Khuyen Lang Vuong
Thực sự mà nói, ta chẳng biết ta đang làm cái khỉ gì ở đây. Đây là đâu? Ta là ai? Kí ức của ta cứ mờ nhạt mãi. Nhưng ta nhớ một khuôn mặt. Một người đàn ông chột mắt. Con mắt còn lại của ông ta cứ trừng trừng nhìn ta. À không. Nhìn bọn ta. Ta nhớ ra rồi, ta có hai đứa em. Một trai một gái. Nhưng ta chẳng nhớ gì nữa.Nhìn xung quanh, ta thấy một đồng tuyết mênh mông trắng xóa. Gần đó có một hồ băng. Ta lại gần cái hồ và nhìn mình dưới đó. Một khuôn mặt nam, khoảng 15 tuổi nếu xét tuổi của con người. Mái tóc đen rối tung như tổ quạ và đôi mắt đỏ ngầu như máu. Nhìn vào đôi mắt ấy, ta lại thấy một vài cảnh mộng. Ta thấy mình nhìn ra bờ biển. Ta đang cố chạy ra bờ biển. Nhưng cái gì đó đã giữ chặt ta lại. Một sợi dây. Trên con thuyền đang ngày một xa bờ hơn, một người đàn ông trẻ đang cố với tay về phía ta. Hắn cố gắng chạy về phía ta. Nhưng bị rất nhiều người giữ chặt lại. Ta nghe loáng thoáng hắn gọi ta: "con trai ta.""Cái quái quỷ gì vậy?" ta rên rỉ dụi mắt."Đó là kí ức của ngươi." một giọng nam cất lên.Hắn có chiếc mũi khoằm, mí mắt dày, đôi môi mỏng và có mái tóc chải ngược bóng lưỡng. Chân tay khẳng khiu, dáng người nhỏ thó và đóng khố cởi trần, để lộ bộ ngực thấy rõ mấy khúc xương sườn. Hắn cúi nửa người trước ta và nói:"Tôi đang đợi ngài, hỡi quái thú vĩ đại.""Ông đang nói tôi hả?" ta chỉ ngón trỏ vào mặt mình."Vâng," hắn tiếp tục. "quái thú vĩ đại nhất vũ trụ mà chẳng có một quái vật hay thần thánh nào dám đối đầu. Kẻ vượt xa Cha của Bách Quỷ Typhon và chỉ kém duy nhất Hỗn Mang Xà Apophis.""Ta là ai?""À, điều đó không quan trọng lắm đâu. Vì ngay bây giờ, ngay tại đây, tôi sẽ hấp thụ ngài."Hắn lầm bà lầm bầm thứ ngôn ngữ gì đó rất quái lạ. Lông tay lông chân ta dựng ngược hết lên. Bản năng mách bảo ta rằng mình đang gặp nguy hiểm. Hắn lao đến gần ta. Nhưng trước khi hắn kịp đến gần, một binh đoàn xác sống xuất hiện bao vây và tấn công hắn. Draugr. Ta chẳng hiểu tại sao ta lại biết chúng là cái của nợ gì nhưng chúng đã cho ta một cơ hội bỏ chạy. Ta không biết mình là ai. Nhưng bản năng của ta mách bảo ta rằng ta không nên ở lại lâu hơn với tên đó và cả đám xác sống.Chạy được một đoạn, ta quay lại để chắc chắn tên gàn dở biến thái đóng khố giữa trời tuyết kia không đuổi theo mình. Nhưng xui xẻo thật. Hắn đang đuổi theo ta. Ta vắt chân lên cổ mà chạy. Ta nhận ra rằng mình chạy rất nhanh. Nhưng tên kia cũng nhanh chẳng kém cạnh gì."Này, tên biến thái nhà ngươi cần gì ở ta hả?" ta hỏi trong khi vẫn chạy thục mạng."Gọi tôi là kẻ biến thái không đúng đâu. Nhất là khi người nói ra câu đó là một tên lõa thể đang lắc lư cái "vòi voi" giữa trời tuyết như thế này."Lúc này ta mới nhận ra mình đang thực sự khỏa thân. Chẳng có một mảnh vải che thân mà đi nói một tên đóng khố là biến thái thì có hơi kì nhỉ?Khi đã chạy đuối sức, ta đành bất lực dừng lại. Nhưng tên kia vẫn đuổi theo ta. Ta ngồi phịch xuống thì mặt đất nứt ra. kéo ta vào một khoảng đen vô định.Khi mở mắt ra, ta thấy mình đang ở một vùng đất đen từ trên đầu xuống dưới chân. Ánh sáng duy nhất phát ra từ những ngọn lửa màu xanh lá cây đang bập bùng cháy."Đây là đâu nữa vậy?" ta tự hỏi mình. Nhưng bất ngờ là ta lại có được câu trả lời."Địa Ngục."Ta quay về phía có tiếng nói. Một cô gái khoảng 15 tuổi có mái tóc đen óng ả dài qua vai che đi nửa khuôn mặt bên phải. Làn da cô nhợt nhạt như một bóng ma. Đôi môi cô bé mỏng dính và mắt thì trắng dã. Không hiểu tại sao, nhưng với ta, con bé đó lại rất xinh đẹp. Và bản năng của ta mách bảo, con bé chính là người vô cùng quan trọng của ta."Anh cả."Cô bé nhảy tới ôm chầm lấy cổ ta. Ta cảm thấy vai mình ươn ướt. Là nước mắt. Ta hiểu rằng cô bé ấy đang khóc. Nó vừa gọi ta là anh cả sao? Vậy, đây là em gái ta sao?Em gái ta buông ta ra. Hai tay nó đưa lên sờ vào hai gò má của ta. Ta bất giác đưa tay vén mái tóc đang che đi nửa khuôn mặt bên phải của con bé. Đó là một vết sẹo to lớn bị hủy hoại. Là vết bỏng. Bỏng bởi độc và lửa. Ta không hiểu, tự nhiên trong lòng ta nhói lên cảm giác tội lỗi đến lạ.Con bé gạt phắt tay ta ra và quay đi."Em xấu xí lắm đúng không?" con bé hỏi. Ta nghe thấy rõ ràng rằng giọng nói đó là giọng nói của một kẻ đang khóc."Không. Không đâu. Anh... anh xin lỗi. Chỉ là..." ta chẳng tìm ra được lí do nào để biện hộ cho bản thân mình. Thực sự, ta đã kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy."Không phải lỗi của anh đâu." con bé quay lại, đưa tay gạt nước mắt. "Ai cũng thế cả thôi. Ai mà chẳng khiếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt này.""Nhưng... em thực sự... là em gái ta sao?""Anh cả, anh đúng là đang bị mất trí sao?"Ta đau khổ gật đầu."Tên pháp sư phương nam chó chết. Thằng đốn mạt. Thứ ôn dịch..." và hàng loạt những từ chửi thề, văng tục được phun ra từ miệng em gái ta. Nếu là một người anh bình thường, hẳn ta sẽ lấy xà phòng mà rửa mồm cho nó mất. Nhưng bản năng của ta lại mách bảo ta rằng, bọn ta không phải những người anh em, một gia đình bình thường."Được rồi." ta đưa tay ra hiệu dừng lại. "Thế em là ai? Đây là địa ngục thật sao? Và... anh là ai?""Anh cả. Anh không nhớ chính bản thân mình sao?"Ta lại gật đầu.Em gái ta lại tuôn ra một tràng chửi thề xuyên địa ngục.Ta quyết định không cắt ngang những từ ngữ văng tục ấy. Một vài câu hỏi nữa hiện lên trong đầu ta: Rốt cuộc cái "bản năng" mà nãy giờ vẫn đang chỉ dẫn cho ta là cái gì nhỉ? Em gái ta làm gì ở dưới cái chốn quỷ tha ma bắt này? Em ấy là người phát minh ra chửi thề sao?Sau khi kết thúc tràng chửi thề, con bé quay sang nói với ta:"Chúng ta là con của Loki, vị thần của sự lừa lọc. Ba anh em chúng ta là những kẻ mà tất cả thánh thần chốn Asgard và tất cả cư dân Cửu Giới phải kính sợ. Nhất là anh. Kẻ được tiên tri rằng sẽ ăn thịt Cha của Muôn Loài, vị vua tối cao của Asgard - Odin vào trận đại chiến Hoàng Hôn Chư Thần Raknarok. Anh là The Great Wolf. Fenrir."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com