(xin lỗi vì quả tên như hạch vì thật sự là hết cái để đặt tên rồi=))))))))))))))))))))
☆
Isagi Yoichi vốn dĩ rất thích gấu bông, đặc biệt là chú tôm bông mà bố mẹ đã mua cho cậu bé nhân dịp sinh nhật thứ ba của cậu. Con tôm bông đó đã gắn bó với Yoichi rất rất lâu, kể cả khi nó dần bắt đầu sứt chỉ và màu sắc cũng không còn rạng rỡ như những ngày đầu tiên, Isagi vẫn chọn cách vụng về khâu vá lại và tập chấp nhận với việc con tôm của mình dần ngả màu, không còn màu sắc ban đầu nữa thay vì ném nó đi.Cậu bé Yoichi cho đến tuổi mười lăm vẫn còn giữ con tôm bông đó ở trong phòng của mình, ngủ với nó hằng đêm cho đến khi cậu bé nhập học ở Blue Lock, bắt buộc phải sống ở ký túc xá cùng nhiều người khác, chú tôm bông mới thôi kè kè bên cạnh cậu mỗi khi đi ngủ. Bố mẹ Isagi cho rằng Yoichi là một đứa trẻ biết giữ gìn đồ đạc, và cậu bé cũng luôn dành tình cảm đặc biệt với những thứ xuất hiện trong cuộc đời cậu dù là nhiều năm hay chỉ đơn giản là vài ngày ngắn ngủi. Isagi ghét việc phải nói chia ly, cũng sợ cảm giác nặng lòng khi phải vứt bỏ một thứ gì đó. Có lẽ là vì lớn lên trong gia đình có quá nhiều tình thương, cậu cũng đã sớm học được cách trao tình yêu to lớn ấy cho thế giới xung quanh mình, đến mức chỉ những thứ nhỏ nhặt cũng đủ để tạo nên những rung cảm bé bỏng đọng lại bên trong trái tim của cậu bé. Nhưng Isagi thì lại nghĩ là bên trong bản thân mình, bên cạnh tình yêu thương dạt dào đó, có lẽ còn là bản năng chiếm hữu đã luôn hiện hữu từ cái ngày mà cậu bé chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi ôm chặt lấy chú tôm bông của mình tựa như đang ôm món đồ vô giá nhất thế giới này. Là đứa con một trong gia đình, Isagi từ bé đã được yêu chiều mà lớn lên. Đồ vật gì của cậu, chắc chắn sẽ là của cậu. Hoặc chăng bất cứ thứ gì mà Yoichi đặc biệt yêu thích và khao khát, chúng cũng sẽ là của riêng cậu bé. Một khi món đồ mà Isagi đã thêm vào danh sách yêu thích của mình bị san sẻ cho bất kỳ ai khác, có đôi khi Isagi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lại không tỏ ra quá lộ liễu vì tính cách của cậu bé vốn dĩ đã rất dịu dàng. Ví dụ như chú tôm bông yêu thích của cậu, Isagi có thể vui vẻ cho bạn bè của mình bất cứ thứ gì mà họ muốn, thế nhưng chú tôm bông đã rơi ra một bên mắt, Isagi lại chẳng hề muốn ai đụng vào nó cả. Tương tự như trường hợp lần này, khi Michael Kaiser vô tình trở thành chú tôm bông thứ hai trong cuộc đời của Isagi Yoichi, lúc này lại xuất hiện trên báo với một cô bạn gái từ trên trời rơi xuống. Quần áo mặc y chang như bộ trang phục mà Kaiser đã mặc vào hôm mà hắn lần đầu tiên gọi điện thoại cho cậu, trên tay còn xách theo chiếc túi giấy mà Kaiser đã từng khệnh khạng khoe ra như một món quà, Isagi càng nhìn càng thấy bản thân mình vừa bị trêu tức. Bởi vậy mà bạn bè cùng lớp mới nhìn thấy cảnh tượng cậu bé Isagi Yoichi buồn bực nhìn vào màn hình điện thoại suốt cả một buổi sáng, ngẩn ngơ xem đi xem lại mấy tấm ảnh mà Michael Kaiser hỗn hào chĩa thẳng ngón tay giữa với paparazzi, chăm chú đến mức tự rước bực vào người. Vài ba lớp học văn hoá bắt buộc đột nhiên trở nên phiền phức đến lạ, Isagi dễ tính như bụt lần đầu tiên cảm thấy chán ghét với tất cả mọi thứ xung quanh mình. Phàm là con người, niềm vui thì có thể nhanh quên nhưng nỗi buồn thì lại dai dẳng vô cùng. Mà một khi nỗi bực dọc cứ âm ỉ bên trong thì sẽ luôn dẫn đến thảm trạng giận cá chém thớt. Bachira lần đầu tiên nhìn thấy Isagi nổi cáu dù lúc này hai người họ không hề đứng trên sân cỏ. Isagi Yoichi nổi cơn tam bành chỉ vì một con ruồi cứ mãi loanh quanh trong phòng học, đôi cánh nhỏ không ngừng đập vào nhau vang lên tiếng động dai dẳng luồn lách khắp từng ngóc ngách kẽ hở, không quá to nhưng lại rất dễ chọc máu điên người khác. Bachira nhớ rằng khi đó Isagi chỉ thở dài một hơi như muốn trút cả hồn ra ngoài, hàng lông mày vốn luôn giãn ra lúc này cũng cau lại, dường như mức độ cau có đã đạt đến đỉnh mức. Cậu bé chửi tục một tiếng đầy dồn nén, nghe chừng có vẻ như muốn chửi hết tất cả những thứ đang tồn tại và chuyển động xung quanh mình.Isagi đập chết con ruồi đen sì xấu xí mà trong đầu lại như đang nhìn thấy một dải tóc vàng xanh phất phơ trước mắt mình. Michael Kaiser chính thức có thêm đối thủ là một con ruồi trong bảng xếp hạng những thứ có thể khiến Isagi Yoichi phát điên, lúc này đang nhởn nhơ nằm ngủ trên máy bay từ Đức quay trở lại Nhật Bản, trong giấc mơ còn nhìn thấy Isagi vui mừng lao đến ôm hắn, đu lên người hắn giống như các cặp đôi yêu xa lâu ngày gặp lại trong mấy bộ phim ngôn tình sến sẩm chiếu đầy trên mạng. Nhưng giấc mơ thì thường trái ngược với hiện thực đau khổ, Michael thoả mãn cười trong cơn mơ mà không hề biết rằng Isagi lúc này đang âm thầm chửi hắn từ đầu xuống chân chứ chẳng hề cảm động hay run rẩy khóc lóc như những gì hắn đang mơ tưởng.Michael Kaiser cũng tự nhận thức được rằng mọi rắc rối của mình hầu hết đều từ những chiếc camera mà ra, bởi vậy mà hắn luôn thấy ghét cay ghét đắng những thứ liên quan đến paparazzi. Tính nết của hắn vốn dĩ đã xấu xí ngạo mạn, đối với những đối tượng mà bản thân ghét thì càng không biết nể nang, gần như muốn ngồi lên đầu người ta. Bởi vậy mà mới có chuyện tấm ảnh nổi bật nhất trong bài báo mà cánh chó săn chụp được khi đó là tấm ảnh mà Kaiser đang giơ ngón giữa chính diện với ống kính máy ảnh. Đó là thời điểm mà Michael vừa mới bước ra khỏi một cửa tiệm trang sức đắt đỏ, trên khuỷu tay còn đang treo lủng lẳng chiếc túi giấy in tên nhãn hiệu, bên cạnh là một cô gái trẻ với mái tóc vàng kim dài ngang lưng, chiều cao nổi trội cùng khuôn mặt đã che kín mít chỉ hở ra đôi mắt xếch với tròng mắt xanh dương trong vắt, trông tương tự với Michael Kaiser đến tám phần. Cô người mẫu này có vẻ không nóng tính giống như Michael Kaiser, việc duy nhất mà cô nàng làm chỉ là đưa tay lên che đi ngón tay giữa của hắn, sau đó quay đầu sang nhìn hắn như đang nói gì đó. Ngay lập tức, ở bức hình sau, Kaiser không còn quan tâm đến máy ảnh nữa mà thay vào đó, bọn họ cùng bước lên xe rồi biến mất khỏi khung hình. Trong lúc Isagi Yoichi đờ đẫn đọc đi đọc lại bài báo đó lần thứ một ngàn, Michael Kaiser đang chợp mắt ngon lành trên máy bay để quay trở lại Nhật Bản, điện thoại đã tắt nguồn nằm im lìm trong túi áo chứ chẳng hề nhộn nhịp thông báo giống như điện thoại đang không ngừng nháy sáng của Isagi lúc này. Người không biết thì không có tội, Michael Kaiser vẫn không hề hay biết rằng bản thân bị giới báo chí viết bài thêu dệt rằng hắn đang hẹn hò với chính em gái của mình, thản nhiên ngủ một mạch cho đến khi sắp sửa hạ cánh mới chịu mở mắt. Đến khi Kaiser vừa đặt chân xuống Nhật Bản, vừa mở máy đã thấy rất nhiều tin nhắn ập đến, sau đó là một tin đồn hẹn hò từ trên trời rơi thẳng xuống đầu. Hắn đón nhận mọi chuyện bằng một thái độ dửng dưng vô cùng. Vốn dĩ tin đồn hẹn hò của một cầu thủ đá bóng chưa bao giờ nghiêm trọng giống như tin đồn hẹn hò của các nghệ sĩ, nói cách khác là người hâm mộ sẽ chỉ quan tâm đến thành tích và kỹ năng của một cầu thủ thay vì quá mức chú tâm vào đời sống riêng tư của họ. Bởi vậy mà chỉ cần năng lực của Kaiser vẫn còn đó, vài ba tin đồn nhảm nhí, giả dụ như hôm nay đi chơi với diễn viên này, ngày mai hôn má cô người mẫu kia, chưa bao giờ là chướng ngại gây ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn. Chỉ cho đến khi việc đầu tiên mà Michael Kaiser làm khi quay trở về Nhật Bản là thân chinh gọi một cuộc điện thoại cho Isagi Yoichi trong tâm thế vui vẻ cùng những ảo tưởng rằng cậu bé sẽ cảm động phát khóc sau khi nghe hắn thông báo rằng đã quay trở lại nơi này, thì mọi chuyện lại trái ngược với suy nghĩ của hắn khi Isagi không hề nhấc máy. Đến lúc đó, Kaiser mới cảm thấy có gì đó là lạ, có vẻ là không còn suôn sẻ như trước đây nữa. Kaiser: "Này công chúa, cụt tay rồi à?"Kaiser gửi một đoạn voice chat cho Isagi vì nghĩ rằng cậu bé sẽ không thèm đọc mớ tin nhắn bằng tiếng Đức trong khi cậu còn chẳng có ý định nghe máy của Kaiser dù hắn đã miễn cưỡng gọi thêm vài lần nữa. Trêu ngươi hơn là Isagi không nghe điện thoại của hắn nhưng rất nhanh sau đó đã trả lời lại voice chat của Kaiser bằng một giọng điệu nghe chừng cau có vô cùng. Isagi: "Cụt tay nên mới không chơi trò bắt cá hai tay."Kaiser: "Lại giận dỗi gì nữa?"Isagi: "Giận mẹ gì?"Kaiser thở dài: "Yoichi bé bỏng, đoán xem tôi đang ở đâu?"Isagi có thể nghe được loáng thoáng tiếng người qua lại phía bên kia điện thoại, và cả tiếng tiếp viên thông báo trên loa về chuyến bay sắp sửa cất cánh. Cậu bé đã lờ mờ đoán được người này đang đứng ở đâu và thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hơi nhăn lại chỉ sau một tiếng thở dài của đối phương. Tuy nhiên, giống như nội bộ Bastard München đã từng nói, rằng Kaiser thật sự đã dành ra một chút ít tình cảm và sự kiên nhẫn để yêu chiều người tình nhỏ của mình, bởi vậy mà cái người được gọi là người tình nhỏ đó (cho đến sáng nay thì không còn nữa) cũng dần trở nên quen thuộc với sự nuông chiều, đột nhiên cũng trở nên mềm mỏng, hoặc là ngang bướng hơn. Isagi là trường hợp thứ hai. Isagi thản nhiên đáp: "Đi chết đi."Rồi đắp mộ luôn cuộc tình ta. Kaiser nghĩ rằng Isagi chỉ đơn giản là đang đùa bỡn với mình như thường ngày, bật cười: "Này đỏng đảnh, cậu thật sự không muốn đoán rằng ngay lúc này tôi đang quay trở lại Blue Lock sao?"Isagi giả vờ ngạc nhiên: "À thế à? Rồi sao?"Kaiser nghiến răng, âm thầm hít vào một hơi thật sâu, lại nói: "Yoichi không nhớ tôi à?"Isagi: "Có."Kaiser: "Thật không?"Isagi cười cợt: "Nhưng không bằng cô người yêu bên Đức của anh được."Michael Kaiser thở dài lần thứ hai: "Nghe máy đi."Isagi bấm từ chối cuộc gọi, thẳng thừng đáp lại: "Không."Thông qua thiết bị di động, giọng nói của Isagi lúc này chỉ còn tồn tại dưới dạng âm thanh vô cảm và bị bóp méo đến mức không thể nghe được cảm xúc lúc này của cậu bé. Tông giọng của Isagi truyền đến tai của Kaiser nghe chừng có vẻ thản nhiên, thế nhưng qua màn hình điện thoại đang không ngừng nhấp nháy báo cuộc gọi đến, Isagi lúc này đang ngồi một mình bó gối im lặng trên sân cỏ. Bởi vì là giờ ăn cơm, tất cả mọi người đều đang tập trung ở nhà ăn đông đúc, chẳng có mấy ai điên khùng hoặc có bất cứ lý do gì để ngồi lì ở sân bóng giữa trưa cả, vậy nên mới không có ai được chứng kiến cảnh tượng Isagi hiếm hoi sa sút tinh thần vì một việc nào đó ngoài bóng đá.Kaiser biết người yêu nhỏ của mình tính tình bướng bỉnh lại lì lợm như trâu, có gọi nữa gọi mãi cũng không thể nào khiến cậu bé mềm lòng, chỉ đành tiếp tục gửi voice chat cho cậu. Kaiser: "Tại sao không nghe máy?"Isagi chậc lưỡi: "Mười vạn câu hỏi vì sao à? Chị ong vàng Michael?"Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên bị người yêu làm khó, hoặc là vì không có thói quen dỗ dành người ta mà Kaiser bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn, đến giọng nói cũng có chút gay gắt: "Đừng có lắm chuyện."Isagi cười cười: "Vậy thì đừng gây chuyện nữa."Kaiser đứng giữa sân bay, lông mày cau chặt, bộ dạng như sắp sửa cãi nhau với người khác. Hắn nhướn mày: "Này công chúa, cậu luôn biết cách chọc điên tôi lên đấy."Isagi: "Ich hasse dich."
(Tôi ghét anh.)Kaiser: "Cái gì?"Michael Kaiser tưởng rằng mình vừa mới nghe nhầm, cau mày tháo một bên tai nghe thông dịch ra. Cho đến khi Isagi Yoichi thản nhiên lặp lại câu nói một lần nữa, rõ ràng và rành mạch, tuy rằng không quá chuẩn xác, thế nhưng Kaiser vẫn có thể nghe rõ từng chữ rằng Isagi đang nói ghét mình. Rốt cuộc thì thằng nhóc này đã biết từ khi nào?Isagi: "Hình như anh mải mê yêu đương quá nên hoá ngu rồi thì phải? Tôi nói là tôi ghét anh, Kaiser."Kaiser nghiến răng: "Biết từ khi nào?"Isagi cười khẩy: "Vậy là anh vừa thừa nhận rằng anh lừa tôi?"Chút hứng khởi còn sót lại từ chuyến bay chớp mắt một cái đã tan biến. Michael Kaiser dằn cơn tức giận của mình, cười gằn: "Là do Yoichi biết ít quá thôi."Isagi: "Anh chửi tôi ngu?"Kaiser búng tay cái tách: "Thông minh đấy."Vẫn là cách đối đáp quen thuộc, thế nhưng cảm xúc của hai người đã khác biệt hoàn toàn so với những lần chuyện trò trước đây. Có lẽ là vì hiểu lầm quá lớn lại xảy ra giữa hai người vốn dĩ như hai đầu nam châm trái dấu. Isagi Yoichi là người nhạy cảm đến mức bất kỳ tiểu tiết nào cũng không qua nổi đôi mắt và bộ não của cậu, vừa vặn gặp phải Michael Kaiser lại là người lười biếng giải thích, cũng không quen với việc đi dỗ dành người khác khi chính hắn cũng cảm thấy chuyện lần này không quá lớn lao đến độ phải thanh minh thanh nga gì.Isagi nhíu mày, mỉa mai: "Hoá ra sở thích của anh là lừa lọc người khác."Michael không thể nhìn thấy vẻ mặt buồn xo của Yoichi lúc này, vừa cười vừa nhấn mạnh: "Không phải
người khác. Là
cậu thì đúng hơn, tên hề."Nếu là bình thường, có lẽ Isagi đã có hứng để hùng hổ đốp chát lại với Kaiser thêm một lúc nữa. Thế nhưng có vẻ là vì năng lượng và tinh thần của Isagi lúc này đã chạm đáy, hoặc là vì khúc mắc nghiêm trọng mà không thể nói ra lúc này đã chặn ngang cổ họng cậu bé, đến mức tâm trí của Yoichi lúc này bỗng chốc trở nên trắng xoá mơ hồ, muốn nói rồi lại thôi. Sau cùng, cậu bé mới chậm rì rì đáp lại. Dù chỉ là lời nói vô tình bật ra trong lúc nóng giận, thế nhưng vẫn đủ để khiến Kaiser tức giận, còn có thêm một chút đau lòng và uất ức muộn màng. Isagi: "Anh cũng bị tôi lừa thôi, Kaiser. Đừng tỏ ra bản thân mình thông minh nữa, tên khốn chỉ biết nghĩ bằng thân dưới."Kaiser không biết diễn tả cái cảm giác râm ran tê rần từ lồng ngực lan ra khắp tứ chi và thân thể của mình lúc này như thế nào, giận đến bật cười: "Yoichi, mày vừa mới nói cái gì?"Isagi tìm được chút hả hê suốt mười phút trò chuyện đầy uất ức với Kaiser, nhướn mày: "Có đôi khi tao thật sự bị mày lừa rồi đấy Kaiser, rằng mày thực sự là một người tử tế chứ không như cái vẻ ngoài khốn nạn của mày. Nhưng có vẻ là tâm sinh tướng thật rồi, đáng nhẽ ra ngay từ đầu tao nên né mày ra thật xa."Buồn cười là Isagi vừa mới nói xong, ngay lập tức có luôn hai người phải đau lòng. Michael cau có nghe mà lòng buồn muốn chết, Yoichi mắng chửi người ta mà tay cầm điện thoại lại run lên bần bật giống như người bị mắng là chính cậu bé. Hơi thở của Kaiser càng lúc càng nhanh, khó khăn đáp trả: "Câm miệng đi, thằng điên chết tiệt này. Tao sẽ giết mày, Yoichi."Isagi chớp mắt: "Mày hỏi tao biết mày lừa tao từ khi nào à? Ngay lần đầu tiên tao đã biết mày dụ dỗ tao nói yêu mày rồi, nhưng tao vẫn giả vờ bị lừa, vì tao muốn cho mày cảm nhận được gậy ông đập lưng ông là như thế nào thôi."Kaiser: "Yoichi, đừng để tao nhìn thấy mặt mày."Isagi không thèm quan tâm, dường như đã bước vào trạng thái hiếu chiến đến mức vô cảm giống như một Isagi đang đứng trên sân bóng, mục đích duy nhất mà cậu bé hướng đến lúc này chỉ có đả kích, đả kích và đả kích đối phương cho đến khi hắn không còn cách nào vùng vẫy nữa. Isagi: "Tao sẽ khiến mày nghĩ rằng tao yêu mày dù sự thật không bao giờ là như thế. Đó chính là cách tao dùng để coi thường mày, thằng hề chết tiệt."Đến lúc này, Kaiser mới nhận ra rằng hình như bản thân mình đã bị Isagi đánh lừa, nhưng lại không hề nhận ra rất có thể còn bao gồm cả việc bị cậu đả kích đến mức tổn thương. Michael là một người kỳ quặc và quái đản, hắn nghĩ mình sẽ không cảm thấy buồn bã hay tủi thân giống như những gì mà Isagi đang trải qua lúc này mà chỉ thấy cau có và tức giận khi toàn bộ những ảo giác và mộng tưởng mà hắn đang ôm ấp về viễn cảnh hai người gặp lại nhau vừa bị chính Isagi giẫm đạp. Tên khốn ngạo mạn, đàn ông xấu xa, đã quen với việc được o bế, đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu và bức bối khi không thể đáp trả lại lời nói chán ghét thẳng thừng của một đứa trẻ mà Kaiser vẫn luôn cho là kém cỏi hơn mình. Sự tức giận vẫn luôn âm ỉ bên trong hắn cho đến tận khi Michael một lần nữa dừng lại cánh cổng của học viện Blue Lock, vừa vặn nhận được đoạn voice chat mà Isagi gửi đến, hắn mới đoán được cái cảm giác tê rần chạy dọc khắp cơ thể mình lúc này gọi là đau lòng. Isagi: "Bố mẹ tao dạy là không bao giờ được cắt đứt liên lạc với người khác bởi vì nếu tao làm như thế sẽ có thể khiến người khác tổn thương. Không nghe điện thoại của mày là cách duy nhất mà tao nghĩ là tao có thể dùng để trả thù mày dù tao cũng chẳng biết là mày có bị tổn thương hay không nữa, Kaiser."Trả thù mày vì mày đã làm tổn thương tao. Vế còn lại, Isagi không gửi. Cũng may là cậu bé không gửi, bởi vì Kaiser vốn dĩ là một tên quái thai đến bệnh hoạn. Mọi phản ứng của hắn đều khác với người bình thường, và nếu như Isagi càng tỏ ra mềm mỏng, Kaiser sẽ càng cảm thấy khoái trá hơn mà thôi. Điển hình như việc Isagi một tiếng trước hẵng còn chửi rủa hắn nhiệt tình, một tiếng sau lại đột ngột điềm đạm giống như hai con người khác nhau. Kaiser một phút trước còn cảm thấy đau lòng, ở thời điểm hiện tại lại trở nên phấn khích khó hiểu. Hắn nhìn điện thoại một lúc lâu mà không có thêm bất cứ động thái nào, cho đến khi màn hình tự tắt và trên màn đen phản chiếu lại khuôn mặt vặn vẹo nở ra một nụ cười trông kỳ quặc vô cùng, tiếng cười khúc khích trong cổ họng dần trở thành tiếng cười lớn, đôi mắt xanh dương trong vắt lúc này hằn lên tia máu, dữ tợn đến mức khiến người khác có ảo giác rằng hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù của mình chứ chẳng phải là ánh mắt dỗ dành khi nhìn cậu người yêu bé nhỏ đang giận dỗi. Kaiser ngả người ra sau ghế, ôm trán thở dài trong khi miệng vẫn nở nụ cười, vui vẻ nghiến răng: "Công chúa chết tiệt. Yoichi hư hỏng. Cái tính cách ngang ngược và hỗn hào đó thật sự khiến tao muốn ăn tươi nuốt sống mày."Hắn gửi cho Isagi một đoạn voice chat: "Mày rất giỏi chọc điên người khác đấy, Yoichi."Isagi thờ ơ đáp: "Quá khen."Kaiser siết chặt điện thoại, dọc cánh tay nổi đầy gân chồng chéo dữ tợn. Bàn tay to mệt mỏi ôm mặt, rõ ràng vẫn không che được nụ cười càng lúc càng nở rộ trên cánh môi mỏng. Đúng là hồ ly tinh, quyến rũ người ta đến phát điên đi được.