TruyenHHH.com

[KHR][D18] Hạ

Chương 9

auroradream1999

Lần gặp gỡ tiếp theo của bọn họ là chuyện của nửa năm sau.

Khi ấy trời vừa vào đông, tuyết nhuộm cả đất trời trong một sắc trắng tinh khôi mà lạnh lẽo thê lương. Vị hoàng tử trẻ tuổi trở về cánh rừng thiêng của Phượng Hoàng bằng cơ thể chi chít vết thương và một vết sẹo kéo dài gần hết gò má trái vẫn còn đang sưng tấy. Nhìn y tàn tạ chả khác gì như vừa từ cõi chết nhặt mạng về.

"Lần đầu xuất chinh không dễ dàng gì mà haha."

Nở một nụ cười như thể tất cả chỉ là vài vết trầy ngoài da chẳng có gì đáng lo, vị hoàng tử trẻ tuổi vui vẻ lấy ra ít hạt khô cho lũ chim nhỏ và nhím con ăn như một thói quen. Dường như, y chẳng có gì đổi thay ngay cả khi đã nếm trải mùi vị tàn khốc của chiến trường hoặc, đấy chỉ là một lớp hàng rào được dựng lên để che đậy một bản ngã yếu đuối và sợ hãi sâu trong tâm khảm. Điều ấy khiến Phượng Hoàng vô cùng khó chịu. Loài chim bất tử ấy từ lúc sinh ra đã là kẻ đứng trên tất cả, chúng chẳng cần bận tâm đến việc làm hài lòng ai hay tỏ ra như thế nào. Chúng là chủng tộc tự do nhất cõi trời đất, sẽ không bao giờ làm những điều mình không muốn làm, càng không cần phải giả vờ tỏ vẻ trước ánh mắt của ai. Vì thế, Phượng Hoàng ghét nhất là vẻ mặt giả tạo của con người. Thật dối trá!

Trước khi vị hoàng tử tóc vàng nhận ra ánh mắt sắc lẻm đang găm vào mình như hàng hàng mũi dao đang chầu chực xé nhỏ cơ thể nhỏ bé, vị thần đầy quyền năng đã chào đón y trở lại bằng cách riêng của mình. Cú đấm không chút nương tay, thổi bay cơ thể tàn tạ đó văng xa đến hàng chục mét là "món quà" Phượng Hoàng dành cho đứa trẻ năm nào. Sau cái đập mạnh vào một gốc Tử Đằng cổ thụ, chàng trai loài người trẻ tuổi đau như muốn đến Địa Ngục một chuyến. Với cơ thể bình thường, một cái nhấc tay của thần thánh cũng đủ lấy mạng huống hồ là với cơ thể còn gánh lên hàng trăm vết thương lớn nhỏ trong cuộc chiến cách đây ít lâu. Những vết cắt còn chưa kịp làm mài vì chấn động mạnh mà lập tức ứa ra những vệt máu đỏ thẫm, chảy dài và nhuộm cả chiếc áo lông cáo mà y khoác lên mình, thấm cả vào tuyết trắng lạnh lẽo. Trong không gian chỉ còn sót lại tiếng thở dốc đầy mệt nhọc của hoàng tử mái tóc màu nắng, vị thần mang đôi mắt đen tuyền lẳng lặng tiến tới, trên tay vẫn là hai thanh Tofa tỏa ra ánh lửa màu hoa Tử Đằng. Rõ ràng, một cú đấm là chưa đủ giải tỏa tâm trạng không vui của hắn bấy giờ.

Trông thần thái của người kia, chàng trai loài người thừa biết mình lại phải sắp ăn đòn nhưng cơn đau mà cơ thể rệu rã này phải nhận sau cú đấm trời giáng vừa rồi là quá khủng khiếp. Hai lá phổi căng cứng trong lồng ngực đẩy ra từng nhịp thở khó khăn, gương mặt nhợt nhạt ướt mồ hôi lạnh giữa trời đông như kẻ sắp chết, báo hiệu y đã đạt đến giới hạn của bản thân. Lúc này, e rằng cái phẩy nhẹ tay của Phượng Hoàng cũng sẽ lấy mạng chàng trai trẻ mà không chừa cho y lấy một cơ hội để lại lời trăn trối. Dẫu sao, nhân loại vẫn luôn yếu đuối như thế.

May mắn thay, đúng thời khắc định mệnh ấy lại có kẻ vô tình lượm lại mạng vị hoàng tử trẻ tuổi từ ngưỡng cửa Địa Ngục. Phượng Hoàng dừng nắm đấm ở không trung, đôi mắt bỗng mở to nhưng thể vừa cảm nhận được điều gì đó. Tiếng gió rít trên những táng cây vang lên thật đột ngột, tựa như báo hiệu một điềm xấu đang đến gần.

Ban đầu, hoàng tử còn đôi phần ngạc nhiên khi vị thần được vạn người thờ tự bỗng buông tha cho mình. Dựa vào sự hiểu biết được tích lũy qua mười năm quen biết, chuyện này không thể xảy ra. Nhưng ngay sau đó, y đã cảm nhận thấy nó: luồn sát khí cuồn cuộn đang len lỏi vào từng kẽ lá, nhành hoa trong khu rừng thiêng. Tựa như một kẻ giết người âm thầm, làn sương mỏng đã bao vây bốn phía từ lúc nào. Với một người thường như hoàng tử trẻ tuổi, trừ nguồn áp lực kinh hoàng của Phượng Hoàng mà y mất ròng rã mười năm để thích ứng, đây mới là lần đầu tiên y chứng kiến thứ sức mạnh có thể đối đầu cùng vị thần bất tử mình quen biết bấy lâu. Còn chưa kịp nuốt nước bọt trong sợ hãi, chàng trai loài người phải vội lấy tay che mặt trước hàng trăm chiếc lá khô ập đến cùng trận gió như gào thét giữa cánh rừng thiêng. Lưng bị đập mạnh vào gốc Tử Đằng đang chao đảo và gần như không thể cử động trước trận cuồng phong đượm mùi máu tanh đang càn quét khắp cánh rừng.

Nhưng cũng vào lúc nơi thiêng liêng này phát hiện ra sự xâm phạm của lực lượng thần bí, vị thần cai quản nó cũng đã vào vị thế sắn sàng chiến đấu. Trút bỏ một phần nhân dạng, Phượng Hoàng mở tung đôi cánh khổng lồ với hàng ngàn chiếc lông vũ lấp lánh như pha lê xếp chồng lên nhau, rực rỡ trong ánh lửa tím ma mị. Cỏ cây đồng loạt đổ rạp, bầu trời sầm lại bởi tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, không gian tối tăm, đặc quánh sát khí như đè nặng thêm đôi vai run rẩy của một nhân loại bình thường. Chưa quá một phút sau thời khắc trận cuồng phong ấy tạm lắng xuống, hoàng tử ngã gục xuống nền tuyết xốp lạnh, vệt máu đỏ thẫm nhanh chóng làm một mảng trắng xóa mất đi sắc màu tinh khôi ban đầu.

Nhưng giờ đây, dường như trong đôi mắt đen láy của kẻ canh gác cánh rừng thiêng đã chẳng còn sót lại một chút quan tâm nào dành cho nhân loại bé nhỏ ấy. Hắn tung cánh bay thẳng lên bầu trời như một mũi tên, lạnh lùng xuyên thủng một lớp kết giới vô hình, khiến cho nó vỡ tan thành muôn vàn mảnh pha lê trong suốt. Tiếng vỡ nát giòn giã vang lên giữa không gian, phá vỡ màn sương kỳ lạ. Vào thời khắc những tinh thể đẹp đẽ lẫn vào tuyết trắng rơi xuống thế giới, một nụ cười đáng sợ đã cất lên, vang vọng khắp vòm trời ngập áng mây màu xám tro nặng trĩu. Thanh âm khó nghe ấy vọng vào tai Phượng Hoàng càng làm độ nhẫn nại của con người kiêu ngạo ấy tụt xuống âm. Chẳng thèm nghĩ ngợi gì, vị thần ấy vung tay, đấm mạnh thanh Tofa vào không trung. Ngay lập tức, từ giữa không gian những tưởng đã chẳng còn sót lại thứ gì,một dáng hình xa lạ xuất hiện trước dưới đôi đồng tử rực rỡ màu đá Mặt Trời của hoàng tử trẻ tuổi. Kẻ ấy có đôi mắt lưỡng sắc, một đỏ tự máu tanh, một xanh thẳm như đại dương chẳng dò thấy đáy, ánh nhìn chứa đấy sự khiêu khích nhưng hành động lại thong thả như thể đang dạo chơi ở vườn nhà mình. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu Phượng Hoàng nổi điên với thái độ đó, chàng trai tóc vàng thẩm nhủ sau khi gắng gượng nhìn lên bầu trời. Dù sao, cậu cũng đã có mười năm quen biết vị thần đầy quyền năng ấy.

Quả nhiên, ngay sau đó, trời đất lại nổi trận cuồng phong. Thậm chí, nó còn khủng khiếp hơn trước đó hàng chục lần với khí lạnh bén ngọt như dao cắt vào mọi thứ, cổ thụ bị cưa đôi, muôn thú hỗn loạn la hét vọng khắp cả cánh rừng. Thế nhưng từng ấy vẫn chưa thấm vào đâu trước hai luồn sát khí khủng khiếp đang đối đầu cùng nhau giữa không trung. Cuộc chiến của hai kẻ phi nhân loại thật khiến hoàng tử trẻ tuổi mở rộng tầm mắt. So với những gì y đã trải qua trên chiến trường, cuộc đối đầu này thật sự quá khủng khiếp. Chỉ trong chốc lát, núi đá đã lở một mảng lớn, một mảng rừng lớn cũng bị sang phẳng. Mây trời đổi sắc thành một một màu tím đậm, sương mù cũng chẳng rõ từ đâu giăng khắp lối, khiến mọi thứ trong tầm mắt của cậu trở nên mờ mịt, cậu chỉ có thể thấy được đốm sáng tím và chàm bay lượng rồi thi thoảng lại va vào nhau, tạo ra những đợt sóng xung kích khổng lồ. Vì không thể nhìn rõ tình hình đang diễn ra phía trên nên trong lòng hoàng tử cũng khá bất an, không rõ Phượng Hoàng đã chiếm được ưu thế không.

Trên thực tế, những lo lắng này nếu lọt vào tai chàng trai tóc đen ấy sẽ chỉ khiến hoàng tử chịu thêm một trận đòn thập tử nhất sinh. Phượng Hoàng luôn là người hiểu rõ bản thân mình là ai, muốn có thứ gì và sức mạnh lớn đến đâu, muốn quật ngã hắn e rằng phải đợi vài ngàn năm nữa thì tên trước mắt mới đủ khả năng. Cứ theo đà này, chả mấy chốc kẻ canh gác cánh rừng thiêng sẽ đè bẹp đối thủ mà không tốn mấy công sức.

Thế nhưng, đúng như những lời hắn đã dạy hoàng tử năm nào. Trong mỗi cuộc chiến luôn sẽ xuất hiện những chuyện mà ta không thề nào ngờ đến và, một chút sơ sót cũng có thể khiến thế cục đổi chiều. Gã lạ mặt bất ngờ rút từ trong không trung một chiếc hộp nhỏ, rồi chỉ bằng một tay giữ thế cân bằng với Phượng Hoàng, tay còn lại của hắn giơ lên, ấn mặt chiếc nhẫn vào rãnh của khối vuông kì lạ ấy. Ngay lập tức, một làn sương mù từ trong chiếc hộp lập tức tràn ra, lao thẳng xuống mặt đất nơi hoàng tử đang nằm sóng soài như một tia chớp. Khi nó vừa chạm vào lớp tuyết, mặt đất phía dưới dường như đã chịu đủ áp lực, lập tức nứt toát ra từng mảng lớn, chả mấy chốc cả khu vực rộng lớn đã bị vực thẳm nuốt chửng.

Hoàng tử dĩ nhiên không muốn ngồi yên chờ chết nhưng với cơ thể rệu rã này, tốc độ di chuyển của y chẳng thể nào bằng một phần mười tốc độ đất đá sạt lở. Vất vả mãi chàng trai tóc vàng mới có thể bám tạm vào một mỏm đá nằm cheo leo giữa trời, tạm thời thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Tuy nhiên, sự an toàn này sẽ không kéo dài được quá lâu. Những vết thương cũ trên bả vai sau nhiều cử động mạnh và việc phải căng mình ra giữ cả người y khỏi rơi xuống đã không còn chịu được nữa. Chúng rách ra, đem đến cho hoàng tử cảm giác đau như sắp chết đi sống lại. Thời gian càng trôi đi, cơ thể càng không thể chịu nổi. Huống hồ, phần đất ấy cũng đã bắt đầu không chịu nổi trước xung lực mà trận chiến trên cao mang lại, sắp sửa rơi ra. Hướng mắt về đáy vực thăm thẳm phía dưới, hoàng trẻ tuổi nuốt nước bọt, nếu y rơi xuống đó chắc chắn thịt nát xương tan. Dẫu sao, chàng trai ấy vẫn còn quá trẻ để có thể thản nhiên tiếp nhận cái chết đến bất thình lình khi bao giấc mơ vẫn còn đang bỏ ngỏ. Nhắm nghiền mắt khi từng ngón tay tê rần dần tuột khỏi khối đá thô ráp và đẫm cái lạnh của mùa đồng khắc nghiệt, hoàng tử út của gia đình hoàng gia dường như buông xuôi hy vọng được sống. Cơ thể này đã chẳng còn chịu theo sai khiến của khối óc, tất cả trong đôi mắt màu đá mặt trời chỉ còn là những mảng trắng đục của tuyết trắng đổ xuống từ trời cao, lạnh lẽo và quá đỗi tang thương. Vách đá cheo cheo cuối cùng cũng đổ sụp, mang theo con người duy nhất từng đặt chân vào vùng đất thánh xuống vực sâu.

Nhưng cũng vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một âm thanh nho nhỏ dễ nghe lại xuất hiện trên đỉnh đầu chàng trai loài người. Tựa như vừa mới tỉnh giấc giấc nồng, y cố gắng kéo mí mắt nặng trĩu lên và ngỡ ngàng trước thứ thứ bé nhỏ đang rơi cùng mình. Nó là chú nhím nhỏ hoàng tử đã gặp từ lần đầu đặt chân đến cánh rừng này, cũng là thú cưng mỗi ngày đều bám dính lấy Phượng Hoàng. Trong giây phút này, thứ duy nhất xuất hiện trong đầu y là vì sao nó lại ở đây? Đừng thấy chú nhím này bé nhỏ mà coi thường, nó chính là một trong hai con vật được vị thần canh gác cánh rừng thiêng thương yêu nhất, di chuyển vô cùng nhanh nhẹn và thông minh, lại luôn nằm trong áo của Phượng Hoàng. Vậy thì tại sao nó lại ở đây mà rơi cùng y xuống vực kia chứ?

Hoàng tử lóng ngóng đỡ lấy nó nhưng rồi lại phải hoảng sợ khi con vật chỉ to bằng nắm tay lại nhảy khỏi bàn tay của y, lao thẳng xuống vực thẳm phía dưới vô cùng dứt khoác như thể phía dưới mới là con đường sống duy nhất của nó bấy giờ. Còn chưa kịp hết bàng hoàng trước hành động kỳ lạ của con thú nhỏ, đôi mắt màu hổ phách của hoàng tử lại phải bị lấp đầy bởi sự sợ hãi. Bởi, thay vì đáy vực thăm thẳm sâu không thấy đáy lúc nãy giờ đây dưới chân y lại là một lớp màu tím đen căng lên cùng với hàng trăm gai nhọn khổng lồ như mũi giáo nhọn hoắc, chả khác gì chiếc cọc gỗ đã từng hành quyết bá tước Ma Cà Rồng trong truyền thuyết. Và, thay vì phải thịt nát xương tan khi rơi xuống, chàng trai loài người lại có nguy cơ trở thành người tiếp theo phải gánh chịu hình phạt đóng cọc xuyên người sau kẻ được coi là khởi nguồn của loài quỷ hút máu khét tiếng. Đáng tiếc là trong tình trạng rơi tự do với cơ thể đã đến giới hạn về sức chịu đựng, hoàng tử út đã chẳng còn khả năng tránh được kết cục trước mắt. Thu cả người lại và nhắm nghiền cả hai mắt, y dường như đã phó mặc sống chết của bản thân cho số phận.

Nhưng rồi, đón chờ chàng trai tóc vàng lại chẳng phải là cảm giác đau đớn khi bị kim loại đâm xuyên qua da thịt mà lại là sự mềm mại, mát lạnh những hạt sương trên lá non buổi sớm. Ngỡ ngàng mở mắt, hoàng tử trẻ chỉ biết ngây ngốc nhìn những gai nhọn khổng lồ đang nằm sát bên người mình. May mắn đã mỉm cười với y hoặc ít nhất, y đã nghĩ như thế. Thế mà, còn chưa kịp vui sướng vì mình vừa thoát khỏi lưỡi hát tử thần, hoàng tử trẻ tuổi đã phải lập tức ngã khuỵu trước áp lực bất thình lình đổ xuống. Chẳng rõ từ đâu, một chiếc bóng đổ xuống trên đỉnh đầu của y, một lúc lại càng lớn hơn, báo hiệu đang có thứ gì đó đang tiến đế. Chỉ là, hoàng tử bây giờ lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay. Người y run lên bần bật trong sợ hãi nhưng lại bất động như tượng đá, tựa như một con thú đang bị một thanh thánh giá găm thẳng xuống phiến đá thiêng, chực chờ thời khắc lưỡi dao hạ xuống đem sinh mạng hiến tế cho thần linh.

Lẫn trong cái giá lạnh của mùa đông khắc nghiệt, giọng cười tà mị vang lên cùng lúc với thời khắc gót giày da màu xám xanh xuất hiện trong tầm mắt của hoàng tử tóc vàng. Dẫu chẳng thể cử động để xem kẻ đang đứng trước mặt mình là ai và đang muốn làm gì, chàng trai trẻ tuổi vẫn cảm nhận rất rõ ràng sự nguy hiểm mà tên này mang lại. Liền sau đó, tiếng "choang" thật chát chúa vang lên ngay đỉnh đầu y. Qua thêm vài giây ngắn ngủi, cả người y đột ngột bị nâng lên giữa không trung rồi bị ai đó đá bay thẳng đến một góc khác một cách vô cùng thô bạo. Chẳng có gì ngạc nhiên khi sau từng ấy đòn tra tấn ấy, hoàng tử trẻ tuổi đã thành một kẻ sống dở chết dở. Nôn ra từng ngụm máu tươi trong khi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, y từ từ trượt xuống chiếc gai khổng lồ do chú nhím nhỏ ban nãy tạo ra, mặc cho kẻ lạ mặt ấy đang từng bước tiến đến chỗ mình. Dù thị lực gần như đã không còn được sử dụng được, y vẫn có thể mường tượng ra gương mặt đắc ý của gã khi giọng cười mỉa mai ấy cất lên.

"Fu fu fu, xem ta có gì thế này? Lại có con người trong lãnh thổ của ngươi sao Hibari?"

Cuối cùng, bước chân của gã lạ mặt đã dừng lại trước khi chạm đến người y, bởi một thanh Tofa lạnh lẽo đang hừng hực một ánh lửa tím đượm mùi sát khí và cái nhìn chả có gì là dễ chịu đến từ Phượng Hoàng.

"Đây là con mồi của ta, ngươi đừng có xớ rớ!"

Và rồi, hình ảnh hàng trăm chiếc lông vũ đẹp đẽ của Phượng Hoàng càng lúc càng nhòa đi trong đôi đồng tử màu đá Mặt Trời. Trời đất đảo điên và câu nói đó trở thành thứ cuối cùng có thể vọng vào tai hoàng tử trẻ tuổi.

Y đã lâm vào hôn mê.

--------

P/s 1: Nửa tháng rồi chả ra fic gì được vì thực tập, báo cáo và ti tỉ thứ khác. Hôm nay thật sự mình cũng gặp nhiều chuyện lắm nhưng cuối cũng gõ được gì đó để up lên.

P/s 2: Mai là 7.7 rồi, chúc các em 2k3 lên đường bình na =w=

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com