TruyenHHH.com

Kiep Nay Toi Nhat Dinh Se Lam Gia Chu In This Life I Will Be The Machiarch

"Phụt!"

Tôi không kịp nhặt liêm sỉ mà bật cười.

Người gọi tôi là Belsach, con trai của Vieze.

Hắn là một gã tóc nâu, mắt nâu, thay vì giống bà mẹ Sera thì lại giống ông bố Vieze như đúc.

Cho dù có khuôn mặt cục cằn và đầy khuyết điểm, phụ nữ không ngừng tiếp cận vì hắn mang danh trưởng nam gia tộc Lombardi.

"Hahahah!"

Vậy nhưng trước mặt tôi giờ đây chỉ là một thằng nhóc chừng 10 tuổi.

Hắn luôn dính líu đến đủ thứ chuyện tào lao mà người dọn dẹp và giải quyết đống lộn xộn đó lại là tôi. Hắn khiến tôi phải run rẩy mỗi khi thấy mặt nhưng khi chỉ là một đứa nhóc thì cũng khá dễ thương đấy chứ.

"Mày dám cười tao à?!"

Tuy nhiên, cái tính khí ấy thì chẳng dễ thương chút nào.


Dù sao tôi vẫn định xin lỗi vì nếu không sau này sẽ cảm thấy mình thật tệ.

"Con lai tạp bẩn thỉu này lại dám cười vào mặt người khác cơ đấy!"

Nhưng những lời lăng mạ tiếp tục rỉ ra từ miệng hắn.

"Lai tạp?"

Từng chút một, tôi bắt đầu nhớ lại.

Anh em họ tôi, bao gồm Belsach đã nguyền rủa tôi tới chết chỉ vì mẹ tôi là thường dân.

"Anh, có vẻ con bé lai tạp nó tức rồi kìa?"

Quay đầu về phía giọng nói vừa phát ra, tôi có thể thấy con trai cả của bác hai, Astall đang đứng bên cạnh.

Nếu Belsach khiến tôi phát điên vì cuộc sống không quy củ và bạo lực thì Astall làm khổ tôi với thói ham mê cờ bạc của hắn.

Hắn ta là mục tiêu béo bở của những con bạc khác vì tuy có quyền nhưng cái não phẳng của hắn luôn phơi hết những suy nghĩ sâu nhất cho mọi người xem.

Về sau, hắn suýt bị ông nội tống cổ ra khỏi nhà. Và trước khi ra ra nhập hội kị sĩ Lombardi, hắn đã phải bán hàng loạt tòa nhà do nợ nần bài bạc.

Đúng vậy, hai tên này lúc nào cũng dính lấy nhau và cà khịa tôi.

"Nếu em tức thì các anh định làm gì?"

"Có phải mày sẽ lại khóc nhè rồi dấm đài ra đấy không?"

Ngày trước, tôi đã rất sợ hai đứa chúng nó.

Dù cho đó chỉ là trò đùa của con nít, phương thức bắt nạt lại rất hung bạo.

Tôi thì còn quá bé và bất lực để đối đầu với ác ý thuần túy từ chúng. Bởi như người ta nói, trẻ em tàn nhẫn hơn ta tưởng.

Vậy nên, trước đây, bất cứ khi nào bắt gặp hai anh em chúng, tôi thậm chí không thể trốn chạy mà chỉ biết đứng im run rẩy, cầu cho mọi thứ kết thúc một cách nhanh chóng.

Đôi khi, mọi việc dừng lại ở mức chế giễu và lăng mạ. Nhưng vào những ngày tâm trạng của Belsach không tốt, hắn sẽ khiến tôi bầm dập đầy mình.

Nếu cha tôi nổi cáu trước hành vi của chúng, Vieze và Laurel sẽ trách ngược lại ông và nói rằng 'đó là cách mà mọi đứa trẻ lớn lên', rằng 'đó chỉ là một trò đùa'. Nhưng đùa như vậy thì thật quá đáng mà.

"Ha"

Nhưng tôi nén cơn giận của mình lại. Rồi tôi hỏi.

"Belsach, nay năm em mấy tuổi rồi nhỉ?"

"Cái gì?"

Belsach nhìn tôi lạ lẫm như thể tôi vừa hỏi cái gì kì cục lắm.

"Em mấy tuổi rồi?"

Vốn dĩ tôi muốn nói với giọng trầm và nguy hiểm hơn nhưng do tôi đang trong cơ thể con nít nên việc đó có chút hạn chế.

"Điều đấy mà anh cũng không biết sao?"

Khi tôi hỏi một cách khinh miệt và tỏ vẻ coi thường, Belsach giận dữ đáp.

"Mày bảy tuổi chứ gì! Tao biết thừa!"

Oh, ra vậy, tức là giờ mình bảy tuổi?

"Đúng. Em bảy tuổi. Và anh 10 tuổi, còn Astall thì tám tuổi."

Chúng tôi lần lượt chênh nhau ba và một năm nên tôi có thể tính được tuổi của các anh.

"Anh đã lớn thế rồi mà sao vẫn trẻ con vậy?"

Trẻ con vốn thích nghĩ chúng là người lớn.

"Anh không nên chế giễu em họ của mình và gọi người ta là lai tạp mãi như thế đâu."

Tôi cố gắng dỗ dành hai người họ một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Trẻ con thì biết cái gì chứ? Tất cả lỗi là do người lớn mà ra.

Nhưng tâm trạng của Belsach lại trở nên tệ đi.

"Em họ? Trẻ con?"

Không hiểu sao, ở đâu đó, dường như có điều gì đó rất tệ sắp xảy ra.

Tôi quay người lại bởi tôi cảm nhận được hắn đang cần cái gì đó để xả cơn tức.

Belsach thở phì phò nhìn xuống tôi đầy đe dọa.

"Con nhỏ này điên rồi à?"

Và rồi hắn giương cao tay lên.

Nhưng vì lí do nào đó, hắn chờ một lúc trước khi đánh tôi.

Như thể hắn nghĩ rằng tôi sẽ tỏ ra sợ hãi.

Belsach và Astall trở nên bối rối khi không nhận được phản ứng mà chúng muốn.

Và việc đánh tôi chứng minh cho sự xấu hổ của chúng.

"Ahh!"

Cánh tay giương cao túm tóc tôi và kéo mạnh nhất có thể.

Với một lực như vậy, tôi ngã mạnh xuống đất, đồng thời hai đầu gối và da đầu bỏng rát.

Khi nhìn lên, tôi còn thấy vài sợi tóc bị giựt ra xót lại trên tay Belsach.

"Haha! Đúng là đáng đời!"

Khuôn mặt đang nhằm vào tôi mà cười nhạo giống y như của người đối sử với tôi như người ở, bắt tôi ra đài phun nước giặt giũ mỗi khi chạm mặt trong văn phòng của ông nội.

Cơn tức giận kìm nén trong tôi bùng nổ.

"Cái loại lai tạp thấp hèn. Mày dám dạy đời tao à?"

Belsach vừa nói vừa nhấn đầu tôi xuống.

"Chỉ vì có cùng họ mà mày đã tự ảo tưởng nghĩ mày là một phần của cái nhà này sao?"

Astall đứng sau lưng hắn cười đầy ẩn ý.

"Mày không phải là người Lombardi đâu. Vậy nên cút xéo khỏi đây đi, cái đồ lai tạp."

"Em đã bảo là không được nói vậy rồi mà."

"Cái gì?"

"Em đã bảo anh, đừng có gọi em là lai tạp nữa mà."

Ngồi bệt trên mặt đất do cú ngã, tôi nhấc một chân lên đá vào ống chân của Belsach.

Cú đá không mạnh nhưng cũng đủ làm ống chân đau điếng.

"Áhh!"

Belsach hét lớn rồi ngã lộn ra sau. Hắn ôm chặt lấy chân, lăn lộn.

Tôi lập tức đứng dậy, bên cạnh là quyển sách bị đánh rơi trong lúc giằng co.

"M-mày!"

Astall kinh ngạc, cố tới gần hơn để giúp Belsach.

Tồi im lặng quay đầu sang bên và nhìn trân trối vào đứa nhóc Astall đó.

Chỉ điều đó thôi cũng khiến Astall nhút nhát run như cầy sấy và không dám nhúc nhích.

Tôi lườm thêm một cái nữa để dọa cho hắn đứng yên đó rồi tiến đến chỗ Belsach đang lăn lộn như một chú chó con.

"Con chó con hư đốn này."

Tôi đâu có sai khi nói vậy.

Bác cả Vieze là một người bất lịch sự nhưng cư xử với vợ thì như một con chó. Mầm mống của lão là Belsach sinh ra rồi cũng trở nên giống như vậy.

Chó con là từ phù hợp để gọi tên nhóc đó.

Một con chó con không biết sợ là gì.

Tôi sẽ sửa cái thói đó của nó.

"Mày, con đ* điên này!"

Dù đang đau đớn nhưng cái miệng của hắn vẫn hoạt bát ngoạc ra.

Cầm cuốn sách trên tay, tôi liên tục ra sức nện lên vai và tay của Belsach.

Cuốn sách khá dày nên sức công phá cũng không hề nhỏ.

"Áhhh! Áhh!"

"Suốt ngày, suốt ngày! Này thì lai tạp này! Lai tạp này! Anh làm em phát cáu đi được! Rõ là anh muốn bị đánh mà! Đáng lẽ không được làm như vậy!"

"Ast-Astall! Mày đang làm cái quái gì vậy! Áhh! Lôi cái thứ kinh tởm này ra khỏi tao nhanh! Áhh!"

Belsach tuyệt vọng kêu tên Astall nhưng đứa trẻ ấy vẫn còn đang run rẩy.

Cậu nhóc tám tuổi bất lực không thể giúp gì nữa.

"Anh! Tại anh! Em đã phải chịu khổ! Em biết mà!"

Phớt lờ bàn tay đang cố đẩy tôi ra, tôi tiếp tục dùng sách nện Belsach.

"Huu, hức!"

Mặc dù tôi chỉ mới nện hắn vài cái, cơ thể trẻ con của tôi dần hết hơi và tay tôi yếu đi.

Nếu Belsach nổi loạn đánh trả thì có lẽ tôi đã lăn quay ra đấy rồi. May mắn thay, tôi vẫn an toàn.

Hắn bắt đầu khóc.

"Ahhh! Hức, cứu với!"

Tai tôi inh lên bởi cái giọng ré lên của hắn.

Vào lúc đó.

Cánh cửa văn phòng bật mở và một tiếng quát lớn vang lên.

"Có chuyện gì thế hả!"

Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ cao lớn, oai nghiêm cùng bộ râu trắng được xếp gọn gàng tạo cảm giác như bờm sư tử xuất hiện trước mặt tôi.

"Ô-ông nội."

Ông nội tôi, Lulak Lombardi, gia chủ Lombardi nhìn chằm chằm cảnh tượng Belsach nằm dưới sàn còn tôi đang dùng quyển sách nện hắn.

"Belsach!"

Ngay sau đó, bóng một người từ văn phòng lao đến trong khi kêu tên con trai hắn và đẩy mạnh tôi qua một bên.

"Ah!"

Lực đẩy mạnh hơn rất nhiều so với lúc tôi bị Belsach xô ngã.

Cuốn sách rơi ra xa, lòng bàn tay và cổ tay tôi nhói lên khi tôi cố chống để giảm tác động của cú va chạm và tránh bị đập đầu xuống sàn.

"Tia?"

Đó là khi tôi nghe thấy giọng nói trìu mến.

Cha tôi ra khỏi văn phòng sau cùng và ngạc nhiên tiến tới sau khi thấy tôi.

"Ôi trời ơi! Tia, nhìn xem vết thương của con này!"

Có lẽ do lúc này trông tôi như một mớ hỗn độn.

Belsach là đứa duy nhất đang khóc trong khi tình trạng của tôi còn tồi tệ hơn nhiều.

"Cha ơi! Cha ơi!"

Nhưng tôi biết Belsach là một đứa to mồm và hắn sẽ xé chuyện bé ra to.

"Mày! Xin lỗi con trai tao ngay!"

Hắn ta bắt tôi xin lỗi mà không thèm lắng nghe đầu đuôi câu chuyện.

Mắt tôi đỏ lên và tôi quay mặt đi bởi không muốn ai nhìn thấy.

"Mày, con nhỏ ranh mãnh này!"

Sau đó, Vieze giang tay ra như chuẩn bị đánh tôi.

"Anh!"

Tôi cảm thấy cha đang ôm lấy và bảo vệ tôi.

Nhưng xét theo tình hình, có vẻ người bị đánh sẽ là cha do đang chắn cho tôi.

"Còn không dừng lại!"

Tuy nhiên, mọi hành động đều dừng lại trước giọng nói tức giận của ông tôi.

Vieze vẫn còn đang loay hoay nhưng hắn không dám nói thêm gì mà chỉ nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Trong hành lang tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thút thít của Belsach vang lên đứt quãng.

Còn tôi á? Tôi thì yên lặng nằm trong vòng tay của cha cùng với cái ôm thật chặt.


Thật tình mà nói, tôi có chút lấy làm vinh dự.

Tôi muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt ông nhưng ngay từ đầu tôi đã làm rối tung hết mọi chuyện lên.

Tất cả là tại tên Belsach ngu ngốc.

Ông nội lần lượt nhìn tôi và Belsach một lúc, sau đó nhìn sang Astall.

Tên nhóc đã kịp trốn đi trong khi túm chặt lấy áo bác hai Laurel.

"Astall, đã có chuyện gì?"

Ông nội hỏi.

Astall nhìn cha hắn một lúc rồi trả lời.

"A-anh Belsach và con đang đi thì con lai, không, Florentia nó đột nhiên đánh tụi con."

Đâu có, nhưng xem con chó trung thành đó nói gì kìa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com