chap 46
Thái Hanh hào hứng nhìn ra ngoài kính xe, mắt thấy ngôi nhà quen thuộc đang ngày càng gần hơn, cậu liền phấn kích hô lên- A, tới nhà rồi, tới nhà rồiChính Quốc nhìn căn nhà sập xệ trước mắt, kinh thường hỏi- Đó cũng gọi là nhà nữa sao?Thái Hanh bĩu môi- Đó là nhà của con mà...Chính Quốc xoa đầu cậu, nói- Anh sẽ xây cho cha má của em một căn nhà đẹp hơn khang trang hơn, chịu không?Thái Hanh gật đầu- Dạ chịuChiếc xe di chuyển tới gần căn nhà thì dừng lại, Thái Hanh gấp gáp nói- Mở cửa, mở cửa ra, con muốn vào trong gặp cha máChính Quốc vươn tay kéo cậu vào lòng, hắn hôn khắp mặt cậu, nói- Chắc phải lâu lắm chúng ta mới gặp nhauThái Hanh chớp mắt, hỏi- Tại sao?Chính Quốc ôm chặt lấy cậu- Bà cả đem trầu cao qua hỏi cưới rồi mới đi nhờ thầy bói chọn ra ngày lành tháng tốt để làm đám cưới nên sẽ hơi lâu đóThái Hanh gật đầu- DạChính Quốc xoa xoa cái bụng bằng phẳng của cậu, nói- Chắc sẽ nhớ con gái của cha lắm đóChính Quốc buông cậu ra, nói- Đã có con gái trong bụng rồi thì chịu khó ngồi yên dùm anh, đừng có mà tài lanh vác cái bụng bầu đi giúp người này người nọ, con gái của anh mà có mệnh hệ gì, anh sẽ hỏi tội emThái Hanh gật đầu- DạChính Quốc gật đầu với thằng Hùng đang đứng bên ngoài, thằng Hùng thấy thế liền hiểu ý mà mở cửa xe ra cho cậu, Thái Hanh thấy cửa mở thì nhanh chóng bước ra khỏi xe rồi chạy vụt vào trong nhà tìm cha má của mình, hắn nhìn thấy cảnh đó mà không khỏi thót tim, nhưng rồi chỉ biết bất lực thở dài- Đúng thật là...Thái Hanh chạy vào ngôi nhà tồi tàn mà bản thân đã gắn bó từ rất lâu, cậu nhìn xung quanh, gọi- Má ơi...Bà Lam đang xách nước ở đằng sau nghe tiếng cậu gọi liền nhanh chóng chạy lên, thấy cậu bà không kìm được mà bật khóc nức nở, và cậu cũng không ngoại lệ, hai má con ôm chầm lấy nhau bà Lam vuốt tóc cậu, hỏi- Lâu nay con sống có tốt không? Ở đó người ta có đánh đập con không?Thái Hanh lắc đầu- Dạ không, ở đó mọi người đối xử với con tốt lắmBà Lam kéo cậu ngồi xuống ghế, rồi quan sát cậu từ trên xuống dưới, mắt thấy trên người cậu không có bất kì vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn quanh nhà, hỏi- Cha đâu rồi má?Bà Lam lau nước mắt, nói- Ổng đi mò cua, mò ốc ở ngoài ruộng rồiThái Hanh lo lắng hỏi- Cha đang bệnh mà sao còn ra ngoài đó phơi nắng rồi lội mương lội sình nữa?Bà Lam thở dài- Má có cản rồi, nhưng cha con cứ nhất quyết đi, ổng nói bây giờ ổng không làm ra tiền thì phải ra ruộng mò cua bắt cá về để má kho với muối ăn cơm, chứ nằm lì ở nhà làm gì, nằm mãi cũng có hết bệnh đâuThái Hanh rưng rưng nước mắt, hỏi- Vậy khi nào cha về ạ?Bà Lam nhìn ra ngoài, nói- Tầm chiều tối ổng mới về, ổng già yếu rồi nên làm gì cũng chậm chạp hếtBà Lam vuốt tóc cậu, hỏi- Sao con lại về thế? Bà cả cho con về thăm nhà sao?Thái Hanh gật đầu- Có thể cho là vậy ạ...Bà Lam gật đầu, nói- Thôi con vào trong nghỉ ngơi một chút đi, để má chạy ra ngoài đồng gọi cha con vềThái Hanh gật đầu- DạBà Lam với tay lấy cái nón lá đã rách tươm của mình đội lên đầu, rồi bỏ đi ra ngoàiThái Hanh đau lòng nhìn theo bóng lưng gầy yếu của má mình, nghĩ thầm" cha má ráng đợi con một chút nữa thôi, con sẽ không để cha má phải khổ nữa đâu, nếu việc làm vợ lẻ của người ta có thể đổi lại sự giàu có và an nhàn cho cha má thì con sẳn sàng chấp nhận cho dù có bị người đời cười chê hay kinh bỉ đi chăng nữa, con cũng sẽ không hối hận "***Chính Quốc chỉ vừa đặt chân vào nhà thôi, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của bà ba, hắn chán nản bước tới hỏi- Có chuyện chi mà bà ba tức lung thế?Bà ba xoay người lại nhìn hắn, rồi vui vẻ bước tới câu lấy cánh tay của hắn, hỏi- Mình đi đâu từ sáng tới giờ thế?Chính Quốc ngồi xuống ghế- Có việc ở làng bênBà ba rót cho hắn một ly trà, hỏi- Tối nay mình qua phòng em được không?Chính Quốc nhíu mày- Để làm gì?Bà ba hào hứng nói- Em muốn đàn cho mình nghe, lâu rồi mình không có nghe em đàn mà đúng không?Chính Quốc hớp một ngụm trà, lơ đễnh hỏi- Sao hôm nay lại có nhã hứng đàn ca thế?Bà ba cười nhẹ- Hôm nay trong lúc đang tìm đồ, em vô tình thấy được chiếc đàn tỳ bà hồi xưa, nên nổi hứng muốn đàn cho mình ngheChính Quốc nhướn mày- Được thôiBà ba ôm chặt lấy cánh tay của hắn, nói- Nhắc tới đàn ca mới nhớ, mình nói xem nếu như ngày xưa em không lỡ tay đánh sai một nhịp đàn thì mình có chú ý tới em không? Hay chỉ như những vị khách qua đường khác, thưởng thức khúc đàn xong liền rời điChính Quốc nựng cằm bà ba, nói- Bà ba xinh đẹp như vậy làm sao tôi nỡ rời đi chứ, cho dù năm xưa bà không đánh sai một nhịp đàn đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ chú ý tới bà, rồi ngỏ lời cưới bà về làm vợBà ba nghe những lời nói đường mật của hắn, không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng, bà ba tựa đầu vào vai hắn, nói- Vậy tối nay em sẽ lại đàn cho mình nghe khúc đàn năm xưa, nhưng lần này em sẽ không đánh sai một nhịp nào nữa đâuChính Quốc mỉm cười- ỪEnd chap 46Tác giả
Lilybelle
🏳️🌈🏳️🌈🏳️🌈
Lilybelle
🏳️🌈🏳️🌈🏳️🌈
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com