Khuynh Thanh Hon Gio Xuan
Huệ quý nhân run rẩy cúi thấp đầu, trong lòng cuồn cuộn từng lớp sóng kinh hãi cho dù tác oai tác oái thế nào chỉ cần gặp Thái Hậu là mọi thần sắc của Huệ thị dường như chỉ còn lại nỗi khiếp sợ
-"Huệ quý nhân nếu người không phiền tối nay quý nhân đến ngự hoa viên ăn bữa cơm đoàn viên được không ? Ta vừa hồi cung chưa được dịp ăn chung một bữa với mọi người" Âm Hoa mỉm nụ cười nhẹ, ngọt ngào trong vắt và đầy thanh cao đối diện với Âm Hoa dường như Huệ thị thấy mình thật hèn mọn, Âm Hoa xoay người rời đi tiếng trò chuyện thân mật đôi khi xen tiếng cười khúc khích của nàng và Thái Hậu vẫn vọng vào
-"Còn đứng trơ ra đấy làm gì mau đi làm việc hết cho ta" đôi chân mày của Hạ Huệ nhíu chặt thật tức chết đi được mà Âm Hoa vừa về chưa kịp lấy lòng đã có hiềm khích
Phía điện Thái Hoà, Hạ Châu từ từ mở mắt, đôi mắt trong veo như gột rửa hết tội lỗi lóng lánh nước, nàng vòng tay siết chặt lấy eo của Bắc Thành
-"Nàng còn không mau tỉnh dậy ta còn đăng triều nữa" y dịu dàng xoa đầu nàng tì cằm lên đỉnh đầu mái tóc đen tuyền phản phất mùi hương những cánh linh lan khiến tâm hồn y xao xuyến
-"Ta quên mất, ngươi đi đi" Hạ Châu lật người sang ôm chiếc gối mềm bên cạnh lười biếng không chịu dậy
Lưu Bắc Thành nhẹ ôm nàng từ phía sau hôn lên những vết xanh đỏ trên bờ lưng trắng nõn
-"Được rồi ta đăng triều một lát sẽ tìm nàng"
Y thay cẩm bào không quên tặng nàng cái nhìn ấm áp, cả người nàng quấn chặt trong tấm chăn bông mềm mại để lộ bờ vai gầy trắng nõn, hàng lông mi dày cong vút cụp xuống đôi môi đỏ mộng có hơi sưng tấy tựa như cười hiền hoà như nước mùa thu rót từng giọt ngập tràn tim y, bước ra khỏi điện nhìn đám lính gác xếp thẳng hai hàng y nghiêm giọng
-"Bất cứ ai ngoài ta cũng không đc bước vào điện, hầu hạ Vương Phi nghỉ ngơi cho đến khi ta trở về rõ chưa"
Đám lính hùng hồ đều tăm tắp đáp
-"Tuân lệnh"
Lưu Bắc Thành thong dõng bước đi thái giám nô tì cũng hàng trăm tên lính theo sau phò tá
Hai canh giờ sau
Vương Phi trở người ngồi bật dậy, đôi mắt mơ màng nhìn cảnh vật lờ mờ
-"Người đâu" giọng nói ngái ngủ trông nàng thật đáng yêu
Được hầu hạ rửa mặt dùng điểm tâm xong nàng ngồi thẩn thờ bên bờ ao, thần sắc thay đổi theo từng suy nghĩ nhưng tóm lại cũng chỉ là những nỗi băn khoăn khó xử, Đan Cô vén tấm màn thêu rồng oai phong khẽ lắc đầu
-"Công chúa" Đan Cô nhẹ giọng
-"Ta biết rồi ta không nên uỷ khuất như vậy" Hạ Châu lấy lại vẻ mặt lạnh tanh thường ngày
-"Chuyện nam nữ trong thiên hạ là chuyện hết sức thấp hèn, công chúa là người của Hoàng Hậu không giống chúng sanh hạ giới người đừng nên dây nhơ mớ rễ nhiệm vụ của người sinh ra là để tiếp ngôi Hoàng Hậu cai trị thiên hạ" Đan Cô chứng kiến từng ngày một công chúa trưởng thành chứng kiến nữ nhi mới sáu tuổi đã xuống tay với thúc thúc của mình, chứng kiến nàng năm lên mười bốn đã thao túng cả triều cương Sở Hạ và bây giờ Đan Cô lại chứng kiến nữ nhi ở độ tuổi trăng rộ đã động lòng với một nam nhân là phúc hay là hoạ
-"Những điều ngươi nói ta đã nghe thuộc lòng từ mười năm trước" Hạ Châu đứng dậy phủi vạt áo còn lưu hương những đài sen
-"Vậy người mau chóng thu thập Lưu Bắc" Đan Cô xoay người bước ra khỏi điện Thái Hoa, vạt áo tím thấp thoáng những sự đau xót
Hạ Huệ ngồi trong cung lòng bồi hồi không yên nàng ta không thể bị phế sủng được, tiền tài địa vị sự kính nể của các chủ nhân cung khác sẽ bị biến mất, Huệ quý nhân không thể ngôi yên được nữa
-"A Tương, sai ngự trù làm mỹ vị tiến cống Đại Vương"
Cũng sắp gần giờ bãi triều, Hạ Châu vào bếp nhìn đám ngự trù tất bật, nàng phẫy tay
-"Lui cả đi, hôm nay Đại Vương ăn chay ta đích thân nấu" nàng lạnh giọng
Đám ngự trù khó xử thì thầm to nhỏ nhưng rồi cũng bị đám lính kéo đi, bàn tay uyển chuyển nàng vo gạo, xây gạo, làm bánh những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chật vật nặn hình tay chân nàng toàn một màu trắng toát
-"Ây dô, lại hư một mẻ bánh nữa rồi khét hết cả rồi đã gần 2 canh giờ rồi đấy" nàng tức tối hất khay bánh ủ rũ nhìn nhà bếp khắp nơi đều là bột mì trắng tinh thật thích thú
-"Công chúa à đừng bỏ cuộc không trưa nay Đại Vương nhịn đói đấy mau mau làm lại chúc ta còn 1 canh giờ nữa" Bích Hỉ nhặt chỗ bánh cháy đen vứt vào sọt
-"Đúng rồi phải nhanh lên mới được" Hạ Châu xưa nay phải gọi là thông hiểu mọi thứ trên đời này... tinh thông cầm kì thi hoạ, giỏ võ thuật mưu trí hơn người nhìn xa trông rộng nhan sắc tuyệt trần, giọng hát mê đắm lòng người, ôn nhu hiểu chuyện chẳng bao giờ kiêu ngạo trước mặt ai lại giỏi dò đoán lấy lòng người chỉ có nấu ăn đúng chỉ có nấu ăn là nàng phải đầu hàng, mẻ bánh cuối cùng cũng xem như là tạm ổn tuy có hơi bị cháy mặt sau vỏ bánh hơi khô hình dạng thì hơi khó nhìn nhưng mùi vị cũng không khó nuốt
Lưu Bắc Thành bãi triều liền về điện ngay không thấy người đâu y sốt ruột
-"Vương Phi đâu rồi hả"
Tên thái giám xanh mặt, nhìn dáng vẻ cuống cuồng của y lấp bấp nói
-"Người đâu đi tìm Vương Phi"
-"Huệ Quý Nhân cầu kiến"
-"Vương Phi đến"
Hai người nói lại vô tình hoà âm với nhau khiến y cũng bật cười thú vị rồi đây
-"Đại Vương thiếp đến dâng người bữa trưa người lo việc triều chính nhiều chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi... ta tự tay làm bát trân cho người còn đặc biệt hầm riêng sâm cầm hồ Tây người nếm thử xem" Huệ thị phất tay đám nô tì phía sau vội vàng dâng lên khay đồ ăn lộng lẫy bắt mắt, y trầm ngâm nhìn khay thức ăn rồi lại dịu dàng nhìn Vương Phi chẳng nói gì, phía sau Bích Hỉ cũng đang cầm một khay thức ăn
-"Bích Hỉ hồi cung"
-"Công chúa còn..." Bích Hỉ không dám nói hết chỉ liếc khay bánh
-"Đem về cho tiểu Hoàng ăn hết đi" nàng hất mặt xách váy bước ra khỏi điện
-"Công chúa nhưng tiểu Hoàng là chó nó chỉ thích ăn mặn thôi không thích ăn ngọt" Bích Hỉ gọi với theo
-"Mặc kệ nó ta bảo nó ăn nó nhất định phải ăn" nàng yêu kiều xách váy đi xuyên qua lớp nắng dày tâm tình khó chịu đến phát hoả
Bích Hỉ định chạy theo y liền lên tiếng
-"Để khay bánh đó lại cho ta, đem khay thức ăn này cho tiểu Hoàng bảo nó là đồ Đại Vương ban tặng không ăn hết lập tức TRÃM.!" Bắc Thành lơ đễnh cầm quyển sách lật đi lật mãi
-"Hả? Cả bàn thức ăn quý hiếm này lại chỉ cho tiểu Hoàng, Đại Vương người có công bằng không chứ đêm qua tiểu nữ chỉ ăn đc hai cái mạt thầu ba viên sủi cảo và một chén cháo hoa thôi đấy" Bích Hỉ nuốt nước bọt ừng ực
-"Gì chứ ngươi là con gái mà ăn đêm lắm thế không sợ thành thùng phi béo ụt ịt ra à" tên thái giám kinh hoàng
-"Mặc kệ ta có béo cũng không đến lượt thái giám nhà ngươi xơi" Bích Hỉ bĩu môi bê khay thức ăn đi bọn người này đúng là khó hiểu đổi một khay toàn cao lương mĩ vị để lấy bánh của tiểu Hoàng thôi à khó ngửi
Tên thái giảm lầm bầm
-"Tiện tì chết tiệt ta chỉ ăn hoa quả ban đêm mà còn sợ ko giữ đc dáng ngươi ăn nhiều như thế mà ông trời bất công lại cho người là nữ tử chân chính đồ đáng ghét" tên thái giám chạy ra ngoài đấu khẩu với Bích Hỉ
-"Quý nhân còn gì nữa không, ngươi lui được rồi trẫm cần nghỉ ngơi"
-"Đại Vương người... sao người lại làm như vậy?" Hạ Huệ khóc nức nở
-"Đại Vương chủ nhân nô tì đã thức thâu đêm làm để kịp giờ trưa dâng cho người sao người lại đối xử với chủ nhân nô tì như thế" A Tương quỳ xuống không ngừng khóc hoạ
-"Nè nếu nói như các người thì khay bánh kia của Vương Phi ta là do mua đem về chắc, còn nữa nha ngươi bảo con chủ nhân ngu ngốc kia của ngưoi tự tay nấu hả ? Sao đám gia nhân cung ngươi lại bảo mới sáng banh mắt mụ ta đã hét ầm sai ngự trù nấu người còn ở cung ngươi kia kìa có cần Đại Vương ra tay thẩm vấn" Bích Hỉ tức tối giậm chân, cúi người nhặt áo choàng của Vương Phi dưới thảm rồi hậm hực bước ra
-"Từ nay quý nhân hãy an phận đi đừng để trẫm truyền lệnh đóng chặt cửa cung ngươi"
-"Người đâu cung tiễn quý nhân hồi cung" sắc mặt y trầm xuống ném cho Hạ Huệ câu cuối nhấc tay cầm lấy chiếc bánh hạnh nhân nếm thử có lẽ không ngon mấy nhưng đấy lại tràn ngập hương vị ngọt ngào thoang thoảng còn nghe mùi linh lan y cẩn thận xếp chỗ bánh vào một cái hộp để trong ngự phòng sau mỗi bữa y ăn một bánh, rồi cười ngẩn ngơ
-"Phải rồi, người đâu mau truyền lệnh đến Phượng Hoa Cung trẫm mời Vương Phi dự yến tiệc tối nay tại ngự hoa viên"
-"Huệ quý nhân nếu người không phiền tối nay quý nhân đến ngự hoa viên ăn bữa cơm đoàn viên được không ? Ta vừa hồi cung chưa được dịp ăn chung một bữa với mọi người" Âm Hoa mỉm nụ cười nhẹ, ngọt ngào trong vắt và đầy thanh cao đối diện với Âm Hoa dường như Huệ thị thấy mình thật hèn mọn, Âm Hoa xoay người rời đi tiếng trò chuyện thân mật đôi khi xen tiếng cười khúc khích của nàng và Thái Hậu vẫn vọng vào
-"Còn đứng trơ ra đấy làm gì mau đi làm việc hết cho ta" đôi chân mày của Hạ Huệ nhíu chặt thật tức chết đi được mà Âm Hoa vừa về chưa kịp lấy lòng đã có hiềm khích
Phía điện Thái Hoà, Hạ Châu từ từ mở mắt, đôi mắt trong veo như gột rửa hết tội lỗi lóng lánh nước, nàng vòng tay siết chặt lấy eo của Bắc Thành
-"Nàng còn không mau tỉnh dậy ta còn đăng triều nữa" y dịu dàng xoa đầu nàng tì cằm lên đỉnh đầu mái tóc đen tuyền phản phất mùi hương những cánh linh lan khiến tâm hồn y xao xuyến
-"Ta quên mất, ngươi đi đi" Hạ Châu lật người sang ôm chiếc gối mềm bên cạnh lười biếng không chịu dậy
Lưu Bắc Thành nhẹ ôm nàng từ phía sau hôn lên những vết xanh đỏ trên bờ lưng trắng nõn
-"Được rồi ta đăng triều một lát sẽ tìm nàng"
Y thay cẩm bào không quên tặng nàng cái nhìn ấm áp, cả người nàng quấn chặt trong tấm chăn bông mềm mại để lộ bờ vai gầy trắng nõn, hàng lông mi dày cong vút cụp xuống đôi môi đỏ mộng có hơi sưng tấy tựa như cười hiền hoà như nước mùa thu rót từng giọt ngập tràn tim y, bước ra khỏi điện nhìn đám lính gác xếp thẳng hai hàng y nghiêm giọng
-"Bất cứ ai ngoài ta cũng không đc bước vào điện, hầu hạ Vương Phi nghỉ ngơi cho đến khi ta trở về rõ chưa"
Đám lính hùng hồ đều tăm tắp đáp
-"Tuân lệnh"
Lưu Bắc Thành thong dõng bước đi thái giám nô tì cũng hàng trăm tên lính theo sau phò tá
Hai canh giờ sau
Vương Phi trở người ngồi bật dậy, đôi mắt mơ màng nhìn cảnh vật lờ mờ
-"Người đâu" giọng nói ngái ngủ trông nàng thật đáng yêu
Được hầu hạ rửa mặt dùng điểm tâm xong nàng ngồi thẩn thờ bên bờ ao, thần sắc thay đổi theo từng suy nghĩ nhưng tóm lại cũng chỉ là những nỗi băn khoăn khó xử, Đan Cô vén tấm màn thêu rồng oai phong khẽ lắc đầu
-"Công chúa" Đan Cô nhẹ giọng
-"Ta biết rồi ta không nên uỷ khuất như vậy" Hạ Châu lấy lại vẻ mặt lạnh tanh thường ngày
-"Chuyện nam nữ trong thiên hạ là chuyện hết sức thấp hèn, công chúa là người của Hoàng Hậu không giống chúng sanh hạ giới người đừng nên dây nhơ mớ rễ nhiệm vụ của người sinh ra là để tiếp ngôi Hoàng Hậu cai trị thiên hạ" Đan Cô chứng kiến từng ngày một công chúa trưởng thành chứng kiến nữ nhi mới sáu tuổi đã xuống tay với thúc thúc của mình, chứng kiến nàng năm lên mười bốn đã thao túng cả triều cương Sở Hạ và bây giờ Đan Cô lại chứng kiến nữ nhi ở độ tuổi trăng rộ đã động lòng với một nam nhân là phúc hay là hoạ
-"Những điều ngươi nói ta đã nghe thuộc lòng từ mười năm trước" Hạ Châu đứng dậy phủi vạt áo còn lưu hương những đài sen
-"Vậy người mau chóng thu thập Lưu Bắc" Đan Cô xoay người bước ra khỏi điện Thái Hoa, vạt áo tím thấp thoáng những sự đau xót
Hạ Huệ ngồi trong cung lòng bồi hồi không yên nàng ta không thể bị phế sủng được, tiền tài địa vị sự kính nể của các chủ nhân cung khác sẽ bị biến mất, Huệ quý nhân không thể ngôi yên được nữa
-"A Tương, sai ngự trù làm mỹ vị tiến cống Đại Vương"
Cũng sắp gần giờ bãi triều, Hạ Châu vào bếp nhìn đám ngự trù tất bật, nàng phẫy tay
-"Lui cả đi, hôm nay Đại Vương ăn chay ta đích thân nấu" nàng lạnh giọng
Đám ngự trù khó xử thì thầm to nhỏ nhưng rồi cũng bị đám lính kéo đi, bàn tay uyển chuyển nàng vo gạo, xây gạo, làm bánh những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chật vật nặn hình tay chân nàng toàn một màu trắng toát
-"Ây dô, lại hư một mẻ bánh nữa rồi khét hết cả rồi đã gần 2 canh giờ rồi đấy" nàng tức tối hất khay bánh ủ rũ nhìn nhà bếp khắp nơi đều là bột mì trắng tinh thật thích thú
-"Công chúa à đừng bỏ cuộc không trưa nay Đại Vương nhịn đói đấy mau mau làm lại chúc ta còn 1 canh giờ nữa" Bích Hỉ nhặt chỗ bánh cháy đen vứt vào sọt
-"Đúng rồi phải nhanh lên mới được" Hạ Châu xưa nay phải gọi là thông hiểu mọi thứ trên đời này... tinh thông cầm kì thi hoạ, giỏ võ thuật mưu trí hơn người nhìn xa trông rộng nhan sắc tuyệt trần, giọng hát mê đắm lòng người, ôn nhu hiểu chuyện chẳng bao giờ kiêu ngạo trước mặt ai lại giỏi dò đoán lấy lòng người chỉ có nấu ăn đúng chỉ có nấu ăn là nàng phải đầu hàng, mẻ bánh cuối cùng cũng xem như là tạm ổn tuy có hơi bị cháy mặt sau vỏ bánh hơi khô hình dạng thì hơi khó nhìn nhưng mùi vị cũng không khó nuốt
Lưu Bắc Thành bãi triều liền về điện ngay không thấy người đâu y sốt ruột
-"Vương Phi đâu rồi hả"
Tên thái giám xanh mặt, nhìn dáng vẻ cuống cuồng của y lấp bấp nói
-"Người đâu đi tìm Vương Phi"
-"Huệ Quý Nhân cầu kiến"
-"Vương Phi đến"
Hai người nói lại vô tình hoà âm với nhau khiến y cũng bật cười thú vị rồi đây
-"Đại Vương thiếp đến dâng người bữa trưa người lo việc triều chính nhiều chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi... ta tự tay làm bát trân cho người còn đặc biệt hầm riêng sâm cầm hồ Tây người nếm thử xem" Huệ thị phất tay đám nô tì phía sau vội vàng dâng lên khay đồ ăn lộng lẫy bắt mắt, y trầm ngâm nhìn khay thức ăn rồi lại dịu dàng nhìn Vương Phi chẳng nói gì, phía sau Bích Hỉ cũng đang cầm một khay thức ăn
-"Bích Hỉ hồi cung"
-"Công chúa còn..." Bích Hỉ không dám nói hết chỉ liếc khay bánh
-"Đem về cho tiểu Hoàng ăn hết đi" nàng hất mặt xách váy bước ra khỏi điện
-"Công chúa nhưng tiểu Hoàng là chó nó chỉ thích ăn mặn thôi không thích ăn ngọt" Bích Hỉ gọi với theo
-"Mặc kệ nó ta bảo nó ăn nó nhất định phải ăn" nàng yêu kiều xách váy đi xuyên qua lớp nắng dày tâm tình khó chịu đến phát hoả
Bích Hỉ định chạy theo y liền lên tiếng
-"Để khay bánh đó lại cho ta, đem khay thức ăn này cho tiểu Hoàng bảo nó là đồ Đại Vương ban tặng không ăn hết lập tức TRÃM.!" Bắc Thành lơ đễnh cầm quyển sách lật đi lật mãi
-"Hả? Cả bàn thức ăn quý hiếm này lại chỉ cho tiểu Hoàng, Đại Vương người có công bằng không chứ đêm qua tiểu nữ chỉ ăn đc hai cái mạt thầu ba viên sủi cảo và một chén cháo hoa thôi đấy" Bích Hỉ nuốt nước bọt ừng ực
-"Gì chứ ngươi là con gái mà ăn đêm lắm thế không sợ thành thùng phi béo ụt ịt ra à" tên thái giám kinh hoàng
-"Mặc kệ ta có béo cũng không đến lượt thái giám nhà ngươi xơi" Bích Hỉ bĩu môi bê khay thức ăn đi bọn người này đúng là khó hiểu đổi một khay toàn cao lương mĩ vị để lấy bánh của tiểu Hoàng thôi à khó ngửi
Tên thái giảm lầm bầm
-"Tiện tì chết tiệt ta chỉ ăn hoa quả ban đêm mà còn sợ ko giữ đc dáng ngươi ăn nhiều như thế mà ông trời bất công lại cho người là nữ tử chân chính đồ đáng ghét" tên thái giám chạy ra ngoài đấu khẩu với Bích Hỉ
-"Quý nhân còn gì nữa không, ngươi lui được rồi trẫm cần nghỉ ngơi"
-"Đại Vương người... sao người lại làm như vậy?" Hạ Huệ khóc nức nở
-"Đại Vương chủ nhân nô tì đã thức thâu đêm làm để kịp giờ trưa dâng cho người sao người lại đối xử với chủ nhân nô tì như thế" A Tương quỳ xuống không ngừng khóc hoạ
-"Nè nếu nói như các người thì khay bánh kia của Vương Phi ta là do mua đem về chắc, còn nữa nha ngươi bảo con chủ nhân ngu ngốc kia của ngưoi tự tay nấu hả ? Sao đám gia nhân cung ngươi lại bảo mới sáng banh mắt mụ ta đã hét ầm sai ngự trù nấu người còn ở cung ngươi kia kìa có cần Đại Vương ra tay thẩm vấn" Bích Hỉ tức tối giậm chân, cúi người nhặt áo choàng của Vương Phi dưới thảm rồi hậm hực bước ra
-"Từ nay quý nhân hãy an phận đi đừng để trẫm truyền lệnh đóng chặt cửa cung ngươi"
-"Người đâu cung tiễn quý nhân hồi cung" sắc mặt y trầm xuống ném cho Hạ Huệ câu cuối nhấc tay cầm lấy chiếc bánh hạnh nhân nếm thử có lẽ không ngon mấy nhưng đấy lại tràn ngập hương vị ngọt ngào thoang thoảng còn nghe mùi linh lan y cẩn thận xếp chỗ bánh vào một cái hộp để trong ngự phòng sau mỗi bữa y ăn một bánh, rồi cười ngẩn ngơ
-"Phải rồi, người đâu mau truyền lệnh đến Phượng Hoa Cung trẫm mời Vương Phi dự yến tiệc tối nay tại ngự hoa viên"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com