TruyenHHH.com

Kiep Chong Chung

Bóng dáng nhỏ chạy thục mạng vào bên trong phòng, kèm theo đó là cánh cửa đóng sầm lại...

Trân Ni đợi chờ một tiếng rầm thật lớn, nhưng không nghe thấy, chỉ nghe tiếng éc éc...

Cô xoay đầu nhìn, phát hiện Trí Tú kê cổ để chặn cửa, lưỡi thè ra ư ử trong cổ họng. Ăn gì chơi ngu ớn, Trân Ni nghĩ thế rồi tung cửa ra lại làm Trí Tú mất đà té cái đụi xuống đất, nghe cái bịch thật lớn, kèm theo tiếng "Á" vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch...

Sau đó im lặng đến đáng sợ...

Trí Tú bò lồm cồm, hai tay chống đất mà ngó lên, lại thấy Trân Ni đứng đó nhìn ra ngoài sân, mắt đỏ hoe. Trí Tú thôi đùa, đứng dậy mà phủi phủi tay cho sạch cát, tiến thêm mấy bước để nắm tay vợ mình nhưng Trân Ni lùi lại mấy bước, đôi tay giấu sau lưng không muốn ai chạm vào.

- Đi ra khỏi phòng em...

Giọng Trân Ni trầm như đã ngâm cơ thể ốm yếu xuống dòng sông Hương, lạnh lẽo vô cùng. Trí Tú vẫn kiên nhẫn, không từ bỏ mà hạ giọng:

- Mình giận tui vì cớ gì?

Ánh mắt Trân Ni dời từ ngoài sân về gương mặt người chồng hờ của mình, bặm chặt đôi môi đến tím tái mà nhìn chăm chăm.

*Bốp*

Cô thẳng tay tát thẳng vào mặt Trí Tú, không hề do dự. Nhưng khi cô hạ đôi tay xuống, cô cảm thấy bàn tay mình nóng hừng, bỏng rát như ai gắp than bỏ vào tay cô vậy.

- Người còn ở đây hỏi em giận mình vì cớ gì?

Môi Trí Tú run lên vì bị xước một đường, nhưng vẫn không hề tức giận, ngược lại lùi vài bước, chậm rãi hỏi:

- Em đã ấn kí hưu thư chưa?

Nghe đến đấy, tim Trân Ni trật đi một nhịp, hơi thở có chút ngắt quãng. Vừa gặp đã hỏi, Trí Tú tàn nhẫn đến vậy à?

- Mình muốn rời xa em lắm đúng không?! Cho nên mới không nói với cô Ngọc rằng đã có vợ ở nhà, có đúng không?

- Chẳng phải đêm ấy, em trốn chạy tui vì không muốn đối mặt với chuyện chồng mình là nữ nhân hay sao? Tui thành toàn cho em rồi kia mà?

*Bốp*

Thêm một cái tát từ Trân Ni, sau cú tát ấy Trân Ni đã ôm mặt bật khóc, thốt lên:

- Tú có còn là con người hay không, hả? Tú bắt em lựa chọn, Tú thừa biết em không thể kí vào bức hưu thư ấy. Gia đình em biết để mặt vào đâu? Em đâu phải như Tú, tùy ý lấy ai thì lấy, không người này thì người khác. Mình giống nhau, nhưng không thể sống như nhau được! Tú rõ điều đó hơn em, còn bắt em lựa chọn?

- Tú có biết Tú ác lắm không? Thay vì Tú hối lỗi, Tú lại chọn cách chạy để em ở đó một mình, tại sao từ đầu chọn cách rước em về, mà nói bỏ là bỏ, bỏ không thua gì một con chó đợi chủ về? Tú xem em là gì vậy Tú? Một con ở cũng không bằng, sao Tú không giết em đi, giết em cho rồi đi, dày vò em làm gì? Hả?

Dứt tiếng, Trân Ni cầm bình trà lên, chẳng biết nghĩ gì mà dúi vào tay Trí Tú, thốt lên:

- Giết đi, mình giết em cho hả dạ mình đi...

*Xoảng*...

Máu chảy xuống đất từng giọt, từng giọt, thoáng chốc thấm đỏ mặt sàn. Trân Ni vô thức lùi lại, nhìn trán Trí Tú túa đầy máu ra, không khỏi run lên mà có chút choáng váng. Cô không nghĩ Trí Tú ra tay đập bình trà vào đầu của chính mình một cách dứt khoát như vậy, đến khi định hình được chuyện cô liền sợ hãi mà nhào tới, bịt lấy vết thương trên trán Trí Tú mà hoảng loạn:

- Mình điên à, mình có bị điên không? Sao lại tự giết mình vậy chứ?

- Em thành góa phụ rồi, nhất định người ta thương xót em chứ không trách em, lúc đó, em không cần thể diện với người đời. Không ai soi, không ai xỉ vả em được cả...

- Không...

Trân Ni lắc đầu, nước mắt không ngừng ứa ra, tay vịnh vết thương sớm đã nhuộm đỏ, một nửa mặt Trí Tú đã biến thành vũng máu. Nếu nói kích động, nếu nói tâm bệnh, thì ai là người có bệnh?

- Không, làm ơn. Em không cần sĩ diện, em cần mình, em thật sự cần mình. Đi, mình đi rửa vết thương nha, làm ơn nha. Coi như em xin mình, em xin mình...

...

Trí Tú ngồi yên lặng trên giường để Trân Ni băng bó, băng bó xong Trân Ni còn cởi áo ngoài cho Trí Tú. Chiếc áo sa trắng bên trong cũng đã nhuộm đỏ li ti trên vai, nhưng nghĩ đến việc phải cởi lớp áo này, tay Trân Ni có chút khựng lại.

Trí Tú ngước nhìn biểu hiện kia, chỉ mím môi rồi chậm rãi gạt tay Trân Ni ra, thở nhẹ mà nói:

- Mình cứ ngủ cho khỏe, cái này để tui làm được rồi...

- Sao được, mình đang bị thương.

- Thương trán chứ tay có bị thương chi, thôi mình để tui làm cho rành rọt. Mình rửa tay rồi đi ngủ sớm đi, hôm nay mệt rồi.

Nói dứt, Trí Tú tính đứng dậy thì bị Trân Ni ghì vai xuống. Thấy Trí Tú cứ nhìn mình trân trân, Trân Ni có chút thẹn mà nói rằng:

- Mình...để em làm bổn phận này, có được không?

Trí Tú ngưng nhịp thở vài đoạn, tay bấu xuống thành giường. Cũng phải, cô đâu thể ích kỉ bắt Trân Ni sống như này được. Chưa kể đây là ý Trân Ni muốn, thôi thì cứ thành toàn cho em ấy, liền chậm rãi gật đầu.

- Được.

Nhận được sự đồng ý, Trân Ni chậm rãi mò bên hông Trí Tú để kiếm dàn cúc áo, cho đến khi mò được cúc ào đầu tiên, cô chậm rãi từ từ mở nó ra. Cởi áo liền lơi ra một góc, tới nút thứ hai, thứ ba...cho đến khi nút kết nằm cuối, Trân Ni không khỏi run rẩy. Mãi do dự một lúc lâu, mới cầm dây nút kết mà kéo mạnh ra, vạt áo nãy giờ trụ lại cũng theo đó mà vạt xuống hai bên.

Vùng ngực quấn một dải băng trắng, dày đến mức không nhìn ra được mấy lớp, chỉ nhìn thôi Trân Ni còn thấy khó thở. Trí Tú vẫn đưa mắt nhìn biểu hiện của Trân Ni, từng cái cau mày, mím môi, cái run lên, Trí Tú không hề bỏ qua.

- Đau không...

Trân Ni sờ lên lớp vải ấy, cảm thấy cõi lòng như ai đang cầm dao xé từng mảng, từng mảng. Rõ ràng bản thân đều không cảm nhận được nó, nhưng đau cùng họ là thật.

- Quen rồi.

- Đi ngủ vẫn vậy?

Trân Ni nhướng mày hỏi, Trí Tú gật đầu.

- Thế không khó thở sao?

- Có chứ, có khi không thở được là đằng khác.

Giọng Trí Tú bình thản, tựa hồ như chuyện chẳng có gì cả, hết thảy đều đã sống bao nhiêu năm như thế thì có gì phải than, có gì phải khổ. Vai có chút máu thấm trên đó, Trân Ni vắt khăn nóng mà lau chùi chậm rãi, đến khi cảm thấy có chút vướng víu vạt áo hai bên vai, liền hỏi:

- Em...cởi nó ra luôn nhé?

- Ưm.

Nhận được sự đồng ý, Trân Ni liền cầm hai vạt áo mà kéo ra, dưới ánh nến từng da thịt của Trí Tú lộ ra, một vài nơi cộm lên da thịt dư, vài nơi có vết cắt. Trên hai cánh tay, vết cắt đều bấy nhầy...

- Mình...mình cắt tay hay sao mà cánh tay bấy nhầy thế này?

Trân Ni cởi đến đâu, hoảng hốt đến đó, tim đập mạnh liên hồi khi thấy những vết cắt đó trải dài tận tới cổ tay, điều gì đã khiến Trí Tú sống chết như này?

Cuối cùng cô cũng hiểu, vì sao khi nãy Trí Tú lại dứt khoát đập bình trà vào đầu chính mình...

- Không đau hay sao? Cậu điên rồi, cậu điên rồi...

- Cậu đau, nhưng mà đau cậu mới biết mình đang sống, đang tồn tại trên cõi đời này.

- Cậu...

Trí Tú cười cợt, đôi mắt muốn chực trào hàng lệ nhưng cố kiềm lại, nên đôi mắt ấy khoắc khoải đau thương vô cùng. Trân Ni nhìn không nổi, hoàn toàn đều bị vết thương trên cơ thể Trí Tú làm bản thân khó thở, cũng bị ánh mắt kia làm xiêu lòng, liền ôm chặt lấy Trí Tú không ngừng cầu xin:

- Mình, mình đừng làm thế nữa được không? Em không biết những năm qua mình sống khổ ra sao, sống như nào, đã đau đớn đến mức làm ra cơ thể này. Nhưng giờ mình có em rồi, mình đừng làm vậy nữa được không. Em ở bên mình, em lắng nghe mình. Đối với em, mình là người em muốn đi suốt đời, mình hứa với em được không?

Trí Tú đột nhiên cảm nhận được tình thương đột ngột ấy, nhất thời không thích ứng được mà bật khóc như một đứa trẻ vắng mẹ cần được dỗ dành. Ôm Trân Ni òa lên liên hồi, không ngừng trách cứ bản thân.

- Cậu sai rồi, đáng lẽ ra cậu không nên tồn tại, đáng lẽ ra cậu phải chết trong đám lửa ấy...

Có lẽ nhất thời đang cảm xúc, Trân Ni không nghe ra điều gì lạ lùng trong câu nói ấy...

Đêm khuya, Trân Ni ngồi trên giường, còn Trí Tú đã ngủ say trên đùi cô như một đứa trẻ con. Trán thì lại quấn băng trắng, gương mặt kia đầy vẻ ưu tư nhưng kể cả ngủ, cũng không ngừng nhăn mặt, co rúm người lại.

Trân Ni đếm trên người Trí Tú tổng cộng có mười hai vết thương bao gồm trên lưng, một cơ thể nhỏ bé như vậy lại có tận bao nhiêu đấy vết thương trên da thịt, vậy thì có bao nhiêu vết thương cõi lòng đây?

Trân Ni không biết, cô cảm thấy đau lòng vô cùng, nhất là trước khi Trí Tú ngủ thiếp đi trên đùi cô, cô nhớ như in lời Tú nói:

- Tú biết rõ Tú có bệnh điên, nhưng Tú kiềm được cơn điên của chính mình...

Điên của tâm trí? Hay cái điên gì mà khiến người ta tự hủy hoại cuộc đời mình như vậy? Trân Ni nhất định phải tìm cho ra câu trả lời, vì có như thế cô mới biết gốc rễ của mọi chuyện.

Nhưng cô ngẫm một hồi mà ngẩng lên, nhìn ra cửa. Cô nghĩ trước khi biết chuyện của Tú, cô nên tính chuyện của cô Ngọc trước, vì cô biết ánh mắt Ngọc lúc biết cô là vợ Trí Tú không hề có chút cam tâm nào cả...

Trân Ni lại hạ mắt xuống mặt Trí Tú, ngón tay xoa xoa trên gò má in hằn năm dấu tay, hình như cô tát mạnh quá rồi, xót vô cùng..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com