TruyenHHH.com

Kieu The Lao Dai Cua Anh De

Thẩm Khiêm học trưởng tổ chức tiệc tối vào lúc bảy giờ tại cao ốc Phù Thế tầng mười sáu.

Thời điểm Tiết Viện Viện và Lâm Chỉ Vi cùng nhau bước vào, ánh mắt Thẩm Khiêm ngay lập tức liền bị tư thế tự nhiên phóng khoáng của Tiết Viện Viện hấp dẫn, ánh mắt đều di chuyển theo Tiết Viện Viện.

Lâm Chỉ Vi ngáp một cái, buồn bực chán muốn chết, tối nay còn rất dài, cô xác thực con đường giờ mới bắt đầu.

Thẩm Khiêm thản nhiên đi đến bên cạnh, một mặt thân mật, từ tốn nói, "Viện Viện em đã đến rồi, vừa vặn bên kia có một ít bạn cùng học cũng đã đến trước, chúng ta đi qua đi", "Vi Vi cũng tới à, cứ chơi vui vẻ nhé" thuận tiện vẫn quay sang Lâm Chỉ Vi bày ra dáng vẻ gật đầu lễ phép.

"Vi Vi, vậy tớ đi trước, cậu trước tiên dạo chơi một mình nha" Tiết Viện Viện nhẹ gật đầu, hưởng thụ cảm giác chiến thắng, kéo Thẩm Khiêm rời đi.

Lâm Chỉ Vi khoát tay áo, a, lừa gạt nam nhân thật tốt, cứ như vậy.. còn xem như bảo bối.. Bị đội nón xanh cũng không biết.

Cô tiện tay cầm chén rượu Mã Thiên cùng màu, gắp một viên quả mơ, cất bước vào trong, dựa vào cột La Mã nhìn xung quanh đánh giá, mắt nhìn thời gian, suy nghĩ kỹ càng.

"Oa a a a, cô em gái kia thật sự là.. Một bông hoa lạ trong rừng hoa" LươngTử Thịnh quơ ly rượu đỏ trong tay, nhìn Lâm Chỉ Vi một mình uống rượu phía xa không ngừng được sợ hãi thán phục.

Xung quanh mấy vị thiếu gia vội vàng nói, "Lương thiếu không biết sao, đó chính là Lâm Chỉ Vi"

"Chính là người kia của Lâm gia? Ah ah, có ấn tượng, không khác lắm" Lương Tử Thịnh vỗ vỗ đầu, quay đầu nhìn người bên cạnh đang nhắm hai mắt, mím môi, sắc mặt lạnh như băng, "Mình nói Lăng Ảnh đế, cậu muốn ngồi ở chỗ này ôn lại chuyện cũ sao.."

Lăng Tử Hằng mở mắt ra, trong con ngươi không nhịn được mang theo tức giận, khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như trước nói, "Ở đây không được gọi lung tung"

"Ôi, cũng không phải ở Hoa quốc, ở đây người biết cậu cũng không nhiều, yên nào yên nào" Lương Tử Thịnh đưa tay lên, một chút chuyện nhỏ, Tử Hằng là quá cẩn thận từng li từng tí rồi, rõ ràng ở Hoa quốc bị dọa không ít.

Lăng Tử Hằng hít sâu một hơi, thực sự không thích nơi ồn ào như thế này, nếu không phải bị cha anh ép buộc, nhất định phải cho Thẩm gia mặt mũi, anh thực sự không muốn ở chung một chỗ với những thiếu gia con nhà giàu này.

Anh chậm rãi đứng dậy, đi về phía quầy bar, tiệc rượu ban đêm không biết khi nào mới xong, huống hồ cha anh đồng ý không can thiệp vào chuyện của anh và nhị tiểu thư Thẩm gia, anh vừa đi vừa tính toán chút nữa làm như thế nào uyển chuyển thoát khỏi tiệc rượu tối nay.

Tiểu thư các thị tộc nhìn thấy bên cạnh một người đàn ông thân hình thon dài, mạnh mẽ rắn rỏi bước đến lập tức ánh mắt đều bị hút vào, mặc dù hôm nay Lăng Tử Hằng ăn mặc hết sức bình thường, kiểu tóc cũng quy củ, nhưng chỉ cần liếc nhìn qua đều không thể rời mắt được.

"Ai ai, anh chàng đẹp trai này là ai, làm sao chưa thấy qua bao giờ"

"Không biết nữa, có thể là thiếu gia nhà nào đó".

"Thật sự đẹp trai, dáng người, mặt, đủ một trăm điểm".

"Tôi cho hai trăm điểm".

"Lên hay không lên, đi hỏi thăm một chút".

"Cô trước đi.."

Trong đám người đã có chút xao động đều nóng lòng muốn thử.

Lương Tử Thịnh vốn định nhắc nhở Lăng Tử Hằng, ở đây khắp nơi đều là thiếu gia và tiểu thư ý đồ xấu, bây giờ nhìn xung quanh dáng vẻ kích động của các tiểu thư, ngược lại khẽ đảo chén rượu, chuẩn bị xem trò vui.

Tử Hằng à, không phải anh em không nhắc nhở cậu, là chính cậu muốn đi lung tung, tôi ở chỗ này chúc cậu may mắn.

"Một chén rượu Mã Thiên cùng màu"

Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng một giọng nữ mang theo lười biếng đồng thời vang lên.

Lăng Tử Hằng nhíu nhíu mày, mới phát hiện Lâm Chỉ Vi bên cạnh.

Lâm Chỉ Vi trừng mắt lên, ơ, trai đẹp, chưa thấy qua, mặt lạnh, không nên ở chung.

Chọn lấy một loại, tỏ vẻ không hứng thú, rời đi.

Phục vụ quầy bar nhìn một màn như vậy, sửng sốt một chút, lấy ra hai chén Mã Thiên.

"Thật tinh mắt" Lâm Chỉ Vi thản nhiên nói, nói xong cầm rượu rời đi.

"Cũng vậy" Lăng Tử Hằng khách khí đáp lại, lập tức lịch sự trở lại chỗ của mình.

"Tôi đi, làm sao lại để Lâm Chỉ Vi vượt mặt".

"Còn mặt mũi đi bắt chuyện"..

* * *

Bên này các tiểu thư lập tức líu ríu loạn cả lên, Lâm Chỉ Vi tiếng xấu cũng coi là khắp nơi đều biết, nhưng ỷ vào địa vị Lâm gia, nói thế nào, bọn họ cũng không dám cùng cô cướp người, chỉ có điều cô bên ngoài thanh danh đã vô cùng xấu, chỉ sợ chính cô còn không biết, nói không chừng không bao lâu, vô danh lĩnh vực đối với cô xử lý cũng chưa biết chừng.

Lâm Chỉ Vi kỳ thật đã sớm chú ý tới nơi hẻo lánh Lăng Tử Hăng ngồi, nhìn thấy anh đứng dậy mới cùng đứng lên, chưa quen biết, mới có thể tạo ra tin nóng, trở thành mục tiêu truy đuổi mới nhất.

Cô vừa vào sân, coi như cô chỉ là thuận miệng nói một câu, chỉ sợ chung quanh các tiểu thư đều sẽ nhịn không được xem cô như tình địch bàn tán, cô vừa vặn có thể nghe một chút tin tức nho nhỏ, cũng có thể phán đoán trong chốc lát cho Tiết Viện Viện chọc vào nhiều phiền toái.

Mặc dù không phải ai từ khi sinh ra đều làm từ thiện công ích, cho Bạch Nhãn Lang ăn không quen, đáng đời những kẻ tự tạo nghiệt.

Lâm Chỉ Vi đứng ở một bên màn cửa, lẳng lặng nghe được.

"Nghe nói sao, vô danh lĩnh vực các trưởng lão có thể không lâu liền sẽ đối Lâm Chỉ Vi làm ra xử lý".

"Xử lý cái gì?"

"Anh trai tôi làm Luật sư ở trong đấy theo hắn nói, Lâm Chỉ Vi câu dẫn thiếu gia các thị tộc, không nói còn lừa tiền và lợi dụng tình cảm người ta".

"Cái gì? Không biết xấu hổ như vậy? Thế nhưng cô ta là người Lâm gia.. Chẳng lẽ rất thiếu tiền sao".

"Ôi nói là Lâm gia, chẳng phải chi thứ thôi sao không được coi trọng, cha cô ta cũng không kiếm tiền, tầm thường, tôi nghĩ cô ta cũng là bởi vì mình quá xấu, muốn nổi danh".

"Nghe nói đều là Wechat cắn câu".

"Ha ha ha ha.. ngốc như vậy".

* * *

Các tiểu thư mấy nhà đứng cùng một chỗ, trò chuyện quên cả trời đất.

Lâm Chỉ Vi lắc đầu, chơi lớn như thế còn kéo theo một đám người, Tiết Viện Viện thật đúng là đủ hung ác.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ, đại khái chính là Tiết Viện Viện mượn tên tuổi cô ra ngoài làm chuyện xấu, cho nên cô không đi ra ngoài, vẫn bị mang tiếng quyến rũ nam nhân chủ yếu vì lừa gạt tiền, mọi chuyện ngược lại liền đem nước bẩn giội đến trên đầu cô.

Thật sự là không biết xấu hổ, nhưng đáng tiếc, chân chính không quá làm được, như thế làm cho sớm muộn sẽ phí công, chắc hẳn cô ta cảm thấy cô quá ngu, đến lúc đó khó lòng nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com