TruyenHHH.com

Khong The Noi Thanh Loi

Ngoại truyện Sinh non

Từ sau khi sự việc Tô Đồng suýt mất mạng vì bị ngược đãi, Cố Ngôn Sênh chẳng về nhà lần nào nữa, chỉ luôn ở bên chăm sóc Tô Đồng.

Từ sau khi Tô Đồng phục hồi sau chấn thương lại tiếp nhận việc trị liệu tâm lý thời gian dài tại khoa tâm thần, Cố Ngôn Sênh vẫn luôn ở bên nó.

Từ trước tới giờ cậu chưa từng đi thăm lấy Tô Đồng một lần, cũng không không nói lời xin lỗi bằng bất cứ phương thức liên lạc nào, nhưng vào lúc tinh thần nó yếu đuối khi đang tiếp nhận việc trị liệu thôi miên và Cố Ngôn Sênh không ở bên, thì cậu lại mang theo hai hộp cơm xuất hiện ở phòng bệnh.

Khi Cố Ngôn Sênh về lại phòng bệnh liền nhìn thấy td cuộn chặt người nằm quay lưng lại với cửa phòng bệnh, bóng lưng yếu ớt hơi run nhẹ, hô hấp khó khăn, mà tkd lại ngồi xổm dưới đất từ từ gom lại cháo bị nó làm đỗ.

Cố Ngôn Sênh chẳng có thời gian để tính sổ với người này, chỉ nghĩ là trước tiên phải trấn an tinh thần Tô Đồng đã, nhưng nhưng người khiến nó trở nên như thế này đột nhiên xuất hiện trước mặt nó mà không hề báo trước, tác động đối với nó là vượt quá những gì Cố Ngôn Sênh có thể tưởng tượng, dù có cố gắng dỗ dành thế nào, Tô Đồng cũng không thể bình tĩnh, chỉ có thể run giọng nói: 

"A Sênh, anh có thể đưa Kham Dư ra ngoài trước được không?"

Cố Ngôn Sênh nghe được lời này đau lòng, cơn tức giận càng ngày càng không thể kiềm chế được, hắn bấm chuông gọi bác sĩ, không để ý Thẩm Kham Dư đang mang thai, trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu, lôi cả người cậu đứng dậy kéo ra khỏi phòng bệnh , lạnh lùng nhìn cậu nói: 

"Cậu tới đây làm gì?"

Sắc mặt Thẩm Kham Dư hồng hào, trông mủm mỉm hơn trước rất nhiều, nhưng phản ứng lại có hơi chậm chạp, Cố Ngôn Sênh tra hỏi cậu như vậy, hồi lâu cậu mới ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói:

 "A Sênh... em còn chưa dọn dẹp. , để em đi dọn cái đã..."

Cậu quay người định vào phòng lần nữa, nhưng bàn tay vẫn đang nắm cổ tay của Cố Ngôn Sênh đã hung hãn kéo cậu lại.

Hắn cảm thấy cơ thể Thẩm Kham Dư khẽ run lên, sau đó tay hắn dính đầy một loại chất lỏng ấm và ẩm nào đó.

Cố Ngôn Sênh cau mày nhìn xung quanh, chỉ thấy cổ tay và lòng bàn tay của Thẩm Kham Dư được quấn băng gạc một cách ngẫu nhiên, hắn không biết vết thương nào được quấn dưới lớp băng gạc, hắn vừa siết chặt xíu là máu đã thấm qua cả băng gạc chảy không ngừng.

Cố Ngôn Sênh sửng sốt nửa giây, vẫn tức giận nói: 

"Chuyện gì vậy? Cậu làm gì ở đây? Làm sao cậu lại bị thương trên tay?!"

Thẩm Kham Dư không trả lời, cậu thậm chí không nhìn vào mắt Cố Ngôn Sênh, chỉ rút tay lại, lặng lẽ gỡ miếng gạc dính máu, từ trong túi móc ra một cuộn giấy mới, quấn lại rồi đưa phần băng gạc còn lại cho Cố Ngôn Sênh, nhìn hắn cẩn thận và nói: "A Sênh, tay anh bẩn quá, lau bằng cái này đi."

Cố Ngôn Sênh đã tự mình lau chúng bằng giấy, tiện tay đẩy băng gạc cậu đưa qua.

Tấm gạc rơi xuống đất, Thẩm Kham Dư nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng một lúc, như thể không thể nhìn rõ, sau đó dụi mắt, dang rộng chân và cúi xuống nhặt nó gặp chút khó khăn, bỏ lại vào trong túi.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Cố Ngôn Sênh hỏi cậu lần nữa.

Phản ứng của Thẩm Kham Dư thực sự rất chậm, cậu đứng đó ngây người nhìn cậu một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười như thể vừa tỉnh dậy và nói: 

"Đúng rồi, A Sênh anh mau ăn cơm đi, còn một hộp nữa."

Cậu lấy một hộp cơm khác, cầm bằng cả hai tay, chăm chỉ mang đến cho Cố Ngôn Sênh.

"Lúc này cậu đến giao đồ ăn cho tôi và A Đồng?" Cố Ngôn Sênh mỉa mai nhìn cậu, "Cậu đã thêm gì vào đó, sao không nói cho tôi biết?"

"Cháo khoai... khoai lang và sườn heo," Thẩm Kham Dư không hiểu ý của Cố Ngôn Sênh nghiêm túc nói với hắn trong đó có những gì, "Em cho táo đỏ, ngô còn có ... hạt bo bo, và, và ..."

"Đừng diễn nữa!" Cố Ngôn Sênh không nhịn được mà đập hộp cơm xuống đất, cháo bên trong tràn ra ngoài, cháo vẫn còn đang bốc khói, lẽ ra phải tươi thơm mới phải , nhưng lại bị hất đổ bừa bãi trên sàn, "Cậu có thể làm những việc như nhốt người vào thùng, còn ai dám ăn đồ cậu làm? Ai biết cậu bỏ gì vào đó? Đừng giả vờ vô tội nữa, cậu có bản lĩnh lắm mà, chả có thứ thuốc kỳ dị gì mà cậu không bỏ vô được?!"

"Không... Em không có bỏ." Thẩm Kham Dư bình thường miệng lưỡi sắc bén, lúc này chỉ ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Sênh và xcậu xao nói ra được mấy chữ này.

"Không bỏ thì cậu để tự mình ăn đi," Cố Ngôn Sênh chế nhạo, không giấu được vẻ chán ghét trong mắt, "Kể cả đồ ăn cậu làm cũng sẽ không có ai ăn đâu, nếu không tẩm thuốc thì cũng rất bẩn."

Nói xong đi ngang qua cậu, bước vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, không thèm nhìn cậu nữa.

Thẩm Kham Dư trông vẫn đờ đẫn và buồn tẻ, nhưng sau khi Cố Ngôn Sênh đóng cửa lại, nước mắt lặng lẽ rơi ra từ đôi mắt không tiêu cự và sáng sủa.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, lớp mỹ phẩm kém chất lượng bôi trên má và môi cậu bị cuốn đi không thương tiếc, để lộ nước da và màu môi vốn dĩ đã nhợt nhạt của cậu.

Cậu vừa xuất viện, sắc mặt tái nhợt, đang mang thai 8 tháng nhưng cân nặng chưa tới 60kg, lại gầy như cây que, dì ở giường bên cạnh thì thào nói cậu nhìn rất xúi quẩy, cậu cũng cảm thấy mình quá xấu xí, không muốn chọc tức A Sênh nên dùng mỹ phẩm kém chất lượng, mặc thêm quần áo bên trong chiếc áo len rộng thùng thình, trông sẽ ổn hơn xíu.

Nhưng điều đó dường như vẫn khiến cậu khó chịu.

Cậu định thần lại, lặng lẽ khịt mũi, lau mặt một cách ngẫu nhiên, dựa vào tường ngồi xổm xuống, dang rộng hai chân, dựng thẳng hộp cơm rơi trên mặt đất rồi dùng hai tay gom cháo bị đổ ra từng chút một bỏ vào lại trong hộp cơm, sau đó ngồi xuống ghế lấy thìa ra ăn từ từ.

Nước mắt vẫn chảy dài, như không thể kiềm chế được, cháo cậu ăn không chỉ dính đầy bụi cát mà còn lẫn những chất lỏng mặn chát đó, nhưng cậu vẫn chỉ lặng lẽ ăn, chỉ khi tầm nhìn của cậu mờ đi đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, cậu mới đưa tay ra lau mắt.

Điện thoại di động trong túi rung lên, cậu nhấc lên không nhìn rõ số nên ngơ ngác cầm lên.

"Alo? Đây là giường 14 à? Tôi là y tá trưởng. Cậu đã đi đâu thế? Hôm nay tôi phải tiêm thuốc cho cậu!"

cậu khịt mũi nói:

 "Không, tôi xuất viện rồi."

"Khoẻ cái gì mà khoẻ chứ? Dạ dày xuất huyết tới hôm nay mới ngưng, bác sĩ cũng đã nói với cậu tim cậu đã bắt đầu có dấu hiệu suy tim, cậu không cần mạng nữa à? Mạng của đứa bé cũng không cần nữa à?" Y tá trưởng rõ ràng rất tức giận, "Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể chịu đựng được như cậu, bệnh hơn nửa tháng sáng hôm nay mới miễn cưỡng rời giường được thì liền chạy ra ngoài, tôi thấy cậu thật sự không muốn sống nữa rồi."

"Tôi... tự mua thuốc tiêm, về nhà có thể tự tiêm."

"Tự mình có thể tự tiêm cho mình thật tuyệt vời phải không? Vậy cậu có tự mình thực hiện hồi sức không?" Y tá trưởng giận dữ nói: 

"Nếu cậu thực sự muốn xuất viện, cậu phải nhờ người nhà ký tên rồi đưa cậu đi. Sao cậu có thể tự mình thu dọn đồ đạc và rời đi!"

"Tôi, tôi có thể tự ký được không? Họ hơi bận. .." Thẩm Kham Dư vừa nói xong lời này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, cậu tưởng là Cố Ngôn Sênh, sợ hãi đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, nát bét.

Thì ra là các bác sĩ và y tá bước ra chứ không phải Cố Ngôn Sênh, họ nhìn chiếc điện thoại di động trên mặt đất, cười nhẹ: 

"Đã là thời đại nào rồi? Còn có người sử dụng điện thoại pin rời."

"Đây là...điện thoại di động dành cho người già, trên mạng bán có mấy chục tệ một chiếc."

"Hahaha, đúng, đúng."

Thẩm Kham Dư ngồi đó và ngơ ngác nghĩ, hóa ra một chiếc điện thoại di động như vậy có thể mua được chỉ với vài chục nhân dân tệ, cậu đã bỏ ra vài trăm nhân dân tệ khi mua nó và người bán nói với cậu rằng đây là mức giá rẻ nhất.

Cậu vẫn lãng phí tiền bạc, nếu A Sênh biết được chuyện này, hắn sẽ lại tức giận.

Sau khi cúp điện thoại, cậu nghĩ A Sênhvà A Đồng vẫn chưa ăn gì nên ôm bụng dựa vào tường, đi đến một nhà hàng nhỏ bên ngoài bệnh viện mua đồ ăn. cho hai người.

Cậu ngồi trong quán cơm ấm áp, mặc nhiều quần áo như vậy nhưng toàn thân lạnh buốt, rất muốn ngủ, chỉ có thể véo thật mạnh vết thương trên tay, saiu khi nó chảy máu, cơn đau khiến cái đầu choáng váng của cậu tỉnh táo lại.

Vết thương trên tay cậu là do vô tình khi chuẩn bị nguyên liệu hôm nay cắt trúng, ban đầu cậu lo lắng mình sẽ làm bẩn đồ, nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng đó không phải là chuyện xấu. - cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn, nên cậu chỉ qua loa quấn băng gạc cầm máu, tiếp tục nấu ăn.

Cách làm này khá hữu ích, sau này khi cậu không tỉnh táo, chỉ cần trên người có vết thương thì sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều và sẽ không trì hoãn mọi chuyện.

Vì đóng gói thức ăn trong hộp nhựa không tốt cho sức khỏe nên Thẩm Kham Dư vẫn dùng hộp cơm mang theo để đóng gói, sợ Cố Ngôn Sênh hiểu lầm nên mượn chủ nhà hàng một cây bút và viết trên tờ giấy nhớ:

 [ A Sênh, bữa ăn này không phải do em làm và cũng không cho thêm gì vào, nên ăn được. ]

Viết xong, cậu dán tờ giấy ghi chú lên hộp cơm, cậu sợ nếu đích thân đi đưa sẽ gặp Cố Ngôn Sênh hoặc Tô Đồng mà làm họ không vui nên đưa cho chủ quán thêm một ít tiền để giúp cậu đưa đến cửa phòng Tô Đồng.

Cậu liên tục nói với ông chủ: 

"Cứ để nó trên ghế trước cửa, đừng vào, đừng làm phiền họ."

Ông chủ gật đầu liên tục .

Cậu nhìn ông chủ bước vào cửa bệnh viện, mới quay người rời đi.

Nhưng vừa mới đi được một đoạn, đứa bé trong bụng bỗng cử động, đạp vào cái bụng vốn đã ổn định được nửa ngày của cậu, cậu loạng choạng đến mép luống hoa mà ngồi xuống, cậu nôn ra hết số cháo vừa ăn vào còn kèm theo máu nữa.

Sau khi nôn ra bụng cậu vẫn còn đau, lượng đường trong máu quá thấp, đứng không vững, không còn gì để bám vào nữa, cậu duỗi đôi tay gầy guộc ra mò mẫm mấy lần mà không được. Cuối cùng, cậu không thể đứng vững được, kiệt sức quỳ xuống đất.

"Ưm——" Bụng cậu đau dữ dội, cậu cắn môi đau đớn nhưng vẫn không kìm được tiếng rên rỉ trầm thấp.

Đau quá.

Chất lỏng tanh hôi và ấm áp từ từ chảy ra từ phần dưới cơ thể, cậu cố gắng tập trung ánh mắt và bấm số của Cố Ngôn Sênh trên điện thoại di động.

Cậu sinh con lần đầu, không biết gì cả, chỉ tìm bệnh viện rẻ hơn rồi chuẩn bị gói sinh theo hướng dẫn trong sách, những việc khác cậu đều không biết bản thân nên làm thế nào, cậu hi vọng A Sênh có thể giúp cậu làm.

Chỉ cần nói đại một lời với cậu cũng được.

Nhưng khi cậu gọi thì không ai bắt máy.

Cậu gọi lại một lần, hai lần, ba lần nhưng không ai bắt máy, sau đó cúp máy, rồi tắt máy.

Cậu lau đi thứ chất lỏng có thể là mồ hôi hoặc nước mắt trên mặt, rồi gọi đến một số đã được lưu trong danh bạ điện thoại di động của cậu chỉ vài ngày trước.

Nghe bên kia có ngườibắt máy, cậu lấy hết sức nói nhanhvà ngắt quãng: 

"Alo... Tôi là người mới liên lạc với anh mấy ngày trước. Có lẽ tôi sắp sinh rồi, bây giờ tôi có thể qua được không...?"

"Tôi sẽ tự qua, anh ấy.....hơi bận."

"Cảm ơn anh."

Đây thực là một chương bị bỏ quên trong chính văn.....chuyện xảy ra trước khi Thẩm Kham Dư sinh Điềm Điềm....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com