Chap 22
Trí Tú ngồi lặng yên trên bến đò trầm tư, cô co những ngón tay để dùng nước sông vẽ trên gỗ thuyền, khi cô còn chưa chấm nét cuối cùng, tim cô đột nhiên nhói đau lên, đầu óc vang lên tiếng rít dài. - Cậu hai, có cậu Chí ghé. Nghe thằng Tí nói, Trí Tú khó hiểu mà xoay vào nhìn nó. Ngẫm rằng Chí chưa bao giờ bước vào sân nhà cô duy chỉ có lần đưa dâu qua nhà cô, còn lại đều gặp nhau bên ngoài. Để giải đáp hiếu kì, cô liền nhanh chóng chống tay đỡ chính mình làm ghe rung rinh lên vài cái rồi nhảy phóc vào bờ, đi lẹ chân ra bên ngoài sân. Cậu Chí đứng bên ngoài trước, không vào sân, mặt mày nhem nhuốc, càng đi tới gần càng nghe mùi khói bám đầy xung quanh. Trí Tú còn tưởng cậu Chí vừa chui ra từ đám cháy nữa là, liền đi ra mà hỏi: - Chuyện gì đấy cậu Chí? Cậu đi đâu sang mà mặt mày lem nhem như này? Cậu Chí nhìn Trí Tú trân trân, một hồi nuốt khan mà đáp, mắt ánh lên đau đớn không thôi: - Nhà cậu ba Nguyên...cháy rồi...cháy sạch rồi...chết hết rồi...chết hết rồi Tú ơi... Trí Tú muốn sụp đổ ngay khắc đấy, cảm giác trời sập đè lên cơ thể mình. Cô ôm tim mà muốn gục xuống đất, nhưng dường như cô không tin, cô ôm trái tim nát bấy của mình mà chạy đi, dù từ đây qua đó rất xa, rất xa. Nhưng cô biết, nó không xa bằng khoảng cách từ đây về sau cô không còn bất kì người thân nào trên cõi đời này nữa rồi. Cậu Chí chạy theo thục mạng, nhưng cậu cũng không chạy theo nổi con người vốn ốm yếu đó. Trân Ni cũng nghe lục đục, liền nắm thằng Tí lại hỏi nhưng không nghe thêm gì, liền chỉ có thể ngồi đợi. - Cháy rồi, cháy rồi... Tiếng thất thanh la ngộp trời một lúc một rõ hơn khiến ai nghe cũng đớn đau, đừng nói là người thân như Trí Tú. Nhưng đám cháy kia không giống đám cháy ngày ấy, nó đã thành tro, đã cháy sạch rồi. Xung quanh đất ướt đẫm bởi người dân họ đem nước để tạt lửa, Trí Tú mắt thấy một lần nữa người thân thương rời đi thì quỳ gục xuống đất, khóc nấc lên không thể kêu, không thể nói thành lời. Lời nào cũng bị bóp nghẹn, nghẹn đến mức cô đấm thình thịch vào lòng ngực chỉ mong bản thân có thể kêu gào lên đau đớn... Hết rồi, từ nay về sau Trí Tú thật sự chỉ là đứa trẻ đáng thương không còn bất kì người thân nào nữa.- Cậu hai...Trí Tú nghe người ta kêu mình, cô đem đôi mắt đỏ ngẩng lên, người ta đang ôm con bé Thái Anh trên tay, người nó èo uột. Trí Tú liền đứng phắt dậy đỡ lấy em mình, gương mặt em mình vẫn còn ngủ say lắm. - Thái Anh...Người kia run rẩy nói, lời nghẹn lại... Trí Tú mím chặt môi nhưng không cách nào ngăn được tiếng nấc, cô đưa đôi tay bám đầy đất chùi vào áo mình rồi từ từ quỳ xuống, đặt con bé lên đùi mà chậm rãi đưa tay lên mũi con bé. Không còn hơi thở... Thái Anh cũng rời đi rồi, bỏ cô đi rồi. Trí Tú ôm con bé vào lòng ngực mà run run, lắc đầu không tin, mếu máo nhìn dân làng, nhưng có ích gì đây? Người chết rồi, người đã chết thật rồi. Cô phải sống một mình hay sao?... "Anh hai, anh hai về rồi..." Anh hai về rồi, em đâu rồi? Em bỏ anh hai, từ đây về sau anh hai biết về nơi đâu, từ đây về sau anh hai không còn nơi nào để về nữa hay sao? Trí Tú đau đớn ngửa đầu mà gào lên, tưởng chừng chỉ muốn chết ngay tại đây. Cho đến khi không gào nổi nữa, cô gục xuống đứa nhỏ mà khóc nấc lên... ... - Chỉ là vụ án cháy do phựt lửa từ bếp mà thôi. Cậu Tuấn đáp, sau đó đóng tập giấy trước mặt lại, chậm rãi đáp với Trí Tú. Do cha cậu mấy hôm rày đi khảo sát trên Gò Công cùng quan chức Pháp, nên cậu được giao vụ án này. Trí Tú ngồi trầm ngâm, tay dưới bàn bấu chặt lại, trong tay vẫn còn mảnh vải cháy tẩm dầu hỏa mà cô lụm được ngày đó. Thấy gương mặt Trí Tú không phản ứng gì, cậu Tuấn có chút khó hiểu mà khẽ hỏi:- Em làm sao suy tư? Trí Tú chậm rãi chớp mắt rồi ngẩng lên nhìn cậu, cười nhạt mà đáp: - Dạo này anh không còn sài ấm sứ nữa nhỉ? Vừa tậu được mâm với bình trà tinh xảo quá. Cậu Tuấn khẽ giật mình rồi cười, vuốt ve ấm trà với tay cầm bằng vàng khối, mà đáp: - Được tặng, em có muốn sài không, còn cái trong kho nè. Ánh mắt Trí Tú giật mạnh, lắc đầu chậm rãi rồi đứng dậy, trước khi cáo từ mà hỏi lại lần nữa: - Anh có vẻ thích đồ bằng đồng, bằng vàng? - Tất nhiên, nó sang trọng mà em? Trí Tú gật nhẹ, rồi cáo từ mà về, ánh mắt càng lúc sắc lên. Khi cô bước ra khỏi sân, cô quay đầu lại nhìn cơ ngơi rộng lớn này, từng cây cột được khắc tinh xảo, mỗi vết khắc đều tỉ mỉ vô cùng, im đậm trên thân trụ nhà....- Cậu hai về rồi mợ... Gấm nó lên tiếng, Trân Ni liền hạ dao đang sắc trái cây xuống mà nhìn ra ngoài, cậu hai vừa nhảy phóc từ trên ngựa xuống. Vẫn dáng vẻ ấy, nhưng lại trầm tư hơn rất nhiều, nhất là sau cái ngày cậu chạy thục mạng đi đâu đó. - Mình...về sớm vậy... Trân Ni hỏi, khá ngập ngừng kể từ khi biết cậu hai là nữ nhân nên ngượng miệng vô cùng, cô còn tính hôm nào sẽ nói nhưng mỗi lần cô thấy mặt Trí Tú, cô lại có cảm giác lạ lạ, cứng họng không nói được. - Ừm... Trí Tú gật đầu, hạ mũ trên đầu đặt trên bàn rồi ngồi xuống đối diện. Trân Ni liền đưa một miếng táo cho cậu hai, Trí Tú vẫn nhận lấy rồi chậm rãi ăn, dáng vẻ càng lúc càng trầm hơn rất nhiều, nó khiến Trân Ni cảm giác chỉ cần nhìn ánh mắt kia cô lại cảm thấy mọi đau khổ trên thế gian này đều nằm lại trong đôi mắt ấy. - Em tưởng mình qua bên anh hai tận trưa mới về... - Cậu nói xong rồi, nên về. - Vâng... Trân Ni đáp, vì cô không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện này như nào nữa. Cô căng thẳng hơn mọi khi, dù cô biết người sai là Trí Tú chứ chẳng phải cô. Thấy cậu còn đương ăn táo, cô hất mắt cho con Gấm đi chỗ khác, còn mình đứng dậy chậm rãi mà đi tới trước mặt, nhẹ giọng nói: - Mình còn nhớ cái hôm mình nói với em, rằng mình nghi ngờ sai em hay không? - Tui nhớ. Trí Tú ngẩng đầu nhìn, không hiểu Trân Ni muốn gì.- Vì sao mình nói thế? - Tui biết nội nói dối, biết nội nói thế đặng cho tui đừng lấy Lụa. Tui biết, mà tui giận mình là tui quấy. Trân Ni ấy thế mà lại lắc đầu, nhẹ nhàng cúi thấp, nắm lấy tay Trí Tú đặt lên bụng mình, nói nhỏ: - Em muốn có con...mình có con được không? Em không muốn sống trong cảnh chờ đợi này, em không muốn trông chờ. - Nhưng mà chẳng phải bây giờ nội với mọi người đang nghĩ em có bầu hay sao? - Chúng ta có nhiều cách mà? Chỉ là mình có muốn hay không thôi, mình thừa biết chỉ cần chúng ta có con thì nội sẽ không nói gì. Huống hồ đằng này nội gán em, lừa em, lừa mình kia mà? Trí Tú nhíu mắt nhìn Trân Ni mà cau mày, sau cùng im lặng không nói gì. Ấy thế mà Trân Ni lại bạo dạn ôm cổ Trí Tú, cúi thấp má kề má làm Trí Tú giật bắn mình, lại nghe giọng nói thỏ thẻ vang lên: - Nha, em muốn có con với mình. Mình thương, mình chuộc lỗi chuyện mình giết em thì mình chiều em nha? Trí Tú mím chặt đôi môi mà rịn mồ hôi, Trân Ni hôm nay lại dám mượn gió bẻ măng với cô mà ra điều kiện. Chưa kể lại còn bạo dạn cầu xin như này, lần đầu tiên cô bối rối, bởi vì chính cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đoan trang nhã nhặn như Trân Ni sẽ cầu xin những chuyện như này, nên hai năm qua cô mới tránh mãi được. Lần này thì người kia chủ động, chuyện như này cô lại chẳng cách nào từ chối cho được. - Nha...tối nay em đợi mình. Trân Ni nói rồi hôn nhẹ lên môi Trí Tú mà rời đi, mặc dù nụ cười tươi rói nhưng khi qua khỏi bức màn, nụ cười Trân Ni tắt lịm dần. Cô hơi nghiêng ra sau nhìn bóng lưng cậu hai ở trước, trong lòng nghĩ xem tối nay cậu hai sẽ chạy đường nào với cô. Nhưng Trí Tú là ai? Cô né được hai năm, chẳng lẽ không né được chuyện này? Đêm tối, Trân Ni yên lặng đọc sách trên giường thì nghe tiếng mở cửa, cô chậm rãi đá mắt sang ngoài cửa thì thấy cậu hai chậm rãi bước vào, vẫn dáng vẻ suy tư ấy mà dần bước đến giường. Đột nhiên Trân Ni hồi hộp, cô run trong dạ. Rõ ràng cô đang nhử Trí Tú lộ thân phận, sao thành ra lại sợ thế này, nó chẳng khác gì cái lần đầu tiên động phòng cả... - Em chưa ngủ sao? Trí Tú lên tiếng, nở nụ cười hiền từ đi đến giường. Trân Ni mím chặt môi mà bấu gáy sách, gật gật như đứa trẻ. Trí Tú liền vặn cót mà hạ đèn dầu, rồi bước lên trên giường nằm xuống bên cạnh. Lúc này thấy đèn hạ dần rồi, Trân Ni cũng buông sách mà nằm xuống rón rén. Cô nghe hơi thở cậu hai nhàn nhạt, cô thì căng thẳng hơn mà từ từ trong bóng tối theo quán tính vươn tay sờ lấy eo cậu hai, cảm nhận được cái khẽ giật mình ấy. Nhưng cô nghĩ đến việc bắt cậu hai rõ ràng thân phận, tay không còn run nữa mà lần mò lên trên ngực, cô thấy lồng ngực ấy phập phồng chậm dần, chậm dần...Nhưng ngực phẳng băng, khiến Trân Ni vô thức nhíu mày, nhưng cô biết mình không sai. Chỉ là không hiểu vì sao ngực Trí Tú lại quấn chặt như này, bộ không đau hay khó thở sao? - Mình làm gì? Nghe tiếng ù ù phát ra, Trân Ni giật mình rồi đáp: - Mình...có con nha... - Ừm. Dứt tiếng, Trân Ni tưởng mình nghe nhầm mà hỏi lại, kết quả vẫn nghe tiếng ừm phát ra từ cậu hai. Chẳng phải Trí Tú là con gái hay sao? Sao lại không từ chối, mà sẵn lòng chấp nhận vậy? Trân Ni không tin, liền trèo hẳn lên người cậu hai, tay vừa tính lột phăng áo bà ba ấy thì bị Trí Tú vật ngược xuống giường, chưa kịp định hình thì lại cảm giác môi chạm vào cái gì mềm mềm, hình như là môi Trí Tú... Lúc này Trân Ni trố mắt ra mà đẩy mạnh Trí Tú muốn thoát, nhưng khổ nỗi không đẩy được, bờ ngực ấy phẳng lì. Môi thì cứ liên tục bị người trên quấn lấy không dứt, cho đến khi Trân Ni phát hiện mi mắt mình nặng trĩu đi, tay vô thức luồn lên cổ người trên, dường như không còn tỉnh táo nữa... Càng không phát hiện trong đê mê mà người trên mang lại, áo của chính mình đã bị cởi ra rồi. Cho đến khi hơi thở trong lồng ngực cạn đi, thì Trân Ni mới dần lấy lại ý thức mà đấm mạnh vào ngực người kia. Dẫu sau Trí Tú vẫn là con gái, quấn vải bó ngực đã đau lại còn bị đấm thì không khỏi giật bắn mình thoát khỏi nụ hôn. Nhưng khi ánh mắt kịp hoàn hồn lại thấy chiếc áo yếm lấp ló kia, quên béng cơn đau mà vùi đầu vào hõm cổ Trân Ni khiến người dưới rít lên vì nhột, vì giật mình và nổi da gà. - Mình...đừng, đi ra đi...em có chuyện muốn...ưm...Trân Ni vô thức ưm lên, còn chưa gì đã nghe tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, tiếng con bé Đa, người ở của Lụa cất lên: - Cậu hai ơi, cậu hai. Mợ bị hoảng loạn cậu hai ơi... Trí Tú dường như sực tỉnh từ cơn mộng mà ngồi bật dậy, sau cùng lại bước xuống giường, không quên đắp mền cho Trân Ni trước khi rời đi. - Mình đợi tui xíu, tui qua coi Lụa sao. Trí Tú nói xong là bung cửa đi, để lại Trân Ni nằm đó trơ trọi sau cơn hoang dại dở dang, khiến Trân Ni bị hụt hẫng mạnh. Cô nằm đó nhìn trơ trơ ra cửa đã đóng, cảm xúc vẫn còn bị chênh vênh, khó chịu cùng cực. Vừa tức vì bị cậu hai bỏ rơi, nhưng cũng tức bản thân không kiên định mà chìm sâu trong nụ hôn ấy, đột nhiên cô thấy tủi mà bật khóc nấc lên...Trí Tú bỏ qua phòng Lụa, thấy Lụa khóc lóc thì liền đi tới gần tính an ủi, chưa gì Lụa nhào tới ôm chặt lấy cô mếu máo: - Em sợ quá cậu hai, em thấy người ta đánh đập má con em...- Không sao. Trí Tú vuốt lưng an ủi, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh sau trận hoan ái dở dang ấy. Đôi môi vẫn chưa kịp khô, cảm giác cổ họng nóng khan đi. Tuy rằng ban chiều cô cố tình đánh tiếng cho Lụa biết cô sẽ ở đêm tại phòng mợ hai, phần cô muốn xem xem Lụa có dã tâm với cô hay không hay chỉ là lỡ làng với cha cô. Phần cô cũng muốn nhờ Lụa có "cứu" cô nổi trận này hay không. Cô cược một ăn cả hai ngã về không, quả nhiên không ngoài dự đoán một mũi tên trúng hai con nhạn. Cô biết Lụa có dã tâm không nhỏ, cũng nhờ nó mà thoát khỏi Trân Ni. Nhưng khi dỗ con Lụa xuống ngủ, Trí Tú vô thức trằn trọc, cảm giác gì đó cứ đau đáu trong lòng. Rõ ràng là cô không thể kiềm lòng được với Trân Ni, không thể...Lụa nằm trên giường, cười cong môi vì thành công phá được cậu mợ hai, nó lại chẳng biết rằng nó đã vô tình gieo trong lòng Trí Tú hạt mầm nghi kị, lại còn tiếp tay gieo sự tương tư của hai người kia dành cho nhau ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com