TruyenHHH.com

[KHR fanfic] 1896 - Protect

Phần 2

Envy1801

Tách!

Một giọt mưa rơi nhẹ xuống mí mắt của cô gái đang ngủ say bên dưới mái hiên, đầu tựa vào cánh cửa, đôi chân trần lộ ra thả nhẹ trên mặt hồ. Chiếc váy mỏng chỉ dài tới đầu gối được thêu hoa tím trên gấu váy không đủ để che chắn cho cô trước cái lạnh của đêm. Từng cơn gió thổi qua đều khiến thân thể bé bỏng của cô run lên khe khẽ nhưng lại tuyệt nhiên không tỉnh dậy.

'Kumo-san...' - Hibari nghe thấy tiếng cô khẽ thì thầm trong mơ khi bước vào phòng, bắt gặp cô đang ngồi bên hiên.

'Em chẳng bao giờ biết chăm sóc bản thân mình cả' - Anh thở dài ôm lấy cô, trước khi cơn mưa đêm kéo đến và khiến cô ướt đẫm.

Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, Chrome co người lại rúc vào lòng anh, thoải mái thở ra một tiếng trước khi tiếp tục rơi vào giấc ngủ của mình.

Trong khi đó, Hibari lặng lẽ đứng nhìn con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng mình, trên người cô không có mùi nước hoa như những cô gái khác mà chỉ có mùi sữa nhẹ nhàng của dầu gội. Anh cúi người xuống, thật sự muốn 'nếm' thử xem cô có ngọt ngào giống như mùi hương của cô hay không. Nhưng khi đôi môi anh chỉ còn cách cô chừng vài cm, anh dừng lại và đặt cô xuống tấm nệm, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

'Kumo-san?' - Tiếng thở nhẹ của Chrome vang lên khiến tay Hibari cứng lại vì nghĩ rằng cô đã tỉnh lại.

Cô cọ má mềm mại vào bàn tay anh, đôi mắt vẫn nhắm và cái miệng nhỏ như trái anh đào thi thoảng lại gọi khẽ tên anh. Trong lòng anh giống như tan chảy ra trước sự mềm mại và ngọt ngào của cô, anh không phải là người thích trốn tránh cảm xúc của mình.

Anh yêu cô.

Anh thậm chí còn không biết anh yêu cô từ khi nào.

Khi nhìn thấy cô gái nhỏ bé dám dấn thân vào chiến trường để chiến đấu vì những người mình yêu thương?

Hay khi cô cười ngọt ngào tặng quà cho anh trong giáng sinh, sinh nhật,... Với những ngón tay đầy vết thương?

Hay những hộp cơm trưa cô thường làm cho anh trong thời gian họ còn đi học?

Một cách chậm rãi, anh nhận ra bọn họ đã trải qua cùng nhau rất nhiều khoảng khắc, đến mức cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

Vì vậy, anh ghét đám đông những gã đàn ông lượn lờ trước mặt cô để tán tỉnh con mèo nhỏ xinh đẹp của anh. Vì vậy, đám động vật ăn cỏ đó luôn bị cắn chết và đảm bảo rằng chúng sẽ không xuất hiện ở đó thêm một lần nữa.

Nhưng Hibari do dự, anh chưa từng dành quá 5 giây trong cuộc đời của mình để nghĩ đến chuyện anh sẽ yêu một ai đó. Cảm xúc ăn cỏ gọi là 'yêu' khiến anh cảm thấy yếu đuối, anh biết anh không phải là người mạnh nhất, thế giới bên ngoài còn rất nhiều người mạnh hơn anh và anh không thích điều đó, anh ghét thua cuộc. Vì vậy, anh muốn dành cả cuộc đời để tìm kiếm sức mạnh, để bảo vệ niềm kiêu hãnh của anh. Việc yêu cô đi ngược với mục tiêu của anh, nó khiến anh yếu đuối và tự tạo ra cho mình một điểm yếu khác để anh phải quan tâm.

"Tôi phải làm sao với em đây?" - Hibari thở dài trong khi ngắm nhìn con mèo nhỏ xinh đẹp đang mơ ngủ trong tay.

---------------------

Đêm hôm đó Hibari ngủ không được ngon, anh đã thức dậy vào nửa đêm vài lần, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía ngoài ngôi nhà, trong đầu hiện ra ánh mắt của Chrome khi nói rằng cô sẽ ở đó đến khi anh đồng ý. Đó là ánh mắt cực kỳ kiên định, giống như ngày cô mang theo thân thể bệnh tật đến nơi họ chiến đấu. Ánh mắt cô quyết liệt và mạnh mẽ khi nói rằng cô cũng sẽ chiến đấu như một chiến binh, và cô thật sự đã làm được điều đó.

Đó là lần đầu tiên Hibari có cái nhìn khác về Chrome, một Chrome thật sự chứ không phải là vật chứa yếu ớt của Mukuro.

Liệu cô ta có còn ở đó không? - Hibari tự hỏi.

Không, tại sao mình lại phải quan tâm đến việc đó? - Anh nghĩ, sau đó lại kéo mền tiếp tục ngủ.

Hibari đã làm thế rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì ánh mắt của Chrome lại kéo tới làm phiền anh. Không biết vì lí do gì, anh tin rằng cô vẫn sẽ ở đó, vẫn sẽ chờ anh xuất hiện và đồng ý với yêu cầu của cô.

Ngày mai cô ta sẽ bỏ cuộc thôi - Anh tự thuyết phục mình, cố gắng đi vào giấc ngủ một lần nữa - hoặc đám động vật ăn cỏ sẽ đưa cô ta trở về.

Lần thứ n Hibari tỉnh dậy trong đêm là khi cơn mưa phủ xuống Namimori, anh nhìn những giọt mưa rơi trên lá cây bên ngoài càng lúc càng dày, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Cho đến khi cơn mưa bên ngoài đã phủ lên thị trấn một tấm màn màu trắng, anh thở dài một hơi, khoác thêm áo bên ngoài chiếc kimono của mình, mang theo dù tiến ra phía cửa.

Mình không muốn có người sẽ chết vì bệnh trên Namimori - đó là tất cả - Anh tự nhủ trong lòng khi bước qua thềm đá dưới cơn mưa.

Khi cánh cửa chính được mở ra, một bóng đen lập tức đổ về phía Hibari khiến anh giật mình tránh ra theo phản xạ. Nhưng khi nhìn rõ bóng đen đó là Chrome, anh vội chụp lấy cánh tay cô trước khi thân thể cô rơi xuống nền đất.

"Ku... Ku... mo-san??" - Chrome thều thào khi được Hibari bắt lấy, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo anh, những giọt nước mưa còn đọng trên người cô khiến nó bị ướt một mảng lớn. Cả cơ thể bé nhỏ, yếu ớt của cô run rẩy trong cái lạnh của màn đêm và cơn mưa.

"Chết tiệt!" - Hibari mang cô vào trong nhà, ném cho cô một bộ kimono sạch sẽ, lạnh lùng nói - "Tôi tự hỏi vì sao bọn thú ăn cỏ không đến xách cô về."

"Eh?" - Chrome nhìn bộ kimono trong tay, đôi môi trắng bệch vì lạnh khẽ mím lại, tiếng nói yếu ớt, run rẩy vang lên phía sau Hibari - "Em... em đã tạo một ảo ảnh để che mắt."

".... Quả là một tiến bộ bất ngờ." - Hibari nói, trong giọng nói mang đầy sự mỉa mai.

"Cảm... cảm ơn, Kumo-san." - Nhưng Chrome không nhận ra được ẩn ý trong đó, cô cho rằng đó là một lời khen. Lần đầu tiên được một người nào đó khen, và đó là người bảo vệ mạnh nhất của Boss khiến cô không khỏi lúng túng. Đôi má hơi đỏ lên trong khi trả lời anh bằng một giọng nói rất nhỏ.

Cô ta thậm chí còn không nhận ra mình đang mỉa mai cô ta sao? - Anh hơi nhướng mày.

Đột nhiên, Hibari nghĩ rằng cô ta sẽ rất hợp với Hibird và Roll. Nhìn cô bé với đôi má đỏ hồng khiến Hibari nghĩ đến con vật cưng và nhím mây của mình. Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Hibird, Roll và Chrome ngồi bên cạnh nhau, hừm... Điểm chung của chúng là thật đáng yêu.

"Kumo-san?" - Nhìn thấy Hibari không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, Chrome khó hiểu gọi khẽ.

Tiếng gọi nhẹ nhàng kéo Hibari trở về hiện tại, nghĩ đến những gì mình tưởng tượng trong đầu, anh không khỏi hơi lúng túng - "Tôi sẽ gọi thú ăn cỏ đầu đàn tới mang cô về!"

"Không! Kumo-san, làm ơn!" - Khi nhìn thấy Hibari nhấc lên điện thoại, Chrome vội vã nắm lấy tay áo anh - "Đây là quyết định của em, dù thế nào em cũng sẽ không bỏ cuộc."

"..." - Hibari không nói gì, ánh mắt anh dừng lại trên người Chrome, nhìn cô gái nhỏ gầy cả người ướt như chuột, làn da trắng bệch. Đôi môi mím chặt cùng với thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia đã tố cáo rằng lúc này cô cũng rất sợ hãi.

"Cô thực sự muốn ở đây sao?"

"Vâng!" - Chrome cắn môi, khẽ gật đầu.

Nhìn cô gái nhỏ đang cố kiềm nén sự sợ hãi phía trước, Hibari dám chắc rằng lúc này cô đang rất muốn bỏ chạy. Từ lúc ở tương lai, anh biết rằng cô rất ít khi tiếp xúc với người lạ, thậm chí đối với việc được người khác chăm sóc, đối xử tốt cũng khiến cô hoảng sợ. Huống chi lúc này người đang ngồi đối diện cô lại là anh, anh hiểu rõ hơn ai hết đối với những sinh vật ăn cỏ này anh đáng sợ đến mức nào. Thế nên có lẽ việc cô có thể kiềm nén để không bỏ chạy khi đối mặt với anh cũng đã là một điều khó khăn rồi.

Hibari vươn tay đến gần gương mặt nhỏ nhắn của Chrome, cô hơi rụt lại để né tránh bàn tay to lớn của anh. Nhưng anh đã nhanh tay nắm lấy cằm cô, ngón tay cái khẽ vuốt lên đôi môi nhợt nhạt, ngăn cho cô không tự cắn mình đến chảy máu mà không biết.

"Tại sao? Tôi biết cô rất sợ." - Hibari khó hiểu nói.

"Em... em muốn mạnh mẽ, em nghĩ anh... anh là người duy nhất có thể giúp em." - Chrome nói không được trôi chảy lắm, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng. Tuy rất sợ phải đối mặt với Hibari, nhưng chính cô là người lựa chọn ở lại Namimori, thế nên cô không muốn tiếp tục làm phiền tới Boss và mọi người thêm nữa. Bên cạnh đó, có một điều mà cô đã không nói với bất cứ ai, Reborn đã tới gặp cô, và bọn họ đã có một cuộc nói chuyện riêng.

Chrome hiện tại đã là một cá thể độc lập và là một trong hai người bảo vệ Sương Mù của Vongola. Vì thế, Chrome cần phải mạnh hơn nữa, để xứng đáng với vị trí này, và cũng để có thế bảo vệ được những gì cô yêu quý.

"Vì sao? Tôi nghĩ có rất nhiều người sẵn sàng giúp cô, cô không cần phải đến đây mạo hiểm với việc sẽ bị tôi cắn chết." - Hibari nhíu mày, hai thanh tonfa đã xuất hiện trên tay với mục đích đe dọa cô gái nhỏ.

Chrome run lên, cô lùi lại phía sau để tránh khỏi con thú ăn thịt đang giương lên cặp nanh sắc nhọn. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào bộ kimono trên tay, cô chợt nhớ đến cảm giác ấm áp khi anh đỡ cô khỏi ngã xuống, anh ngăn cô tự làm bản thân mình bị thương, không hiểu vì sao cô cảm thấy anh không đáng sợ như cô tưởng.

"Em cần một người có thể dạy em cách chiến đấu, nhưng mọi người... mọi người quá tốt với em, em nghĩ họ không thể huấn luyện em một cách nghiêm khắc được."

"Ý cô tôi là người xấu?" - Hibari nói, đôi môi hơi nhếch lên một chút, tuy anh đang cười nhưng lại khiến Chrome nổi một tầng da gà.

"Không phải! Em...." - Chrome ấp úng nói, cam đảm vừa tích luỹ được chút ít đã theo nụ cười của Hibari biến mất không dấu vết.

Hibari cau mày nhìn cô, trông cô lúc này giống như một con thú nhỏ đang sợ sệt, giống như lúc anh nhặt được Hibird, yếu ớt và cần được bảo vệ. Nhưng cũng không giống, cô có thể chiến đấu, dù khả năng chiến đấu của cô trong mắt anh chỉ như một con mèo nhỏ thích cào loạn, nhìn cô nhỏ nhắn và ngọt ngào khiến anh thật sự muốn cắn cô. Trong giây phút đó anh cảm thấy giống như trong lòng mình đã có thêm thứ gì đó.

"Được." - Hibari nói - "Nhưng nếu cô không có tiến bộ thì tôi sẽ đá cô ra khỏi đây, ngay-lập-tức!"

Hibari đột nhiên đồng ý khiến Chrome giật mình ngơ ngác nhìn anh, cô không thể ngờ Hibari lại đồng ý dễ dàng như thế. Phải mất một lúc cô mới tiêu hoá được những gì mình vừa nghe, cô mỉm cười rạng rỡ - "Vâng, cảm ơn, Kumo... Hắt xì!!!"

"...." - Anh nhíu mày ném cho cô một tấm khăn, trong lòng tự hỏi liệu anh có vừa đưa ra một quyết định sai lầm hay không?

---------------------

Ring!!

Chrome bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại bên cạnh. Cô nhíu mày trước ánh sáng của màn hình, phải mất vài giây để cô có thể nhận ra người gọi đến là Kyoko.

"Chrome?"

Cô nghe thấy tiếng Kyoko hỏi bên kia điện thoại và trả lời với giọng còn hơi ngái ngủ - "Ừm, mình đây!"

"Hôm nay cậu thế nào? Vết thương đã tốt hơn rồi chứ?"

"Mình ổn." - Chrome cười nhẹ, trong những ngày cô bị thương, Kyoko và Haru thường xuyên đến thăm và mang cho cô rất nhiều đồ ăn vặt để giải trí.

"Ừm, tối mai chúng ta có một bữa tiệc, cậu có muốn đi mua sắm với bọn mình không?"

"Huh? Sao mình không biết nhỉ?"

"Mình mới nghe Tsuna nói hôm qua, là bữa tiệc để đón tiếp tiểu thư nhà Charles."

"Tiểu thư nhà Charles??"

"Cậu không biết sao? Sau khi nhà Ferion bị đánh bại, nhà Charles đã đưa tiểu thư Scatlet - con gái boss nhà Charles, đến để bày tỏ lòng cảm ơn đến Vongola. Hibari-san vừa vặn đang làm nhiệm vụ ở nhà Charles nên Scatlet theo anh ấy trở về luôn."

"Eh?? Ferion bị đánh bại?"

"Đúng vậy, sau khi cậu bị thương, Mukuro-san và Kokuyo Gang đã tấn công trụ sở của Ferion."

"Eh?"

"Đương nhiên là họ chỉ nói rằng họ cảm thấy nhà Ferion rất chướng mắt." - Kyoko cười khúc khích khi nhớ đến vẻ mặt của Ken khi liên tục hét lên 'Ta làm thế không phải vì con nhỏ xấu xí đó' trong khi Chikusa thì thở dài ngán ngẩm.

"Không ai bị thương chứ?" - Chrome lo lắng hỏi, lần trước người của Ferion phục kích khiến cô bị thương nặng. Cô cảm nhận rõ sự đáng sợ của sức mạnh mà nhà Ferion đang sỡ hữu, điều đó làm cho cô không khỏi lo sợ nhóm của Mukuro-sama bị tấn công bất ngờ.

"Ken và Chikusa bị thương nhẹ, còn lại vẫn ổn, cậu quên Mukuro-san mạnh thế nào rồi sao?"

Chrome thở phào nhẹ nhõm khi nghe Kyoko nói rằng nhóm Kokuyo chỉ bị thương nhẹ, có lẽ Boss đã kịp cảnh báo cho họ về sức mạnh kỳ quái kia.

"Hn, Kyoko này, bọn họ có báo cáo gì về..." - Dù vậy, cô vẫn thật sự muốn biết về nguồn gốc của sức mạnh kia.

"Thôi nào! Thôi nào!!" - Không chờ Chrome nói hết, một âm thanh khác vang lên từ phía bên kia điện thoại - "Các cậu không còn chuyện gì để nói sao? Nhiệm vụ đã có các chàng trai lo, việc của chúng ta bây giờ là chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai."

"Hi, Haru, hai cậu đang ở cùng một chỗ sao?"

"Đúng vậy, còn có cả Hana và Ipin nữa." - Haru đã nhận lấy điện thoại thay cho Kyoko - "Bọn mình đang đến chỗ cậu, tầm 10' nữa thì tới nơi nhé."

"Được thôi." - Chrome liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 8 giờ sáng, cũng là lúc nên thức dậy rồi.

"Tốt nhất là như vậy, mình không muốn bị cắn chết nếu Hibari-san nhìn thấy bọn mình đứng chờ ở trước cửa đâu." - Haru lè lưỡi nói với chiếc điện thoại trước khi cúp máy.

Chrome phì cười trước câu nói đùa của Haru, cô có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô ấy khi nói điều đó. Cô đứng dậy để đi lấy một bộ quần áo mới mà không nhận ra rằng mình đã quên một điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com