TruyenHHH.com

Khuynh Cuong

Nơi đây là một ngục giam khổng lồ, bốn phía xung quanh là những song sắt từ trên tận trời đóng xuống, nhìn lên trên không thấy được điểm đầu. Bố cục hình tròn chỉ có một khoảng trống ở giữa. Mà qua những song sắt đó, là hàng nghìn oan hồn. Cổ tay cổ chân của họ đều bị xiềng xích khoá lại. Thứ đó xuyên qua cổ tay cổ tay cổ chân của từng người, như là đóng đinh vào linh hồn vậy. Tiếng gào thét đau đớn cùng cuồng loạn đinh tai nhức óc xâm nhập vào tận linh hồn, vọng lại từ bốn phương tám hướng, làm cho người ta phát điên.

Đây là một cửa tử.

Thượng Kỳ nhanh chóng đem hai tai của nữ tử bịt lại, y mặc kệ sắc mặt mình tái nhợt, ngay cả linh hồn cũng hơi rung lên, chỉ cực độ lo lắng nhìn người trong lồng ngực mình.

- Sư phụ, người có sao không?!

Dạ Nguyệt cắn ngón tay điểm lên mi tâm của Thượng Kỳ một ký hiệu, sau đó lại vẽ lên mi tâm của mình. Nhất thời mới ngăn chặn được tiếng gào thét rên rỉ đáng sợ chấn động đến tận linh hồn kia.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn nghe được, chỉ là nó nhỏ đi rất nhiều mà thôi. Và cũng không ảnh hưởng đến thần trí. Nếu như là người bình thường lạc vào đây, nhất định sẽ phát điên, sau đó sẽ tự hành hạ chính mình. Kết cục cuối cùng không ngoài một chữ chết. Sau khi chết linh hồn sẽ bị giam tại đây như những oán quỷ đó. Vĩnh viễn cũng không được siêu sinh.

Thượng Kỳ bấy giờ mới buông hai tay bịt tai nữ tử ra. Nam nhân nhìn đầu ngón tay đang rỉ máu của nữ tử, đau lòng cầm ngón tay ấy lên liếm đi vết máu. Cho đến khi không còn rỉ máu nữa, mới luyến tiếc buông ra.

Dạ Nguyệt hơi giật mình, trên mặt xẹt qua một chút quẫn bách rất khó phát hiện, nhưng không rút tay ra.

Khi Dạ Nguyệt vừa mới điểm lên mi tâm của Thượng Kỳ, y nghe được tiếng những oan hồn kia đang căm hận gào thét, còn có tiếng rên rỉ vì đau đớn làm người ta sởn tóc gáy.

- Hoa Phi Gia! Ta giết ngươi! Ta nhất định sẽ làm ngươi chết không được siêu sinh!

- Trả hài tử lại đây! Mau trả hài tử lại cho ta!

- Đồ súc sinh Hoa Phi Dương! Mau thả ta ra! Thả ta!

- Đau quá a!!!

- Có thứ gì đó đang gặm cắn máu thịt của ta! Mau nhìn xem! Là giòi bọ! Mau cút ra đám ghê tởm này! Mau bắt chúng ra khỏi người ta!!!

Thượng Kỳ nhíu mi, thanh âm một mảnh lạnh lẽo:

- Xem ra Hoa phủ này quả thực là tội ác tày trời!

- Không mấy phút nữa bọn họ sẽ cảm nhận được khí tức của chúng ta. Đến lúc đó chúng nhất định sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng. Cắn nuốt được chúng ta chúng nó sẽ có được năng lực thoát ra khỏi đây. Nếu không tìm được đường ra, chúng ta phải chết ở chỗ này.

Thiên Diễn bốn mươi chín, chung quy phải có một đường sinh cơ. Cho dù có là cửa tử, vẫn có một thứ được gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.

Sinh tử tương liên. Không phân ranh giới.

Đây giống như là một cuộc so đấu tâm lý giữa chuyên gia tâm lý và tội phạm biến thái vậy. Một kẻ ra sức trốn, một người ra sức tìm.

Nói ngắn gọn là, trong cuộc đấu trí này, kẻ nào có tâm lý biến thái hơn thì kẻ đó thắng.

Ở phương diện này, Thượng Kỳ quả thực có thiên phú vô song.

Có thể nói, y xưng đệ nhị, không kẻ nào dám xếp hàng trước y.

Nam nhân này có một linh hồn vặn vẹo tràn ngập hắc ám. Mười mấy năm đè ép cùng ẩn nhẫn nguỵ trang, đã sớm đem y bóp méo. Một phần còn bởi vì y mang trong mình huyết mạch khát máu cùng chiến đấu trời sinh, lại càng làm cho y thêm u ám lãnh khốc.

Thời gian vài phút trôi qua rất nhanh, hàng trăm hàng nghìn oán linh vốn đang điên cuồng như ngửi được tiên dược khởi tử hồi sinh, bỗng dưng đều nhất loạt yên lặng, trợn trừng mắt nhìn ra bên ngoài song sắt.

- Sư phụ, chúng thấy chúng ta rồi!

- Ừ. Phải nhanh lên.

Xích sắt vang lên tiếng "keng, keng" dồn dập mà nặng nề va vào nhau. Oán linh điên cuồng giật dây xích, dường như không còn cảm thấy đau đớn. Dây xích bị điên cuồng giật mạnh, xẻ nát cổ tay mà rơi ra, cũng mang theo từng đoạn tay cổ chân đứt lìa khỏi cơ thể. Lại là tiếng gào thét rên rỉ đau đớn thấu trời, nhưng dù vậy, chúng vẫn bất chấp mà dứt ra.

Thượng Kỳ híp mắt nhìn xuyên qua song sắt, cho đến khi nhìn thấy một tiểu hài tử rúc trong góc tường. Nó chen không được, cứ chen vào rồi lại bị vứt ra. Nó có hơi bất lực, bèn ngồi một chỗ, cả hai cánh tay vươn ra đằng sau khớp tay xoay một vòng quỷ dị, ra sức gãi lưng.

Thượng Kỳ không nghe được tiếng của nó, chỉ thấy môi của nó khẽ mấp máy liên tục, khẩu hình lại giống nhau như đúc.

Nó nói:

- Ngứa!

- Sư phụ, hài tử kia có chút kì lạ. Đồ nhi cảm thấy trên lưng nó có gì đó!

Phượng Ti Huyết xuyên qua song sắt quấn lên người hài tử kia kéo nó lại. Thứ này rút từ thân thần thú mà ra, không những có thể đối phó với người, còn có tác dụng với linh hồn.

Như cảm nhận được hơi thở áp bách cường đại toả ra từ Phượng Ti Huyết, oán linh có vẻ hơi sợ hãi mà nhường ra một con đường nơi nó đi qua. Hài tử kia được kéo lại gần song sắt, Dạ Nguyệt dùng một chút lực làm cho nó quay lưng lại, quả nhiên thấy trên lưng nó bị khắc ra một chữ: Khách.

- Tìm những từ còn lại!

- Được!

Song sắt bị đánh vào vang lên tiếng "rầm rầm". Nhìn bằng mắt thường đã thấy nó có chút méo mó. Chỉ cần qua một chút thời gian nữa thôi, chắc chắn sẽ bị phá.

- Sư phụ, trên lưng kẻ nào cũng có chữ!

Dạ Nguyệt cũng phát hiện ra điều này. Oán linh ở đây mặc dù còn chưa được nửa ngàn cũng có đến vài trăm. Trong thời gian ngắn như vậy quả thực có chút khó khăn.

- Kẻ này ngông cuồng tự đại, nhân cách u ám. Người nhìn bố trí xung quanh, tựa như là muốn vây chết kẻ bước chân vào. Bên trên chỉ có một khoảng trống, tựa như đang có ai đó nhìn từ trên xuống vậy. Người này rõ ràng đang cảnh cáo chúng ta. Nơi này...

- Tựa như địa ngục vậy. Còn hắn chính là Diêm Vương.

Dạ Nguyệt lãnh đạm tiếp lời y. Cả hai cho nhau một ánh mắt, sau đó hai miệng một lời:

- Địa ngục vô môn, hữu khách tầm.

Mà bọn họ, chính là những vị khách không màng sống chết, to gan lớn mật lạc đến đây.

Không quá nửa khắc, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được hết.

- Nhìn xem, đây là vị trí chúng ta vừa đứng lúc nãy.

Thượng Kỳ nhìn lại, quả nhiên phát hiện vị trí ở giữa này khắc hoa văn chìm, nhìn giống như một mảnh vải nối lại thành hình tròn vậy.

Hoa đào mắt y hơi híp lại, một suy nghĩ u ám chợt loé mà qua:

- Lột da.

Thượng Kỳ nhìn chằm chằm vào những kẻ đó. Song sắt đã méo xệch đến độ không nhìn ra hình dạng, có những kẻ đã chen được nửa người qua, nhìn bọn họ giống như cương thi vậy.

Thượng Kỳ không dám suy nghĩ thêm, nhanh chóng đem từng mảng da khắc chữ trên lưng những kẻ đó lột xuống. Nhất thời, tiếng gào thét đau đớn lại vang lên tận trời.

Dạ Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn y, bây giờ mới muộn màng phát hiện ra hình như thần kinh của đồ đệ nhà mình thực sự rất không bình thường. Nếu như ở hiện đại, y có thể sẽ trở thành tội phạm có tâm lý biến thái nhất cũng là tội phạm thông minh nhất. Chắc chắn sẽ không có ai có thể bắt được y. Ngược lại bị y đùa giỡn trong lòng bàn tay như những quân cờ vậy.

Thựơng Kỳ đương nhiên không muốn Dạ Nguyệt chạm tay vào những thứ ghê tởm này. Y cầm những mảnh da máu me đầm đìa đem chúng xếp lại chỉnh tề đặt lên vị trí hoa văn chìm kia. Sau khi đem nó vừa khít, một luồng sáng từ phía dưới hiện ra, truyền thẳng lên tận trời. Thượng Kỳ nhanh tay kéo Dạ Nguyệt đứng vào luồng sáng đó, dẫm lên từng miếng da vừa lột.

Muốn sống sót, phải đem những kẻ xung quanh thành bàn đạp. Coi mạng người như cỏ rác. Kẻ bày trận này quả thực chính là một tên biến thái chính hiệu!

Cũng chỉ có tiểu đồ đệ biến thái mới có thể thoải mái ứng phó như thế. Thậm chí còn rất nhanh hiểu được tâm lý của kẻ bày trận.

Dạ Nguyệt hơi có chút phiền não thở dài.

Bọn họ bị truyền tống đến một cửa khác.

Lần này không có tiếng oán linh gào thét như địa ngục kia nữa. Đây là một tiểu viện yên bình thanh nhã, ngoài sân có một gốc lê hoa trắng muốt đang độ nở rộ, đem lại một cảm giác năm tháng tĩng lặng.

Một nữ nhân xiêm y gọn gàng sạch sẽ, dung mạo không phải đặc biệt xinh đẹp, mà là thanh tú dễ nhìn, dịu dàng như nước. Tựa như những cô nương sống bên vùng mưa bụi sông nước, có môt loại ôn nhu thấm vào tận xương tuỷ, làm cho người ta muốn nâng niu bảo vệ.

Nàng đang ngồi may y phục, một tiểu nữ hài khoảng sáu, bảy tuổi xinh đẹp khả ái chạy từ ngoài vào nũng nịu nói:

- Mẫu thân mẫu thân, phụ thân khi nào thì về nha?! Cẩm nhi nhớ phụ thân!

Nữ nhân cười cười, yêu thương xoa xoa đầu nàng dỗ dành:

- Cẩm nhi ngoan nha! Phụ thân rất nhanh sẽ về!

- Nha! Cẩm nhi đi chơi cùng Tiểu Thành đây mẫu thân!

Nữ hài mắt to ỉu xìu, hơi chu môi sau đó đợi cho nữ nhân gật đầu liền quay người nhảy nhót rời đi. Nữ nhân híp mắt cười nhìn theo thân ảnh bạch y nhỏ nhắn thêu lê hoa, cho đến khi khuất bóng.

- Tẩu tử, tẩu tử a...

Một thân ảnh nam nhân cao ngất tiến vào, bước chân lảo đảo không vững, ánh mắt mê man, có lẽ là say rượu.

Vừa nhìn thấy người đến, nữ nhân không hiểu sao lộ ra thần sắc hơi hoảng sợ. Nàng đứng phắt dậy, cười gượng:

- Phi Bách tại sao lại đến đây? Có chuyện gì sao?

Nam nhân này, đúng thật là Hoa Phi Bách. Hắn lảo đảo đi lại gần, ánh mắt mông lung dính chặt lên người nữ tử đằng trước, miệng cười dâm đãng:

- Tẩu tử a, Phi Bách thấy biểu huynh không có nhà, sợ tẩu buồn nên cố tình qua tâm sự với tẩu! Tẩu có vui không?!

Hoa Phi Bách bắt lấy cánh tay của nữ nhân kéo người ôm vào lòng, bàn tay ra sức xoa nắn. Nữ nhân điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng là chênh lệch thể hình làm cho nàng lực bất tòng tâm. Sắc mặt nàng trắng bệch, cắn răng quát lên:

- Hoa Phi Bách ngươi mau thả ta ra! Ta là nương tử của biểu huynh nhà ngươi! Là tẩu tử của ngươi! Ngươi sao có thể đối đãi với ta như vậy?!

- Ây da tẩu tử, tiểu thiếp của ta cùng phụ thân còn không phải dùng chung hay sao? Việc này có gì mà lạ, đây đã là quy định của Hoa phủ chúng ta rồi a! Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Ngoài làm ấm giường ra thì còn có thể làm gì?!

- Ngươi tên cầm thú này...

Hoa Phi Bách cưỡng chế hôn lấy môi nữ nhân nhưng bị nàng cắn đến chảy máu. Hắn nóng giận giơ tay tát mạnh vào mặt nữ tử làm cho nàng ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng lên, khoé môi còn rỉ ra vết máu.

- Con ả thối tha! Đối với ngươi ôn nhu ngươi không thích, cứ muốn lão tử phải mạnh bạo phải không?!

Hắn túm lấy nữ nhân vào trong phòng, đóng mạnh cửa lại sau đó vứt lên giường. Thân hình của hắn đè lên người nữ nhân, ra sức xé y phục của nàng.

Tiếng vải vóc "xoẹt xoẹt" nghe cực kỳ nhức tai, hoà cùng tiếng kêu cứu khóc lóc van xin của nữ nhân. Cho đến khi tiếng thở dốc cùng âm thanh cấm kỵ vang lên, chìm vào tĩnh lặng.

Thượng Kỳ đã nhanh chóng dùng bàn tay to lớn của y bịt lại đôi mắt của nữ tử, tránh những thứ ô uế dơ bẩn này đập vào mắt nàng.

- Tên súc sinh này không nên đoạ nhập luân hồi thì tốt hơn.

- Hắn có muốn nhập luân hồi cũng không dễ dàng. Trước hết phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục chuộc lại lỗi lầm. Hình phạt dưới đó thập phần tàn khốc, từng giây từng phút đều phải thụ hình, không ngừng không nghỉ. Đợi hắn phạt xong cũng phải mất mấy trăm năm rồi. Sau đó hắn cũng chỉ có thể nhập súc sinh đạo. Vĩnh viễn đều không được làm người.

- Sư phụ, người này rốt cuộc là muốn trả thù Hoa gia, hay là muốn giúp đây?!

Dạ Nguyệt khẽ lắc đầu.

Từng canh giờ trôi qua, rốt cuộc có người đi vào tiểu viện này.

Nhìn thấy người đi vào, Dạ Nguyệt cùng Thượng Kỳ đều hơi nhíu mi, có thể đoán được sự việc sắp phát sinh đằng sau.

Tiểu nữ hài phấn nộn khả ái đẩy tung cửa phòng ngủ, non nớt gọi:

- Mẫu thân, mẫu thân! Cẩm nhi đói rồi!

Nó nhìn thấy trên giường có người nên vui vẻ chạy lại, nhưng không ngờ đập vào mắt lại là tình cảnh như vậy.

Mẫu thân của nó thân hình xích loã, gương mặt trắng bệch doạ người, nàng nhắm mắt ngủ say, ga giường lại đẫm máu.

Mà bên cạnh lại chính là thúc thúc mà nó ghét nhất. Hắn cũng thân hình xích loã, cánh tay còn vắt ngang qua người mẫu thân nó.

Tiểu nữ hài hoảng sợ lay lay ngươi nữ tử, thanh âm non nớt tràn đầy lo lắng:

- Mẫu thân! Mẫu thân người mau tỉnh lại đi! Mẫu thân!

Tiểu nữ hài cứ vừa lay vừa hô, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, nhưng là mẫu thân nó vẫn không tỉnh dậy.

Nam nhân bên cạnh đã tỉnh, khó chịu quát to:

- Ồn ào cái gì!

Thanh âm nức nở của nữ hài vang lên rõ ràng. Hoa Phi Bách quay đầu nhìn lại, thấy một đôi đồng mâu đẫm lệ tràn đầy đau đớn cùng oán hận nhìn mình, lại nhìn ga giường đẫm máu, nhìn nữ nhân sắc mặt trắng bệch.

Hắn đưa tay đặt phía dưới mũi của nữ nhân, phát hiện nàng đã không còn thở.

- Mẫu thân chết rồi! Là ngươi hại mẫu thân! Huhu! Mau trả mẫu thân lại cho ta! Trả mẫu thân lại đây...

Hoa Phi Bách hắn không phải lần đầu tiên làm chết người. Nhưng dù sao cũng là người thân, hắn có chút hoảng sợ. Nếu như biểu huynh biết chắc chắn sẽ giết chết hắn mất!

Cùng lúc đó Hoa Phi Gia dẫn theo quản gia đến. Hoa Phi Bách túm lấy áo phụ thân hắn la to:

- Phụ thân mau giúp con với!

Hoa Phi Gia mặc dù tức giận, nhưng dù sao Hoa Phi Bách cũng là thân sinh của ông ta. Ông ta đương nhiên phải giúp hắn.

- Quản gia! Ông mau xử lý đi! Đừng lưu lại hậu hoạn!

Ánh mắt ông ta đảo qua tiểu nữ hài vẫn đang khóc lóc, sau đó phất tay dẫn theo Hoa Phi Bách rời đi.

Quản gia cúi người cung kính hô:

- Nô tài rõ!











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com