TruyenHHH.com

Kiep Nay Ta Nhat Dinh Tro Thanh Lanh Chua Light Novel


   Tôi che giấu trái tim đang đập liên hồi của mình và bước vào thư phòng của ông nội.

   May mắn thay, thời tiết dường như cũng đang giúp đỡ tôi.

   Bầu trời lạnh lẽo và đầy mưa.

- Ây-doo-doo, cháu gái của chúng ta đã đến rồi này.

   Ông nội mở rộng vòng tay về phía tôi với khuôn mặt đầy vui vẻ.

- Ông nội!

   Tôi chạy như bay đến và nhào vô vòng tay của ông nội.

- Haha......

  Bên cạnh Lulak, Broschl đang cười với vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn tôi và ông nội.

  Có lẽ đây là lần đầu tiên ông ấy thấy ông nội có vẻ mặt này.

  Tôi cũng có thể thông cảm cho điều đó.

  Vẻ cởi mở của Lulak Lombardy xảy ra vô cùng hiếm hoi.

  Nếu ông ấy đã gặp tôi ở kiếp trước, có thể ông ấy sẽ càng ngạc nhiên hơn.

 Tôi bước ra khỏi vòng tay của ông nội và chào lại Broschl.

- Con chào ông thủ thư ạ.

- Haha. Đã lâu rồi không gặp, tiểu thư Florentia.

  Kể từ sau khi cha bận rộn chuyện kinh doanh, ông ấy dường như chào đón tôi nhiều hơn vì cha đã không còn đến thư viện thường xuyên.

- Ta không biết người đang cố lấy thư giới thiệu lại là tiểu thư đấy.

   Broschl nói với tôi.

- Không phải con mà đó là thư giới thiệu cho Estira. Chị ấy là học trò của bác sĩ O'Malley.

- A, ta biết. Cô ấy tuy vẫn còn trẻ, nhưng lại là một đứa trẻ khá thông minh.

- Đúng đó ạ! Chị Estira biết rất nhiều về dược liệu. Cho nên hôm nay con đem loại thuốc mới do Estira làm ra cho hai người xem ạ!

   Tôi lấy lọ thuốc ra khỏi chiếc túi nhỏ bên hông của mình.

- Hmm? Nó có vẻ có mùi gì đó đặc biệt?

   Ông nội vừa nói vừa hít hít mũi.

   Ông đang mong chờ loại thuốc trong lọ.

   Tất nhiên, tôi không có ý định thỏa mãn sự tò mò của ông nội ngay lập tức.

   Tôi mở nắp lọ và đến gần Broschl.

- Ngón tay của ông còn đau nhiều không ạ?

- Hmm? Làm sao tiểu thư biết được?

   Broschl ngạc nhiên nói.

   Những người làm nghề nặng nhọc khi đã về già thường xuất hiện các vết chai trên những ngón tay.

   Tôi có thể biết rõ khi chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay của Broschl hơi cong lại.

- Đây chính là loại thuốc chị Estira đã làm! Những người cầm nhiều bút như ông có thể bị đau ở các khớp ngón tay !

   Tôi đem tất cả công lao về Estira và dùng đầu ngón tay quét một lớp thuốc mỡ .

- Ông ơi, hãy giơ tay ra đi ạ.

   Sau khi nghe thấy lời tôi, Broschl nhìn ông nội một lúc rồi đưa bàn tay đau của mình ra.

  Rõ ràng khi nhìn vào, tôi thấy rất rõ các ngón tay cầm bút bị uốn cong theo hình dạng khó chịu.

   Tôi cẩn thận bôi thuốc mỡ vào từng ngón tay.

   Phản ứng xuất hiện ngay lập tức.

- Hả?

   Broschl đầy vẻ ngạc nhiên và nhìn thuốc mỡ với đôi mắt kỳ lạ.

- Ông cảm thấy thế nào ạ?

- Trời hay mưa lạnh suốt nên càng ngày càng thấy đau nhói...... Nhưng......

   Tôi cố tình thoa nhiều hơn để thuốc được hấp thụ tốt vào các khớp bằng đôi bàn tay nhỏ của mình.

   Trong thực tế, nó đã phát huy thật tốt.

   Tôi chăm chú nhìn kỹ những ngón tay uốn cong của Broschl.

   Nơi duy nhất tôi yêu thích trong kiếp trước là thư viện.

   Broschl đã giữ thư viện đến tận khuya cho tôi và thỉnh thoảng còn chỉ dạy tôi những điều tôi không biết trong sách.

   Nó có thể là một ân huệ nhỏ cho người giữ chức vụ thủ thư, nhưng lại là niềm an ủi lớn đối với tôi vào thời điểm đó.

   Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi đã bôi thuốc mỡ vào tay Broschl đầu tiên.

- Nào, con đã xong rồi ạ! Hiện tại ông có thấy đỡ hơn không?

- Một cảm giác mát mẻ còn mạnh hơn trước. Nhờ điều đó mà ta hầu như không cảm thấy đau đớn, đây chính là tác dụng của loại thuốc này sao?

   Broschl đang ngửi mùi hương tỏa ra, có vẻ như ông ấy thích mùi hipsee.

- Florentia à.

   Ngay lúc đó ông nội gọi tôi.

   Có vẻ như ông nội đang không thích điều gì đó khi nhìn thấy Broschl với khuôn mặt khó chịu.

- Còn ông nội này thì sao?

   Có lẽ là đang ghen tị với ông Broschl đi.

   Tôi cảm thấy muốn bật cười, nhưng tôi nhanh chóng mang thuốc mỡ đến chỗ ông nội.

   Khi đến gần, tôi mạnh dạn nói với ông nội đang nhìn tôi ngây người.

- Hãy vén đầu gối của ông lên ạ!

- Huh?

- Ông nội, đầu gối của người!

   Ông nội kinh ngạc hỏi.

- Làm sao con biết đầu gối của ta không tốt?

- Đôi khi ông đã hành động như thế này.

   Tôi lặp lại hành vi theo thói quen của ông nội.

- Florentia.

   Ông nội nhìn tôi và không nói được gì trong một lúc.

  Ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên khi không nghĩ rằng tôi biết nỗi đau của mình.

- Ông ơi, nhanh lên nào!

   Trước sự vội vàng của tôi, ông nội đã xắn vạt quần lên và chỉ cho tôi cái đầu gối bên phải.

  Tôi cũng lấy rất nhiều thuốc mỡ và bôi thật nhiều vào đầu gối đó.

  Tôi cẩn thận làm với ý nghĩ trở thành đứa cháu gái hiếu thảo và nhẹ nhàng xoa bóp chân đau cho ông.

   Không giống như Broschl, ông tôi chỉ im lặng.

   Ông chỉ nhìn xuống đầu gối nơi thuốc mỡ vừa bôi vào, với đôi lông mày hơi nhíu lại.

- Điều này.......

   Cuối cùng, ông nội mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc.

   Ông ấy cử động đầu gối bị đau của mình vài lần và nhìn tôi với một dấu hỏi lớn trên đầu.

- Đây, đây là cái gì, Florentia.

- Đó là một loại thuốc do Estira làm ra ạ!

- Vậy loại thuốc nào......

   Ông nội ngạc nhiên, cứ co đi co lại đầu gối.

   Có vẻ kỳ lạ khi cơn đau không còn cảm thấy nữa vì cảm giác mát lạnh đã lấn át.

- Estira đã thay đổi một chút về loại thuốc gia truyền của gia đình! Thế nào rồi, ông nội?

   Câu trả lời đã được hé lộ trong biểu cảm của ông tôi, nhưng tôi vẫn hỏi lại.

- Như thế nào, ông nội?

   Ông nội gật đầu đáp.

- Nếu cô ấy có thể làm ra được loại thuốc này, cô ấy xứng đáng nhận thư giới thiệu của ta.

   Broschl cũng cười nói.

- Ta vô cùng mong đợi để xem kết quả sẽ đến khi những tài năng như vậy bắt đầu họcnghiên cứu tại một học viện được trang bị đầy đủ.

   Hai người họ đã sẵn sàng để viết thậm chí là mười lá thư giới thiệu cho Estira.

- Estira có lẽ sẽ cần học bổng. Chi phí nghiên cứu và phí sinh hoạt!

- Được thôi!

   Ông nội hoàn toàn dễ dàng đồng ý.

   Điều này sẽ đỡ phần nào cho túi tiền của tôi, có thể tôi sẽ bù vào cho Estira trong trường hợp khẩn cấp.

   Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.

  Tôi có thể thấy ông nội với lấy cái lọ như thể ông bị ma nhập.

  Tôi liền đậy nắp lại và cầm nó trên tay.

- Florentia?

  Ông nội xấu hổ nhìn tôi.

  Tôi cười và nói.

- Estira từng nói thuốc này khá dễ làm.

- Làm nó rất dễ dàng sao?

   Ông nội có vẻ ngạc nhiên như lúc bôi thuốc.

- Vì vậy, cô ấy đã nói rằng sẽ đưa công thức loại thuốc này cho ông nội và ông Broschl, người đã viết thư giới thiệu ...

   Đúng như mong đợi.

- Haha! Cô ấy quả là một đứa trẻ ngoan!

  Một nụ cười vô cùng rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của ông nội.

  Broschl cũng là 'Huh Haha!' Có vẻ như ông rất vui khi cười to và vuốt ve chòm râu của mình.

   Tôi theo dõi phản ứng của cả hai người.

- Vậy những người khác cũng sẽ thích loại thuốc sao?

   Tiếng cười của ông nội đã dừng lại.

   Ánh mắt ông nội nhìn vào mắt tôi.

   Và dường như tôi có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu của ông nội thoáng qua.

   Hàng chục con số dường như trôi qua nhanh chóng, rồi ông nội bật cười khi nhìn tôi.

- Được rồi. Ta nghĩ sẽ có rất nhiều người thích nó.

* * *

- Vậy thì con sẽ mang tin tốt này cho chị Estira! Chào tạm biệt hai ông ạ!

   Florentia cúi đầu chào một cách lịch sự, và mạnh mẽ mở cửa văn phòng chạy đi ra ngoài.

   Lulak có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đang di chuyển như bay.

   Có vẻ như con bé đang chạy đến chỗ Estira một cách vội vàng.

- Đó là một loại thuốc rất kì lạ.

  Broschl mở chiếc lọ mà Florentia để lại và nhìn vào thứ thuốc mỡ màu vàng trong đó.

   Khoảnh khắc loại thuốc đó chạm vào da, cơn đau ở khớp vốn gây khó chịu dai dẳng nhanh chóng được bao phủ bằng cảm giác mát lạnh.

   Theo lời giải thích của Florentia, thuốc đó không chỉ có tác dụng giảm đau.

   Nguyên liệu làm thuốc được cho là có tác dụng chữa lành vết thương, vì vậy cũng xem như là một mũi tên trúng hai đích.

   Sau đó Broschl nhận ra một điều kỳ lạ.

   Sau khi Florentia rời đi, Lulak trở nên thật yên lặng.

- Lãnh chúa?

   Broschl thận trọng gọi Lulak.

   Chính lúc đó.

- Hahaha! Con bé đó, haha!

   Tiếng cười lớn của Lulak khiến Broschl giật mình.

  Lulak đã cười lớn đến mức hai bả vai run lên.

- Khi ta đến từng tuổi này, ta đã nghĩ rằng chẳng còn điều gì khiến ta bất ngờ nữa!

   Lulak một lần nữa bật cười khi hình ảnh Florentia xuất hiện trong tâm trí.

'Xin hãy cho cháu hai lá thư tiến cử, cả phần học bổng cần thiết, và một phần lợi nhuận từ việc bán thuốc ạ.'

   Đó là yêu cầu của Florentia.

   Một yêu cầu chính đáng.

   Loại thuốc kỳ diệu này là phát minh của Estira.

   Tỷ lệ chia lợi nhuận cũng rất hợp lý.

   Người giao dịch có lương tâm đã đưa ra điều kiện vô cùng thích hợp khiến người khác chấp nhận mà không thể nói được lời nào.

   Vì vậy, Lulak không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

   Chẳng lẽ ông không thể đáp ứng đứa cháu gái nhỏ của mình sao?

   Tất nhiên, nếu là người khác thì thật vô lý.

"Có lẽ ... ?"

   Có lẽ tất cả những suy nghĩ kia đã được chứa trong cái đầu nhỏ bé đó, và tâm trí của Lulak lướt qua một suy nghĩ.

- Broschl.

-Vâng, thưa Lãnh chúa.

- Không phải Florentia của chúng ta rất thông minh sao?

   Broschl cười trước câu hỏi của Lulak và gật đầu.

- Nhờ có tiểu thư mà tương lai của Lombardy rất sáng lạng.

- Đúng vậy. Tương lai của Lombardy...

   Nó có thể là sự dẫn đầu của những người lớn với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi.

   Lulak nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhỏ trước mặt mình một lúc.

* * *

   Cuối cùng đã đến ngày Estira rời đi.

   Chỉ vài ngày sau khi tôi nói chuyện với ông nội.

   Bên cạnh khoản tài trợ chính.

  Ông nội còn nói rằng không thể để Estira sống trong ký túc xá, bảo cô ấy hãy mang theo một lá thư giới thiệu từ Lombardy, và mua một ngôi nhà gần học viện.

   Ngoài ra, hiệu trưởng học viện còn cho phép Estira nhập học sớm hơn những người khác một chút để sắp xếp trước.

  Tất cả những gì Estira phải làm là chăm chỉ nghiên cứu tại Học viện và chờ đợi khoản tiền từ doanh số bán thuốc mỡ tích lũy tại Ngân hàng Lombardy dưới danh nghĩa của cô ấy.

   Đứng trước xe ngựa chất đầy hành lý và người đánh xe đang ôm dây cương chờ đợi, Estira nhìn tôi rưng rưng nước mắt.

- Làm sao tôi có thể trả ơn tiểu thư Florentia đây?

- Không đâu. Tất cả đều là cơ hội mà chị Estira đáng có được vì bản thân quá xuất sắc.

   Tôi nói với một nụ cười tươi, nhưng Estira lắc đầu và khóc.

- Nếu có thể làm điều gì đó để trả ơn cho tiểu thư ... ... ....

   Tôi ngước nhìn Estira.

   Và hỏi.

- Chị nghĩ vậy sao, Estira?

- Tất nhiên rồi! Xin hãy nói ra bất cứ điều gì, thưa tiểu thư!

   Estira cảm động trước những lời nói của tôi.

   Tôi do dự một lúc và nói.

- Vậy thì, Estira. Em có một yêu cầu. Nhưng đó không phải là một yêu cầu nhỏ.

   Đó là cái chết của cha tôi, Gallahan Lombardy, người đã ra đi ở tuổi ba mươi.

- Trong khu vực tọa lạc của học viện, có một loại dược thảo tên là 'Ro' sinh sống. Chị hãy dùng nó làm phương thuốc điều trị căn bệnh Tlenbrew.

- Phương thuốc điều trị bệnh Tlenbrew......

   Giọng của Estira run lên.

- Làm sao tiểu thư có thể biết loại thảo dược đó là nguyên liệu dùng để làm thuốc điều trị ........

   Tôi im lặng không trả lời.

"Ta không muốn bỏ lỡ......."

   Đôi mắt run rẩy của Estira nhìn tôi.

   Tôi cũng nhìn lại Estira.

   Và một lúc sau, sự run rẩy của đôi mắt ấy không còn nữa.

   Cô ấy dường như đã tìm ra câu trả lời cho mình.

   Và hỏi.

- Liệu tôi có thể chữa khỏi căn bệnh hiếm gặp như vậy ư?

   Cô ấy nghi ngờ bản thân liệu có thể làm được phương thuốc tuyệt vời ấy không.

   Đó là một gánh nặng quá lớn đối với một người vừa mới bước vào con đường trở thành một nhà nghiên cứu.

   Tôi nhìn thẳng vào Estira.

- Chị Estira có thể làm được. Em tin tưởng chị.

   Vì Estira là người sẽ đưa ra phương thuốcđó.

   Chỉ ba năm sau khi cha mất.

   Một học giả tên là Estira, người từng theo học tại Phòng khám Lombardy, đã tạo ra một phương thuốc chữa bệnh Tlenbrew dựa trên một loại thảo mộc tên là Ro.

   Tuy nhiên, trong kiếp sống này, tôi cần phải có phương thuốc chữa bệnh ấy càng nhanh càng tốt.

   Đó là lý do tại sao tôi đã đưa ra manh mối về dược thảo 'Ro' .

- Chị Estira chắc chắn sẽ làm được.

   Đây cũng là lý do tại sao tôi phải nhanh chóng gửi Estira đến học viện bằng bất cứ giá nào.

----------------------------------------------------------------------------------------------

#Elwyna

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com