TruyenHHH.com

Kiep Nay Ta Nhat Dinh Tro Thanh Lanh Chua Light Novel


- Buổi học hôm nay sẽ kết thúc ở đây.

   Clerivan nói khi đóng sách lại.

   Dù cho tôi là người duy nhất chăm chú lắng nghe, nhưng Clerivan dường như không quan tâm lắm.

- Và hôm nay tôi có một bài tập về nhà.

- Aaa......

    Khi bọn trẻ nghe nói đến bài tập về nhà, chúng thở dài ngán ngẫm như thể bị mất của.

    Không thích bài tập về nhà quả nhiên là giống nhau dù ở bất cứ nơi đâu.

- Bài tập hôm nay tương đối đơn giản. Tất nhiên, tùy theo cảm nhận của mỗi người.

     Nghe cứ như cái kiểu trà đá bị nóng vậy.

     Tôi cảm thấy tò mò và nhìn Clerivan

- Nội dung là tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: 'Điều gì là giá trị nhất đối với một thương nhân?'

- Đương nhiên là tiền rồi.

   Gilliu đáp ngay lập tức.

- Vậy đây là câu trả lời của cậu Gilliu. Chúng ta hãy thảo luận nhiều hơn vào buổi học tiếp theo. 

   Khi Clerivan quay lưng xóa bảng, như thể đang thông báo rằng lớp học đã hoàn toàn kết thúc.

   Tôi thu dọn chỗ ngồi và đứng dậy.

   Mayron vừa đặt đệm ngay sau tôi vừa phàn nàn.

- Aa...! Anh không nghĩ ra!! Làm thế nào để biết thứ giá trị nhất đối với người thương nhân chứ!!

   Bằng cách nào đó tôi cảm thấy mình sẽ cười.

   Có lẽ những người này không biết, nhưng tôi thì có.

   Tôi nghĩ đến người như Clerivan Pellet,  người có địa vị vững chắc và mang đến cảm giác đáng sợ mỗi khi tiếp xúc.

   Tôi thử nói gợi ý cho Mayron.

- Có thể đó là một kiểu người...!

   Tôi đang cố nói 'Một kiểu người đặc trưng !'

   Clerivan không bao giờ bỏ lỡ những gì đang xảy ra trong lớp học này, và tôi biết Clerivan sẽ làm gì với tư cách là một giáo viên.

- Em đang tò mò muốn biết mình là người thế nào sao? Ha ha ha......

   Tôi cạn lời không đáp lại được, liên quan gì đến vấn đề tôi định nói đâu.

   Tôi nhăn mặt quay lại dọn dẹp tốt chiếc đệm ban nãy, Mayron nghiêng đầu nhìn qua.

- Tia, em đang đổ mồ hôi kìa. Em thấy đau ở đâu à?

- Ôi, đau quá. Sao tự nhiên em lại ném cái đệm qua anh chứ...?

   Sau khi nhìn xung quanh, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Sao hôm nay anh Belsach không đi học vậy nhỉ?

   Nhờ không có tiếng ngáy của cậu ta, mà môi trường lớp học hôm nay mới thoải mái làm sao.

   Điều đó đã giúp tôi tiếp thu nội dung bài học nhanh hơn hẳn.

- Belsach đã theo cha mình đến một buổi tụ họp.

   Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

- A, chào chị Larane.

- Ư ưm... chào em Florentia.

   Ngay cả hôm nay, Larane vẫn thật xinh đẹp trong chiếc váy đầy những đường ren trắng.

   Ban đầu, chúng tôi còn khá ngượng ngùng khi tiếp xúc, nhưng nhờ qua những buổi học cùng nhau, đôi khi cả hai hay chào hỏi và có những cuộc nói chuyện đơn giản.

   Nhưng tôi luôn là người bắt chuyện trước, và hôm nay là lần đầu tiên Larane đến nói chuyện với tôi.

- Florentia này...

- Sao ạ?

-Em thích màu gì thế?

   Một câu hỏi đột ngột xuất hiện khiến tôi hơi bối rối.

   Màu sắc yêu thích của tôi là gì à?

   Tôi chớp mắt một vài lần và trả lời.

- Là màu đỏ thì phải.

- Ồ, ra là vậy. Chị biết rồi.

   Có vẻ như đã đạt được ý nguyện, Larane quay lại và đi ra ngoài nhanh chóng sau khi nghe câu trả lời của tôi.

   Cặp song sinh đến gần tôi, đứng lặng người vì bối rối.

- Cái gì vậy? Chị Larane nói cái gì vậy?

- Chị ấy đột nhiên đến .......

- Đến đột ngột?

- Và hỏi em thích màu gì.

   Tôi nghĩ cặp song sinh sẽ phản ứng như 'À, chuyện gì vậy' hoặc 'Đó là một câu hỏi điên rồ'.

   Nhưng hai người họ đều mở to mắt và cười tươi.

- Ra là Tia thích màu đỏ!

- Màu đỏ, màu đỏ...

   Phản ứng của cặp song sinh cũng thật kỳ lạ.

   Mayron thích thú như thể cậu ấy đã biết được một thông tin tốt, còn Gilliu thì đỏ mặt lẩm bẩm, như đang ghi nhớ điều đó trong đầu.

   Larane kỳ lạ và cặp song sinh cũng kỳ lạ.

   Không, ban đầu cặp song sinh này có chút kỳ lạ rồi, không chỉ là bây giờ.

- Mình phải về nhanh và nên chợp mắt một chút thôi.

   Tôi thở dài và bắt đầu thu dọn rời khỏi lớp học.

* * *

   Tại khu vực phía nam dưới sự điều hành trực tiếp của hoàng đế, có một khu dân cư là nơi tập trung các nhà mặt phố của giới quý tộc.

   Thường được gọi với cái tên 'Thị trấn quý tộc', nơi tự hào vì một khung cảnh bên ngoài sang trọng và đẹp đẽ không nơi nào có thể sánh bằng.

   Trong số đó, phải kể đến con phố mua sắm Sedakyuna, nơi tập trung các cửa hàng cao cấp, ngày ngày luôn đông đúc bởi giới quý tộc và thương gia giàu có.

   Nhà hàng 'Victoria Place', một địa điểm luôn được đặt kín chỗ mỗi ngày kể từ khi mới mở cách đây ít lâu, hôm nay đang tổ chức một buổi tụ họp và chỉ đón những thực khách được mời.

   Buổi tụ họp này tổ chức mỗi mùa một lần bởi Viese Lombardy - con trai cả của Lombardy Lord, và rất nổi tiếng trong giới quý tộc.

- Nghe đồn rằng gia tộc Lombardy và gia tộc Angenas sẽ bắt đầu kinh doanh cùng nhau?

- Ta cũng đã nghe qua câu chuyện đó! Thật là phấn khích!

   Hôm nay, khi các quý tộc tụ họp ở đây, chủ đề mà họ nói đến đều giống như nhau.

   Những ngày gần đây, tin tức về sự hợp tác giữa hai gia tộc là một chủ đề khá nỏng bỏng.

   Gia tộc Lombardy - một quý tộc được xem là trên cả giới quý tộc, và gia tộc Angenas - nơi đã sản sinh ra Hoàng hậu thứ tư, đã cùng bắt tay vào kinh doanh.

   Mặc dù nó chưa được tiết lộ một cách chính xác, nhưng tin đồn đã được lan rộng khắp nơi.

- Ta nghe nói đó là một dự dệt may. Không biết là cái quái gì đây?

- Nghe nói là loại vải từ đâu đó ở phía Tây nhập vào...

- Có thể lắm. Angenas vốn là một gia tộc có nguồn gốc từ phía tây, và nếu là thương đoàn Lombardy, họ có thể đi lên từ một quãng đường rất xa đó. 

   Viese cố gắng giữ nụ cười giữa những phỏng đoán tranh cãi xung quanh, nhưng khóe miệng anh ta đang run lên.

   Công việc của Gallahan chưa bắt đầu được bao lâu, cho nên anh đã thoải mái ngủ một giấc đến tối và xem mọi việc trở nên  bình thường.

   Anh ta tự xoa dịu bản thân khi nghĩ rằng mình đã giao một công việc kinh doanh cho Gallahan, một kẻ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì cho đến bây giờ.

   Tuy nhiên, khi nhìn thấy kế hoạch kinh doanh trở thành chủ đề trong miệng của người khác, anh lại xoắn xuýt lên.

- Viese, chồng à.

   Một bàn tay đặt lên đôi vai cứng ngắc của Viese.

   Đó là vợ của Viese, Seral.

- Những người khác đang nhìn đấy, anh yêu.

   Cô ấy nói với một nụ cười như thể đang thì thầm những lời thân tình, nhưng giọng nói ngọt ngào ấy chợt lóe lên trong tâm trí anh.

   Không ngạc nhiên khi những quý tộc đang nói về dự án dệt may đều liếc nhìn về phía Viese.

   Có tin đồn rằng anh ta là người bắt đầu dự án hợp tác giữa hai gia tộc Lombardy và Angenas cho đến khi giao cho người khác.

   Mặc dù họ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ vẫn cố tình nói về dự án dệt may trước mặt Viese.

   Đây là một chiến trường.

   Viese nhanh chóng che giấu vẻ mặt của mình với chiếc cốc anh ấy đang cầm trên tay.

   Một số người đã hy vọng rằng kẻ thích la hét như Viese sẽ bùng nổ, nhưng họ nhanh chóng thất vọng khi anh lấy lại bình tĩnh.

   Gương mặt họ đầy vẻ tiếc nuối vì không được chứng kiến cảnh tượng thú vị.

- Chúng ta hãy ra ngoài hóng gió một lát được không?

   Seral đỡ Viese khỏi bàn.

   Với những bước đi thanh lịch, cô ấy tiến đến một ban công không có người.

   Seral đảo mắt xung quanh để khẳng định rằng không có người thân quen nào xung quanh và từ tốn nói.

- Cũng đến lúc có người phải trả tiền cho bữa ăn rồi nhỉ?

   Seral khẽ phủi bụi trên vai chồng mình, xong tiếp tục nói.

- Đúng vậy đấy. Với một công việc kinh doanh vải hạ lưu hầu như không thể vươn tới giới quý tộc được. Dù nó có hoạt động tốt đi nữa thì làm sao có thể phát triển hơn được chứ.

- Vì vậy, đừng bận tâm đến.

   Seral hiểu sự lo lắng của Viese.

   Dù là con trai cả của Lulak nhưng anh ta lại là một người thiếu thốn nhiều bề.

   Cô biết cách đánh giá rất khách quan về chồng mình.

   Vì vậy, cô ấy nói với một giọng điệu ấm áp hơn.

- Ngài Gallahan cũng chỉ là một cậu út ăn chơi lêu lổng không biết làm việc mà thôi. Chàng hãy nhìn xung quanh và nắm lấy cơ hội đi. Một ngày nào đó, Lombardy sẽ là tên của chàng trong thế giới thượng lưu này.

   Đó không phải là một vấn đề lớn như vợ anh ta nói, nghe đến đó khuôn mặt của Viese trở nên rất tươi sáng.

   Điều này vẫn hay xảy ra bởi vì Seral biết những gì anh ta nhạy cảm và những gì anh ta coi trọng.

- Belsach, con lại đây.

   Seral nhìn sang Belsach đang quấy rối con bướm ở đằng xa và gọi cậu.

- Ta đã bảo con nên chơi với đứa trẻ của gia tộc nào ngày hôm nay?

- Hmm ... là Miimbert và Belletiron Ronga. Nhưng mẹ à..

   Belsach cau mày và nói.

- Nhưng bọn chúng rất nhàm chán. Con có thể chơi một mình không? Như vậy vui hơn.

   Đối với Belsach, con trai thứ hai của Miimbert và con trai thứ ba của Belletiron chỉ là những kẻ hèn nhát nhàm chán không đáng để chơi cùng nhau.

- Belsach, con hãy nói xem điều gì là quan trọng nhất để sống như một quý tộc?

   Belsach bĩu môi nhớ đến những lời nói của mẹ, những câu nói mỗi khi bị mẹ mắng khiến anh nghe sởn cả gai ốc.

- Mạng lưới kết giao. Luôn đi chơi với những người được cho là quan trọng nhất.

- Đúng vậy. Cho nên bây giờ con hãy đi chào hỏi Miimbert và Belletiron. Đừng quên mỉm cười như thể rất vui khi được gặp họ. Được chứ?

- Vâng ạ....

   Cuối cùng thì Belsach cũng rũ vai xuống và giả vờ thân thiết như lời mẹ dặn.

- Chàng cũng vậy, hãy phấn chấn lên. Ngài Gallahan ... dù sao cũng sẽ không tiếp tục được lâu đâu.

   Seral không nghĩ rằng dự án đầu tiên mà Gallahan đảm nhận sẽ thành công.

   Vì vậy, ngay khi nhìn thấy cơ hội cô nghĩ rằng Angenas có thể nói chuyện lại với Viese và bắt đầu một công việc kinh doanh mới.

   Sau một lúc, cặp đôi dịu dàng khoanh tay và trở lại bàn.

   Như thể không có chuyện gì xảy ra, họ tươi cười dẫn đầu buổi tụ họp.

* * *

- Cháu chào ông nội ạ!

   Ngay khi bước vào văn phòng, tôi gật đầu chào người ông bên trong.

- Florentia đến đấy à? Ông có mang nước trái cây và bánh quy cho con này, hãy ăn nhiều vào.

- Dạ ông nội! Oa!!!

   Trước đó khi về phòng, tôi đã đi theo cha ra ngoài và nó đã thành công.

   Tôi mang khuôn mặt phấn khích của trẻ con, chạy đến ghế sô pha bên cạnh cái bàn với rất nhiều thức ăn trên đó.

- Thưa cha, con đã đến.

- Ừm.

   À, có sự chênh lệch thái độ nghiêm trọng của ông nội.

   Sau khi nhìn thấy tôi và mỉm cười vui vẻ, cha tôi chào ông và khuôn mặt nghiêm nghị đặc biệt của ông tôi quay trở lại.

   Tôi bắt đầu nhai chiếc bánh quy của mình với vẻ mặt hạnh phúc và lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ông và cha tôi.

- Vì là loại vải mà chưa từng có trước đây nên về số lượng đặt hàng con không được hài lòng cho lắm.

- Đã sản xuất được số lượng bao nhiêu?

- Đây là số lượng có thể giao cho toàn bộ Sedakyuna hoặc cửa hàng thiết kế ngay lập tức. Con đang điều chỉnh số lượng sản xuất từng chút một theo tình trạng đơn hàng, nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta có thể sẽ phải giảm hoàn toàn số lượng thợ thủ công. 

- Bằng cách đó, chúng ta sẽ không đủ năng lực để sản xuất khi các đơn đặt hàng đến với số lượng lớn.

- Ừm... Vậy......

   Có phải là nó không tốt?

   Vẻ mặt cả cha và ông đều không tốt cho lắm.

   Điều đó khiến tôi thậm chí còn trở nên lo lắng hơn.

   Công việc kinh doanh dệt may này nên là một bước đệm quan trọng cho cha.

   Tôi tập trung vào việc nghe lén cuộc trò chuyện, trong khi gặm nhắm bánh quy.

- Con đã tham khảo qua ý kiến ​​với Clerivan chưa?

   Ông nội vừa suy nghĩ vừa gõ tay ghế một lúc rồi hỏi cha.

- Con đã thảo luận qua về nó, nhưng dường như không có đột phá nào.

- Nếu vậy, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi à...

- Vâng thưa cha.

   Mặc dù ông đang cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng cha tôi lại có vẻ mặt ngộp thở vì lo lắng và gánh nặng.

   Tôi nghĩ rằng tôi hiểu cảm giác đó.

   Cho dù tôi nói đó là lệnh của ông nội, nhưng dù sao thì cha cũng là người phụ trách công việc kinh doanh mà anh trai Viese của người mang đến.

   Bên cạnh đó, kế hoạch kinh doanh này trở thành trách nhiệm của việc duy trì quy mô lớn giữa thương đoàn gia tộc với Hoàng gia được dệt nên với nhau.

   Cha thở dài một hơi.

- Ta sẽ xem loại vải này trong chốc lát.

- Của cha đây ạ.

   Theo lời của ông tôi, cha đưa ra một tấm vải bông coroi khổ lớn.

- Nó mềm và nhẹ hơn con nghĩ. Nó cũng dễ nhuộm được nhiều màu và có độ thoáng khí tốt, vì vậy nó sẽ hữu ích hơn vào mùa hè.

- Nhưng vẫn còn vài tháng nữa mới đến mùa hè.

   Vấn đề không có cách nào để bán được vải bị kéo vào thế bí ngay lập tức.

   Còn khoảng một tuần nữa là bắt đầu bán toàn bộ.

   Giờ là lúc quyết định khách hàng để việc giao hàng ổn định.

   Tôi đặt chiếc bánh quy của mình xuống trong tâm trạng bực bội và đến gần cha.

- Papa! Con muốn xem! Cho con xem với!

   Cha tôi không thể nhịn được cười, và đưa cho tôi tấm vải giống với kích cỡ mà người đã đưa cho ông nội.

- Ồ!

   Cha đã đúng.

   Vải bông coroi mềm hơn rất nhiều nên không thể so sánh với vải chỉ có coroi.

   Chất vải dày hơn một chút nhưng trọng lượng lại nhẹ nên không hề cảm thấy áp lực nặng nề.

   Khi tôi chạm vào nó bằng đầu ngón tay của mình, tôi tin rằng nó có khả năng thoáng khí và thấm hút.

   Ngoài ra, vì có bông trong đó, dù không có nhuộm riêng thì nó cũng có vẻ sang trọng và có độ bóng kỳ lạ.

- Hiện tại, tốt nhất là nên đợi phản hồi từ Sedakyuna hoặc một số cửa hàng thiết kế trong khu mua sắm mà chúng ta quyết định giao hàng.

    Cha tôi nói như thể ông đã quyết định.

- Đồ vật đều tốt như vậy, nếu như chờ đợi, nhất định sẽ có báo đáp.

   Nhưng ông nội vẫn im lặng như đang nghĩ cách khác.

   Tôi đã nghĩ điều tương tự như ông tôi.

   Đó không phải là cách tốt nhất khi tạo ra một cái gì đó như thế này và chỉ cần chờ đợi nó.

   Nếu vấn đề là do nhận thức thấp, điều quan trọng là phải cho mọi người biết, ngay cả phải bỏ ra một số tiền nhỏ.

   Các quý tộc luôn quan tâm ở một mức độ nào đó chỉ vì nó là sự hợp tác giữa và Angenas.

   Cho nên cha tôi chỉ cần một cơ hội nhỏ.

   Nó không cần phải quá lớn, nho nhỏ và dễ mang theo, một quảng cáo dễ dàng được tạo ra.

- Phải có gì đó dùng được..?

   Mắt tôi nhìn xung quanh, và ngay lập tức nhìn thấy tách trà trước mặt cha.

- A..!!!

---------------------------------------------------------------------------------

#Elwyna

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com