kaiser lúc này chẳng phải là điều gì quá phức tạp mà chỉ gói gọn trong hai chữ ăn trọn.

Michael Kaiser rất thích hiểu lầm ý của Isagi Yoichi.

Và giống hệt như lần đầu tiên gặp gỡ, Kaiser luôn có một chấp niệm đặc biệt với cằm của đối phương, hắn không nhịn được mà lại vươn tay nắm lấy cằm nhỏ của Isagi đã hơi mơ màng. Isagi Yoichi có chút hơi cồn vào, tính tình lại trở nên đằm thắm đến lạ. Cậu bé chỉ phát ra vài tiếng hừm hừm bất mãn trong cổ họng. Kaiser đột nhiên nhìn đối phương bằng đôi mắt si mê, ngón tay cái không ngừng mân mê làn da trắng trẻo lại nhẵn nhụi cho đến khi nó ửng đỏ và Isagi đã bắt đầu kêu to phản kháng, Michael cảm thấy tên nhóc này thật sự giống một đứa trẻ con.

Bởi vậy mà Michael Kaiser mới hỏi dò.

"Yoichi bao nhiêu tuổi rồi?"

Hai má hơi hồng, cậu nheo mắt nhìn Michael Kaiser giống như dè chừng.

"Anh hỏi làm gì?"

"Chẳng phải Yoichi bảo muốn ăn tôi sao?"

"Có liên quan à?"

"Có đấy, ngu xuẩn."

Isagi càng lúc càng cảm thấy mình rất say, đến độ đầu óc cậu đang bắt đầu trở nên quay cuồng trong căn phòng này. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc thì Isagi cũng giương cờ đầu hàng, chỉ đành lầm bầm thật thà.

"Mười bảy. Hai tháng nữa là tròn mười tám."

"Ồ."

Kaiser thích thú nhìn cậu bé đang nghía hắn bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù, rất rộng lượng mà không hề chấp vặt. Thế nhưng lời nói mà Kaiser nói ra thì chẳng hề dịu dàng, cùng với ánh mắt đột nhiên tối đi tựa như đại dương sâu thẳm, chẳng ai nghĩ rằng Kaiser thật sự không hề có ý định gì xấu xa với Isagi Yoichi.

Michael Kaiser túm gáy của Isagi Yoichi kéo lại gần, thì thầm nói ra những lời mà hắn vẫn luôn ấp ủ trong đầu:

"Vậy là Yoichi đủ lớn để bị làm thịt rồi nhỉ?"

Bàn tay đang tóm lấy gáy của Yoichi lạnh toát, kéo cả người cậu ghé sát vào lồng ngực của Kaiser. Bàn tay lạnh nhưng da thịt trên người lại nóng rực đến mức chỉ cần chạm vào cũng có cảm giác như bị đốt. Giác quan của Isagi vốn dĩ vô cùng nhạy cảm, huống hồ gì trong phòng Kaiser lúc này chỉ có duy nhất một luồng ánh sáng mù
mờ từ cây đèn ngủ cạnh giường. Cả người Yoichi căng lên khi cậu bắt đầu ngửi được mùi nước hoa rất nhạt của Kaiser khi chóp mũi cậu đã sát gần đến độ chạm lên đoá hồng xanh cầu kỳ nở rộ bên cổ đối phương, chen lẫn vào đó là mùi cider ngòn ngọt vị hoa quả mà cậu đã sơ ý đánh đổ vào người hắn.

Tim của Kaiser đập chậm rãi, dường như không bị chút đụng chạm này làm cho mặt đỏ chân run, trái ngược hoàn toàn với trai tân Isagi lúc này khi tim cậu bắt đầu đập nhanh như trống trận và hai má cũng hồng lên không biết vì ngại hay vì chút cồn trong người.

Dầu sao thì Isagi cũng chưa từng yêu ai, đây là lần đầu tiên cậu đụng chạm thân mật với một người đến thế. Kể cả là hai đứa con trai với nhau, cậu có cái gì thì Kaiser cũng có cái đó, thế nhưng Isagi vẫn cảm thấy xấu hổ tột cùng.

Nhưng buồn cười là, Isagi lại không bài xích với việc này dù cậu rất ghét Kaiser. Có lẽ là vì đầu óc cậu bị hỏng rồi, hoặc là vì Isagi đang dần trở nên không còn minh mẫn nữa.

Michael Kaiser vòng tay qua eo Isagi, hỏi, "Thế nào?"

Isagi nhìn hắn, "Thế nào là thế nào?"

Kaiser hiếm hoi làm người tử tế, lần đầu tiên muốn lắng nghe ý kiến của Isagi, "Tôi để tay ở đây, có thấy khó chịu không?"

Isagi quay mặt sang phía khác, không trả lời.

Bàn tay với những ngón tay thon dài trượt một đường từ eo dọc theo xương sống rồi yên vị trên mông của Isagi. Isagi giật mình, lại nghe Kaiser hỏi, "Có khó chịu không?"

Isagi vẫn không trả lời.

Kaiser ghé môi lên cổ Isagi, si mê hôn lên đó một cái, chỉ thấy cả người Isagi run rẩy một trận, da gà da vịt cũng nổi hết cả lên.

"Cậu biết là tôi sắp làm gì với cậu chưa?"

Không có lời hồi đáp nào, thế nhưng sự run rẩy của Isagi lúc này đã gián tiếp trả lời cho câu hỏi của hắn.

"Tôi không cưỡng ép người khác làm tình với tôi. Vậy nên nếu cậu không thích thì có thể bỏ trốn. Tôi sẽ coi như câu nói muốn ăn trọn tôi là ảo tưởng của mình cậu."

Trọng điểm của Kaiser là không cưỡng ép, thế nhưng trọng tâm của Isagi lại là bỏ trốnảo tưởng. Với cái tôi to như bánh xe bò của Isagi, cậu ghét nhất bị nói rằng mình là một kẻ thích bỏ trốn. Huống hồ gì Isagi ghét Kaiser đến phát điên, cái cụm từ bỏ trốn thốt ra từ miệng hắn vào đến tai cậu lại mang một vẻ châm biếm khó chịu.

Bởi vậy mà Isagi với đôi mắt lim dim như buồn ngủ và cơ thể mềm oặt chỉ sau một cái hôn lên cổ từ Kaiser đột nhiên lại giống như hổ vồ mà đẩy đối phương vào tường. Michael Kaiser bị tấn công bất ngờ, không kịp phản ứng, lưng đập vào bờ tường đau điếng đến mức hắn phải thở hắt ra một hơi trước khi bị Isagi tiếp tục nhào đến chặn trước ngực.

"Ai nói là tôi không ăn được anh hả Kaiser?"

Michael Kaiser lúc này mới hiểu lý do vì sao Isagi Yoichi đột nhiên lại phát điên, nhíu mày.

"Cái loại cầu thủ hiếu thắng đến mức ngu ngốc như cậu xứng đáng đi chết đi đấy."

"Có giỏi thì giết nhau đi."

Nếu nói rằng việc phải nhìn Kaiser khoả thân làm Isagi muốn đi chết thì chỉ nội trong đêm hôm đó, Isagi Yoichi nghĩ mình đã lượn lờ trước quỷ môn quan bao nhiêu lần không đếm nổi. Tất cả những gì Isagi có thể nhớ dừng lại ở khung cảnh hai người ngã xuống giường của Kaiser, sau đó thì ai thắng ai thua, không ai biết rõ, hoặc là Isagi chưa dám nghĩ đến. 

Ác quỷ: Cậu thua rồi Isagi. Cậu thua chắc rồi.

Đến thiên thần suốt từ nãy tới giờ vẫn luôn bênh vực Isagi, lúc này cũng không thèm nhìn cậu nữa, rầu rĩ nói.

Thiên thần: Tốt nhất là đi chết đi, Isagi.

Ừ, Isagi cũng nghĩ là bản thân mình nên đi chết quách đi cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com