TruyenHHH.com

Khr All27 Boss Khong Phai Nguoi

Tsunayoshi vẫn rất thảnh thơi trải qua sinh hoạt hàng ngày, mặc dù cứ 4 tháng phải chạy đi hút thêm 30% năng lượng tạm thời từ bên ngoài thì "cuộc sống" của hắn vẫn khá êm đềm.

Với tình hình hiện tại, năng lượng sinh mệnh chủ của hắn tích được là 14%, từ lúc bắt đầu trở về trần thế với thân phận mới là hồn ma, mỗi tháng hắn sẽ nhận được 1% năng lượng. Nhưng vì linh hồn không đủ năng lượng nên khi đêm đến, Tsunayoshi sẽ xuất hiện với bộ dạng lúc bị tai nạn, nhưng thật may mắn nếu hắn đi hút 30% năng lượng sống từ người sống, hắn có thể bảo toàn hình dáng nguyên vẹn trong 4 tháng. Người bị hắn hút đi năng lượng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày liền bổ sung được số năng lượng đã mất, Tsunayoshi cảm thấy rất vừa lòng.

Tin khá tốt là, một khi năng lượng sinh mệnh chủ tăng đến 70%, Tsunayoshi sẽ không cần phải đi hút năng lượng tạm thời từ người khác nữa. Hắn sẽ xuất hiện với một bộ dạng nguyên vẹn trước mặt Nana, còn đến khi đủ 100% thì hắn sẽ có thực thể.

Tính ra thì có thể hơn bảy năm nữa hắn sẽ có đủ 100% năng lượng để biến thành thực thể, như vậy hắn có thể ở bên mẹ thoải mái, mẹ sẽ không cần phải một mình ăn cơm nữa!

Hắn sẽ xuất hiện 24/24, không lo ánh nắng hay bất cứ thứ gì, tựa như người sống!

Chỉ là không có nặng cân và bị thương cũng sẽ không chảy máu. Cái này thì Tsunayoshi sẽ cố gắng tìm cách che dấu, mà Mama thì không cần, mẹ biết rất rõ mà.

Tsunayoshi vui vẻ nghĩ, niềm tin tưởng vào tương lai đầy ánh sáng, sớm muộn hắn cũng sẽ thành công!

"Tsuna, con lại nghĩ gì thế?" Nana ngồi ở đầu bàn mỉm cười nói, ánh nến yếu ớt chiếu lên mặt người phụ nữ khiến gương mặt bà vừa có vẻ ấm áp lại có vẻ u ám.

"Con chỉ đang nghĩ, hơn 7 năm nữa con sẽ có thực thể, như vậy con có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng có thể ăn cơm, mẹ sẽ không cô đơn nữa." Tsunayoshi há miệng ăn miếng bánh vị nho hôm nay được mẹ mua, bánh mềm mềm, cho vào miệng liền cảm nhận được hương vị thơm ngọt của nó, khiến Tsunayoshi yêu thích vô cùng.

Cũng không biết vì lí do gì, hắn lại có thể ăn được bánh, miễn là bánh kem và bánh ngọt, đêm đến Tsunayoshi đều có thể ăn, chính là kiểu cầm thìa cho bánh vào miệng ăn đó!

Lúc Tsunayoshi nói chuyện này với mẹ, Nana chỉ nghĩ nghĩ một hồi liền nói.

"Không nhầm thì trước tai nạn, con có nguyện vọng muốn ăn bánh, không phải sao?"

Lúc đó Tsunayoshi cảm thấy có vẻ bánh ngọt chính là chấp niệm sống của hắn, trước khi chết chấp niệm với bánh quá mạnh nên giờ có thể ăn được chúng. Nhưng dù thế nào, đối với hai mẹ con Tsunayoshi thì đây chính là tin tốt.

Tsunayoshi nhanh chóng chén sạch đĩa bánh, phụ giúp Nana rửa sạch sẽ rồi cất đi. Sau đó Tsunayoshi nhảy khỏi chỗ ngồi, hai tay nhỏ vỗ vỗ chiếc quần đùi ngắn ngủn của mình, hào hứng lộ ra gương mặt hồng hào, môi nhỏ cong cong tỏ vẻ chủ nhân rất cao hứng.

Tối nay mẹ sẽ dắt hắn đi dạo!

Mỗi tuần một lần, mẹ sẽ dắt tay hắn cùng hắn đi dạo trên đường, cho dù đêm tối có đáng sợ thế nào nhưng mẹ vẫn vui vẻ cầm tay hắn dắt đi.

"Đến giờ rồi." Nana nhìn lên đồng hồ, 00:30 phút, bà đứng lên tháo chiếc tạp dề ra rồi vắt lên móc treo, quay lại nhìn Tsunayoshi nở nụ cười, bà chìa tay hướng về phía hồn ma, dịu dàng nói.

"Tsu-kun, chúng ta đi thôi~" Nana ăn mặc như ban ngày, chính là để cùng Tsunayoshi đi dạo. Tsunayoshi híp mắt cười, vụt một cái đi đến bên cạnh Nana, tay nhỏ nắm lấy tay mẹ, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể mẹ, Tsunayoshi hít một hơi thật sâu rồi cười nói.

"Chúng ta đi thôi Mama."

Cả hai nắm tay rời nhà, một người một ma cứ thế xuất hiện trên con đường vắng lặng, những ánh đèn nhấp nháy khi họ đi qua, khung cảnh trở lên quỷ dị đằng sau họ, khiến người nhìn có cảm giác lạnh gáy.

Hai mẹ con yên lặng đi, không ai nói lời nào, họ biết nếu họ làm vậy còn thể ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa Tsunayoshi cũng không muốn nhiều lời vào buổi tối, hắn chỉ cầm tay Nana chặt hơn, mỉm cười tươi rói cho Nana hiểu hắn rất vui.

Trong những căn nhà còn sáng đèn, những người còn thức lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người đang đi trên đường liền hoảng hốt nhìn lên cuốn lịch.

"Thứ 7? Nhanh vậy sao?"

Những người thức khuya nhanh chóng thì thầm với người bên cạnh, ánh mắt dán chặt hai thân ảnh từng bước đi trên con đường vắng lặng.

"Cậu bé đó xuất hiện rồi..."

"Sawada-san thật dũng cảm..."

"Ừm, nhìn kỹ thì cậu bé đó trông rất đáng yêu đấy."

"Đánh tiếc, ra đi quá sớm. Nhưng giờ là ổn rồi."

Họ nhanh chóng kéo tấm rèm cửa sổ, tiếng xì xào lần nữa lặng xuống, trả lại sự yên tĩnh cho mà đêm.

"Hừm, Mama. Đằng kia có người." Tsunayoshi dừng lại, chỉ tay về phía ngõ hẻm tối tăm, nói.

"Là một chị gái." Nana cùng hắn tiến tới, nhìn thấy một bé gái gầy gì nằm trên mặt đất, run rẩy vì lạnh. Bé gái mặc chiếc váy màu trắng có chút rách, bị nhiễm bẩn nên trong khá chật vật, trên người còn có không ít vết thương khiến Nana phải nhăn mày.

Tsunayoshi lại gần đứa trẻ nằm trên mặt đất, thầm đánh giá. Nhìn qua nhìn lại thì trông khá giống một đứa trẻ 5, 6 tuổi nhưng tuổi thực là 7. Thân hình gầy gò trông có vẻ như bị suy dinh dưỡng, Tsunayoshi mím môi, rồi ngồi xuống bên cạnh đứa bé, hỏi.

"Chị ổn chứ, onee-chan?"

Đứa bé rụt rụt cơ thể, đôi mắt tím sẫm từ từ hé mở. Nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt khiến đứa bé hoảng sợ lùi về sau.

"Bà ấy đã đánh chị sao, thật độc ác." Tsunayoshi như không cảm thấy có gì không đúng, hắn mở to hai mắt của mình nhìn đứa trẻ có mái tóc tím trước mặt, nhờ một chút ánh đèn đường ít ỏi, xuyên qua Tsunayoshi có thể thấy được gương mặt tinh xảo của cô bé.

Nagi sợ sệt nhìn đứa bé trước mặt, lại quay qua nhìn Nana đang đứng nhìn bên cạnh. Em cảm thấy rất sợ, đứa bé trước mặt đứng ngược với ánh sáng, nhưng không có cái bóng nào dưới chân, còn Nana có và nó chứng tỏ bà là người. Vậy đứa bé này...

Tsunayoshi dường như nhận ra suy nghĩ của đứa trẻ trước mặt, hắn nhìn xuống chân mình, không có một bóng đen nào cả, cho dù hắn xuất hiện có thể mọi người nhìn thấy nhưng cũng chẳng thể thay đổi việc hắn là một hồn ma, mà đã là hồn ma, thì làm gì có bóng.

"Mẹ chị đuổi chị ra khỏi nhà thế này, cũng thật quá đáng nha." Tsunayoshi mỉm cười, đôi con ngươi linh động nhìn Nagi.

Nana đứng một bên gật đầu đồng ý dùng ánh mắt lo lắng và quan tâm nhìn Nagi. Tsunayoshi có thể đọc được ký ức của con người, những lời Tsunayoshi vừa nói hẳn là tình cảnh của cô bé đáng thương này đi.

"Em là Sawada Tsunayoshi, còn đây là mẹ em Sawada Nana Mama." Tsunayoshi cười nói, hai mắt hắn cong cong nhìn Nagi khiến cô bé cảm thấy an tâm.

"Cháu tên gì thế?" Nana lại gần Nagi, bà ngồi xuống nhìn Nagi với ánh mắt quan tâm, ân cần hỏi.

"Na...Nagi ạ." Đứa bé run lên, ngoan ngoãn đáp lại.

Nagi không biết vì sao, em cảm thấy có gì đó đang dấy lên trong lòng em, thôi thúc em lại gần hai người trước mặt. Như muốn nói với em rằng, đến với họ, ở bên họ, đó là điều đúng đắn.

Xột xoạt—!

Tiếng vải ma sát vào nhau vang lên, sau đó là tiếng nức nở lúc vang lúc dừng, gió thổi lên khiến lá cây va vào nhau tạo lên thanh âm xào xạc rùng rợn trong đêm vắng.

Đầu ngõ nhỏ nơi họ đang đứng, một bóng ma chậm rãi đi qua, cái cổ lỏng lẻo đung đưa sau lưng, xung quanh bị bao phủ bởi đám mây đen bốc lên mùi hôi thối.

Nagi hoảng sợ nhìn bóng đen dừng lại trước ngõ nhỏ, ánh đèn đường xuyên qua bóng ma kia khiến Nagi biết đây là một hồn ma đáng sợ.

"Tsu-kun, xem ra lại phải nhờ con rồi." Nana ôm lấy Nagi, an ủi cô bé không cần sợ hãi.

Tsunayoshi gật đầu, hắn tiến lên trước Nana và Nagi và che chở cho họ, đôi mắt nâu sẫm như có như không mà loé lên một ánh sáng màu cam.

Hắn nâng tay lên, trên trán và hai tay xuất hiện một ngọn lửa màu cam rực rỡ, Tsunayoshi chỉ tay vào bóng đen dị dạng trước mặt, thổi ngọn lửa trên tay một cái.

Ngọn lửa như có linh tính mà bay đi, xuyên thẳng đâm về phía bóng ma dị dạng kia. Bóng ma kia có vẻ nhận ra nguy hiểm gần kề, nhanh chóng né ra nhưng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của ngọn lửa. Hai bên bay tới bay đi, nhiều người đã quen hình ảnh này chỉ tò mò nhìn xem tiểu thiên sứ nhỏ của họ đang siêu thoát cho linh hồn đen tối đáng thương nào, trong lòng còn hô hoán lời cổ vũ.

Qua một hồi lâu, bóng ma dần bị ngọn lửa cam đuổi kịp và dần bị cắn nuốt. Bóng ma dần bị ngọn lửa cam bao lấy, vang lên tiếng khóc gào đau đớn rồi biến mất trong đêm.

Kết thúc.

Tsunayoshi thu tay lại, ngọn lửa trên người cũng biến mất.

"Đêm rất nguy hiểm, chị không nên ngủ ở những nơi từng có người chết được, Onee-chan" Tsunayoshi thở ra một hơi, quay đầu nhìn lại Nagi và nói.

"Nếu cháu không ngại thì có thể tới nhà cô, Nagi-chan." Nana dìu Nagi dậy, cầm tay cô bé và cùng Tsunayoshi đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Nagi có hơi sợ sệt nhìn Nana, gương mặt người phụ nữ đối ngược với ánh sáng, lộ ra vẻ tối tăm, nhưng Nagi vẫn có thể thấy nụ cười của Nana, em cảm thấy nó là một nụ cười khá dịu dàng và ấm áp.

"Đó là một bạn nhỏ bị bố dượng bạo hành, mẹ đã chết lúc bạn còn nhỏ. Vào một ngày người bố dượng bị chủ nợ mang người đến đòi nợ, ông ta không có tiền nên bị đánh. Về nhà nhìn thấy bạn nhỏ ấy liền tức điên lên, ông ta bóp cổ đứa nhỏ, dùng lực mạnh đến nỗi khiến xương cổ đứa bé gãy, tiếng răng rắc vang lên trong căn phòng tối, sau đó thì..." Tsunayoshi mân môi, nói ra câu chuyện của bóng ma kia.

"Tsuna." Nana nhẹ nhàng lên tiếng, nháy mắt với Tsunayoshi và nói.

"Mẹ sẽ nghe câu chuyện này khi chúng ta trở về, hôm nay chuyến đi dừng ở đây nhé? Chúng ta cần đưa Nagi về." Nana cười nhẹ với Tsunayoshi, nháy nháy mắt ra hiệu.

"Vâng ạ!" Tsunayoshi hiểu ý liền không nói nữa, hắn nhìn Nagi đang run sợ, tặng cho đối phương một nụ cười an ủi.

Cả ba trở về nhà Sawada, Nana sắp xếp cho Nagi ở phòng khách, còn bà và Tsunayoshi đi tới phòng bếp, nghe nốt phần sau của câu chuyện.

Nhưng Nagi vì lạ chỗ và lo lắng nên không thể ngủ được, em đứng dậy mở cửa phòng khách, nhìn ra hành lắng thì thấy căn phòng nào đó còn sáng. Tò mò khiến Nagi đi tới, em nuốt nước miếng tựa vào tường, run rẩy nghe những lời Tsunayoshi nói trong phòng.

"Bởi vì thi thể bạn ấy bị làm nhục, khiến bạn nhỏ tức giận vô cùng, năng lượng xấu bao phủ lấy bạn và khiến bạn trở thành như vậy. Kết thúc."

Ánh nến chiều lên gương mặt Tsunayoshi, Nana nhìn thấy được gương mặt bình tĩnh của đứa nhỏ, bởi đã nhìn thấy quá nhiều linh hồn đau khổ đã chết trong thành phố này, Tsunayoshi đã phải quen thuộc với những tình huống như vậy.

Tsunayoshi vỗ vỗ tay nhỏ, tiếng bộp bộp vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Bạn ấy đã siêu thoát, đến lúc phải rời đi rồi."

"Làm tốt lắm, Tsu-kun." Nana mỉm cười, trong lòng lạnh giá khi nghe câu chuyện mà Tsunayoshi kể. Bóng ma đó, rất đáng thương.

Và quan trọng, đứa bé đó là con trai. Đã chết rồi còn bị bố dượng lạm dụng, đó không phải là một chuyện có thể chấp nhận được. May mắn là lão ta đã chết, nếu không bây giờ còn sống chỉ làm không khí càng ô nhiễm, chật đất.

"Mama, sắp đến giờ rồi." Tsunayoshi chuyển mắt nhìn lên đồng hồ, không khỏi buồn bực, đã gần 4 giờ sáng mất rồi.

Hắn bay đến trước Nana, hôn lên trán bà một cái. Sau đó hai tay áp lên má bà, nở nụ cười tươi tắn.

"Hẹn gặp lại, Mama."

"Hẹn gặp lại, Tsu-kun." Nana nhìn đứa con yêu bắt đầu mờ dần, vươn tay ôm lấy cái bóng mờ một cái rồi đứng dậy. Bà nhìn ra ngoài cửa, thấy quả đầu nhỏ của Nagi đang nhìn trộm vào đây.

"Nagi à? Cháu không ngủ được sao?"

"Vâng ạ. Nana-san, Tsunayoshi em ấy đâu rồi ạ?" Nagi có hơi giật mình nhìn Nana, em nhòm vào trong bếp và không thấy đứa bé tóc nâu nào cả, nhưng rõ ràng em có nghe thấy tiếng của Tsunayoshi mà.

Nana nở nụ cười buồn, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn lên tấm ảnh được treo trên tường, trong đó là đứa bé với mái tóc nâu xù và gương mặt tươi tắn. Bà thì thào, nhìn Nagi đang sững sờ nói.

"Tsunayoshi vẫn luôn ở đây, nhìn chúng ta mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com