TruyenHHH.com

Kich Ban Luon Khong Dung

  Nhạc Hàm theo Rosya đi đến đại điện nơi tổ chức buổi vũ hội thành niên.

Nơi này có kết cấu giống như phòng cậu, chẳng qua so với phòng cậu thì sa hoa hơn rất nhiều. Tường san hô tiên diễm hơn, gương hổ phách óng ánh hơn, ngay cả trân chân thứ hắn yêu nhất cũng to hơn.

Nhạc Hàm nhìn bốn phía, trong ánh mắt lộ ra sự kinh thán như một tên nhà quê.

"Adara, ánh mắt của em như thế là sao?" Phía trước một người cá có đuôi cá màu xanh cười duyên nói, "Giống như lần đầu mới đến."

Nhạc Hàm quay đầu nhìn về phía người cá kia, bỗng hệ thống nhảy ra hàng chữ nhắc nhở: "Gina, nhân vật phụ của câu chuyện. Tứ tỷ của Adara..."

Cậu híp mắt liếc một chút, dữ liệu rất ít, cũng không có gì quan trọng, quả nhiên là nhân vật phụ.

Trong lòng âm thầm khinh bỉ một phen, Nhạc Hàm vội mở miệng giải thích: "Em đây là đang ngạc nhiên sao phụ vương và các chị lại ở đây nha. Khách khứa đâu hết rồi? Trốn hết rồi sao?"

"Ha ha ha!" Hải Vương mặc bộ chế phục hoa lệ, đầu đội vương miện, tay phải cầm quyền trượng vàng lấp lánh nở nụ cười, "Không hổ là con của ta, đúng là bọn họ trốn hết rồi, cho nên con cần phải tự mình đi tìm."

Yên lặng nhìn hệ thống giới thiệu Hải Vương là "Khôn khéo cơ trí", Nhạc Hàm nuốt nuốt nước miếng, mình thuận miệng đoán đại thế mà lại gặp vận c** chó! Hôm nay tuyệt đối là ngày may mắn!

Nhưng mà đây là vũ hội thành niên của vương tử vì cái beep gì mà lại xuất hiện cái tình tiết kỳ ba vương tử đi tìm khách này chứ! 15 tuổi, cũng xem như đã trưởng thành, đâu phải nhỏ để chơi trò bịt mắt trốn tìm? Muốn hồi tưởng lại ký ức tuổi thơ à?

Mặc dù trong lòng Nhạc Hàm có rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu cũng rất thông minh, không biểu hiện lên trên mặt, bình tĩnh nhìn về phía Hải Vương, "Phụ vương, xin yên tâm, con sẽ cố gắng tìm ra."

"Để Adara tìm? Vậy quá khó rồi, em ấy mới trưởng thành, ma thuật chưa tính là cao! Lịch luyện trưởng thành lần này có phải có chút qúa mức a!" Rosya đứng bên cạnh cậu, bất bình nói, "Không bằng tìm cho em ấy một người giúp đỡ đi."

Chờ, chờ chút! Đây không phải là một câu chuyện cổ tích tình yêu thuần khiết à?! Sao lại xuất hiện "Ma thuật" ở đây? Vừa nghe đã cảm thấy rất nghịch thiên đó biết không!

Ma thuật ? Đó là gì hả! Còn vì sao trưởng thành lại cần lịch luyện? Không phải khiêu vũ liền xong sao? Nhạc Hàm im lặng nghẹn khuất, từ công chúa người cá yêu Fanentin cho đến bây giờ vừa bắt đầu đều sai lệch, chẳng lẻ đây chính là cái giá của việc đi mua hàng nhái trên Group buying!

Ông chủ, tôi sai rồi! Sau này tôi nhất định ủng hộ hàng chính hãng!

Nội tâm Nhạc Hàm cực kỳ bi ai nên không chú ý đến Hải Vương đang nói chuyện, do nước biển động cậu mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, thấy phía trước bỗng xuất hiện một người, không người cá, còn là nam, bởi vì trên người chỉ mặc chế phục thị vệ đơn giản hai màu đen đỏ không có ngực !

Mái tóc màu vàng ve vẩy trong nước, làn da trắng, đôi ngươi thâm thúy, bờ môi mím chặt, cả người nghiêm túc lại kiên nghị. Bên hông có tua cờ màu vàng tinh tế rủ xuống, hợp với màu đỏ của đuôi cá tương đắc ích chương (7), đuôi cá nhẹ nhàng đung đưa, kéo theo các làn nước biển quanh Nhạc Hàm cũng đi chuyển theo.

(7) Tương đắc ích chương: mọi thứ hợp tác với nhau, khả năng và vai trò của cả hai bên có thể được thể hiện rõ hơn

Nhạc Hàm lập tức nhìn ngây người! Mẹ kiếp! Nam nhân này rất soái! Là loại hình lý tưởng đó! Nhưng mà người này là ai á?

Vừa đưa ra nghi vấn, cậu liền nghe thấy giọng nói thẹn thùng của Rosya bên người vang lên, "Fanentin, ngươi đã đến ~"

Fanentin!

Nam nhân này là Fanentin!

Là cái tên mà cậu muốn tác hợp cho Rosya – Fanentin!

----- Đây là chuyện bi đát nhất thế giới, không ngờ mình vừa tìm được hình mẫu lý tưởng, lại phát hiện ra người này là mệnh trung chú định - anh rễ!

"Tham kiến Hải Vương bệ hạ, các vị công chúa và vương tử điện hạ." Fanentin bất ti bất kháng (8)

(8) Bất ti bất kháng: không kêu ngạo cũng không tự ti hành lễ.

Lúc này trong lòng Nhạc Hàm có hàng vạn thảo nê mã chạy qua. Mẹ kiếp! Ngoại hình hấp dẫn thì thôi đi thế mà giọng nói cũng đâm trúng trái tim mình!

Cái trò chơi này tuyệt đối không thể chơi, cứ vài phút thì tiết tấu lại ngược chết người a!

"Adara, không được hung dữ nhìn chằm chằm Fanentin như vậy. Em quên đã đáp ứng chị cái gì sao!" Rosya đột nhiên kéo tay cậu, nói nhỏ vào tai cậu.

"A?" Nhạc Hàm hoàn hồn, mờ mịt nhìn Rosya, nghi hoặc. Mình mặc dù nhìn chằm chằm Fanentin, cũng là ánh mắt hoa si? Sao lại thành hung dữ...

Từ đầu đến cuối Fanentin đều không cho Nhạc Hàm hay Rosya một ánh mắt, sau khi hành lễ liền thẳng người lơ lửng bên phải Hải Vương.

"Tốt, Adara. Hôm nay ta đặc biệt mời Fanentin giúp con, con không thể lại tùy hứng. Đừng quên, hôm nay là ngày thành niên của con." Hải Vương nghiêm khắc nhìn Adara nói.

Nhạc Hàm: "... Vâng, phụ vương." Trước kia Adara đã đắc tội Fanentin đến mức nào a! Ngay cả ánh mắt cũng không đáp lại, chờ cha ruột chỉ điểm, thì đơn giản tâm tắc (9)!

(9) Tâm tắc: Khó chịu, ngoài mặt thì cam chịu còn bên trong thì không

Thấy con trai gật đầu đồng ý, Hải Vương rất hài lòng, cảm thấy con trai mình cuối cùng cũng trưởng thành. Không giống trước kia vừa thấy Fanentin liền khiêu khích, mặc kệ giá trị vũ lực hạng bét, khiến Hải Vương mỗi lần giải quyết là mỗi lần đau tim. Con trai thật sự ngu không cứu nổi!

"Đi thôi." Hải Vương giơ cao quyền trượng, lực lượng thần bí phát ra, Nhạc Hàm kinh ngạc phát hiện vị trí của mình đã thay đổi.

Nhìn vách tường âm u bốn phía, Nhạc Hàm hoảng sợ nói: "Đây là nơi nào?"

Quay đầu nhìn quanh, cậu phát hiện chỉ có một mình, còn người mà Hải Vương nói sẽ giúp cậu Fanentin chẳng thấy bóng dáng. Đung đưa đuôi cá, Nhạc Hàm đè nén sợ hãi trong lòng, chậm rãi bơi về phía trước.

Mặc dù không biết đây là nơi nào, nhưng chắc chắn Hải Vương sẽ không để cậu gặp nguy hiểm. Lịch luyện trưởng thành chứ không phải sinh tử quyết đấu, nên coi như tính mạng được đảm bảo.

Chẳng qua cậu thắc mắc, chỉ là một khoang trò chơi dởm mua trên Group buying thôi mà, thế quái nào cốt truyện lại sụp đổ thành cái dạng này?! Từ câu chuyện cổ tích tình yêu nhảy sang câu chuyện mạo hiểm, lại còn tồn tại "Ma thuật" nghịch thiên nữa chứ, thế là từ mạo hiểm lv1 sang mạo hiểm lv2.

Nếu mấy con quái xuất hiện nữa thì đây chính là câu chuyện mạo hiểm đánh quái thăng cấp. Nhạc Hàm vừa bơi vưà tưởng tượng bản thân hiên ngang oai hùng dùng đuôi cá màu vàng đại chiến hải quái. Trong lòng không khỏi tán thưởng bản thân, quá soái rồi!

Đúng lúc này, Nhạc Hàm thấy phía trước có lóe ra bạch quang yếu ớt. Cậu do dự, sợ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng bơi lâu như vậy, mà cảnh vật bốn phía không một chút thay đổi, xung quanh vẫn là vách tường âm u khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn.

Trầm tư một lát, Nhạc Hàm gạt đi sợ hãi trong lòng. Dù sao đây chỉ là trò chơi, cũng đoán trước được thất bại, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi, vậy còn không thoải mái tinh thần mà hảo hảo hưởng thụ một phen.

Đung đưa đuôi cá, cậu nhanh chóng bơi đến chỗ phát ra bạch quang, phát hiện đó là một viên dạ minh châu nho nhỏ. Nhạc Hàm hám tiền không chút do dự đưa tay chuẩn bị lượm lên, mang về trang trí cho tẩm cung vương tử.

Lúc tay của cậu cách dạ minh châu chỉ còn 1cm, đột nhiên, một đôi tay hữu lục từ sau lưng kéo cậu lại, gắt gao ghìm chặt cổ cậu rồi trực tiếp kéo cậu vào trong vách tường phía sau!

Nhạc Hàm hoảng sợ nhắm chặt mặt, cảm giác thân thể mình đang ở trong một loại chất lỏng sền sệt. Nháy mắt, trong đầu cậu nghĩ đến: Mẹ kiếp, thứ này không làm bẩn áo choàng hoa hoa lệ lệ chứ?!

Cuối cùng cũng xuyên qua tầng sền sệt kia, khi Nhạc Hàm mở mắt ra động tác đầu tiên là kiểm tra cái áo choàng của mình. Kết quả lúc cúi đầu cậu mới nhớ đến mình giống như đang bị ai đó ghìm cổ!

"Khụ khụ! Vị anh hùng này, không biết... Có thể buông tôi ra hay không, khụ khụ!" Nhạc Hàm khó khăn lên tiếng.

Vừa dứt lời, cánh tay siết càng chặt hơn, khiến Nhạc Hàm trợn trắng mắt, tựa hồ một giây sau liền có thể ngất.

"Ngươi là ai?" Giọng nói băng lãnh truyền vào lỗ tai cậu, làm lòng cậu nóng lên. Đây, chẳng phải là giọng nói của nam thần Fanentin sao? Qúa tốt rồi! Trợ giúp tới, chắc chắn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.

"Khụ khụ! Ta... Ta là Adara!" Nhạc Hàm vừa gắng sức nói, vừa dùng hai tay gỡ đôi tay bóp chặt cổ cậu ra, thực là nghẹt thở a!

"Adara? Không, ngươi không phải!" Fanentin khẳng định nói, không chút nào buông lỏng cánh tay, ngược lại càng siết chặt hơn. Đồng thời quát vào lỗ tai cậu: "Đến cùng ngươi là ai! Adara đi đâu?"

Nhạc Hàm bị hù dọa rồi, nhanh như vậy đã bị phát hiện! Cậu định mở miệng biện giải phải trái cho mình, nhưng Fanentin siết quá ác, khiến cậu một chũ cũng không nói được!

Hô hấp càng ngày càng khó khăn, đuôi cá màu vàng của Nhạc Hàm điên cuồng giãy dụa, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Mở mắt ra lần nữa, cậu thế mà lại ở đại điện ---- nơi tổ chức buổi vũ hội thành niên cho cậu!

Nhạc Hàm kinh ngạc trừng to mắt, phát hiện mình đang ngồi bên trong cái vỏ sò to tướng. Vây quanh bên ngoài vỏ sò là phụ vương và sáu người chị, cùng Fanentin!

Nhìn thấy Fanentin, Nhạc Hàm vô thức sờ sờ cổ, định mở miệng chất vấn Fanentin vì sao hắn dám bất kính với vương tử, liền bị Rosya vừa thấy cậu tỉnh nhào tới.

"Adara, tốt cục em cũng tỉnh!" Rosya kích động nói, "Em thật sự rất tuyệt vời! Chị không nghĩ em vì cứu Fanentin mà lâm vào hiểm cảnh, bị con mực khổng lồ cuốn lấy. Ầy! Nhìn mấy vết xanh tím đỏ đan xen trên cái cổ trắng mịn này, em thật sự rất dũng cảm đó!"

Nhạc Hàm mụ mị, khoảng thời gian cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì?! Cổ của cậu rõ ràng do Fanentin siết thành ra như vậy, sao lại nhận được huân chương anh hùng rồi? Mà quan trọng nhất chính là Fanentin đã phát hiện cậu không giống nguyên chủ rồi sao, vì cái quái gì còn giúp cậu dấu diếm?

Không đợi Nhạc Hàm làm rõ, tiếng cười phóng khoáng của Hải Vương vang lên, "Adara, tốt! Không những tìm được nơi mà khác ẩn núp mà còn thành công đem đám người từ miệng con mực khổng lồ cứu ra, lần trưởng thành lịch luyện này ta quyết định cho con max điểm."

Nhạc Hàm lại mụ mị, việc này thật là cậu làm? Bậy bạ! Khi ấy cả người cậu đều choáng váng đó biết không!

Dùng sức, Nhạc Hàm từ trên giường lơ lửng. Nhìn thẳng Fanentin, muốn nhìn rõ ý đò của hắn, không chỉ giúp cậu giấu diếm mà còn thay cậu hoàn thành nhiệm vụ lịch luyện, đây là vì sao a?

Hiển nhiên cậu bị thất bại, trên mặt Fanentin không có chút biểu cảm nào, nhìn vào mắt hắn. Giống như có ma lực, tâm tình tìm tòi nghiên cứu của Nhạc Hàm lập tức tan thành mây khói, ngược lại trong lòng dâng lên cảm giác tín nhiệm người này.

Thời điểm cậu vừa nảy sinh cảm giác tín nhiệm, bỗng Fanentin đối diện khẽ mỉm cười, khiến cả người Nhạc Hàm đều bị choáng!

Nam thần hắn... Cười với mình! Rất muốn xịt máu mũi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com