TruyenHHH.com

Kiep Nay Ta Nhat Dinh Tro Thanh Lanh Chua Light Novel

Kítttttt

   Với một âm thanh khó chịu, cánh cổng sắt to lớn của dinh thự đã bị đóng lại bởi các hiệp sĩ hoàng gia.

   Đó là sự kết thúc của Lombardi,  gia tộc đã trị vì vĩ đại nhất trên lục địa trong suốt 250 năm, ngang hàng với dòng dõi hoàng gia của Lamburgh.

   Giống như một thế giới ngày càng mở rộng, biểu tượng của một gia tộc vốn luôn vững mạnh, đã hoàn toàn kết thúc với việc bắt giữ lãnh chúa gia tộc Vieze Lombardi, cũng như những nhân vật khác dưới danh nghĩa trốn thuế và phản quốc.

   Hàng trăm công dân của lãnh địa Lombardi, một vùng đất được mang danh gia tộc, đã tập trung trước dinh thự.

   Có những người không ngừng rơi nước mắt và có những người quay đi không thèm nhìn một lần.

   Và đứng trước hàng người ấy là tôi, Florentia.

- Một lũ ngu dốt.

   Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng bây giờ nó không còn quan trọng.

   Tôi nhìn trừng trừng vào cánh cửa trước mặt đã được canh gác vô cùng cẩn mật và tiếp tục buông lời oán giận.

- Những kẻ thiểu năng, những tên đần độn, một lũ lười biếng sẽ vẫn ngoan cố ngay cả khi đang mắc kẹt trong đám lửa.

   Tôi có thể cảm nhận được những người đứng xung quanh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng vậy thì sao?

   Gia tộc Lombardi đã hoàn toàn sụp đổ.

   Và cho dù tôi có chửi bới bao nhiêu đi chăng nữa thì cơn thịnh nộ trong lòng tôi vẫn không hề nguôi ngoai.

- Tôi đã nói với họ rằng không phải là Đại hoàng tử. Tôi đã từng nói rất nhiều lần rằng anh ta chỉ là một kẻ hư hỏng và không bao giờ có thể trở thành Thái tử! 

   Nhưng bất chấp lời khuyên của tôi, những kẻ ngốc Lombardi đã chọn ủng hộ hắn.

   Đại hoàng tử , Astana Nerempe Durelli.

   Họ nói rằng đó là bởi vì anh ta có quan hệ với hoàng hậu, nhưng theo như tôi thấy, họ chỉ chọn cùng một loại người với mình.

   Anh ta thuộc 'dòng dõi hoàng tộc' nhưng lại có thân hình béo ú và luôn chìm đắm trong những thứ xa hoa, khoái lạc với sự lười biếng đã choán hết tâm trí anh ta.

   Không quá lời khi nói rằng lịch sử rực rỡ của Lombardi trải dài cùng lịch sử đế chế Lamburgh.

   Chính dòng họ Lombardi đã đưa Durelli trở thành Hoàng đế đầu tiên của vương quốc và đưa đế chế có được như ngày nay.

    Không chỉ có như thế.

   Đi đến đỉnh cao, tích lũy được khối tài sản khổng lồ, tham gia vào mọi cuộc chiến, đạt được những chiến thắng không đổ máu với tài ngoại giao tuyệt vời, và hỗ trợ các nghệ sĩ vĩ đại từ khắp đế chế. Không có nơi nào trên thế giới mà tên của Lombardi không thể chạm tới được.

   Và chính Lulak Lombardi, lãnh chúa của thế hệ trước, người được cho là đã đưa dòng họ Lombardi lên một tầm cao mới.

   Khi chàng trai trẻ Lulak vừa mới lên làm lãnh chúa, hoàng tộc đã ban hành một sắc lệnh hoàng gia để giữ anh ta trong vòng kiểm soát.

   Và đó là khi Lulak đưa ra hệ thống học bổng.

   Chính phủ đã nâng cao số lượng nhân tài trong các lĩnh vực khác nhau bằng cách cung cấp và hỗ trợ đầy hào phóng cho cả quý tộc và thường dân.

   Không có gì ngạc nhiên khi lòng trung thành của những người đã học dưới sự hỗ trợ của gia tộc Lombardi sẽ hướng về ai.

   Họ không phải Lombardi, nhưng họ là người của Lombardi.

   Vì vậy, vị lãnh chúa Lulak ấy, đã thành công trong việc trồng người của mình khắp nơi mà không cần bước một bước ra khỏi lãnh thổ Lombardi.

   Cuối cùng, hoàng đế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận ra ảnh hưởng của gia tộc Lombardi và đã phải rút lại sắc lệnh hoàng gia sau hai mươi năm.

   Tuy vậy.

- Dù có dốt nát đến đâu. Sao lại có thể hủy hoại một gia tộc như vậy chỉ trong vòng hai năm chứ!!!

   Hai năm trước, sau cái chết của Lulak Lombardi, người con trai trưởng Vieze Lombardi được bổ nhiệm vào vị trí lãnh chúa tiếp theo.

   Và đó là sự khởi đầu.

   Vieze là một người đàn ông nhếch nhác, thụ động, chỉ thích nói những lời ba hoa nên không thể nào lãnh đạo được một gia tộc. Chính vì thế, một kẻ tuy mang dòng máu Lombardi lại là một kẻ vô tích sự và chính tính ích kỷ đã khiến gia tộc mất đi uy nghiêm của tổ tiên .

   Nó đã quá rõ ràng, tôi thậm chí không cần phải nhìn vào nó.

   Lý do tôi biết nhiều về họ rất đơn giản.

   Tôi từng là người Lombardi.

   Nói rõ hơn, tôi sống ở một đất nước tên là Hàn Quốc, chết trong một vụ tai nạn giao thông và đầu thai vào thế giới này.

   Và tất nhiên, là gia tộc Lombardi này.

   Khi lần đầu tiên tôi mở mắt trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh, tôi đã hét lên thay vì khóc trong khi nhìn mọi thứ xung quanh đầy sang trọng mà dường như chỉ là ảo giác.

   Cuối cùng tôi cũng được sinh ra với chiếc thìa vàng!

   Chắc chắn đã có một khoảng thời gian tôi thức dậy trong ngôi biệt thự đó, chào hỏi mọi người vào buổi sáng và đi ngủ vào ban đêm khi nhìn những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên trần nhà.

   Nhưng đáng buồn thay, tôi chỉ là một đứa con ngoài giá thú.

   Cha tôi là con trai thứ ba của ông nội - lãnh chúa Lombardi nhưng người mẹ đã qua đời khi sinh tôi, lại là một thường dân và không thể chính thức kết hôn do luật pháp nghiêm ngặt của gia tộc.

   Sinh ra bởi 2 người như vậy, về mặt luật pháp, tôi là con ngoài giá thú, nhưng với sự cho phép của ông tôi, tôi may mắn được sử dụng họ của gia tộc Lombardi.

   Nhưng điều đó không có nghĩa tôi được công nhận là một phần của Lombardi.

   Lúc nào cũng vậy, tôi chỉ là một đứa trẻ có vị trí mơ hồ sống dưới họ Lombardi và không thực sự là một thành viên hoàn chỉnh của gia tộc.

   Tất cả chỉ là hời hợt nhưng ngay cả khi đó, tôi vẫn hạnh phúc trong một thời gian ngắn.

   Nhưng cách vài ngày trước sinh nhật lần thứ mười một của tôi.

   Cha tôi qua đời vì bệnh nan y, và sau đó tôi bị lãng quên trong gia tộc.

   Tôi không còn là người Lombardi nếu không có người cha gắn kết tôi với gia tộc.

   Ngay sau đó, tôi không còn được mời đến bất kỳ sự kiện gia tộc nào nữa và tôi đã mất vị trí của mình.

   Tuy nhiên, tôi không thể cứ để mình như vậy, vì vậy tôi bắt đầu làm việc từ năm 15 tuổi.

   Thời gian đầu, tôi bắt đầu chăm sóc thư viện trong dinh thự.

   Khi bố tôi còn sống, đó là nơi chúng tôi đã dành phần lớn thời gian bên nhau, và nó gần như là ngôi nhà thứ hai của tôi.

   Nhưng khi thủ thư đột ngột từ chức vì bệnh tật, có một chỗ trống và tôi tiếp quản vị trí này với rất nhiều khó khăn.

   Thật nực cười khi giao toàn bộ thư viện cho một đứa trẻ mười lăm tuổi nhưng nhờ cái họ Lombardi gắn liền với tên tôi đã rất hữu ích vào thời điểm đó.

   Phân loại và sắp xếp sách theo yêu cầu là điều tôi yêu thích và nó không quá khó đối với tôi.

   Kết quả của việc chăm chỉ làm việc trong khi tận hưởng nhiệm vụ của mình, thư viện ngày càng trở nên dễ chịu hơn và lần đầu tiên tôi được công nhận.

   Vì vậy, từng người một, lần lượt, từ từ, tôi bắt đầu chạm vào công việc của dinh thự.

   Vào cuối sinh nhật thứ mười tám của mình, tôi bắt đầu phụ trách các công việc bên trong và bên ngoài dinh thự Lombardi.

   Đó là một công việc khá khắc nghiệt.

   Các anh trai của cha tôi đều là những quý tộc hợm hĩnh sống trong ảo tưởng của riêng họ, và những người anh em họ Lombardi của tôi là những kẻ lưu manh luôn dính vào những vụ tai tiếng hàng ngày.

   Vào năm tôi 19 tuổi, ông tôi ốm và tôi được giao nhiệm vụ ở bên cạnh chăm sóc ông.

   Hiển nhiên là không ai vận hành công việc gia tộc tốt như tôi.

   Không giống như những người anh em họ khác sinh ra với cái đầu trống rỗng, ông tôi đã khá sốc về khả năng học hỏi nhanh và hoàn thành trách nhiệm của tôi một cách chính xác.

- Giá như ta biết sớm hơn vài năm rằng cháu là một đứa trẻ như vậy!

   Khi bệnh của Lulak Lombardi trở nên tồi tệ hơn, thở dài đã trở thành một thói quen đối với ông khi ông không ngừng nghĩ về tương lai của gia tộc.

- Ta sẽ truyền lại gia tộc này cho cháu....

   Mỗi lần như vậy, tôi đều chỉ thở dài và cười.

- Sẽ không có gì thay đổi đâu ông nội.

- Tại sao cháu nghĩ vậy?

- Cháu là đứa con ngoài giá thú. Làm sao cháu có thể trở thành lãnh chúa với dòng máu thường dân chảy trong người? 

- Không, Florentia.

   Ông khẽ lắc đầu với giọng điệu đầy chắc chắn.

- Cháu là người Lombardi. Chỉ cần mang trong mình dòng máu gia tộc là đủ tư cách rồi .

   Tuy nhiên, đó chỉ là sự hối hận muộn màng và đứa con trai đầu của ông tôi - Vieze đang đếm cái ngày hắn ta sẽ trở thành lãnh chúa.

   Nhưng ba năm qua mà tôi đã trải qua với ông tôi không phải là vô nghĩa.

   Trong thời gian đó, lần đầu tiên tôi có thể cảm nhận được tình cảm sau khi cha tôi qua đời.

- Ta xin lỗi, Florentia. Ta nên chăm sóc cháu tốt hơn.  Cháu cũng là cháu gái của ta... ta thực sự xin lỗi. 

   Nó có thể là hối tiếc với ông ấy, nhưng với tôi như vậy đã đủ rồi.

   Sự oán hận mà tôi dành cho ông vì ông đã không quan tâm nhiều đến tôi kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ đã biến mất sau lời xin lỗi chân thành đó.

   Ông ấy đã làm hết sức mình cho gia tộc Lombardi.

   Ông ấy đã làm tất cả những gì có thể để gia tộc vươn lên tầm cao mới.

   Tôi thức trắng đêm làm việc, không màng đến công việc bẩn thỉu và những lỗi lầm của anh em họ hàng.

   Tôi thực sự thích trở thành một phần của gia tộc Lombardi.

   Tuy vậy.

- Đi khỏi đây . Mày biết mày phải làm gì mà không cần tao nói thêm, Florentia. 

   Sau đám tang của ông tôi, Vieze nói những lời đó trong khi ném một cái túi trước mặt tôi.

- Tao đã kiên nhẫn một thời gian vì cha, nhưng tao không thể chờ đợi và xem thêm nữa. Không thể tin được là tao lại để mày ở lại chỗ này lâu như vậy.

   'Tao đã quá kiên nhẫn' ?

   Ông có hoàn toàn mù quáng với tất cả công việc mà tôi đã làm cho gia tộc?

   Sau tất cả những nỗ lực tôi đã bỏ ra, có vẻ như tôi vẫn không được xem là người Lombardi.

- Ngài có thể tước bỏ họ của tôi là Lomabardi. Xin hãy để tôi làm việc cho gia tộc. Tôi cần phải ở đây.

   Tôi đã cố gắng van xin ông ta.

   Tuy nhiên, Vieze chỉ biết cười kinh bỉ.

- Mày  vẫn không biết vấn đề ở đây nhỉ. Đừng bao giờ đặt chân đến nơi này nữa! 

   Thế là tôi đã bị đuổi như vậy.

   Không nhận được bất kỳ tài sản thừa kế hợp pháp nào mặc dù là một thành viên gia tộc.

   Và đúng hai năm sau, tên ngu ngốc đó đã hủy hoại hoàn toàn Lombardi!

   Đại gia tộc đó!

   Gia tộc Lombardi xinh đẹp mà tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình!

"Bang!"

   Cái ly tôi đặt xuống thô bạo phát ra tiếng động lớn.

   Chủ quán rượu trừng mắt nhìn tôi, nhưng cơn tức giận của tôi đã bùng phát và tôi không hề quan tâm đến điều đó.

- Chính Nhị hoàng tử mới trở thành người đạt đến đỉnh cao!

   Đó là vị hoàng tử không ai đoái hoài đến vì là con của một người hầu gái.

   Hoàng tử thứ hai, Pherez Brivachau Durelli.

   Không ai có thể nghĩ rằng vị hoàng tử từng bị đồn là đã chết trong cung điện nhỏ đó, lại thực sự trưởng thành xuất sắc như vậy.

   Và với vô số tài năng, ngài ấy là người đầu tiên tốt nghiệp Học viện Hoàng gia với tư cách vừa là công chức vừa là sĩ quan quân đội, nhờ đó anh ta đã thu hút được sự chú ý của cha mình, Hoàng đế!

   Không chỉ có vậy.

   Nhị hoàng tử thậm chí đã nuốt sống toàn bộ quốc hội cùng một lúc bằng cách tóm cổ các quý tộc được tuyển chọn cẩn thận bởi Đại hoàng tử và Hoàng hậu, do sức hấp dẫn khủng khiếp của anh ta.

   Thở dài. 

   Gia tộc Lombardi sẽ không phá sản nếu biết giữ đúng sợi dây.

- Thêm một ly ở đây!

   Cho dù tôi có uống bao nhiêu đi nữa, cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong tôi dường như không hề biến mất.

- Nếu họ có hai con mắt, họ phải nhìn thấy nó ! Dù là ai nhìn cũng biết, rõ ràng Nhị hoàng tử so với làm hoàng đế tốt hơn gấp trăm lầm so với cái tên chỉ biết dính vào ăn chơi trác táng và cờ bạc! 

   Nhưng những kẻ ngu ngốc Lombardi không biết điều đó.

   Có lẽ là bởi vì bọn họ cùng Đại hoàng tử cười đùa với nhau trên bàn đánh bạc.

   Cuối cùng, Nhị hoàng tử trở thành thái tử và ngay sau đó, hoàng đế băng hà.

   Người Lombardis đã làm đủ mọi trò xấu xa để biến Đại hoàng tử trở thành thái tử đã gặp những hậu quả nặng nề.

- Hah ... tôi cần về nhà.

  Tôi cảm thấy chóng mặt vì đã uống quá nhiều rượu.

   May mắn thay, ngôi nhà nơi tôi ở thuê hàng tháng chỉ cách đây hai dãy nhà.

   Sau khi đặt tiền lên quầy, tôi loạng choạng bước ra khỏi quán rượu.

- Một lũ khốn. Những kẻ ngu ngốc không não. Những tên rác rưởi vô bổ .

   Đầu tôi hiện lên một cách sống động khuôn mặt của những người chú và anh chị em họ, khiến tôi thốt ra những lời nguyền rủa.

- Soạt...

   Một bàn chân của tôi trượt dài và người tôi nghiêng sang một bên, cơ thể loạng choạng để cố gắng không bị ngã.

   Và nơi cuối cùng tôi đứng thẳng là ngay trước một chiếc xe ngựa đang chạy tới.

- Rầm!

   Có thứ gì đó đập mạnh vào lưng tôi khiến tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trên không.

   Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa ở quanh quẩn bên tai.

   Thật là ngu ngốc khi kiếp trước tôi đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và lần này là một vụ tai nạn xe ngựa.

   Tôi liếc nhìn xuống cơ thể bị hất tung lên không và dần dần rơi xuống đất vì không thể chống lại trọng lực.

   Rất nhanh, bóng tối dần bao phủ.


-----------------------------------------

#góc thủ thỉ: Sorry mọi người vì câu văn quá lủng củng, lúc đọc lại  mình không ngờ hồi trước mình đã edit như thế lun á. Nếu có chỗ nào sai mn hay báo mình nha. ^^

#Elwyna

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com