TruyenHHH.com

Khr All27 Boss Khong Phai Nguoi

"Gì cơ? Con...nuôi?"

Nana ngạc nhiên nhìn chồng, không hiểu sao, bà có cảm giác người trước mặt này không phải là chồng bà.

Nana nhìn sang thiếu niên đi bên cạnh Iemitsu, cười hiền bảo.

"Con vào nhà đi, cô muốn cùng ông xã trò chuyện một chút."

Trước gương mặt hiền lành đầy ấm áp của Nana, thiếu niên trẻ hừ lạnh gật đầu, thản nhiên đi vào trong nhà. Án mắt khinh thường và chán ghét đó, Nana thấy rõ ràng.

Hành động này của cậu ta khiến Nana từ nụ cười hiền dịu chuyển thành nụ cười nhẹ đầy ẩn ý.


(Tranh minh họa-by Miru Hagane(nguyen trang).

Có ai thấy trình tui đã level up ko?)

Nana nhìn sang Iemitsu, quan sát cẩn thận biểu cảm của đối phương, cười nhẹ, hỏi.

"Ông xã, anh biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày 4 tháng 10." Iemitsu nhẹ giọng đáp lại, gương mặt bình thản như hôm nay chẳng phải là ngày gì trọng đại.

Nana nhíu mày, nụ cười trên môi biến mất không thấy.

Kẻ giả mạo.

Đây không phải Sawada Iemitsu.

Nana mím môi, tính nói thêm thì đối phương bỏ lại một câu tạm biệt rồi đi mất.

Nana nhàn nhạt nhìn theo bóng dáng người đàn ông biến mất trong chiếc xe ô tô màu đen, lạnh lùng nhìn chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt.

Có vấn đề.

Cực kỳ quan trọng.

Iemitsu sẽ không bao giờ quên cái ngày này, ngày 4 tháng 10...

Ngày giỗ của Tsunayoshi.

Nhưng, có vẻ như Iemitsu này là chồng bà, chỉ là bị điều khiển bởi thứ gì đó.

Nana trầm ngâm, quay người đi vào nhà.

Đã từng nghe qua về trụ cột thế giới, hòn đá tảng,.. Nana không hề thấy lạ khi có một thứ sức mạnh kì lạ nào đó điều khiển được chồng của bà.

Trong này thì không thể, Tsuna từng nói, Tsuna hiện tại là được hòn đá tảng và ý thức thế giới trợ giúp, vì vậy sẽ không tổn hại đến Tsuna.

Như vậy...

Nana nhớ lại ánh mắt khinh thường của đứa trẻ kia khi lướt qua mình, bà đóng cánh cửa lại.

Đứa trẻ kia...

Dường như liên quan đến việc này.

Nana nhìn Hidokashi đang ngả ngớn dựa tường, thấy bà bước vào liền bày ra bộ mặt giả tạo nói.

"Con nghe nói anh Tsuna rất là đáng yêu, con có thể nhìn anh ấy được không ạ?" Đứa trẻ bày ra bộ mặt ngượng ngùng, hai má ửng hồng lên.

Đó là những gì tên đó thể hiện ra, nhưng vào trong mắt Nana, Hidokashi không khác gì một kẻ giả dối.

Nana trong lòng ngầm quyết định, màu nâu đáy mắt lóe lên một tia rét lạnh.

Nana mỉm cười."Tất nhiên là được rồi." Sao bà có thể không nhìn thấy nó được, cái ánh mắt toan tính bẩn thỉu ấy.

"Nhưng mà Tsuna không có ở ..."

"Vậy con lên phòng của anh ấy nhé!" Cắt lời Nana, Hidokashi chẳng quan tâm Nana có đồng ý hay không, nói xong liền chạy thẳng lên tầng.

Nana vẫn cười từ ái nhìn đứa trẻ khuất bóng sau khi lên tầng, nhưng đáy mắt không có nổi một nhu tình mà tiến thẳng vào phòng bếp, rút ra con dao vẫn nằm trên kệ rồi đi lên tầng, điểm đến đương nhiên là chỗ của đứa trẻ mới đến kia.

Nhìn biển treo hình con cá trước mặt, gương mặt Nana trở lên lạnh lùng.

Phòng của Tsunayoshi.

Bà dừng chân tại trước cửa phòng, màu nâu đôi mắt không có gì như là sát khí, cứ như bình thường mà thôi. Bà tính gõ cửa, nhưng là tay chưa đụng đến mặt cửa, bên trong liền truyền ra thanh âm.

"Hệ thống! Chỉ cần khiến cho Sawada Tsunayoshi biến mất, thay đổi nguyên tác là ta có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng không!? Sau đó có thể rời khỏi thế giới này và đi đến một thế giới khác?" Giọng nói thiếu niên không chút kiêng kị mang theo ác độc phát ra, Nana ngay nháy mắt tỏa ra sát khí nhàn nhạt.

Tiếp đó bà nghe thấy một giọng nói một giọng nói máy móc, hình như là hệ thống mà Hidokashi nói. Đôi mắt Nana càng trở lên lạnh lẽo, nhưng bà sẽ đứng ngoài nghe chuyện của hai kẻ này.

[ Đúng vậy, giết được Sawada Tsunayoshi là có thể thay đổi nguyên tác. Cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhận thưởng và đi đến nơi khác để nhận nhiệm vụ tiếp theo. Như vậy, nếu không có gì thì tạm biệt.]

Giọng nói mất hẳn, sau đó là tiếng cười khoái trá của Hidokashi.

Đây rồi.

Ngay lúc này, hàng loạt ký ức về ngày hôm đó tràn ra lấp đầy tâm trí của Nana.

Bé con Tsuna đang cười khúc khích, nhìn bà với đôi mắt long lanh với đôi tay nhỏ đang ôm bà.

Bé con Tsuna cùng bà trở về nhà trên chiếc xe định mệnh đó.

Bé con Tsuna...với thi thể be bét đầy máu.

Tsuna...

Tsuna của mẹ...


Cả người Nana chấn động, bà nghe không sót một từ, con ngươi co lại, hai tay nắm chặt. Sâu trong đôi mắt nâu sẫm ấy, có thứ gì đó đang rục rịch.

Có một tên khốn muốn phá hoại gia của bà.

Và muốn cướp Tsuna của bà lần nữa.

Thật không thể tha thứ.

Không thể tha thứ được!

Nana nhắm mắt lại, con dao bà để tại chiếc túi trước tạp dề, bà gõ cửa, mở miệng với âm thanh thật dịu dàng.

"Hido-kun! Cô vào được chứ?"

"Vâng ạ!" Hidokashi không có siêu trực giác, hắn đương nhiên không thể phát hiện sau tiếng nói dịu dàng kia chính là sát khí sắc bén rợn người.

Nana mở cửa, nhìn đứa trẻ mười hai tuổi đang cười toả nắng không khỏi cười tươi.

"Ara, có chuyện gì vậy Hido-kun?"

"Không, chỉ là tìm xem đồ vật của Tsuna nên...ugh!" Hidokashi kinh hãi nhìn gương mặt người phụ nữ đột ngột phóng tới trước mặt. Cổ họng hắn đau đớn không thể thốt lên lời, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng nhìn Nana.

Đau quá!! Đau quá đau quá đau quá!!!

Hai tay hắn ta run rẩy cầm lấy con dao đang đâm xuyên qua cổ hắn, há mồm ho ra máu.

Vì cái gì!? Nana thuộc tính không phải là hiền dịu yếu ớt sao!? Tại sao lại thành như này!? Bà ta đang đưa hắn tới bờ vực cái chết!

Hidokashi có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo bị bao phủ bởi những lớp thịt của hắn, xuyên qua xương sống mà đâm xuyên qua cả vùng cổ phía sau.

Nhìn đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, Nana nở nụ cười, con dao cắm vào cổ họng Hidokashi xoáy một vọng khiến máu tươi ồ ạt chảy ra. Vũng máu lớn nhỏ xuất hiện dưới chân hắn, nhưng Nana không thèm quan tâm, tay nắm dao kéo lên đem đầu đứa trẻ bổ làm đôi. Nana hừ lạnh, lạnh lẽo nói.

"Hido-kun, dám mang ý đồ hại Tsu-kun. Cho dù ngươi là ai ta nhất định đem ngươi giết chết, tránh cho sau này Tsu-kun gặp nguy hiểm."

Đôi mắt trợn trừng của Hidokashi rung lên, hắn đang chết. Không được, hắn chỉ mới đến thôi...

Thật đáng sợ! Nana bà ta là một người điên! Không phải là một người phụ nữ hiền dịu yếu ớt!!!

Hidokashi tắc thở, Nana nhìn vết máu trên con dao đang dần biến mất. Lại nhìn về phía cơ thể đứa trẻ đang dần trở lên trong suốt cùng vết máu trên sàn, bà cất con dao sạch bong vào túi.

Nana bình tĩnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, bà hít thật sâu rồi thở hắt ra.

Đôi tay nắm chặt lấy vạt áo, Nana mê man nhìn không trung.

Bà giết người rồi sao?

Bà thật sự vừa giết người ư?...

...Không, không phải đâu. Tên đó không phải người. Đó là một con quỷ, tới để cướp Tsuna ra khỏi tay bà lần nữa.

Mà đã muốn cướp Tsuna ra khỏi cuộc sống của bà, tất cả đều không được tha thứ.

Nana đưa tay lên ngực, nhỏ giọng thì thầm, giống như là phù chú vang lên trong phòng.

"Mama sẽ không để ai tổn thương con nữa, Tsu-kun."

Không một kẻ nào được phép.

Dù đó có là mẹ.

Các hồn ma từ bên ngoài nhìn vào trong, mọi người trao nhau ánh mắt hiểu ý và xóa đi dữ liệu trong chiếc camera được lắp trong phòng.

Và cứ thế, bí mật giữa Nana và các hồn ma, chẳng có ai khác biết được.

--------------------------------

Reborn vừa mới bước vào phòng quan sát của mình, thì đột ngột vài chiếc máy bỗng báo lỗi. Reborn nhăn mày, hắn nhìn các chiếc máy tính nhỏ khác đều đang hiển thị hình ảnh ở nhà Sawada bình thường, riêng camera ở phòng Sawada Tsunayoshi báo lỗi.

Máy mới tậu bên Vongola chắc không cùi bắp như thế, như vậy vấn đề là ở nhà Sawada rồi.

Reborn trầm ngâm suy nghĩ. Bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ hạ xuống, xung quanh lạnh lẽo như mùa đông mặc dù bây giờ mới mùa thu.

Reborn giật mình cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng cũng nhận ra được sự kỳ quái.

Không chỉ nhà Sawada, cả cái thành phố này đều có vẻ kỳ dị.

Reborn không biết, lúc Mukuro tới nơi này cũng bị dọa hết hồn bởi số lượng hồn ma dày đặc bay kín cả bầu trời. May là khi hắn sử dụng năng lực mới thấy, bình thường thì không sao.

Dù sao thì, âm khí ở Namimori cũng khá dày đặc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com