Khong The Noi Thanh Loi
Thẩm Kham Dư nhấc lấy vali, rất lâu trước khi bản thân vào ở thì đã tìm thấy được căn nhà tốt. Nghĩ rằng bản thân có thể sẽ ở đây rất lâu, chỉ đơn giản nghĩ đặt một cái giường tốt, bày biện gọn những đồ dụng thường ngày.Giá thuê căn nhà này rẻ, ánh sáng bình thường, căn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, cậu ngồi xuống bên cửa sổ nơi duy nhất có anh sáng chiếu vào, vẫn luôn lạnh lẽo đến run người, không thể không mặc thêm mấy cái áo nữa, quấn lấy chăn cuộn tròn lại thành một cục.Cậu mở hộp cháo thịt bằm trứng bắc thảo để trên bậc cửa sổ mà cậu mua bên đường về, chuẩn bị ăn mấy miếng khi còn nóng, lại bỗng nhiên nhớ đến việc bản thân nên gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Sênh , để hắn về nhà với dd nhiều hơn, bằng không con bé nhớ hắn thì nửa đêm tỉnh dậy lại khóc.Cậu vốn đã soạn một tin nhắn rất dài, sau đó lại xóa đi toàn bộ, chỉ để lại hai câu đơn giản: A Sênh, em có việc về nhà rồi, anh về nhà với Điềm Điềm sớm chút.Cậu để điện thoại xuống, mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn mồ hôi, vả lại cháo cũng nguội mất.Cậu thử ăn hai miếng liền cảm thấy buồn nôn, sợ rằng bởi vì vấn đề thể chất của bản thân mà làm ảnh hưởng đến việc phẫu thuật hiến gan, chỉ có thể ôm lấy ngực liên tục nuốt ngược vị chua xuống cổ họng, đợi khi cảm giác buồn nôn không còn mạnh mẽ nữa, lại chầm chậm ăn miếng tiếp theo.Một bát cháo ăn hơn cả tiếng đồng hồ, luôn là ăn không nổi nửa bát nhỏ, cậu lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, nghỉ ngơi một lúc lại chuẩn bị ăn tiếp, nhưng lại bất ngờ sặc đến ho, điều này khơi gợi lên cơn buồn nôn mà cậu đã kìm nén xuống, không kìm xuống được sẽ nôn ra hết toàn bị cháo mà cậu khó khăn lắm mới ăn được.Lúc sau hễ là ăn được một miếng liền nôn, không được cái gì hết.Như vầy thì không được, ba ngày nữa là phải làm phẫu thuật rồi, dì Lâm đã nói với cậu bắt buộc phải chăm sóc cơ thể khỏe tốt chút, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc sắp xếp làm phẫu thuật.Cậu ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, dụi dụi đôi mắt hơi ươn ướt, lấy mấy bịch dinh dưỡng và ống tiêm từ trong vali do cậu mang về.Để tiết kiệm tiền và thời gian, rất lâu trước đây khi còn đi học, cậu đã học cách tự nhỏ giọt từ một chị y tá ở phòng khám. Tuy đã rất lâu rồi chưa tiêm qua, có chút không quen, nhưng ngay tại chi tiết quan trọng lại không quên, bắt tay treo lên mấy bịch dinh dưỡng cho bản thân.Ống tiêm dịch dinh dưỡng suy cho cùng không bổ dưỡng bằng bổ sung thực vật vào người, ăn không được đồ làm cho cả người cậu chóng mặt và mệt mỏi vô cùng, cậu một tay treo nước biển, một tay nắm chặt lấy vỏ măng cụt ở trong túi hút chân không, nhẹ nhàng vuốt ve nó, lẩm bẩm kêu tiếng A Sênh, bất giác lại ngủ mất.——Ba ngày sau, chính thức ra mắt <Thương Hải Tiếu> do danh tiếng cực kỳ cao trong quá trình chạy game trong nội bộ và chạy thử game công khai lại có nhiều công ty Internet lâu đời rót vốn,thu được rất nhiều lượt tải xuống tại các App Store, CH Play vào ngày ra mắt và độ phổ biến trên Weibo duy trì mức cao, rất nhiều trang web game đã tranh nhau đưa ra những hướng dẫn chơi game không xứng tên tuổi, chỉ để lấy làn sóng truy cập từ các IP nổi tiếng.Vì trò chơi này mà công ty đặc biệt tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng, trên thực tế cũng là để chuẩn bị cho công tác huy động vốn vòng hai.<Thương Hải Tiếu> nổi lên sau một đêm, tốc độ hồi vốn đầu tư trước đó đang tăng gấp đôi nhanh chóng, nhiều năm tâm huyết của Cố Ngôn Sênh cuối cùng đã hái được quả ngọt, nhưng td lại không có nhìn thấy lấy một tia cười trên mặt hắn, thậm chí hắn hỏi nó, có thể tổ chức tiệc rượu trễ mấy ngày không."A Sênh, anh phải hiểu rất rõ tính quan trọng của việc nắm bắt thời cơ, huống hồ thư mời cũng đã phát hết rồi"" Không có," điện thoại vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của Thẩm Kham Dư cả, Cố Ngôn Sênh nắm chặt lấy điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch mờ ảo,"Em ấy nói mình về nhà rồi, nhưng mà anh vẫn không liên lạc được với em ấy.""Anh làm tổn thương cậu ấy rồi sao?""Anh không biết," Cố Ngôn Sênh nhíu mày hạ giọng nói, "Nếu như anh làm sai chuyện gì khiến cho cậu ấy tủi thân, cậu có thể nói với anh mà, nhưng mà cậu ấy không nói một tiếng nào, vẫn luôn là khuôn mặt cười vui vẻ đó....trước đây cậu không phải dáng vẻ như vậy, em biết không trước đây cậu ấy...."Nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tô Đồng, Cố Ngôn Sênh vội vàng dừng ngay việc nói nhiều của mình lại: "Xin lỗi. Anh không phải cố ý bóc trần vết sẹo của em.""Em biết mà, không sao," sắc mặt của td hơi trắng bệch, "Như vầy đi, A Sênh, chúng ta tổ chức cho xong buổi tiệc rượu, sau đó em với anh cùng đi tìm Thẩm Kham Dư, được không?"Cố Ngôn Sênh lắc đầu: " Không làm phiền em được, sức khoẻ em không tốt, khoảng thời gian này bận rộn để đưa trò chơi ra mắt, tiệc rượu tàn rồi về nhà nghỉ ngơi sớm chút đi."Cố Ngôn Sênh nói xong liền quay người đi mất, td nhìn theo bóng lưng của hắn con ngươi hơi tối đi.——Ngày <Thương Hải Tiếu>tổ chức tiệc rượu chúc mừng thành công, Đường Tu vội vàng dẫn theo Đường Trân đến hội trường trước nửa tiếng.Đường Trân mặc một cái váy đỏ, đôi chân thon dài mang một đôi giày cao gót màu đỏ nhung, mái tóc hơi xoăn nhẹ lại mượt mà mềm mại đến lạ thường đôi lông mày cong cong và đôi môi nhỏ đỏ mọng, nụ cười của cô ấy làm lóa mắt những người đàn ông đi ngang qua."Nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh!" Đường Tu ngã lên trên cửa xe bực dộc nói.Đường Trân che miệng cười, nói: " Ay yô, anh à anh đây là nổi giận cái gì chứ, chẳng lẽ anh trách em đã cướp đi những ánh mặt ái mộ vốn thuộc về anh sao?""Em..." Đường Tu muốn nổi nóng, lại nhìn thấy đôi mắt to cong long lanh của em gái,chán nản quay mặt đi chỗ khác, "Hôm nay anh thật sự không nên dắt em theo.""Quỷ nhỏ nhen!" Đường Trân làm mặt quỷ với anh, giẫm lên đôi giày cao gót tao nhã và phóng khoáng bước vào hội trường.Trong đầu Đường Tu nổ lên một tiếng "Ầm" , tức giận quát lên: " Em đứng lại cho anh! Anh đã nói với em bao lần rồi đừng có mà thường xuyên đi đứng như vậy! Õng ẹo cái gì chứ! Này!!"Anh đuổi theo chửi Đường Trân được một nửa liền nhớ lại bản thân chưa khóa xe, lại mắng mỏ quay lại khóa xe.Sự thật chứng minh chính xác rằng càng lật đật càng dễ gặp quỷ, anh khóa xe chuẩn bị đi vào đuổi theo em gái, kết quả vừa quay người một cái liền đụng phải người khác, chìa khóa xe còn bay đi mất.Thật sự mà nói, Đường Tu cảm thấy bản thân cùng lắm thì là quẹt trúng cậu một cái, thật sự không có đụng trúng, không ngờ rằng người đó nhỏ giọng kêu rên một tiếng, loạng choạng đi hai bước, ngả thẳng xuống dưới đất.Đường Tu sững người một lát, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ người dậy: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?"Anh đụng vào cơ thể của cậu, cảm thấy nóng bỏng tay, người này đang sốt.Có thể là cậu rất sợ sự tiếp xúc của người khác, co rúm lại trốn ở một bên, khó khăn mờ mẫn chìa khóa xe bị rơi mất của Đường Tu, động tác chậm rãi vô cùng còn luôn ôm lấy bụng giống như là đau bụng vậy.Cậu lần mò ra được chìa khóa của Đường Tu, khi mà đưa cho anh, ngón tay ốm tong teo trắng bệch đang run rẩy, hình như sức lực để cầm lấy một chùm chìa khóa cũng không có.Cậu đeo khẩu trang tóc mái xõa xuống chân mày, chỉ để đôi mắt ướt rườn rượt, bên trong đôi mắt tràn đầy sợ sệt, giống như một con chó lang thang hoảng sợ."Xin lỗi....tôi không phải.... cố ý đâu..."Giọng nói cậu khàn đặc vô cùng, Đường Tu cố gắng hết sức cũng không nghe ra được cậu đang nói cái gì.Anh nhận lấy chìa khóa: " Cậu không khỏe sao? Tôi là bác sĩ, để tôi khám giúp cậu?""Không có, không có," Cậu lắc đầu, lùi lại phía sau kháng cự vô cùng, " Sẽ bị lây đó, sẽ bị lây....không thể, không lây cho anh được...""Trời ơi là trời, rốt cuộc cậu nói đang nói cái gì vậy?" Đường Tu thật sự nghe không ra cậu nói cái gì, nhưng mà anh bài xích việc người khác bài xích thành dáng vẻ này, anh một người xa lạ cũng không kiên trì tiếp được, chỉ có thể duy trì khoảng cách mấy mét phía sau cậu.Bộ trên người không hề vừa người cậu, bự quá rộng quá, bị gió thổi giống như một cái túi ni lông đầy khí phồng lên vậy, lại càng hiện rõ ra cậu gầy như que củi, dường như gió lớn xíu nữa thì có thể cậu không trụ vững tiếp được nữa, sẽ bị thổi đứt làm đôi.Đường Tu không ngờ tới rằng cậu vậy mà cũng muốn đi tiệc rượu, chỉ là cậu vừa đi tới chỗ cửa vào hội trường liền bị bảo vệ ngăn lại, bởi vì bởi vì bộ đồ cậu bận lạc quẻ với nơi này, vả lại không móc ra được thiệp mời." Cầu xin anh cho tôi vào đi.""Người tôi thích ở bên trong.""Tôi muốn vào trong để nhìn ngắm anh ấy, tôi chỉ là đi vào nhìn anh ấy thôi có được không."Cậu khàn giọng cầu xin, nhưng mà không có người nghe rõ cậu đang nói gì, giọng của cậu khàn quá cũng yếu ớt quá, nói chuyện đứt quãng như vậy người khác kề sát lỗ tai vào cũng nghe không rõ.Đường Tu không nhẫn tâm được, tiến lên trước mặt đưa ra thiệp mời của mình với bảo vệ, và nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ:"Anh trai, nhân tiện, cậu ấy là bạn tôi. "Anh bảo vệ gãi đầu thật thà nói: " Được thôi, vậy anh đăng ký cái cái."" Đường Tu phối hợp đăng ký xong, phát hiện người vốn đang bên cạnh anh, không biết lúc nào mà không thấy bóng dáng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com