TruyenHHH.com

[Kịch bản] Ngoại truyện "Diên Hy Công Lược" - CHIÊU HOA

CHƯƠNG 3: PHẢN BỘI

LonaLinh


📕  Anh Lạc nhắc nhở Chiêu Hoa.

Chiêu Hoa về phòng.

(Chiêu Hoa phát bệnh)

Chiêu Hoa vui mừng, cầm váy xoay tròn, tự nói chuyện một mình: 

-"Chàng nói chàng yêu ta, ngươi nghe thấy chưa?"

"Chiêu Hoa" tức giận: "Ngươi biết tình yêu là gì sao?"

Chiêu Hoa trở lại biểu cảm ngây thơ: "Trước đây ta không hiểu, nhưng bây giờ ta hiểu rồi, ta thật sự hiểu rồi."

Chiêu Hoa vui vẻ xoay người, không cẩn thận đụng phải Anh Lạc.

Chiêu Hoa giật mình: "Ngạch nương, Người tới khi nào?" 

Anh Lạc: Chiêu hoa, con yêu ai?

Chiêu hoa chần chừ, lấy hết can đảm: "Ngạch nương, con thích Phúc Khang An, con muốn gả cho hắn.

Anh Lạc đột nhiên bật cười.

Chiêu hoa: Sao mẹ lại cười?

Anh Lạc: Ta nghe nói, từ uyển và hắn có qua lại.

Chiêu Hoa: Chuyện này con biết.

Anh Lạc: Nó có phải là đã nói với con, nó làm tất cả mọi chuyện là bởi vì nó yêu con? 

Chiêu hoa ngẩn người.

Anh lạc: Chiêu Hoa, con từ lúc nào mà trở nên ngu ngốc như vậy? Một người yêu thương con thì sẽ không bao giờ lên kế hoạch hãm hại con, làm con đau lòng. Con biết rõ hắn có dã tâm, con đâm đầu lao vào. Con có còn là một nữ nhi kiêu ngạo ko? 

Chiêu hoa: Hắn sẽ không lừa con nữa...

 Anh Lạc: Chiêu hoa =_=

Chiêu hoa: Hắn đã cho con biết thế giới chân thật là như thế nào, hắn đã giúp đỡ con, còn khiến con chiến thắng, có được thứ con muốn.

Chuỗi ngọc: Nhưng nó đã lừa dối con.

Chiêu hoa: Nhưng hắn nói là bởi vì hắn yêu con! Mặc kệ con có làm sai điều gì, hắn cũng nguyện đứng về phía con, không sợ người trong thiên hạ chán ghét con, hắn vẫn yêu con!

Chuỗi ngọc: Ngu xuẩn!

Chiêu hoa: Phải, con ngu xuẩn! (...) Con không phải con rối, con có trái tim, con muốn một lần tự quyết định cuộc đời mình. Mẹ không phải thần thánh. mẹ không có quyền quản lí cuộc đời con!

Anh Lạc: Mẹ lo rằng quyết định của con sẽ làm trái tim con tổn thương...

Chiêu hoa chắc chắn: Cho dù đầu rơi máu chảy, con cũng muốn yêu hắn! 

Anh Lạc gật đầu: Nếu nó phản bội con?

Chiêu hoa hung tợn nói: Vậy con sẽ đích thân nghiền nát hắn!

Anh Lạc kinh ngạc: Chiêu hoa... 

Chiêu Hoa đột nhiên thay đổi biểu cảm, giống như hoàn toàn là hai người khác nhau...

Chiêu Hoa: "Ngạch nương hãy tin con, Chiêu hoa nhất định sẽ hạnh phúc!

---------------------------------------------------------------------------------

  📕  Phúc khang An gặp mặt Tư Uyển 

Tư uyển: Đạt được mục đích chưa?

Phúc Khang An: Đa tạ ngươi trợ giúp. 

Tư uyển: Không ngờ lợi dụng hoàng quý phi ra chiêu, ngươi có thể thuận lợi chiếm được trái tim của Chiêu Hoa.

Phúc Khang An: Nếu ta thật sự thổ lộ với cô ta, cô ta sẽ thật sự yêu ta sao? Không, cô ta rất kiêu ngạo, cho nên ta muốn cô ta chủ động mà hướng tới ta trước. 

Tư uyển: Đáng tiếc, ngươi vẫn chưa giúp ta có được Nhĩ tế.

Phúc Khang An: Ngươi thật sự yêu hắn sao? Ngươi chẳng qua là muốn thấy bộ dạng Chiêu Hoa phát điên mà thôi. 

Tư uyển: Đừng tưởng ngươi hiểu rõ ta! 

Phúc Khang An: Chiêu hoa có được tất cả, làm ngươi đố kỵ, làm ngươi tình nguyện hi sinh thân mình để hủy họa cô ta, không phải sao? Ngươi ghen ghét Chiêu Hoa hơn là yêu thích Nhĩ Tế. 

Tư uyển ngạc nhiên, chợt mỉm cười: Phúc Khang An, ngươi cần phải nỗ lực hơn nữa. Ta thật sự rất muốn xem bộ dạng đau khổ của Chiêu Hoa!

Phúc Khang An: Không cần ngươi nhắc nhở, thời gian này chúng ta đừng gặp nhau nữa, bảo trọng.

Phúc Khang An đứng dậy rời đi.

Tư uyển đột nhiên: Phúc Khang An, ngươi phải cẩn thận.

Phúc Khang An: Cẩn thận cái gì?

Tư uyển: Về chiêu hoa, ta chỉ có thể nói với ngươi một điều...Cô ta bị điên.

Phúc Khang An: Ngươi nói sao?

Tư uyển: Ta nói là cô ta bị điên. Ngươi phải hết sức lưu ý, không cẩn thận rước họa vào thân.

Phúc Khang An hoảng sợ... 

--------------------------------------------------------------

    📕  Chiêu Hoa xuất cung.

Chiêu Hoa giả dạng thành tiểu thái giám để xuất cung, hẹn hò cùng Phúc Khang An.

Thị nữ: Công chúa, nếu hoàng quý phi biết thì nhất định sẽ trừng phạt nô tài. Xin người thương nô tài mà đừng trốn đi nữa, được ko?

Chiêu Hoa: Ngạch nương hôm nay đi xem hoa, đâu có thời gian chú ý tới ta. Ta từ trước tới nay cũng ko tham dự lễ họi này. Nếu có người hỏi, ngươi cứ nói là ta không thoải mái rồi đuổi về. 

Thị nữ: Công chúa....

Chiêu hoa: Thẻ bài xuất cung đâu?

Thị nữ chần chừ...

Chiêu Hoa đoạt lấy thẻ bài: Canh giờ tới rồi, ta phải đi đây.

Chiêu hoa chạy ra cửa, ko quên quay đầu cảnh cáo: Không được phép nói cho ngạch nương! 

------------------------------------------------------

  📕 Chiêu Hoa bị lừa.   

Chiêu Hoa trà trộn vào đám thái giám, xếp hàng xuất cung. 

Ngoài cung đã có xe ngựa chờ sẵn.

Chiêu Hoa lên xe ngựa, nhớ lại lời của Phúc Khang An: "Chiêu hoa, hôm nay ta có chuyện vui muốn cho nàng biết" 

Chiêu hoa cười, đột nhiên phát hiện trong xe đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục xinh đẹp dành cho thiếu nữ. Chiêu Hoa thay đồ. 

Xe ngựa dừng ở trước một ngôi miếu. Chiêu hoa xuống ngựa.

Người lái xe: Phúc công tử có nhắn là cô hãy vào đó trước. 

Chiêu hoa ngạc nhiên: Ở chỗ này sao?

Người lái xe: Hắn chút nữa sẽ đến sau. 

Chiêu hoa gật đầu, nhìn ngôi miếu trước mặt, đi vào trong. 

Chiêu hoa đi vào miếu, phát hiện một đám đàn ông ăn xin đang nhìn nàng. 

Chiêu hoa lập tức dừng chân, định quay ra ngoài thì đám người bao quanh. 

(Chiêu hoa bị trêu ghẹo...)

Tên ăn xin: Người tình của ngươi đem ngươi dâng cho chúng ta rồi!

Chiêu hoa: ngươi nói bậy

Tên ăn xin: Có phải nói bậy hay ko thì thử rồi biết!

Chiêu hoa tát một bạt tai trên mặt hắn, dùng sức đẩy ra. Bước nhanh ra ngoài nhưng bị té ngã.

Hắn: "Cô nương ngốc, đây là ổ cái bang đông nhất nơi hẻo lánh này! Nếu hắn ko cố ý lừa ngươi thì sao có thể đến chỗ này để hẹn hò?"

Chiêu hoa hét lớn: Phúc Khang An, ngươi mau ra đây!

Hắn: "Đẹp mà ngốc, bị người ta lừa bán, còn giúp hắn kiếm tiền, hahaha" 

Chiêu hoa: Các ngươi ko biết ta là ai sao? Dám chạm vào một ngón tay của ta, cả dòng họ nhà ngươi sẽ bị tru di cửu tộc!!! 

Mọi người cười ha ha, một đám xông lên xô đẩy nàng, sờ xoạng nàng, xé quần áo nàng, trêu đùa nàng, muốn làm nhục nàng...

Chiêu Hoa kích động: Buông ta ra, ko được chạm vào ta! Phúc khang an, ngươi mau ra đây!!! Phúc khang an!!! 

Phúc Khang An vẫn luôn đứng ngoài cửa, ruột gan như lửa đốt nãy giờ, nắm chặt tay, nửa muốn bước vào nhưng vẫn do dự, chân không động đậy...

Một tên ăn xin sờ mặt Chiêu Hoa, nàng cắn tay hắn. Hắn giận dữ đẩy mạnh Chiêu Hoa xuống đất.

Hắn: "Đồ đê tiện, ko biết xấu hổ!

Nàng đột nhiên ôm đầu, phát ra tiếng thét đáng sợ, trong lòng phẫn uất đến cực điểm.

Phúc Khang An gạt chân tên ăn xin làm hắn ngã xuống đất. 

Hắn: Phúc công tử, chuyện này người kêu chúng ta làm mà

Phúc Khang An: Ai cho các ngươi động vào cô ấy?

Ăn xin: Bọn ta chỉ là hù dọa cô ta...

Phúc Khang An lạnh giọng: Cút, cút hết đi!

Mọi người lập tức giải tán.

Phúc Khang An ngồi xuống, lắc vai chiêu hoa: Chiêu hoa, không sao rồi.

Chiêu hoa phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, hung hăng cho hắn một bạt tai: Tại sao?

Phúc Khang An thần sắc tự nhiên: Đi thôi, ta đưa nàng về. 

Phúc Khang An nắm tay chiêu hoa, nàng gạt tay hắn. 

Phúc Khang An dứt khoát cầm tay nàng: Đi, cùng ta hồi cung.

--------------------------------------------------------------

  📕  Phúc khang an thú nhận sự thật. 

Chiêu hoa bước nhanh ra ngoài

Phúc Khang An theo sau, lạnh giọng: Nàng ko có tư cách giận ta!

Chiêu hoa không nói một lời.

Phúc Khang An: Lệnh Hoàng Quý Phi hại chết ngạch nương của ta, ta tận mắt nhìn thấy thi thể của Người. Nàng có biết cảm giác đó thế nào ko?

Chiêu hoa không nhìn hắn. 

Phúc Khang An: Nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa, còn ta lại sớm mất cha mẹ. Tất cả là vì mẫu thân ghê ghớm của nàng! Nếu ko có bà ta, ta sẽ được sinh ra trong một gia đình hòa thuận, có được hạnh phúc bình thường như bao người khác, nhưng tất cả đều bị bà ta hủy hoại! 

Chiêu hoa không ngẩng đầu lên.

Phúc Khang An: Mọi việc ta làm với nàng cũng ko tàn nhẫn bằng việc bà ta đối xử với phú sát gia. Nàng bị giẫm đạp lên lòng tự tôn đã là sự trừng phạt nhẹ nhất của ta rồi. Chiêu hoa! Vì sao nàng ko nói lời nào! Nói đi, ta đang nói chuyện với nàng! 

Phúc khang an dùng sức bắt lấy tay chiêu hoa, quát lớn: Nàng có nghe không! 

Chiêu hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn Phúc Khang An, ánh mắt như lửa đốt, tràn đầy căm ghét.

Phúc Khang An: Chiêu hoa, lòng tự tôn của nàng quá lớn, ko cho phép kẻ nào làm tổn thương nàng. Nói vài câu lăng mạ, đối với người khác mà nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đối với nàng thì nó giống như một vết thương trong lòng. Ta muốn để nàng cũng phải nếm trải đau khổ giống ta! 

Chiêu hoa dùng sức rút tay ra, Phúc Khang An không chịu buông tay, chiêu hoa hung hăng rút tay về, xoay người bỏ đi. 

Phúc Khang An tức giận: Chiêu hoa!

Chiêu hoa đi thẳng ko quay đầu, phúc khang an nhìn theo bóng nàng, buồn bã mất mát. 

-------------------------------------------------------------------

📕 Phúc Khang An và Phó Khiêm nói chuyện.

Phúc Khang An bỗng nhiên đứng lên: Tứ thúc, đối xử với Chiêu hoa như vậy là đủ rồi. 

Phó khiêm: Không đủ! Đương nhiên là không đủ! Ngạch nương của con chết không nhắm mắt. A mã của con nếu không vì nữ nhân kia đi hái thuốc thì làm sao có thể chết? Tất cả bất hạnh này đều là do Ngụy Anh Lạc mang lại cho Phú sát gia! Hiện tại cô ta yêu thương nhất chính là Chiêu Hoa, con đau lòng vì nó sao?

Phúc Khang An: Con ko có! 

Phó khiêm: An nhi, con tưởng ta ko biết trong lòng con nghĩ cái gì sao?

Phúc Khang An: Tứ thúc, con nói rồi, chuyện của con con tự quyết định, thúc ko cần quản. 

Phó khiêm cười lạnh: An nhi, con chưa bao giờ là một đứa trẻ mềm lòng, vì sao lại đối xử đặc biệt với nữ nhi kia? Con và a mã con thật giống nhau, yêu một người không nên yêu.

Phúc khang an kiên quyết phủ nhận: Con ko có!

Phó khiêm: Phúc Khang An, con tốt nhất nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay. Nếu ko, người chịu đau khổ sẽ chỉ có một mình con!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com