Kicm Jack Short Fic Series
Vừa tậu được bộ DJ, mẹ bảo tôi phối thử vài bản để ghi hình lại, sau đó sẽ đăng lên mạng xã hội.
Thích lắm, tôi đánh thử hết bài này đến bài khác, phối cả chục bản. Đồ đắt tiền có khác, vừa êm vừa xịn, hiệu ứng nào hiệu ứng nấy làm tôi chết mê.
Mẹ cầm chiếc điện thoại, đưa tay ra hiệu rằng camera đã sẵn sàng.
Đứng bên khung cửa sổ lớn, buổi đêm Sài Gòn đầy xe qua lại, những ánh đèn màu, những dòng người đi trong vô thức. Tấp nập, bộn bề.
Tôi lướt tay vặn vặn những nút chỉnh đầy màu sắc, tuỳ hứng mà phối theo ý thích. Nhạc lên, lắc lư theo nó, cảm nhận nó.
Như thường lệ, tôi vẫn phải đưa mắt tương tác với máy quay, thấy mẹ thều thào bảo tôi cười. Mắt bà tỏ chút không vừa ý, đôi mày khẽ nheo nheo. Ừ, phải cười chứ.
Đoạn hài lòng, tôi dừng tay, cố cười một lần nữa, lần này cộng thêm quả nháy mắt. Mẹ cũng gần gật đầu, tắt ghi hình, rồi đưa tôi xem chiếc video.
Bà đứng đó nhìn tôi, nói
"Có như thế nào thì trước camera cũng phải cười. Đăng lên mạng xã hội, đừng để fan phải lo lắng."
Tôi im lặng đến bên chiếc piano, chầm chậm rải tay trên những phím đàn.
Này là bài đầu tiên tôi và em gặp nhau này, này là đoạn demo chưa hoàn thiện này, này là bài cuối cùng trước ngày em đi này.
Từng âm thanh vang lên, đọng ở đó, giữ lại những khoảnh khắc em cùng tôi vui đùa, ôm tôi, nép vào lòng bảo thương tôi..
Em áp lực nhiều, tôi biết chứ. Nhìn em mệt mỏi, nhìn em ngã bệnh, và cả nhìn em khóc, lòng Bảo Khánh này đau xót đến vạn lần. Nhưng em, một lần cũng không than vãn, không trách móc, lặng lẽ mà chịu đựng hết tất cả.
Hận không thể làm gì được cho em, hận không thể khiến em hạnh phúc, hận vì để em ra đi.
Một bên là ân nhân, một bên là tâm can, em nói xem, tôi phải làm sao?
"Mẹ biết con đang rất giận mẹ, nhưng vì fan, sớm quay lại đi con."
Tôi vẫn đó, bản tình ca buồn tiếp theo được cất lên, từng tiếng như xé tan cõi lòng.
"Khánh, nghe lời mẹ."
Tôi biết lí do vì sao em rời xa tôi, rời xa cái nơi tấp nập này.
Tôi dừng không đàn nữa, hôm nay như thế có lẽ đã đủ phiền muộn rồi.
Đoạn video được đăng tải lên, tôi mở xem lại lần nữa. Có thứ lọt vào mắt khiến tim tôi đau nhói, khó chịu đến không thở được. Cạnh cửa sổ có gác một chiếc đàn ghitar, trên đó có chữ kí của tôi, và em.
Chiếc đàn hôm đi diễn được mang ra đấu giá, mọi người không lấy mà lại đem tặng ngược cho hai đứa. Em bảo em thích đặt nó ở góc phòng nơi mình làm việc, tôi chiều. Thi thoảng em lấy nó ra, tay thì gảy gảy dây đàn, chiếc môi xinh xắn lại ngân nga vài câu. Tôi thích cái cách em nở nụ cười khi hát, chẳng chói loá, là tươi như đoá hoa mùa xuân. Tiếc lúc đó chẳng thể nhào đến, không thì em đến chết dưới thân này rồi.
Đúng là tôi chỉ biết đánh mấy phím đàn đen trắng, những sợi dây được căng trướng ra kia thật sự chẳng thể học chơi chúng được. Chỉ có em, dịu dàng lướt tay, dịu dàng tạo ra giai điệu êm ái. Chính lẽ đó, mỗi khi nhìn thấy nó tôi liền nhớ đến em, tâm trí chẳng thể tập trung vào bất cứ thứ gì nữa.
Em xa thật rồi, mãi chẳng thể biết tôi đã như thế nào đâu.
Ngày em đi em chưa hề báo trước. Chỉ biết hôm đó, lòng tôi một mảng trống rỗng, điên cuồng lục soát tìm em. Cả cái thành phố này, người người lướt qua, biết em ở đâu..
Tối ấy có show diễn, mọi người bên dưới hò reo tên em. Đau lắm, em biết không?
Có âm nhạc, có sân khấu, có những người yêu quý chúng ta, nhưng em ơi em đâu rồi?
Tôi đã từng rất sợ, sợ ngày này xảy ra. Em không cùng tôi đứng trên sân khấu, không cùng tôi cháy cùng khát khao, cùng ước vọng, cùng tôi thực hiện những điều dang dở.
Em để tôi cô đơn rồi. Một mình với đam mê.
Cũng hôm đó em nhập viện, lòng này chẳng kiềm được mà chợt bật khóc trước đám đông. Đồ đáng ghét, ngày nào cũng dặn giữ gìn sức khoẻ, bây giờ không có tôi đã như thế rồi, đúng là con mèo hư..
Em đi nhưng không quên gieo lại nỗi buồn, sự nhớ nhung, cả một bầu trời kỉ niệm. Đúng, thứ giết chết ta là kỉ niệm.
Còn đâu em bé hằng ngày phải đợi tôi nịnh hót mới chịu cầm đũa, thích nhuộm lại màu tóc tôi chở đi nhuộm, thích ăn bánh canh tôi cũng chở đi ăn, trả công tôi chỉ cần một cái ôm từ em, một chữ thương nghe mà ấm ấp.
Chỗ này đều in dấu em. Kia là chiếc càng cua nhồi bông em thích đập binh binh vào tôi này, đồ mèo con phản chủ, chỉ có xù lông là giỏi.
À còn cả bộ đồ hươu cao cổ kia nữa. Em có biết tôi phải kiềm bản thân mình đến mức nào khi thấy em mặc nó vào không? Em bảo em thích màu vàng, nên khi thấy nó trên mạng tôi liền nhanh tay đặt, không ngờ em lại trở ra thành cục bông đáng yêu như thế này. Phương Tuấn, em là muốn giết chết Bảo Khánh tôi rồi!
"Anh đến với em vào một ngày trời đẹp nắng, một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm.."
Lần đầu gặp đã thấy nơi em sự bình dị, sự chất phát của con người miền Tây. Em trầm tĩnh, ít nói, nhưng chẳng hiểu vì sao sâu trong đôi mắt kia em lại cuốn hút tôi đến thế. Với riêng tôi, em không cần ăn mặc quá sành điệu, không cần diện những bộ đắt tiền, em vẫn giữ mình một nét đẹp riêng, một sự quyến rũ lạ thường. Chiếc áo thun đơn giản, thêm cả chiếc quần short kaki ngang đầu gối, cũng đủ làm con tim này tan chảy. Hình tượng sau này em được đặt ra, một quý ông lịch lãm, trưởng thành, diện trên mình chiếc vest suit, dù đẹp, nhưng tôi vẫn thích em của ngày trước. Một nét giản dị, chân chất.
Rồi một ngày trong cái tiết trời giá lạnh của tháng mười hai, em để tôi một mình. Tôi thèm được cạnh em, xoa xoa đôi vai gầy, ít lâu lại khẽ hôn lên vầng trán. Tuấn của tôi dễ ngã bệnh, thời tiết này lẽ ra nên cạnh em nhiều hơn, nhưng không thể rồi em ơi.
Tôi chưa bao giờ ngưng nhớ về em. Mỗi sớm thức dậy, bên cạnh trở nên trống vắng, lòng tôi hụt hẫng, là muốn gào thét cho vơi đi sự nhớ nhung này.
Tôi chưa bao giờ ngưng cố gắng tìm em, em có chạy đằng trời, rồi cũng sẽ gặp tôi thôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ lỗi hoàn toàn do người đó, một phần do tôi. Là tôi biết em uất ức nhưng chưa một lần lên tiếng giúp đỡ, chứng kiến nhiều áp lực em chịu nhưng không làm được gì. Có phải là tôi tệ lắm không?
Đến nay cũng đã gần một tháng kể từ ngày em đi. Dù có ai bên cạnh diễn cùng, cảm xúc tôi cũng chẳng thể bộc tả hết được như ở cạnh em.
Em thường khoác vai tôi khi diễn, còn họ thì không.
Em thường nhìn vào mắt tôi khi em hát, họ thì không.
Em thường đến bên, thều thào vài câu động viên tôi rồi lại tiếp tục, họ cũng không.
Em ơi, tôi cô đơn lắm.
Cái cảm giác dưới kia có hàng ngàn người, nhưng người mình muốn cạnh bên lại không có, nó khiến tôi khó chịu, cảm giác như bị đay nghiến, em hiểu không?
Phương Tuấn à, từ ngày xa Bảo Khánh, em đã lần nào nhớ tôi chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com