Khong The Noi Thanh Loi
Trong câu nói cuối cùng Cố Ngôn Sênh nói Đường Tu nghe thấy được mùi dấm và mùi thuốc súng nồng nặc, không thể không giữ hắn lại: " Được rồi, đừng đi nữa, cứ để như vậy trước đi, dù sao thì Tiểu Ngư ngốc nghếch cũng không biết mình đã mang thai Cá Con nhỏ đâu. Vả lại em cũng nói rồi, bất kể như thế nào em cũng sẽ chấp nhận đứa bé này, hiện giờ Tiểu Ngư thật sự cũng không chịu đựng nổi sự dày vò, em vẫn là ở bên cạnh em ấy trước đi."Cố Ngôn Sênh trừng mắt nhìn Đường Tu, buồn bực hiện rõ lên trên mặt: " Em muốn để cho Giang Mặc không để ý đến Thẩm Kham Dư nữa, Thẩm Kham Dư cũng không thích cậu ta.""Ây, tiểu thiếu gia của chúng ta ghen căng vậy à, răng anh mày đều buốt cả rồi." Đường Tu cười híp mặt dựa vào cửa, chặn lối ra của Cố Ngôn Sênh."Anh đừng giỡn nữa !"Cố Ngôn Sênh nắm chặt tay với khuôn mặt tái mét, nghiến răng nói từng chữ, " Bây giờ em muốn đánh người.""Ay yo được rồi được rồi bé cưng A Sênh của chúng ta, tức giận đến nỗi tóc của tôi bị thổi tung." Đường Tu vui vẻ vuốt ve mái tóc dựng ngược của Cố Ngôn Sênh, và Cố Ngôn Sênh lùi lại như bị điện giật, Đường Tu vui mừng đến mức không thể ' Không ngậm miệng lại, "Nghe anh Tu nói, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đứa nhỏ này không nhất định là của Giang Mặc, em nhìn lại lịch đen đủi uống rượu quậy phá của em , chẳng lẽ say quá em đã làm chuyện gì xấu? Và nếu thật sự là của Giang Mặc, em không sợ cậu ta tới hỏi em con Cá Con này sao?""Em sẽ không cho cậu ta đâu!" Cố Ngôn Sênh dứt khoát nói xong, bị Đường Tu cười đến run vai, khiến hắn chán nản, "Anh sao cứ cười mãi thế, chuyện này buồn cười lắm sao?""Không không không em đừng hiểu lầm, anh chỉ là cười một người ghen tuông mất bình tĩnh mà thôi. Nói thật thì, có thể người này mấy năm nay không hề tức giận như vậy," Đường Tu khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nói, "Có thể đây là sức mạnh của tình yêu sao?""......"Cố Ngôn Sênh ho khan một tiếng, quay mặt đi rót nước cho mình.Đường Tu tiếp tục chọc hắn: " Bé cưng A Sênh à, cùng anh mường tượng xíu nào, bây giờ em thích Cá Nhỏ bao nhiêu nè?"Cố Ngôn Sênh giữ im lặng rót nước."Này này này, đầy rồi đầy rồi, tràn ra ngoài rồi kìa.' Đường Tu thông suốt cười nói, "Đây là câu trả lời của em? Thích đến nỗi tràn đầy ra ngoài?""...."Cố Ngôn Sênh rút tờ khăn giấy lau đi nước ở trên bàn,cúi đầu rầu rĩ nói, "Không muốn nói chuyện với anh."lúc Thẩm Kham Dư tỉnh lại ở trên giường bệnh, bên cạnh trống không, cậu nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, A Sênh ôm lấy cậu nói muốn dẫn cậu về nhà, chắc chỉ là nằm mơ.cậu dụi mắt quay đầu lại nhìn thấy áo khoác của Cố Ngôn Sênh treo trên ghế.chắc là Cố Ngôn Sênh quên cầm đi. Cậu cầm tới nhà hắn trả hắn vậy, chắc là được mà, đưa qua đó rồi cậu đi ngay, cậu để trước cửa liền đi.cậu cố hết sức trèo xuống giường, bởi vì cơn đau của vết mà cả người run rẩy không dứt, cậu cắn chặt môi lau đi mồ hôi trên trán, duỗi tay ra muốn cầm lấy áo khoác.nhưng cậu thấy vết bầm tím đầy mình, thậm chí tay có hơi cong, sững sờ giây lát sợ làm dơ áo khoác, cuối cùng lôi chiếc túi xách mà y tá đã chuẩn bị để trên đầu giường, bỏ áo khoác vào.Cậu lấy balo của mình lấy ra trái măng cụt đó, lấy khăn giấy cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu trên túi đựng tựa như báu vật mà bỏ vào lại.Cậu mang balo lên ôm áo khoác của Cố Ngôn Sênh vào trong lòng đi khỏi phòng bệnh.Cậu chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện, lúc này xuất viện còn có thể kịp đi siêu thị mua rau củ quả, và mang theo áo khoác đi trả cho A Sênh, nhưng mà cậu chưa tới bệnh viện này bao giờ, không biết là bản thân nên đi theo hướng nào nhìn thấy dòng người qua lại, cậu cũng không dám lên hỏi.cậu quên khuấy đị lời mẹ nói cậu là sao chổi, vậy nên ngày càng sợ tiếp xúc gần với người khác, cậu không muốn mình mang lại sự xui xẻo cho người khác nữa– – thực sự nếu như không phải cậu bám chặt không buông cũng sẽ không có người bằng lòng để ý tới cậu, trước giờ đều như vậy.Nếu như cậu trời sinh không tự mình đa tình như vậy, phải chi hơi tự mình hiểu rõ đừng gây phiền phức cho người khác là tốt rồi, có thể là sẽ không làm cho ai cũng ghét bỏ cậu. Nếu như chuyện trước đây không phải là nằm mơ thì A Sênh thật sự muốn cậu về nhà, cậu cũng phải cố gắng hết sức duy trì khoảng cách với hắn và Điềm Điềm mới được. Tuy là cậu còn không biết A Sênh muốn cậu quay về để làm gì, nhưng cậu ngoan ngoãn một chút là được rồi, cái gì cũng nghe lời, thì sẽ không bị đánh bị chửi mắng rồi.Thẩm Kham Dư vươn tay dựa vào tường, híp mắt cố gắng nhìn rõ biển hiệu chỉ dẫn treo trên hành lang, đi từng bước một về phía quầy thu phí.Khi đi qua phòng nghỉ, cậu nghe thấy giọng nói của Cố Ngôn Sênh , hắn và Đường Tu đang nói chuyện.làm sao A Sênh lại ở bệnh viện được? Hắn còn muốn làm chuyện gì sao?không phải cậu cố ý nghe lén nhưng mà thật sự nhớ giọng nói của Cố Ngôn Sênh lắm, vừa nghe thấy hắn nói chuyên cậu liền không bước đi tiếp nữa.cậu nghe thấy anh Tu nói cậu mang thai rồi, vả đứa bé phát triển khỏe mạnh lắm.sau đó nghe được A Sênh nói đứa trẻ không phải của hắn, chắc là của Giang Mặc.đôi môi trắng bệch cậu ho sặc sụa ôm lấy đôi tay ôm lấy áo khoác của Cố Ngôn Sênh nhẹ nhàng đè lên trên bụng nhỏ, trong đôi mắt vẩn đục không có lấy một tia sáng, đã mất đi rồi, chỉ còn lại một mảng sương mù mịt mờ, không có ánh sáng cũng không có tiêu cự.Cậu không hề nghe tiếp nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng thấy dưới chân nặng trĩu, đầu óc choáng váng,màn sương đen bao trùm nhanh chóng cuộn xuống về phía cậu, cậu vội vàng dựa vào ghế dài bên cạnh, loạng choạng ngã ngồi xuống.Vết mổ bị tác động đến bùng phát khiến người ta co giật kịch liệt, cậu há to miệng, mắt nhòe đi vì đau, nhưng khó khăn thở không ra hơi, vừa ngẩng đầu khó khăn hít thở, tay vừa run rẩy, nhẹ nhàng che lấy bụng của mình, tư thể bảo vệ.đau quá rồi, nỗi đau từ vết mổ làm cho cả bụng cậu đau như xé ruột gan, cậu nhất thời không phân biết được nỗi đau thật sự đến từ vết mổ hay là đến từ cốt nhục chưa thành hình trong bụng mình đó, vậy nên rất sợ là sẽ làm tổn thương đến sinh mệnh nhỏ đó.Đừng sợ đừng sợ, papa ở đây, papa xoa cho con nha, hết đau ngay.Con đừng sợ, cũng đừng đi.Cậu mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng tanh cuộn tròn trên ghế dài, rùng mình chờ đợi cơn đau qua đi, ngẩng gương mặt trắng bệch đầy mồ hôi lạnh lên nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, lẩm bẩm kêu một tiếng A Sênh. A Sênh đứa bé là của anh đó.Em thích anh thật sự, vậy nên chắc chắn chỉ sinh con cho anh, sẽ không để người khác đụng vào em đâu.Anh tin em một lần thôi được không.Nếu như mà anh có thể tin tưởng em một lần thì tốt biết mấy.Nhưng mà, nếu như anh biết được đứa bé này là là của anh phải chăng sẽ tức giận hơn, có phải sẽ thấy ghê tởm lắm không, có phải sẽ trách em... làm dơ anh không.Chắc có mà....Anh sẽ tức giận, sẽ hận em lắm đó.Lần trước khi em cưỡng ép anh làm chuyện đó, anh thấy em sẽ thấy rất ghê tởm rất dơ bẩn.Xin lỗi anh, em dơ bẩn quá.Nếu như em....sạch sẽ một chút thì hay rồi.Sạch sẽ một chút, có phải là có thể quang minh chính đại thích anh được không, em cũng sẽ không bị anh ghét bỏ như vậy rồi.Nếu như được như vậy thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com