Kiep Sau Khong Hen Trung Phung
Sau khi vào đại học, cái tên Vũ Ngọc Khánh Chi ấy lại lần nữa tỏa sáng, với ánh sáng hào quang của riêng nó. Một phiên bản Khánh Chi hoàn toàn khác, một Khánh Chi mở lòng với mọi người hơn, cười nhiều hơn, tích cực đến mức nếu người khác đi chơi với nó thì chỉ có thể vui cả ngày.Cứ thế đi qua thời thanh xuân, đi qua thời sinh viên tươi đẹp nhất.Khánh Chi ở ngày tốt nghiệp đại học và Khánh Chi ở ngày tốt nghiệp cấp 3 thay đổi quá nhiều, nó không đau buồn nữa, mà thay vào đó là nụ cười trên đôi môi đỏ mọng tỏa sáng như ánh dương.****Nhưng có lẽ là do duyên trời sắp đặt, muốn hành hạ nó lần nữa, nên nó và cái người tên Bùi Nhật An đó lại gặp lại. Dù chỉ là thoáng chốc, chỉ là bước qua nhau nhưng trong lòng nó lại có cái gì đó nhức nhói lên.Cũng không ngờ, điểm đến của nó và cậu lại giống nhau.Đã 27 tuổi mà chưa có ý định thành lập gia đình thì tất nhiên nó sẽ bị mẹ bắt đi xem mắt, cậu cũng vậy. Còn vì mẹ của hai người là bạn thân từ hồi học đại học, sau này thì cũng không liên lạc nhiều nữa, nhân tiện lần này, con của họ vẫn đang chưa cưới xin gì, họ còn môn đăng hộ đối nên liền gán ghép, cả nó và cậu cũng không biết chuyện này.Ngồi trên bàn ăn, cả hai rất ngượng, nó đành mở lời trước:-"Bảo Linh đâu, cậu và cậu ấy không định kết hôn à mà lại đi xem mắt với tớ?"-"Tôi bị mẹ ép, tôi cũng không hề muốn ngồi đây với cậu. Tôi đến để vừa ý mẹ tôi thôi. Còn chuyện tôi và Bảo Linh thì vẫn bình thường, cậu không cần vui mừng, chỉ là mẹ không muốn Bảo Linh gả cho tôi."-"À.."-"Biết rồi thì về nói cho mẹ cậu hủy bỏ hôn ước đi, tôi không thích, đi đây."-"Ơ này.."Thật ra mẹ Nhật An khó, nhưng mẹ Khánh Chi thì rất dễ, bà cũng không muốn gả con gái cho người nó không thích.Sau đó, hôn ước suýt nữa bị hủy thì vào một buổi sáng nọ, mẹ Khánh Chi đi vào phòng gọi con gái dậy, thấy gối nó ướt nhẹp đi, bên cạnh còn có.. còn có tấm ảnh thời cấp 3 của Bùi Nhật An.Con gái bà không thích thì thôi, chứ con gái bà mà thích thì bằng mọi giá, bà phải lấy được thằng con rể này về cho nó.Sau khi hai vị phụ huynh bàn bạc lại, hôn ước không hủy, Khánh Chi nửa vui nửa buồn, nhưng tất nhiên vui nhiều hơn buồn, còn về phía Nhật An, cậu ta ghét cay ghét đắng, hận Khánh Chi tột cùng.**Đến ngày cưới của Vũ Ngọc Khánh Chi và Bùi Nhật An, cậu ta vậy mà không đến, Khánh Chi đứng thẫn thờ nơi lễ đường, người nhà không khỏi tức giận. Không biết để chờ đến hôm đó Khánh Chi đã thao thức đến mất ngủ, khi vừa dậy thì liền chuẩn bị mất mấy tiếng đồng hồ chứ. Sau này nó mới biết, hôm đó bạch nguyệt quang của cậu bị tai nạn giao thông, cậu phải túc trực ở bệnh viện bỏ mặc người vợ sắp cưới bơ vơ một mình.Nhưng Khánh Chi tỏ ra không sao, dù gì cũng đăng ký giấy kết hôn rồi. Thầm nghĩ chắc cậu cũng lung lay ý chí thôi.Những ngày sau đó, mỗi ngày Nhật An đi làm về, cô cũng làm đồ ăn cho cậu ăn. Còn chờ cậu về đến mức ngủ thiếp đi vì cậu về quá muộn, hôm nào cũng vậy.Nhưng hầu như cậu đều không ăn một miếng nào cả.À, thật ra cũng có một vài buổi, hình như là Nhật An đột nhiên cảm động mà ngồi ăn một chút đồ ăn cô chuẩn bị, cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.Sáng hôm sau, Khánh Chi thấy đồ ăn trong đĩa vơi bớt đi, cô vui lắm, cứ thế mà cười cả ngày.Có những hôm cậu còn ở lại công ty không về. Cả đêm Khánh Chi ngồi chờ cậu dưới phòng bếp lạnh lẽo dưới trời đông giá rét. Kết quả là sáng hôm sau đã bị cảm lạnh, sốt rất cao. Nhưng dường như cậu chẳng để tâm, chỉ sai người giúp việc đưa cô đến bệnh viện.Cô thấy cũng không sao, thế là cậu đã chú ý tới cô một chút rồi còn gì. Cô chợt nhận ra cách để cậu để tâm đến cô nhiều hơn.Ngày qua ngày, việc cứ tái đi tái lại.-"Sếp ơi, vợ sếp đau ruột thừa ạ.."-"Kệ cô ta, đi ra ngoài cho tôi làm việc."...-"Sếp ơi, cô ấy vừa tự cắt cổ tay, sếp đi x.."-"Đừng nhắc tới cô ta nữa, kệ cô ta, đi làm việc đi, cậu còn nhắc về cô ta thêm câu nào nữa, tôi đuổi việc cậu."Người nhân viên cứ thế lặng thinh, nhìn người sếp trước mặt đang dỗ ngọt cô thư ký mới tên Trần Bảo Linh.Một lần, Khánh Chi đi đến công ty cậu để đưa bữa trưa, vì quá háo hức, lo lắng không biết chồng có ăn không mà không để ý đến mọi thứ xung quanh, vậy nên chiếc xe do Vũ Ngọc Khánh Chi cầm lái lỡ vượt đèn đỏ. Bên kia đường, một chiếc xe tải chở mấy tấn xi măng cũng vừa lúc đi qua.Chiếc xe ấy dường như bị nghiền nát, mọi người trên đường hốt hoảng gọi cấp cứu.-"Sếp ơi, lần này là thật, vợ sếp.."Chưa kịp nói hết câu, Nhật An đã bảo tên nhân viên kia cút, dùng chiếc bút đang ký hợp đồng ném vào người đó.Vậy là vào hồi 12 giờ 44 phút, cái tên Vũ Ngọc Khánh Chi rời xa trần thế, thế giới này bớt đi một người yêu Bùi Nhật An đến cùng cực, đến hèn hạ, yêu bằng cả sinh mệnh.Bữa cơm trưa ấy.. không thể ăn được nữa. Cô cũng không thể nấu lại được nữa, cũng không thể yêu Nhật An được nữa..Nhật An thấy người mẹ vợ mà trước đây chưa từng gọi hắn lấy một lần giờ đây lại đột nhiên gọi cho hắn, hắn đương nhiên liền bắt máy, vừa định chào mẹ cô thì bên kia điện thoại đã vang lên tiếng chửi rủa xối xả:-"Mày có còn là con người không? Vợ mày chết rồi mày vẫn ngồi đó được, chắc mày vẫn đang vui vẻ bên con đ* kia à? Chính tay tao còn không cứu được con bé.. Tại mày, tất cả là tại mày.Mày biết bao lâu nay con gái tao đã phải chịu khổ nhiều như nào rồi không, thằng khốn nạn, tao hận mày, cả gia tộc tao đều hận mày, mày đừng mong chết yên ổn."Chết? Ai chết cơ? Vợ của cậu? Vũ Ngọc Khánh Chi ư?Cậu liền lái xe về nhà, chạy khắp nơi tìm vợ, đến căn phòng mà cậu chưa từng bước vào lấy một lần, là phòng của Vũ Ngọc Khánh Chi.Bên trong có rất nhiều lá thư, hình như Khánh Chi viết rất nhiều, nhiều đến mức không thể đếm nổi, có một quyển vở nhỏ đã phai màu theo thời gian, còn có một lá thư màu hồng đậm trong muôn vàn lá thư màu trắng, cậu mở ra, bên trong đó viết:"Bùi Nhật An, chồng yêu của emm, hôm nay anh lại không ăn cơm em nấu rồi, buồn lắm ấy, nhưng mà không sao, có công mài sắt có ngày nên kim đúng không hehe.Kể cho anh nghe em thích anh từ lúc nào nhé, là từ năm 7 tuổi á, tin được không chứ, lúc ấy em bị bạn bè bắt nạt xong rồi gặp anh á, anh còn che mưa cho em, cho em đi nhờ về nè, còn cho em mượn sách để không bị bố mẹ mắng nữa nè. Eo ôi lúc đó anh dễ thương lắm á, em đã đem lòng thích anh từ lúc đó rồi.Xong rồi á, lúc lên cấp 2 cũng chuyển tới trường anh vì anh đấy nhé, cấp 3 cũng vậy luôn, nhưng mà anh làm trái tim bé nhỏ này đau quá đi à. Em cứ nhìn anh từ xa vậy thôi, em cũng không hiểu, Trần Bảo Linh làm gì có gì hơn em đâu, sao anh cứ thích bạn đấy hoài à, giờ thì em biết rồi, bạn ấy được anh yêu nhiều hơn em.. Mà quên mất, anh làm gì yêu em, nhỉ?Tóm lại là em đã thích anh được 6 năm, yêu anh được 15 năm, tổng cộng là hơn 20 năm lận. Em kiên trì phải biết luôn anh ha. Rồi sẽ có ngày em sẽ nắm được trái tim anh thôi hì hì."Năm 7 tuổi? Chẳng phải cô bé đó là Trần Bảo Linh sao? Cậu chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com